Áp lực vô hình kia chợt được thả lỏng, sau đó cô nhìn thấy anh giơ tay cầm ly rượu đó lên, chiếc mâm nhỏ đầy điểm tâm của anh, không biết từ khi nào đã ở trong tay cô, ngay trên tay cô, cô chỉ cần nâng tay lên là có thể lấy được.
Anh thay cô uống hết ly rượu kia, cô mở mắt lớn nhìn trừng trừng mâm thức ăn đầy những món điểm tâm nhỏ thoạt nhìn ngon đến đòi mạng, chỉ cảm thấy muốn khóc.
Người đàn ông này sao có thể đáng giận như vậy chứ? Một giọt lệ, không hề báo động rơi xuống, giọt lệ rớt vào ly rượu rỗng.
Nước mắt cô, chảy vào lòng anh, đau không thể hiểu.
Cô không có động tay vào điểm tâm anh làm cho cô, cô chỉ nắm chặt nắm đấm.
“Đừng tiếp tục uống rượu của tôi.” Cô nghẹn ngào khàn khàn nói.
Một câu này, làm cho lòng đố kỵ trỗi lên trong anh, biết rõ là không nên, anh vẫn là không nhịn được lạnh giọng mở miệng.
“Yên tâm, tuy rằng em đã uống ba ly rồi, không đúng, lúc nãy đã uống trước hai ly rồi, tổng cộng là năm ly rượu, nhưng chút nữa, Vương Triều Dương sẽ giúp em lấy tới một ly nữa, anh ta là một người lịch thiệp, không giống tên khốn kiếp như anh.”
Tú Tú tuy ngốc, nhưng cũng nghe ra sự giễu cợt của anh.
“Cho dù anh muốn tôi uống say thì sao, chuyện đó cũng có liên quan gì đến anh?”
Chuyện đó không liên quan đến anh, chỉ trừ bỏ việc anh điên cuồng cho rằng cô là của anh, điên cuồng muốn đem cô khiêng lên trên vai rời khỏi nơi này, điên cuồng muốn đem cô nạp làm sở hữu.
Anh không nên ở trong này, anh hẳn là phải chuyên tâm làm việc, anh không nên tiếp tục quấy rầy cô, như vậy đối với cô thực không công bằng, anh đã tổn thương cô, sự tồn tại của anh đối với cô là một loại tổn thương, anh hẳn là nên cút xa một chút, cút thật xa, rời xa khỏi cuộc sống của cô.
Nhưng, anh lại không đi được.
Anh cúi mắt, nhìn tay cô ngay cạnh tay anh, gần như vậy, cũng chỉ có như vậy một ly rượu là khoảng cách, anh chỉ cần giơ tay là có thể nắm lấy cô, nhưng cô đem tay anh nắm chặt thành nắm đấm, cô dùng sức như thế, dùng sức đến mức các đốt ngón tay đều đã trở nên trắng bệch.
Một giọt lệ rơi xuống, rơi vào trong ly.
“Anh, gã khốn kiếp này.”
Cô cúi đầu nghẹn ngào mắng, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Anh không thể nhúc nhích, chỉ nghe đến cô nói với Vương Triều Dương, cô mệt mỏi, muốn rời đi.
Vương Triều Dương ân cần mở miệng muốn đưa cô về, cô đáp ứng rồi.
Cô rõ ràng biết gã đàn ông kia muốn làm gì, nhưng cô vẫn đáp ứng để anh ta đưa cô về.
Trở về căn nhà đó.
Cứ như vậy một giây, anh không có cách nào hô hấp.
Anh vô thức xoay người, thấy cô cùng Vương Triều Dương đang cùng Đồ Hoan nói lời tạm biệt, sau đó cùng nhau đi xuyên qua phòng chính, người đàn ông kia khoát lên bờ vai cô, mang theo cô đi về hướng cửa, đi từng bước rời xa anh.
Một sự khủng hoảng vô danh bất ngờ đánh úp lại.
Chờ đến khi anh phát hiện, anh đã tiến lên, sải bước xuyên qua vô số những khuôn mặt xinh đẹp, đi theo cô ra đến cửa, Vương Triều Dương đi tới phòng thay đồ lấy đồ của anh, anh đã kịp thời bắt được cô.
Tú Tú phát hoảng, vốn tưởng là mẹ, quay đầu lại thấy Mạc Lỗi.
“Đừng để anh ta đưa em về.” Anh nhìn chằm chằm cô, mặt cứng đờ, khàn khàn yêu cầu.
Hô hấp, bỗng nhiên cứng lại.
Cô trừng mắt nhìn gã đàn ông đáng giận trước mặt, không thể tin anh thế nhưng nói những lời này.
Vì sao phải nói như vậy? Vì sao phải làm như vậy? Vì sao anh còn muốn ở đây dây dưa với cô.
Rõ ràng, rõ ràng ngày đó bỏ đi là anh, đã đưa ra lựa chọn cũng là anh!
Tâm, đau quá, đau quá, đau đến như đang bị hỏa thiêu, nhưng, nhưng, mặc dù không nên, lúc anh mở miệng như thế, lúc thấy trong mắt anh ẩn chứa niềm đau, cô vẫn không nhịn được ôm ấp hy vọng.
Cách anh nhìn cô, thậm chí làm cho cô cảm thấy anh đang quan tâm cô, chỉ là do nguyên nhân không thể nói ra miệng, cho nên mới không thể không làm như vậy, mới không thể không tổn thương cô.
“Cho tôi…” Cô rưng rưng nhìn anh yêu cầu. “Cho tôi một lý do…”
Anh vừa híp mắt, lại trầm mặc.
Cô nghĩ, cô rất muốn đánh anh, tên đáng giận này, ti bỉ, tên chết tiệt đáng bị chém ngàn đao! Cắn môi, cô đau lòng không thôi, nhắm mắt lại, một giọt lệ chảy xuống.
Trên mặt cô khó nén thống khổ cùng thất vọng, làm cho yết hầu anh khô cằn, càng hoảng, rốt cục lung tung mò đại một lý do, nghèn nghẹn phun ra một câu: “Anh ta chỉ là muốn đem em lên giường mà thôi.”
“Anh sai rồi.” Cô nở nụ cười, vừa khóc vừa cười, mở mắt ra, nói với anh: “Anh ta không chỉ là muốn đem tôi lên giường, anh ta là muốn cưới tôi.”
“Vì công ty của mẹ em thôi.” Đôi mắt màu xanh của anh co rụt lại, nghèn nghẹn chỉ ra.
“Thì đã sao?” Cô nhìn anh, thống khổ nói: “Ít ra anh ta cũng muốn tôi.”
Một câu, như lưỡi dao sắt nhọn, hung hăng chém vào tim anh.
“Em không cần anh muốn.”
Chỉ trích của cô ác liệt như vậy, lộ ra phẫn nộ cùng tự ti, nhưng càng nhiều, cũng là trạng thái đau lòng, giờ khắc này, mới biết được anh tổn thương cô nghiêm trọng như vậy, đau như vậy, sự lĩnh ngộ thấm thía này, làm cho mặt anh trắng xanh, chật vật không chịu nổi.
Cô thống hận anh, nhưng càng giận bản thân mình hơn khi nhìn thấy anh đau lòng mà cô nhói cả tim cho nên cô tức giận rút tay về, đẩy anh ra, tiếp tục nói.
“Tránh ra, trở về tìm vị hôn thê của anh, đừng đến tìm tôi nữa, đừng quấy rầy tôi nữa!.”
Sau đó, cô bỏ đi.
Lại một lần nữa, bỏ anh mà đi, bước nhanh tới chỗ người đàn ông có thể cưới cô, cùng cô dắt tay nhau đầu bạc, người đàn ông đó đang cùng cô đối mặt nắm tay.
Anh sẽ mất đi cô, anh biết, lúc này đây là vĩnh viễn.
Cô sẽ không cho anh cơ hội nữa, anh đã đem tất cả những cơ hội mà cô cho anh hỏng mất.
Anh không phải là người có thể cho cô hạnh phúc, anh không có tư cách có được cô, sự ngọt ngào, tươi cười của cô sẽ không tiếp tục dành cho anh, ấm áp cùng ôm ấp của cô sẽ không còn thuộc về anh, cô sẽ không lại bung dù giúp anh, sẽ không lại nắm tay anh, sẽ không giúp anh làm sữa nóng, cũng sẽ không lại cùng anh nằm ở trên giường, yêu say đắm vỗ về mặt anh, cùng anh nói những câu chuyện ngây ngô.
Trong giây phút đó, anh như nhớ lại đêm hôm đó, thân đang giữa biển lớn, gió mưa rền rĩ dữ dội.
Anh có một loại cảm giác hít thở không thông, sắp bị ảo giác bao phủ.
Thế giới, đột nhiên trở nên thật đen tối, chỉ còn lại bóng lưng cô rời đi là sáng ngời, nhưng cô đã cùng người đàn ông kia đi rồi, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Cửa, chậm rãi từ từ đóng lại phía sau cô, đem ánh sáng bị chắn hết, chi còn lại bóng tối.
Bóng tối.
Cô không hề quay đầu lại, một lần cũng không có.
Anh cho rằng anh biết, đã sớm hiểu được, cô không phải là của anh.
Cho nên anh bỏ đi, anh những tưởng cô thương anh, vẫn còn thương anh, điều đó sẽ an ủi anh. Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không tiếp tục thương anh nữa, cô sẽ đem anh quên lãng, bỏ anh lại đằng sau cuộc sống của cô.
Đột nhiên, nước biển mặn ướt át từ tứ phía chen chúc mà đến, bao phủ lấy anh, làm cho anh không thể thở được.
Anh hẳn là phải nhận mệnh, anh vốn không có tư cách, nhưng anh không thể dời tầm mắt, không có cách nào đem tầm mắt dời khỏi bóng dáng cô đang đi về hướng cửa.
Sàn dưới chân bỗng nhiên biến mất, anh bị chìm xuống, mọi thứ xung quanh đều bắt đầu vặn vẹo, bị cuốn xuống đáy biển cùng anh.
Ào ào một tiếng, anh rơi vào trong biển sâu, sâu như vậy, xanh như vậy, sâu đến xanh đen.
Mọi thứ đều cùng anh chậm rãi chìm xuống, ngăn tủ, cửa sổ, đèn thủy tinh, cửa kính…
Sau đó, anh ở trong nước biển, nhìn thấy ảnh phản chiếu từ khung cửa kính bị chìm xuống với anh, người đó, người đàn ông đó, với gương mặt trắng toát giống như người chết.
Người đàn ông biến thành thiếu niên, thiếu niên cau mày thật chặt nhìn anh.
Anh không muốn chết.
Không muốn.
Bởi vì không muốn, cho nên anh cố giãy dụa thoát khỏi số mệnh, mặc dù áy náy không chịu nổi, mặc dù lòng luôn tràn đầy mặc cảm tội lỗi, anh vẫn giãy dụa để sống sót.
Trước kia anh không biết vì sao, hiện tại anh đã biết.
Anh muốn được hạnh phúc, khát vọng gặp được một nửa linh hồn, bổ khuyết cho linh hồn anh.
Tại sâu thẳm trong nội tâm, anh biết còn có cô, nhất định tồn tại, cùng với người nhà của anh, chứng minh linh hồn của anh vẫn tồn tại. Anh biết nếu có thể tìm được cô, nếu anh có thể gặp cô, cô tất nhiên có thể cứu vớt anh.
Anh hé miệng, thở hổn hển một hơi, nước biển không tràn vào miệng anh, anh hít được không khí.
Cậu nợ tôi.
Thiếu niên tức giận nói.
“Tôi biết…”
Thiếu niên kia dùng cặp mắt màu lam như màu nước biển, trừng anh, tức giận nói.
Cậu hẳn nên ở cùng tôi.
Anh ngẩng đầu, thở hỗn hển một hơi, nghẹn ngào mở miệng: “Thực xin lỗi… nhưng tôi không thể… tôi cần cô ấy…”
Nói ra khỏi miệng, tất cả đều trở nên rõ ràng như thế.
Đúng vậy, anh cần cô, thực sự cần cô, anh không muốn cô quên anh, anh cần cô thương anh.
Anh luôn luôn không biết, luôn luôn không dám thừa nhận, cho tới bây giờ.
Đột nhiên, nước biển lại nhanh chóng thối lui, mọi thứ lại vặn vẹo trở về vị trí như cũ.
Nhưng thiếu niên vẫn còn ở đó, với gương mặt cô đơn, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn đầy nước mắt.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh nói với thiếu niên trong gương, “Nhưng tôi muốn sống.”
Lời nói chưa dứt, thiết niên trong gương trở nên mơ hồ, rồi lại khôi phục thành bộ dáng người đàn ông, và trên mặt người đàn ông, còn vương đầy lệ.
Yết hầu anh co rút nhanh, xem trong kính là chính mình, bỗng nhiên hiểu được, thiếu niên kia không phải là A Quang, luôn luôn không phải, đó chỉ là mặc cảm tội ác của anh.
Chua xót, anh xoay người, đẩy cánh cửa kia ra, đi ra ngoài.
Ngoài phòng, mưa lại rơi.
Gió thì lạnh, trời thì tối đen, hốc mắt cô lại đỏ, một trái tim đau đớn như muốn vỡ tan.
Đứng ở dưới một tòa nhà, Tú Tú nhìn người đàn ông muốn cưới cô lấy chìa khóa xe, miễn cưỡng chịu đựng, đi đến chỗ đậu xe.
Mưa rồi, nên anh ta muốn cô đợi ở đây, anh sẽ đem xe chạy lại đây.
Nhưng cô không muốn chờ, cô không thể ở chỗ này, không dám ở trong này, cô sợ hãi mình sẽ lại mềm lòng quay trở lại trong phòng, khát vọng muốn xoay người thật sâu đậm làm cho cô sợ hãi.
Cho nên, cô đi xuống cầu thang, bước nhanh tới chỗ anh, đi vào trong mưa.
Vương Triều Dương thực săn sóc, mặc dù là giả tạo nhưng không sao, ít nhất anh ta để ý đến cô, ít nhất anh ta muốn cô, không giống người đàn ông trong phòng kia…
Biết rõ như thế, nhưng khi nghĩ lại bộ dáng cứng ngắc kia, nhớ tới sự thống khổ trong mắt anh, cô vẫn như cũ cảm thấy không thể hô hấp.
Anh đáng giận như thế, anh lừa gạt cô, đùa bỡn cô, rõ ràng lựa chọn Đồ Hoan, lại đến quấy rầy cô, anh ác liệt, ti bỉ như thế, cô không phải nên quên hẳn, cô hẳn phải nên đi về phía trước, đem anh bỏ lại phía sau.
Cô rõ ràng biết, rõ ràng hiểu được người đàn ông kia ác độc đến bao nhiêu, lý trí của cô biết rất rõ ràng, nhưng trái tim lại vẫn vì phải rời xa anh mà cảm thấy đau đớn, biết rõ như thế có bao nhiêu ngu xuẩn, cô vẫn là điên cuồng muốn xoay người trở lại trong phòng, nhào vào vòng ôm ấp của anh, bắt buộc anh lựa chọn cô.
Có trong nháy mắt, cô thậm chí nghĩ rằng, chỉ cần có thể ở cùng anh, muốn cô làm vợ hai cũng không sao, suy nghĩ này càng làm cho tim cô đau đớn hơn.
Không, mấy năm nay cô đã được chứng kiến quá nhiều, cha mẹ cô rõ ràng là bằng chứng sống thực sự máu chảy đầm đìa, ngoại tình vĩnh viễn không có kết quả tốt, sẽ chỉ làm cho mọi người cùng tổn thương, làm cho sự tình càng ngày càng tệ, trở nên càng thêm đáng sợ.
Cô không dám dừng lại bước chân, cô sợ hãi người đàn ông kia sẽ làm cô làm ra những chuyện ngu xuẩn, sợ hãi cô sẽ đem chính mình biến thành trò cười của thiên hạ.
Vương Triều Dương tốt lắm, nhìn thế nào cũng tốt hơn so với anh, ít nhất anh ta đối với cô còn có điều cầu, ít nhất cô có được thứ mà anh ta muốn.
Gió lạnh cứ thể thổi đến, làm cho mưa tát vào mặt, hòa cùng nước mắt.
Cô chạy nhanh đến phía sau Vương Triều Dương, anh ta đã mang xe chạy tới, ngay lúc cô muốn giơ tay há miệng kêu anh ta, thì một bàn tay to từ phía sau xuất hiện, che kín miệng của cô, tay kia vòng ôm lấy eo cô, đem cả người cô kéo vào trong bóng đêm.
Tú Tú phát hoảng, kinh hoàng thét chói tai, nhưng tiếng thét của cô chỉ ở trong miệng, truyền không ra tiếng.
“Đừng la, là anh.”
Người đàn ông kia tóm lấy cô kéo vào trong một lùm cây, ở bên tai cô phun ra những lời này.
Cô cứng người lại, không thể tin những gì mình nghe được, nhưng thật là anh, cô có thể ngửi được hương vị trên người anh, có thể cảm nhận được thân thể cường tráng của anh kề sát phía sau cô.
Trong lúc cô cứng đờ một giây kia, Vương Triều Dương lên xe, đóng cửa lại. Người đàn ông phía sau cũng tại lúc đó buông lỏng cánh tay che miệng cô.
“Anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?” Cô không thể tin được, ở trong mưa giãy dụa khẽ mắng, nhưng cánh tay ôm lấy cô như một gọng kềm, vô luận cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Giây tiếp theo, cô thấy anh lấy ra một cây súng, bắn vào thiết bị giám sát được treo trên tường, đối diện hoa viên.
Cô trừng lớn mắt, hít một ngụm khí lạnh, cương cứng người, trong lúc nhất thời không thể phản ứng.
Đó không có khả năng là súng, súng hẳn là sẽ rất lớn, nhưng anh dùng tay phải nắm nó, cánh tay dài ngay tại bên tai cô, vật kia ở ngay trong tay anh, gần trước mắt cô, mặc kệ cô thấy thế nào, bộ dáng nó tựa như súng, hơn nữa thiết bị giám sát bị bắn rớt xuống, cô có thể thấy nó rung một chút, màn ảnh thủy tinh rơi nhỏ xuống.
Anh lại đối với thiết bị giám sát thứ hai bắn phát súng thứ hai, vật kia nhẹ nhàng phát ra tiếng một cái, tất cả các thiết bị giám sát đều bị bắn hư, mấy đốm lửa xét ra rồi lại biến mất.
Được rồi, đó là súng, một khẩu súng giảm thanh.
Cô khiếp sợ không thể nhúc nhích, thẳng đến khi anh đột nhiên đem cô khiêng trên đầu vai, nhanh chóng hướng ngược lại rời đi.
“Anh làm cái gì?” Cô phục hồi tinh thần, kinh hoảng ở trên đầu vai anh ra sức giãy dụa. “A Lỗi, bỏ tôi xuống!”
Anh thay cô uống hết ly rượu kia, cô mở mắt lớn nhìn trừng trừng mâm thức ăn đầy những món điểm tâm nhỏ thoạt nhìn ngon đến đòi mạng, chỉ cảm thấy muốn khóc.
Người đàn ông này sao có thể đáng giận như vậy chứ? Một giọt lệ, không hề báo động rơi xuống, giọt lệ rớt vào ly rượu rỗng.
Nước mắt cô, chảy vào lòng anh, đau không thể hiểu.
Cô không có động tay vào điểm tâm anh làm cho cô, cô chỉ nắm chặt nắm đấm.
“Đừng tiếp tục uống rượu của tôi.” Cô nghẹn ngào khàn khàn nói.
Một câu này, làm cho lòng đố kỵ trỗi lên trong anh, biết rõ là không nên, anh vẫn là không nhịn được lạnh giọng mở miệng.
“Yên tâm, tuy rằng em đã uống ba ly rồi, không đúng, lúc nãy đã uống trước hai ly rồi, tổng cộng là năm ly rượu, nhưng chút nữa, Vương Triều Dương sẽ giúp em lấy tới một ly nữa, anh ta là một người lịch thiệp, không giống tên khốn kiếp như anh.”
Tú Tú tuy ngốc, nhưng cũng nghe ra sự giễu cợt của anh.
“Cho dù anh muốn tôi uống say thì sao, chuyện đó cũng có liên quan gì đến anh?”
Chuyện đó không liên quan đến anh, chỉ trừ bỏ việc anh điên cuồng cho rằng cô là của anh, điên cuồng muốn đem cô khiêng lên trên vai rời khỏi nơi này, điên cuồng muốn đem cô nạp làm sở hữu.
Anh không nên ở trong này, anh hẳn là phải chuyên tâm làm việc, anh không nên tiếp tục quấy rầy cô, như vậy đối với cô thực không công bằng, anh đã tổn thương cô, sự tồn tại của anh đối với cô là một loại tổn thương, anh hẳn là nên cút xa một chút, cút thật xa, rời xa khỏi cuộc sống của cô.
Nhưng, anh lại không đi được.
Anh cúi mắt, nhìn tay cô ngay cạnh tay anh, gần như vậy, cũng chỉ có như vậy một ly rượu là khoảng cách, anh chỉ cần giơ tay là có thể nắm lấy cô, nhưng cô đem tay anh nắm chặt thành nắm đấm, cô dùng sức như thế, dùng sức đến mức các đốt ngón tay đều đã trở nên trắng bệch.
Một giọt lệ rơi xuống, rơi vào trong ly.
“Anh, gã khốn kiếp này.”
Cô cúi đầu nghẹn ngào mắng, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Anh không thể nhúc nhích, chỉ nghe đến cô nói với Vương Triều Dương, cô mệt mỏi, muốn rời đi.
Vương Triều Dương ân cần mở miệng muốn đưa cô về, cô đáp ứng rồi.
Cô rõ ràng biết gã đàn ông kia muốn làm gì, nhưng cô vẫn đáp ứng để anh ta đưa cô về.
Trở về căn nhà đó.
Cứ như vậy một giây, anh không có cách nào hô hấp.
Anh vô thức xoay người, thấy cô cùng Vương Triều Dương đang cùng Đồ Hoan nói lời tạm biệt, sau đó cùng nhau đi xuyên qua phòng chính, người đàn ông kia khoát lên bờ vai cô, mang theo cô đi về hướng cửa, đi từng bước rời xa anh.
Một sự khủng hoảng vô danh bất ngờ đánh úp lại.
Chờ đến khi anh phát hiện, anh đã tiến lên, sải bước xuyên qua vô số những khuôn mặt xinh đẹp, đi theo cô ra đến cửa, Vương Triều Dương đi tới phòng thay đồ lấy đồ của anh, anh đã kịp thời bắt được cô.
Tú Tú phát hoảng, vốn tưởng là mẹ, quay đầu lại thấy Mạc Lỗi.
“Đừng để anh ta đưa em về.” Anh nhìn chằm chằm cô, mặt cứng đờ, khàn khàn yêu cầu.
Hô hấp, bỗng nhiên cứng lại.
Cô trừng mắt nhìn gã đàn ông đáng giận trước mặt, không thể tin anh thế nhưng nói những lời này.
Vì sao phải nói như vậy? Vì sao phải làm như vậy? Vì sao anh còn muốn ở đây dây dưa với cô.
Rõ ràng, rõ ràng ngày đó bỏ đi là anh, đã đưa ra lựa chọn cũng là anh!
Tâm, đau quá, đau quá, đau đến như đang bị hỏa thiêu, nhưng, nhưng, mặc dù không nên, lúc anh mở miệng như thế, lúc thấy trong mắt anh ẩn chứa niềm đau, cô vẫn không nhịn được ôm ấp hy vọng.
Cách anh nhìn cô, thậm chí làm cho cô cảm thấy anh đang quan tâm cô, chỉ là do nguyên nhân không thể nói ra miệng, cho nên mới không thể không làm như vậy, mới không thể không tổn thương cô.
“Cho tôi…” Cô rưng rưng nhìn anh yêu cầu. “Cho tôi một lý do…”
Anh vừa híp mắt, lại trầm mặc.
Cô nghĩ, cô rất muốn đánh anh, tên đáng giận này, ti bỉ, tên chết tiệt đáng bị chém ngàn đao! Cắn môi, cô đau lòng không thôi, nhắm mắt lại, một giọt lệ chảy xuống.
Trên mặt cô khó nén thống khổ cùng thất vọng, làm cho yết hầu anh khô cằn, càng hoảng, rốt cục lung tung mò đại một lý do, nghèn nghẹn phun ra một câu: “Anh ta chỉ là muốn đem em lên giường mà thôi.”
“Anh sai rồi.” Cô nở nụ cười, vừa khóc vừa cười, mở mắt ra, nói với anh: “Anh ta không chỉ là muốn đem tôi lên giường, anh ta là muốn cưới tôi.”
“Vì công ty của mẹ em thôi.” Đôi mắt màu xanh của anh co rụt lại, nghèn nghẹn chỉ ra.
“Thì đã sao?” Cô nhìn anh, thống khổ nói: “Ít ra anh ta cũng muốn tôi.”
Một câu, như lưỡi dao sắt nhọn, hung hăng chém vào tim anh.
“Em không cần anh muốn.”
Chỉ trích của cô ác liệt như vậy, lộ ra phẫn nộ cùng tự ti, nhưng càng nhiều, cũng là trạng thái đau lòng, giờ khắc này, mới biết được anh tổn thương cô nghiêm trọng như vậy, đau như vậy, sự lĩnh ngộ thấm thía này, làm cho mặt anh trắng xanh, chật vật không chịu nổi.
Cô thống hận anh, nhưng càng giận bản thân mình hơn khi nhìn thấy anh đau lòng mà cô nhói cả tim cho nên cô tức giận rút tay về, đẩy anh ra, tiếp tục nói.
“Tránh ra, trở về tìm vị hôn thê của anh, đừng đến tìm tôi nữa, đừng quấy rầy tôi nữa!.”
Sau đó, cô bỏ đi.
Lại một lần nữa, bỏ anh mà đi, bước nhanh tới chỗ người đàn ông có thể cưới cô, cùng cô dắt tay nhau đầu bạc, người đàn ông đó đang cùng cô đối mặt nắm tay.
Anh sẽ mất đi cô, anh biết, lúc này đây là vĩnh viễn.
Cô sẽ không cho anh cơ hội nữa, anh đã đem tất cả những cơ hội mà cô cho anh hỏng mất.
Anh không phải là người có thể cho cô hạnh phúc, anh không có tư cách có được cô, sự ngọt ngào, tươi cười của cô sẽ không tiếp tục dành cho anh, ấm áp cùng ôm ấp của cô sẽ không còn thuộc về anh, cô sẽ không lại bung dù giúp anh, sẽ không lại nắm tay anh, sẽ không giúp anh làm sữa nóng, cũng sẽ không lại cùng anh nằm ở trên giường, yêu say đắm vỗ về mặt anh, cùng anh nói những câu chuyện ngây ngô.
Trong giây phút đó, anh như nhớ lại đêm hôm đó, thân đang giữa biển lớn, gió mưa rền rĩ dữ dội.
Anh có một loại cảm giác hít thở không thông, sắp bị ảo giác bao phủ.
Thế giới, đột nhiên trở nên thật đen tối, chỉ còn lại bóng lưng cô rời đi là sáng ngời, nhưng cô đã cùng người đàn ông kia đi rồi, đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Cửa, chậm rãi từ từ đóng lại phía sau cô, đem ánh sáng bị chắn hết, chi còn lại bóng tối.
Bóng tối.
Cô không hề quay đầu lại, một lần cũng không có.
Anh cho rằng anh biết, đã sớm hiểu được, cô không phải là của anh.
Cho nên anh bỏ đi, anh những tưởng cô thương anh, vẫn còn thương anh, điều đó sẽ an ủi anh. Nhưng từ nay về sau, cô sẽ không tiếp tục thương anh nữa, cô sẽ đem anh quên lãng, bỏ anh lại đằng sau cuộc sống của cô.
Đột nhiên, nước biển mặn ướt át từ tứ phía chen chúc mà đến, bao phủ lấy anh, làm cho anh không thể thở được.
Anh hẳn là phải nhận mệnh, anh vốn không có tư cách, nhưng anh không thể dời tầm mắt, không có cách nào đem tầm mắt dời khỏi bóng dáng cô đang đi về hướng cửa.
Sàn dưới chân bỗng nhiên biến mất, anh bị chìm xuống, mọi thứ xung quanh đều bắt đầu vặn vẹo, bị cuốn xuống đáy biển cùng anh.
Ào ào một tiếng, anh rơi vào trong biển sâu, sâu như vậy, xanh như vậy, sâu đến xanh đen.
Mọi thứ đều cùng anh chậm rãi chìm xuống, ngăn tủ, cửa sổ, đèn thủy tinh, cửa kính…
Sau đó, anh ở trong nước biển, nhìn thấy ảnh phản chiếu từ khung cửa kính bị chìm xuống với anh, người đó, người đàn ông đó, với gương mặt trắng toát giống như người chết.
Người đàn ông biến thành thiếu niên, thiếu niên cau mày thật chặt nhìn anh.
Anh không muốn chết.
Không muốn.
Bởi vì không muốn, cho nên anh cố giãy dụa thoát khỏi số mệnh, mặc dù áy náy không chịu nổi, mặc dù lòng luôn tràn đầy mặc cảm tội lỗi, anh vẫn giãy dụa để sống sót.
Trước kia anh không biết vì sao, hiện tại anh đã biết.
Anh muốn được hạnh phúc, khát vọng gặp được một nửa linh hồn, bổ khuyết cho linh hồn anh.
Tại sâu thẳm trong nội tâm, anh biết còn có cô, nhất định tồn tại, cùng với người nhà của anh, chứng minh linh hồn của anh vẫn tồn tại. Anh biết nếu có thể tìm được cô, nếu anh có thể gặp cô, cô tất nhiên có thể cứu vớt anh.
Anh hé miệng, thở hổn hển một hơi, nước biển không tràn vào miệng anh, anh hít được không khí.
Cậu nợ tôi.
Thiếu niên tức giận nói.
“Tôi biết…”
Thiếu niên kia dùng cặp mắt màu lam như màu nước biển, trừng anh, tức giận nói.
Cậu hẳn nên ở cùng tôi.
Anh ngẩng đầu, thở hỗn hển một hơi, nghẹn ngào mở miệng: “Thực xin lỗi… nhưng tôi không thể… tôi cần cô ấy…”
Nói ra khỏi miệng, tất cả đều trở nên rõ ràng như thế.
Đúng vậy, anh cần cô, thực sự cần cô, anh không muốn cô quên anh, anh cần cô thương anh.
Anh luôn luôn không biết, luôn luôn không dám thừa nhận, cho tới bây giờ.
Đột nhiên, nước biển lại nhanh chóng thối lui, mọi thứ lại vặn vẹo trở về vị trí như cũ.
Nhưng thiếu niên vẫn còn ở đó, với gương mặt cô đơn, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn đầy nước mắt.
“Tôi rất xin lỗi.” Anh nói với thiếu niên trong gương, “Nhưng tôi muốn sống.”
Lời nói chưa dứt, thiết niên trong gương trở nên mơ hồ, rồi lại khôi phục thành bộ dáng người đàn ông, và trên mặt người đàn ông, còn vương đầy lệ.
Yết hầu anh co rút nhanh, xem trong kính là chính mình, bỗng nhiên hiểu được, thiếu niên kia không phải là A Quang, luôn luôn không phải, đó chỉ là mặc cảm tội ác của anh.
Chua xót, anh xoay người, đẩy cánh cửa kia ra, đi ra ngoài.
Ngoài phòng, mưa lại rơi.
Gió thì lạnh, trời thì tối đen, hốc mắt cô lại đỏ, một trái tim đau đớn như muốn vỡ tan.
Đứng ở dưới một tòa nhà, Tú Tú nhìn người đàn ông muốn cưới cô lấy chìa khóa xe, miễn cưỡng chịu đựng, đi đến chỗ đậu xe.
Mưa rồi, nên anh ta muốn cô đợi ở đây, anh sẽ đem xe chạy lại đây.
Nhưng cô không muốn chờ, cô không thể ở chỗ này, không dám ở trong này, cô sợ hãi mình sẽ lại mềm lòng quay trở lại trong phòng, khát vọng muốn xoay người thật sâu đậm làm cho cô sợ hãi.
Cho nên, cô đi xuống cầu thang, bước nhanh tới chỗ anh, đi vào trong mưa.
Vương Triều Dương thực săn sóc, mặc dù là giả tạo nhưng không sao, ít nhất anh ta để ý đến cô, ít nhất anh ta muốn cô, không giống người đàn ông trong phòng kia…
Biết rõ như thế, nhưng khi nghĩ lại bộ dáng cứng ngắc kia, nhớ tới sự thống khổ trong mắt anh, cô vẫn như cũ cảm thấy không thể hô hấp.
Anh đáng giận như thế, anh lừa gạt cô, đùa bỡn cô, rõ ràng lựa chọn Đồ Hoan, lại đến quấy rầy cô, anh ác liệt, ti bỉ như thế, cô không phải nên quên hẳn, cô hẳn phải nên đi về phía trước, đem anh bỏ lại phía sau.
Cô rõ ràng biết, rõ ràng hiểu được người đàn ông kia ác độc đến bao nhiêu, lý trí của cô biết rất rõ ràng, nhưng trái tim lại vẫn vì phải rời xa anh mà cảm thấy đau đớn, biết rõ như thế có bao nhiêu ngu xuẩn, cô vẫn là điên cuồng muốn xoay người trở lại trong phòng, nhào vào vòng ôm ấp của anh, bắt buộc anh lựa chọn cô.
Có trong nháy mắt, cô thậm chí nghĩ rằng, chỉ cần có thể ở cùng anh, muốn cô làm vợ hai cũng không sao, suy nghĩ này càng làm cho tim cô đau đớn hơn.
Không, mấy năm nay cô đã được chứng kiến quá nhiều, cha mẹ cô rõ ràng là bằng chứng sống thực sự máu chảy đầm đìa, ngoại tình vĩnh viễn không có kết quả tốt, sẽ chỉ làm cho mọi người cùng tổn thương, làm cho sự tình càng ngày càng tệ, trở nên càng thêm đáng sợ.
Cô không dám dừng lại bước chân, cô sợ hãi người đàn ông kia sẽ làm cô làm ra những chuyện ngu xuẩn, sợ hãi cô sẽ đem chính mình biến thành trò cười của thiên hạ.
Vương Triều Dương tốt lắm, nhìn thế nào cũng tốt hơn so với anh, ít nhất anh ta đối với cô còn có điều cầu, ít nhất cô có được thứ mà anh ta muốn.
Gió lạnh cứ thể thổi đến, làm cho mưa tát vào mặt, hòa cùng nước mắt.
Cô chạy nhanh đến phía sau Vương Triều Dương, anh ta đã mang xe chạy tới, ngay lúc cô muốn giơ tay há miệng kêu anh ta, thì một bàn tay to từ phía sau xuất hiện, che kín miệng của cô, tay kia vòng ôm lấy eo cô, đem cả người cô kéo vào trong bóng đêm.
Tú Tú phát hoảng, kinh hoàng thét chói tai, nhưng tiếng thét của cô chỉ ở trong miệng, truyền không ra tiếng.
“Đừng la, là anh.”
Người đàn ông kia tóm lấy cô kéo vào trong một lùm cây, ở bên tai cô phun ra những lời này.
Cô cứng người lại, không thể tin những gì mình nghe được, nhưng thật là anh, cô có thể ngửi được hương vị trên người anh, có thể cảm nhận được thân thể cường tráng của anh kề sát phía sau cô.
Trong lúc cô cứng đờ một giây kia, Vương Triều Dương lên xe, đóng cửa lại. Người đàn ông phía sau cũng tại lúc đó buông lỏng cánh tay che miệng cô.
“Anh làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?” Cô không thể tin được, ở trong mưa giãy dụa khẽ mắng, nhưng cánh tay ôm lấy cô như một gọng kềm, vô luận cô giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Giây tiếp theo, cô thấy anh lấy ra một cây súng, bắn vào thiết bị giám sát được treo trên tường, đối diện hoa viên.
Cô trừng lớn mắt, hít một ngụm khí lạnh, cương cứng người, trong lúc nhất thời không thể phản ứng.
Đó không có khả năng là súng, súng hẳn là sẽ rất lớn, nhưng anh dùng tay phải nắm nó, cánh tay dài ngay tại bên tai cô, vật kia ở ngay trong tay anh, gần trước mắt cô, mặc kệ cô thấy thế nào, bộ dáng nó tựa như súng, hơn nữa thiết bị giám sát bị bắn rớt xuống, cô có thể thấy nó rung một chút, màn ảnh thủy tinh rơi nhỏ xuống.
Anh lại đối với thiết bị giám sát thứ hai bắn phát súng thứ hai, vật kia nhẹ nhàng phát ra tiếng một cái, tất cả các thiết bị giám sát đều bị bắn hư, mấy đốm lửa xét ra rồi lại biến mất.
Được rồi, đó là súng, một khẩu súng giảm thanh.
Cô khiếp sợ không thể nhúc nhích, thẳng đến khi anh đột nhiên đem cô khiêng trên đầu vai, nhanh chóng hướng ngược lại rời đi.
“Anh làm cái gì?” Cô phục hồi tinh thần, kinh hoảng ở trên đầu vai anh ra sức giãy dụa. “A Lỗi, bỏ tôi xuống!”
Danh sách chương