Mấy người Giang Thiên cõng đội trưởng từ trong phòng đuổi theo ra, ngửa đầu, mắt mở trừng trừng nhìn đám quỷ bay trên không trung, nhìn cô gái tóc dài quơ chổi, vài phát liền đánh “tên trộm họ Triệu” cho tàn tạ. Cuối cùng cô âm trầm cong môi, lấy chổi xiên vào người “tên trộm họ Triệu”, khiêng lên vai rồi hạ người xuống dưới đất.

Giang Thiên: . . .

Đội trưởng cùng đồng nghiệp ABC: . . .

Bọn họ đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn cô gái tóc dài càng tỏ ra sợ hãi cùng kính nể.

Lúc này cô gái tóc dài một tay khiêng “tên trộm họ Triệu” bị cắm trên chổi, một tay dắt đám quỷ nhỏ bị buộc thành chuỗi. Sau khi cô rơi xuống mặt đất sau cái gì cũng không nói, nheo đôi mắt nửa mù, trước tiên để tứ chi “tên trộm họ Triệu” hạ xuống dưới, đưa cho mấy người nữ quỷ áo đỏ: "Các cô cũng vất vả, đến đây, ăn chút đi."

Nữ quỷ áo đỏ lông mày co rút, ôm ngực nói: ". . . Không, tôi vừa mới ăn cơm tất niên xong, không đói."

"Ồ, vậy các cậu ăn nhiều một chút nhé."

Hai cái chân cùng hai cái cánh tay ném cho năm sáu chục con quỷ, một con gặm rớt mấy miếng thịt, nhóp nhép ăn không ngừng, còn thảo luận nói: "Con quỷ này ăn thật là thơm, ăn ngon quá."

Cô gái hàng xóm cũng ăn một ngụm, mắt sáng ngời, ăn càng thêm vui vẻ. Bà lão liền đứng cạnh cây chổi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chổi của mình, đừng nói là bị đâm hỏng rồi chứ?

Bị xiên trên cán chổi “tên trộm họ Triệu” run rẩy, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, huyết lệ chảy ròng, hận không thể ăn thịt cô gái tóc dài để giải mối hận trong lòng hắn!

Giang Thiên: . . .


Đội trưởng cùng đồng nghiệp ABC: . . .

Đây là màn hung tàn như thế nào hả, mấy chục con quỷ chia cắt hai cái cánh tay hai cái đùi, bọn họ nhìn tới mức dạ dày đều đau. Bọn họ còn cho rằng như vậy là xong rồi, mới phát hiện cô gái tóc dài kia căn bản còn chưa làm xong. Hai mươi ba mươi con quỷ nhỏ bị dắt thành chuỗi kia cũng không may mắn thoát khỏi, mỗi con đều bị cô lột xuống nửa người, tỉ mỉ xếp ở một bên, dáng vẻ kia, như thế nào lại giống như dự trữ lương thực vậy chứ?

Ý tưởng này vừa hiện ra, Giang Thiên liền rùng mình một cái, nhịn không được tát chính mình một bàn tay, ai bảo hắn suy nghĩ lung tung!

Nhưng là đám quỷ quái bị xé mất nửa người là thật không chịu được, thi nhau mở miệng cầu xin tha thứ, hy vọng đại sư có thể tha bọn họ lúc này, về sau làm trâu làm ngựa để báo đáp!

Cầu xin cũng không thể tha, ai lại chê tiền chứ? Tha cho bọn họ khác nào ném tiền đi chứ? Mua bán lỗ vốn như vậy ai thèm làm.

. . .

Đêm nay quả nhiên là một đêm gà bay chó sủa, tuy rằng mỗi người đều bị thương nhẹ, nhưng không có tai nạn chết người, cũng coi như là may mắn.

Sáng sớm hôm sau Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng vội vàng đuổi tới rốt cục đến nơi, liền phát hiện Cố đại sư mà bọn họ lo lắng cả một đêm lúc này lại đang hưởng thụ ăn điểm tâm. Không chỉ có nhà giam riêng, còn có điểm tâm phong phú, không chỉ có mì thịt bò thơm ngào ngạt, còn có sữa đậu nành bánh quẩy miến chua cay, vài đĩa rau xào rau trộn, đặt kín một bàn, đãi ngộ quá tốt.

Càng đáng sợ hơn là, trong tay cô còn dắt một sợi dây thừng, một đầu khác của dây thừng buộc hai mươi ba mươi con quỷ nhỏ lộn xộn tứ chi không đủ. Bọn chúng đang run rẩy trốn ở phía dưới cái bàn. Còn có một con bị xiên ở trên cán chổi, như thể xiên cá nướng vậy, gào khóc thảm thiết, huyết lệ chảy đầy đất, thoạt nhìn cực kì đáng thương.

Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng đơ ra một lát, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một Cố đại sư bởi vì trộm cắp di sản văn hóa bị nhốt lại rất đáng thương, nào nghĩ đến người ta ăn ngon, ngủ khỏe, còn dắt một chuỗi quỷ nhỏ, đây là vào cục cảnh sát tróc quỷ chứ gì?

Là Giang Thiên dẫn Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng đến phòng giam thăm Cố đại sư, cũng biết hai vị này không phải người bình thường, đưa bọn họ đến liền rời đi.

Cố Phi Âm vừa nghe là tiểu Trương cùng tiểu Lý đến, húp ngụm miến chua cay cuối cùng, lau miệng nói: "Tiểu Trương, tiểu Lý, các cậu cuối cùng cũng đến rồi."

Tiểu Trương: ". . ."

Tiểu Lý: ". . ."

Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng bước lên trước, nói: "Đây là có chuyện gì? Sao lại có nhiều quỷ như vậy?"

"À, mấy con quỷ này đến cục cảnh sát gây sự, bị tôi bắt được. Các cậu xem có lấy không? He he, lần này không đắt đâu."

". . ."

Lấy là nhất định phải lấy rồi, cũng nhờ có Cố đại sư, thành tích gần đây của bọn họ cũng đang tăng lên nhanh chóng, cũng gần bằng mấy năm trước rồi.

Cuối cùng đám quỷ này lấy ba mươi tệ một con thành giao, “tên trộm họ Triệu” bị bán bốn mươi tệ, tổng cộng ba mươi mốt con là chín trăm tư. Một đêm liền kiếm được chín trăm tư, tính ra rất có lời, đi tới cục cảnh sát lần này cũng không uổng công.

Đám quỷ giá chín trăm tư: . . .

Nhưng là di sản của cô, ngẫm lại vẫn rất đau lòng.

"Tiểu Trương, tiểu Lý, còn phải phiền toái các cậu giúp tôi làm chứng, đó thật sự là di sản tôi được kế thừa hợp pháp, không phải đồ ăn trộm đâu." Cô nhếch nhếch miệng, cười hề hề một tiếng, thân thiện lại thuần phác, "Đến lúc đó tôi mời các cậu ăn cơm nha."

"..."


Được rồi, Cố đại sư cũng đã mời ăn cơm, chuyện lần này còn có thể không giúp sao?

Nhưng số di sản văn hóa này đúng là thuộc cấp quốc gia, những di sản đó cũng không biết họ Trang là từ cái mộ gì cướp đoạt được, nếu muốn cầm về toàn bộ chỉ sợ có chút khó khăn. Chỗ tiền âm phủ gì đó ngược lại là có thể lấy lại, còn di sản văn hóa thì rất khó.

Nhưng có thể nhận được một khoản tiền bồi thường.

Tiền bồi thường? Cố Phi Âm cẩn thận nghĩ lại, thôi được, tiền bồi thường cũng được, dù sao những di sản đó cô cũng đem đi đổi lấy tiền thôi, bán thế nào mà chả là bán. Còn nữa, cô cũng mới chỉ đưa lượt đầu tiên đi ra, còn có một phần vẫn để trong động chưa sờ đến nữa kia.

"Vậy tiền bồi thường là bao nhiêu? Số di sản văn hóa đó của tôi đáng giá lắm đó."

"Cái này phải xem ý cấp trên như thế nào, chắc hẳn sẽ không ít chứ?"

Quả thật, dù sao chỗ di sản văn hóa này cũng khá nhiều, ít là không thể ít được.

Được được được, liền quyết định như vậy đi, ngẫm lại lập tức lại có thu nhập, cô cao hứng đến mức có thể ăn thêm một chén miến chua cay nữa.

“Tên trộm họ Triệu” bị xiên trên đỉnh cán chổi rốt cục nhịn không được: "Cô chính là cô gái tóc dài chuyên buôn quỷ đó, tại sao cô không thừa nhận chứ? Đều đến nước này, cô còn muốn gạt tôi!"

Cố Phi Âm xem xét hắn, nói: "Không phải mà, tôi thật sự không phải cô gái tóc dài, tôi tên Cố Phi Âm, cậu nhận sai người rồi."

. . . ? ? ?

“Tên trộm họ Triệu” hét lên một tiếng, tức đến suýt nôn ra máu!

. . .

Họ Trang vốn tưởng rằng sẽ chờ được tin cô gái tóc dài bị phán ở tù chung thân, nào biết đêm hôm đó lại có một đám quỷ kéo nhau về, bọn nó không những đến, mỗi con còn khiêng một cái cánh tay cẳng chân, rầm rầm đưa xuống phòng bếp, trong miệng nói: " Chỗ này cũng ăn khá ngon, có thể ăn đến rất lâu nhỉ."

"Để ở bên ngoài sẽ không hỏng chứ? Nếu không để trong tủ lạnh đi?"

"Đầu óc cậu hỏng rồi à, đây cũng không phải là thịt hỏng thế nào được? Đến đây, lấy dây thừng đem chỗ này đều treo lên, nếu không thì không còn chỗ để nữa rồi. Phòng bếp không để hết được, treo một chút lên ban công đi."

"Dây thừng bằng sợi bông được chứ?"

"Được, lấy lại đây đi."

Họ Trang: . . . ? ? ?

Hắn từ phía dưới cái bàn vươn cái đầu ra, không rõ đây là có chuyện gì, đám quỷ nhỏ bây giờ đều tàn bạo như vậy sao? Lại khiêng nhiều cánh tay cẳng chân như vậy trở về, ít cũng phải mấy chục cái đi, vậy phải là bao nhiêu con quỷ chứ? Còn treo lên như vậy nữa, bọn mi cho là đang treo thịt khô sao?

Họ Trang cảm giác chính mình rơi vào cái ổ ma quỷ rồi, bên người cô gái tóc dài kia không có lấy một con quỷ tốt! Mỗi con đều thuộc dạng tâm ngoan thủ lạt, bọn họ mới là dòng thứ quỷ quái đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục nhất!

Hắn nghi ngờ hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

Đám quỷ nhỏ rất vui lòng giải đáp cho hắn: "Có mấy con quỷ nhỏ không biết trời cao đất rộng lại dám đi vào cục cảnh sát gây sự!"

"Vừa lúc đụng phải chủ cho thuê nhà của chúng ta nên bị tiêu diệt tận gốc."


"Chủ cho thuê nhà chuẩn bị đem bọn họ bán một nửa ăn một nửa, chỗ này cầm về để cất giữ đó?"

"Chủ cho thuê nhà của chúng ta lập công lớn, cứu ba mươi mấy người còn cứu cả đồng chí cảnh sát, hẳn là sắp được ra rồi."

Họ Trang mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được những gì chính mình nghe thấy. Hắn sửng sốt một lúc lâu, thở phì phì co người lui xuống gầm bàn, thầm hận cô gái tóc dài này cũng thật là may mắn, sao lại không đem cô tận diệt luôn đi chứ? Hắn cũng không dám ở trước mặt đám quỷ này oán giận cái gì, chỉ sợ chính mình cũng bị treo lên tường làm đồ ăn vặt.

Quỷ nước cũng héo mòn bơi trở về, trốn dước đáy sông nhả bong bóng. Cả cái thân quỷ của hắn đều bị dọa đến lạnh run, hắn chính là tận mắt nhìn thấy cô gái tóc dài vạn ác vung chổi quét qua một cái liền chọc thủng một con quỷ, thậm chí đem tứ chi của nó đều tháo xuống chia ra làm đồ ăn. Tàn nhẫn đáng sợ như vậy, hắn đời này coi như xong rồi. . .

Hắn quệt đi những giọt nước mắt chua xót, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ vận mệnh bấp bênh của mình.

Rốt cuộc ai mới có thể đả đảo cô gái tóc dài vạn ác này, đến cứu hắn thoát khỏi biền khổ này chứ?

. . .

Cố Phi Âm ngày đó liền được thả ra, còn lấy được một tờ giấy khen "thấy việc nghĩa hăng hái làm" đỏ chót, thưởng thêm năm trăm tệ. Nhưng là tiền bồi thường còn chưa đưa xuống, chờ phê chuẩn gì đó còn phải tốn thời gian vài ngày.

Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, dựa vào di sản làm giàu là không quá thực tế, xem ra nhất định phải lấy đám bóng đen của quỷ phu nhân ra làm thành đồ ăn cao cấp tiêu thụ ra ngoài, đó mới là con đường tắt để làm giàu tốt và nhanh nhất.

Dù sao này đám bóng đen đó ăn ngon, còn có thể gia tăng âm khí của bản thân, âm khí càng trọng tương đương với tu vi càng cao, là quỷ đều sẽ thích ăn.

Cô cũng không lo nguồn tiêu thụ đám bóng đen này. Quỷ đến mua khẳng định không ít, đến lúc đó liền đặt mỗi ngày chỉ bán một lượng có hạn, thu chút vàng bạc tiền giấy gì đó. Vàng bạc liền cầm đổi lấy tiền hiện tại dùng, tiền giấy thì cất đi đến khi chết đi rồi dùng, vậy mới thật sự thoải mái.

Nghe nói dưới địa giới phòng ở có thể phân phối cũng chỉ có một ít, cung cầu chênh lệch rất lớn. Hơn nữa cũng có kha khá quỷ quái đều không có chỗ ở, chỉ có thể tự lấy tiền đi thuê đi mua, nếu không có tiền liền chỉ có thể màn trời chiếu đất làm ăn mày. Huống chi ăn cái gì mà không phải tiêu tiền chứ?

Ngày tháng cơ cực cô ở đến phát sợ rồi, nhà còn chưa có tìm được, nhưng thế nào cũng phải vì tương lai chính mình mà suy xét một chút chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính: bán đám bóng đen, làm bà chủ!

Quỷ phu nhân: . . .

Họ Trang: . . . QAQ

Quỷ nước: . . . QAQ ——



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện