Nếu hắn từ chối, sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Một là Cam Gia Đại Trưởng Lão sẽ dùng vũ lực cường thế nô dịch hắn, ép hắn tiến vào trong động phủ cứu Cam La La ra.
Nếu không làm theo, đối phương sẽ gϊếŧ hắn thông qua thủ đoạn nô dịch khống chế kia.
Hai là nếu hắn không chịu nghe lời, đối phương thậm chí có thể sẽ gϊếŧ hắn!
Đến lúc đó liền toang đời hắn.
Hắn suy đoán có thể cái đầu tiên sẽ có nguy cơ xảy ra lớn hơn, vì đối phương vẫn còn muốn hắn thử cứu Cam La La ra khỏi nơi đó, sẽ không gϊếŧ hắn đi như vậy.
Nhung bất kể là thế nào, tất cả đều trăm hại mà không lợi cho hắn.
Hắn chỉ có thể ở trong lòng âm thầm nén giận, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, một bộ khí định thần nhàn, diễn xuất có thể nói là cực kỳ không tệ.
Hết cách a.
Hắn đứng dưới mái hiên của người ta, không thể không nghe theo được, cho dù trong lòng có bao nhiêu cay cú cũng không dám bạo phát ra, bởi vì nắm đấm của đối phương to hơn hắn!
Quyền quyết định cũng nằm trong tay đối phương mà không được hắn khống chế, đối phương có thể tùy ý áp đặt hắn!
Mặc dù trong lòng của hắn đã có đáp án thích hợp rồi nhưng mà vẫn muốn câu giờ chọc bọn hắn chơi.
Muốn để bọn hắn cảm thụ cảm giác ngồi trên đống lửa một hồi, xem như là hắn lấy lại một chút lợi tức từ lão giả đi.
Hắn là suy nghĩ như vậy, nhưng có lẽ hai người họ lại không.
Đặc biệt là Cam Lộ Lộ, thấy hắn bộ mặt cực kỳ do dự cùng đắn đo, nàng hít sâu một hơi, muốn từ bỏ hết tất cả tôn nghiêm của mình.
Thực hiện một hành động đến cả hắn cũng giật mình, trong lòng vứt bỏ đi ý định trêu đùa bọn họ.
Chỉ nghe Cam Lộ Lộ dùng giọng nói chân thành hết sức có thể, thậm chí là cầu xin nói với hắn, hốc mắt ngập nước như ngấn lệ, giọng nói cũng có phần run rẩy nghẹn ngào:
- Công tử, cầu xin ngài hãy cứu lấy Tiểu La, nó là người mà ta thương nhất, mong ngài hãy cứu lấy nó!
Đến cả xưng hô, nàng cũng gọi hắn đặc biệt, xưng là ngài!
Càng đặc biệt hơn nữa là, nàng, Cam Lộ Lộ, vậy mà lại....quỳ xuống!
- Có thể, nhưng ta có điều kiện.
Cam Lộ Lộ thật là khiến cho hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khác a.
............
Ba ngày sau.
Sau ba ngày đi với chặng đường dài kinh khủng thì nhóm ba người rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Vừa tiến đến, Trường Tranh lập tức giật mình, trong lòng mắng to:
" Khá lắm, đây là động phủ cái rắm gì chứ? Rõ ràng là một cái Bí Cảnh! "
Bí Cảnh, đây chính là những không gian bí ẩn và bí mật tồn tại trong thiên địa, nó có thể do thiên địa hình thành, cũng có thể được tu sĩ đại năng tạo ra với mục đích là tìm kiếm truyền nhân, lưu lại truyền thừa.
Nếu không phải là ánh mắt của hắn quá tốt e là không thể nhận ra được.
Đơn nhiên, với kiến thức có phần không đủ của đám tu sĩ giới này.
Nghĩ Bí Cảnh kia thành động phủ cũng là chuyện dễ hiểu.
Động Phủ, là những hang động hoặc phủ đệ cũng giống như Bí Cảnh, chẳng qua là nó thấp hơn Bí Cảnh vô số lần.
Có thể nói là cách biệt một trời một vực!
Hắn trong lòng cũng dâng lên sự nghi ngờ, tại sao thứ cao cấp như Bí Cảnh lại xuất hiện ở Tư Hành Tiểu Thế Giới này?
Bên trong rốt cuộc ẩn giấu huyền cơ gì?
Hắn có phần lắc đầu, không tiếp tục đoán già đoán non nữa.
Vào trong đó là biết ngay thôi ấy mà.
Nhìn từ xa, trên vòm trời từ lâu đã bao phủ bởi một vùng lực lượng đặc biệt.
Khí lưu màu sắc xanh tím bao phủ cả trăm dặm, ở trong phạm vi này, toàn bộ thiên địa đều mất đi màu sắc ban đầu.
Bây giờ chỉ có màu xanh tím với những đường sáng thấp thỏm lên xuống, lan cả một vùng địa vực trăm dặm.
Ở dưới nó là vô số cây cối mọc xum xuê cao lớn chọc trời, thiên địa linh khí nồng đậm uyển chuyển lượn lờ như ẩn như hiện hóa thành sương mai, cảnh quan như chốn thế ngoại đào nguyên.
Tại trung tâm của vòm trời kia, một tòa phủ đệ cực kỳ cổ kính và nguy nga thoang thoảng lấp lóe hiện lên, rồi lại biến mất đi.
Tòa phủ đệ này được một luồng bạch khí sương vụ bao trùm khiến nó trở nên thần bí và nguy hiểm hơn trong mắt vô số tu sĩ.
Đến cả hắn cũng nhíu mày lại, tòa phủ đệ này, có chút không đơn giản a...
Trách không được bọn hắn lầm tưởng Bí Cảnh thành Động Phủ, hình dạng của tòa Bí Cảnh này, quả thật rất giống với Động Phủ.
Nhưng dựa vào một điểm, hắn ngay lập tức có thể nhận định đây là Bí Cảnh luôn mà không dùng đến tru thức, đó là tầng vòm trời kia, màu sắc kia là đặc trưng khi có Bí Cảnh xuất thế.
Nó cũng có tên gọi riêng, đó là Bí Cảnh Địa Vực, ngụ ý rằng đó là một vùng thiên địa đặc thù khi có Bí Cảnh giáng thế tạo ra, vòm trời màu xanh tím, chính là điểm hình cho một Bí Cảnh Địa Vực.
Mà Động Phủ, hoàn toàn không có thứ này!
VỤT!
Âm thanh với vận tốc bàn thờ xé cả không gian vỡ nát vang vọng trong trời đất, không gian như thủy tinh ở trước mặt nó mà vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Không gian phá toái rơi xuống mặt đất, sau đó dần dần tiêu tán, cũng để lộ ra hư không với đủ loại màu sắc trộn điều cong queo.
Động tĩnh to lớn như vậy đơn nhiên là khiến toàn trường chú ý đến từ sớm, hắn cảm giác được hơn mười mấy ánh mắt hướng Ngôi Sao Phi Hành của lão giả liếc tới từ khi ở ngoài rất xa.
Bọn họ là những người ở lại Bí Cảnh Địa Vực, đại đa số toàn là Đệ Ngũ Cảnh cường giả tu sĩ.
Ở lại đây là vì muốn hộ pháp cho đám cường giả kia, tránh bị làm phiền khi có kẻ ngoại lai tiến đến phá đám.
Số lượng cũng khá nhiều với hơn một trăm người.
Cũng vì một lý do nào đó mà tất cả tu sĩ cấp thấp đều đã bị đuổi đi, chỉ còn lại nhóm cường giả này.
Bầu không khí tại đây khá im lặng, không báo nhiệt vì ai cũng chú tâm vào nhiệm vụ, ân giấu trong hư không quét ra thần thức điều tra mọi thứ xung quanh.
Mỗi người chiếm một khoảng cách nhất định phân ra, tránh lợi dung thần thức bị hạn chế, trùng khu vực.
Bọn hắn mỗi người đều ở trong hư không lặng lẽ quan sát nên hắn cũng không nhìn thấy, chỉ dựa vào độ mẫn cảm linh hồn để đoán ra được.
Càng đến gần trung tâm Bí Cảnh Địa Vực, ánh mắt mà hắn cảm nhận chính là hơn một trăm người.
Không ai khác là đám người kia.
Bọn họ khi nhìn thấy đối phương là Đại Trưởng Lão và Thiên Kim Tiểu Thư của Cam Gia thì cũng không có ngăn cản, để bọn họ thuận lợi tiến vào.
Một phần là không dám, một phần là biết Cam Gia so với bất kỳ thế lực nào đều gấp gáp, tìm đến người chắc chắn đáng tin cậy.
Đặc biệt, bọn hắn lại càng chú ý đến tiểu nam hài vô hại kia!
Hiện tại hắn chính là dùng bộ mặt khác, dung mạo tuấn tú vô hại như không phát hiện ra nhóm cường giả ẩn giấu bên trong, nhưng bằng vào độ mẫn cảm của linh hồn hắn có thể dễ dàng làm được.
Hắn để tránh nghi ngờ, hắn giả vờ hoài nghi hỏi:
- Tại sao nơi này lại không có ngươi?
Ánh mắt hắn mông lung hỏi, lão giả cũng không kinh ngạc gì, mặc dù đối phương thông linh tuyệt đỉnh nhưng còn chưa đủ đạo hạnh để phát hiện ra nhóm cường giả ẩn giấu bên trong hư không âm thầm lặng lẽ quan sát đó.
Lão giả cười trừ, ha hả nói:
- Ngươi không cần để ý đến điều đó, chúng ta sắp đến rồi.
Trường Tranh xứng danh ảnh đế bĩu môi, không để ý đúng hợp ý hắn.
VỤT!
Không gian lại phá toái băng liệt, chớp mắt bọn hắn đã tiến vào trung tâm của Bí Cảnh Địa Vực.
Trong khu vực này không có một bóng người nào cả, nhưng ở trung tâm của vòm trời, ở dưới nơi mà tòa phủ đệ ẩn hiện liên tục, lại có một cái vết nứt không gian thuần một màu xanh mở ra dưới chính giữa.
Nó nho nhỏ như cái đầu nhỏ, thậm chí có cả dấu hiệu khép lại, nhưng bằng vào vĩ lực nào đó, khi nó thu hẹp thì lại mở ra một chút.
Xong lại khép lại một chút.
Có thể nói là lúc lớn lúc bé, cực kỳ bất định.
Khoảng cách kia, đến cả một cái đầu người trưởng thàng cũng không vào được, hắn làm sao chui qua?
Ngoài mặt hắn mờ mịt diễn tiếp, suy nghĩ hiện lên trong ánh mắt nhưng trong lòng lại cực kỳ bình thường.
Hắn cấm khu đều xông qua, một cái Bí Cảnh tính là thứ gì? Chuyện lạ của Bí Cảnh, quá mức khổng đáng nhắc đến so với những nơi đó!
Trường Tranh âm thầm vuốt cằm, với kiến thức của hắn dĩ nhiên là đoán ra được đây chính là do sức mạnh của nhóm người trong bóng tối kia tác động lên cánh cửa không gian liên thông ngoại giới với bên trong Bí Cảnh.
Để nó không đóng lại mà vẫn mở ra, nhìn tràng cảnh này chính là cũng nhanh chống đỡ không nổi, có lẽ bọn hắn đến thật đúng lúc a.
- May mà đến kịp....
Cam Lộ Lộ sắc mặt có chút nhẹ nhõm thì thào, gương mặt giãn ra đôi phần.
Phần còn lại, chỉ là để Trường Tranh tiến vào trong đó, cứu ra Cam La La trước khi hắn gặp nguy hiểm uy hϊếp đến tính mạng mà thôi.
Đây cũng là chuyện nàng lo lắng nhất, ngộ nhỡ trước khi Trường Tranh đến, em trai của nàng tử vong thì sao?
Nàng âm thầm rùng mình, không dám nghĩ nữa, sẽ không, chắc chắn là như vậy!
Nàng có chút vội vã chuẩn bị túm lấy cổ Trường Tranh ném vào đó trước khi quá muộn màng thì đột nhiên một âm thanh vọng ra từ hư không ẩn nấp làm nàng dừng lại:
- Ranh con, tin chắc ngươi là kẻ siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh mà Cam Gia nói đi, tiến vào trong đó, nhớ cứu người của Đại Địa Xà Vương Tộc ta ra!
Đó là thanh âm của một vị nam tử, nhưng giọng nói của y lại không giống như con người, giọng nói khè khè giống như một con rắn.
Không đúng, y quả thật là rắn mà!
Trường Tranh hơi nhíu mày, trong lòng vui đến nở hoa, khà khà, xem ra lại có lợi tức dâng đến tận miệng a....
Hắn bên ngoài biểu lộ kinh hãi muốn chết, không hiểu sao ở đây chẳng có người khác ngoài hai người Cam Lộ Lộ và lão giả mà lại có giọng nói phát ra?
Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Tại sao ta phải cứu hắn?
- Bởi vì hắn là con trai của ta, là con trai của Đại Địa Xà Vương ta!
Âm thanh kia đáp lại rõ ràng có chút giận dữ, không ngờ tiểu tử thúi này không biết điều như vậy.
- Không không, ngươi hiểu lầm ý ta rồi? Cam Gia mời ta với cái giá cực kỳ cao để tiến vào trong đó cứu Cam La La ra, ngươi không cho ta cái gì, tại sao ta phải cứu con của ngươi?
- Chẳng lẽ ngươi dựa vào một chút công phu canh cửa là có thể khiến ta cứu người của Đại Địa Xà Vương Tộc ra? Ảo tưởng à?! Trường Tranh hài hước nói làm cho hàng trăm người ẩn nấp trong hư không trợn mắt há hốc mồm, mắt chữ o mồm chữ a á khẩu không biết nói gì cho phải.
Ta đi, tiểu tử thúi này cũng quá ngông cuồng, phải biết, người vừa mới đối mặt nói chuyện với hắn.
Đó chính là Đại Địa Xà Vương, một vị Yêu Vương hàng thật giá thật!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Một là Cam Gia Đại Trưởng Lão sẽ dùng vũ lực cường thế nô dịch hắn, ép hắn tiến vào trong động phủ cứu Cam La La ra.
Nếu không làm theo, đối phương sẽ gϊếŧ hắn thông qua thủ đoạn nô dịch khống chế kia.
Hai là nếu hắn không chịu nghe lời, đối phương thậm chí có thể sẽ gϊếŧ hắn!
Đến lúc đó liền toang đời hắn.
Hắn suy đoán có thể cái đầu tiên sẽ có nguy cơ xảy ra lớn hơn, vì đối phương vẫn còn muốn hắn thử cứu Cam La La ra khỏi nơi đó, sẽ không gϊếŧ hắn đi như vậy.
Nhung bất kể là thế nào, tất cả đều trăm hại mà không lợi cho hắn.
Hắn chỉ có thể ở trong lòng âm thầm nén giận, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, một bộ khí định thần nhàn, diễn xuất có thể nói là cực kỳ không tệ.
Hết cách a.
Hắn đứng dưới mái hiên của người ta, không thể không nghe theo được, cho dù trong lòng có bao nhiêu cay cú cũng không dám bạo phát ra, bởi vì nắm đấm của đối phương to hơn hắn!
Quyền quyết định cũng nằm trong tay đối phương mà không được hắn khống chế, đối phương có thể tùy ý áp đặt hắn!
Mặc dù trong lòng của hắn đã có đáp án thích hợp rồi nhưng mà vẫn muốn câu giờ chọc bọn hắn chơi.
Muốn để bọn hắn cảm thụ cảm giác ngồi trên đống lửa một hồi, xem như là hắn lấy lại một chút lợi tức từ lão giả đi.
Hắn là suy nghĩ như vậy, nhưng có lẽ hai người họ lại không.
Đặc biệt là Cam Lộ Lộ, thấy hắn bộ mặt cực kỳ do dự cùng đắn đo, nàng hít sâu một hơi, muốn từ bỏ hết tất cả tôn nghiêm của mình.
Thực hiện một hành động đến cả hắn cũng giật mình, trong lòng vứt bỏ đi ý định trêu đùa bọn họ.
Chỉ nghe Cam Lộ Lộ dùng giọng nói chân thành hết sức có thể, thậm chí là cầu xin nói với hắn, hốc mắt ngập nước như ngấn lệ, giọng nói cũng có phần run rẩy nghẹn ngào:
- Công tử, cầu xin ngài hãy cứu lấy Tiểu La, nó là người mà ta thương nhất, mong ngài hãy cứu lấy nó!
Đến cả xưng hô, nàng cũng gọi hắn đặc biệt, xưng là ngài!
Càng đặc biệt hơn nữa là, nàng, Cam Lộ Lộ, vậy mà lại....quỳ xuống!
- Có thể, nhưng ta có điều kiện.
Cam Lộ Lộ thật là khiến cho hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khác a.
............
Ba ngày sau.
Sau ba ngày đi với chặng đường dài kinh khủng thì nhóm ba người rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.
Vừa tiến đến, Trường Tranh lập tức giật mình, trong lòng mắng to:
" Khá lắm, đây là động phủ cái rắm gì chứ? Rõ ràng là một cái Bí Cảnh! "
Bí Cảnh, đây chính là những không gian bí ẩn và bí mật tồn tại trong thiên địa, nó có thể do thiên địa hình thành, cũng có thể được tu sĩ đại năng tạo ra với mục đích là tìm kiếm truyền nhân, lưu lại truyền thừa.
Nếu không phải là ánh mắt của hắn quá tốt e là không thể nhận ra được.
Đơn nhiên, với kiến thức có phần không đủ của đám tu sĩ giới này.
Nghĩ Bí Cảnh kia thành động phủ cũng là chuyện dễ hiểu.
Động Phủ, là những hang động hoặc phủ đệ cũng giống như Bí Cảnh, chẳng qua là nó thấp hơn Bí Cảnh vô số lần.
Có thể nói là cách biệt một trời một vực!
Hắn trong lòng cũng dâng lên sự nghi ngờ, tại sao thứ cao cấp như Bí Cảnh lại xuất hiện ở Tư Hành Tiểu Thế Giới này?
Bên trong rốt cuộc ẩn giấu huyền cơ gì?
Hắn có phần lắc đầu, không tiếp tục đoán già đoán non nữa.
Vào trong đó là biết ngay thôi ấy mà.
Nhìn từ xa, trên vòm trời từ lâu đã bao phủ bởi một vùng lực lượng đặc biệt.
Khí lưu màu sắc xanh tím bao phủ cả trăm dặm, ở trong phạm vi này, toàn bộ thiên địa đều mất đi màu sắc ban đầu.
Bây giờ chỉ có màu xanh tím với những đường sáng thấp thỏm lên xuống, lan cả một vùng địa vực trăm dặm.
Ở dưới nó là vô số cây cối mọc xum xuê cao lớn chọc trời, thiên địa linh khí nồng đậm uyển chuyển lượn lờ như ẩn như hiện hóa thành sương mai, cảnh quan như chốn thế ngoại đào nguyên.
Tại trung tâm của vòm trời kia, một tòa phủ đệ cực kỳ cổ kính và nguy nga thoang thoảng lấp lóe hiện lên, rồi lại biến mất đi.
Tòa phủ đệ này được một luồng bạch khí sương vụ bao trùm khiến nó trở nên thần bí và nguy hiểm hơn trong mắt vô số tu sĩ.
Đến cả hắn cũng nhíu mày lại, tòa phủ đệ này, có chút không đơn giản a...
Trách không được bọn hắn lầm tưởng Bí Cảnh thành Động Phủ, hình dạng của tòa Bí Cảnh này, quả thật rất giống với Động Phủ.
Nhưng dựa vào một điểm, hắn ngay lập tức có thể nhận định đây là Bí Cảnh luôn mà không dùng đến tru thức, đó là tầng vòm trời kia, màu sắc kia là đặc trưng khi có Bí Cảnh xuất thế.
Nó cũng có tên gọi riêng, đó là Bí Cảnh Địa Vực, ngụ ý rằng đó là một vùng thiên địa đặc thù khi có Bí Cảnh giáng thế tạo ra, vòm trời màu xanh tím, chính là điểm hình cho một Bí Cảnh Địa Vực.
Mà Động Phủ, hoàn toàn không có thứ này!
VỤT!
Âm thanh với vận tốc bàn thờ xé cả không gian vỡ nát vang vọng trong trời đất, không gian như thủy tinh ở trước mặt nó mà vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Không gian phá toái rơi xuống mặt đất, sau đó dần dần tiêu tán, cũng để lộ ra hư không với đủ loại màu sắc trộn điều cong queo.
Động tĩnh to lớn như vậy đơn nhiên là khiến toàn trường chú ý đến từ sớm, hắn cảm giác được hơn mười mấy ánh mắt hướng Ngôi Sao Phi Hành của lão giả liếc tới từ khi ở ngoài rất xa.
Bọn họ là những người ở lại Bí Cảnh Địa Vực, đại đa số toàn là Đệ Ngũ Cảnh cường giả tu sĩ.
Ở lại đây là vì muốn hộ pháp cho đám cường giả kia, tránh bị làm phiền khi có kẻ ngoại lai tiến đến phá đám.
Số lượng cũng khá nhiều với hơn một trăm người.
Cũng vì một lý do nào đó mà tất cả tu sĩ cấp thấp đều đã bị đuổi đi, chỉ còn lại nhóm cường giả này.
Bầu không khí tại đây khá im lặng, không báo nhiệt vì ai cũng chú tâm vào nhiệm vụ, ân giấu trong hư không quét ra thần thức điều tra mọi thứ xung quanh.
Mỗi người chiếm một khoảng cách nhất định phân ra, tránh lợi dung thần thức bị hạn chế, trùng khu vực.
Bọn hắn mỗi người đều ở trong hư không lặng lẽ quan sát nên hắn cũng không nhìn thấy, chỉ dựa vào độ mẫn cảm linh hồn để đoán ra được.
Càng đến gần trung tâm Bí Cảnh Địa Vực, ánh mắt mà hắn cảm nhận chính là hơn một trăm người.
Không ai khác là đám người kia.
Bọn họ khi nhìn thấy đối phương là Đại Trưởng Lão và Thiên Kim Tiểu Thư của Cam Gia thì cũng không có ngăn cản, để bọn họ thuận lợi tiến vào.
Một phần là không dám, một phần là biết Cam Gia so với bất kỳ thế lực nào đều gấp gáp, tìm đến người chắc chắn đáng tin cậy.
Đặc biệt, bọn hắn lại càng chú ý đến tiểu nam hài vô hại kia!
Hiện tại hắn chính là dùng bộ mặt khác, dung mạo tuấn tú vô hại như không phát hiện ra nhóm cường giả ẩn giấu bên trong, nhưng bằng vào độ mẫn cảm của linh hồn hắn có thể dễ dàng làm được.
Hắn để tránh nghi ngờ, hắn giả vờ hoài nghi hỏi:
- Tại sao nơi này lại không có ngươi?
Ánh mắt hắn mông lung hỏi, lão giả cũng không kinh ngạc gì, mặc dù đối phương thông linh tuyệt đỉnh nhưng còn chưa đủ đạo hạnh để phát hiện ra nhóm cường giả ẩn giấu bên trong hư không âm thầm lặng lẽ quan sát đó.
Lão giả cười trừ, ha hả nói:
- Ngươi không cần để ý đến điều đó, chúng ta sắp đến rồi.
Trường Tranh xứng danh ảnh đế bĩu môi, không để ý đúng hợp ý hắn.
VỤT!
Không gian lại phá toái băng liệt, chớp mắt bọn hắn đã tiến vào trung tâm của Bí Cảnh Địa Vực.
Trong khu vực này không có một bóng người nào cả, nhưng ở trung tâm của vòm trời, ở dưới nơi mà tòa phủ đệ ẩn hiện liên tục, lại có một cái vết nứt không gian thuần một màu xanh mở ra dưới chính giữa.
Nó nho nhỏ như cái đầu nhỏ, thậm chí có cả dấu hiệu khép lại, nhưng bằng vào vĩ lực nào đó, khi nó thu hẹp thì lại mở ra một chút.
Xong lại khép lại một chút.
Có thể nói là lúc lớn lúc bé, cực kỳ bất định.
Khoảng cách kia, đến cả một cái đầu người trưởng thàng cũng không vào được, hắn làm sao chui qua?
Ngoài mặt hắn mờ mịt diễn tiếp, suy nghĩ hiện lên trong ánh mắt nhưng trong lòng lại cực kỳ bình thường.
Hắn cấm khu đều xông qua, một cái Bí Cảnh tính là thứ gì? Chuyện lạ của Bí Cảnh, quá mức khổng đáng nhắc đến so với những nơi đó!
Trường Tranh âm thầm vuốt cằm, với kiến thức của hắn dĩ nhiên là đoán ra được đây chính là do sức mạnh của nhóm người trong bóng tối kia tác động lên cánh cửa không gian liên thông ngoại giới với bên trong Bí Cảnh.
Để nó không đóng lại mà vẫn mở ra, nhìn tràng cảnh này chính là cũng nhanh chống đỡ không nổi, có lẽ bọn hắn đến thật đúng lúc a.
- May mà đến kịp....
Cam Lộ Lộ sắc mặt có chút nhẹ nhõm thì thào, gương mặt giãn ra đôi phần.
Phần còn lại, chỉ là để Trường Tranh tiến vào trong đó, cứu ra Cam La La trước khi hắn gặp nguy hiểm uy hϊếp đến tính mạng mà thôi.
Đây cũng là chuyện nàng lo lắng nhất, ngộ nhỡ trước khi Trường Tranh đến, em trai của nàng tử vong thì sao?
Nàng âm thầm rùng mình, không dám nghĩ nữa, sẽ không, chắc chắn là như vậy!
Nàng có chút vội vã chuẩn bị túm lấy cổ Trường Tranh ném vào đó trước khi quá muộn màng thì đột nhiên một âm thanh vọng ra từ hư không ẩn nấp làm nàng dừng lại:
- Ranh con, tin chắc ngươi là kẻ siêu việt Pháp Lực Cực Cảnh mà Cam Gia nói đi, tiến vào trong đó, nhớ cứu người của Đại Địa Xà Vương Tộc ta ra!
Đó là thanh âm của một vị nam tử, nhưng giọng nói của y lại không giống như con người, giọng nói khè khè giống như một con rắn.
Không đúng, y quả thật là rắn mà!
Trường Tranh hơi nhíu mày, trong lòng vui đến nở hoa, khà khà, xem ra lại có lợi tức dâng đến tận miệng a....
Hắn bên ngoài biểu lộ kinh hãi muốn chết, không hiểu sao ở đây chẳng có người khác ngoài hai người Cam Lộ Lộ và lão giả mà lại có giọng nói phát ra?
Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Tại sao ta phải cứu hắn?
- Bởi vì hắn là con trai của ta, là con trai của Đại Địa Xà Vương ta!
Âm thanh kia đáp lại rõ ràng có chút giận dữ, không ngờ tiểu tử thúi này không biết điều như vậy.
- Không không, ngươi hiểu lầm ý ta rồi? Cam Gia mời ta với cái giá cực kỳ cao để tiến vào trong đó cứu Cam La La ra, ngươi không cho ta cái gì, tại sao ta phải cứu con của ngươi?
- Chẳng lẽ ngươi dựa vào một chút công phu canh cửa là có thể khiến ta cứu người của Đại Địa Xà Vương Tộc ra? Ảo tưởng à?! Trường Tranh hài hước nói làm cho hàng trăm người ẩn nấp trong hư không trợn mắt há hốc mồm, mắt chữ o mồm chữ a á khẩu không biết nói gì cho phải.
Ta đi, tiểu tử thúi này cũng quá ngông cuồng, phải biết, người vừa mới đối mặt nói chuyện với hắn.
Đó chính là Đại Địa Xà Vương, một vị Yêu Vương hàng thật giá thật!
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương