Đôi mắt xanh của anh co rút lại, cả người cứng đờ bất động.
Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cô giống như vừa chém một đao vào lòng anh.
“Anh đã đính hôn, lại còn cùng tôi lên giường? Anh làm sao có thể? Anh là đồ khốn kiếp!”
Tú Tú trắng mặt nghiêm nghị, hơi thở đầy giận dữ trừng mắt nhìn tên đáng giận kia, nói một cách cực kì xấu hổ và giận dữ: “Ngay từ đầu có lẽ là tôi không đúng, là tự tôi đa tình, nhưng anh có thể nói với tôi sớm một chút, tôi sẽ tự mình hiểu lấy, tôi biết rất rõ tôi không bằng Đồ Hoan, nhưng anh không nói, anh một câu cũng từng chưa nói qua…”
Cô nói từng câu từng chữ đều như chiếc roi sắc nhọn, quất mạnh về hướng anh.
Thống khổ, sắc bén và rõ ràng như thế, từ ánh mắt đen láy to tròn của cô tràn ra.
Anh muốn giải thích, muốn nói gì, lại một chữ cũng đều không nói ra được, cô nói không sai, anh hẳn là nên sớm nói rõ ràng một chút, nói anh không thể yêu cô, không thể ở cùng cô, anh cố ý chiếm tiện nghi của cô, anh so với ai khác đều hiểu rất rõ chuyện này.
Cô phẫn nộ lau đi nước mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Không sao, lúc trước là do tôi ngu ngốc, là tôi không làm rõ ràng tình huống, nhưng hiện tại tôi sẽ cùng anh nói rõ ràng, tôi không phải cái loại tay chơi này nọ, anh muốn chơi trò bắt cá hai tay, thì đi tìm người khác, Đường Tú Tú tôi không chơi nổi!”
Bỏ lại những lời này, cô lại xoay người quay đầu đi, trở lại gian phòng xa hoa kia.
Lúc này đây, anh không hề giữ cô lại, anh chỉ nắm chặt nắm đấm.
“Tú Tú, con định đi đâu vậy? Không phải nói chờ mẹ ở ban công sao?”
“Con mệt mỏi.” Thật vất vả đi đến cửa, Tú Tú lại bị mẹ chặn lại, cô đỏ mắt, nhìn mẹ nói: “Con muốn về nhà.”
“Về nhà? Không cho!” Âm thanh Chu Lị Hinh lạnh lùng nói: “Mẹ còn chưa thổi nến, chưa ăn bánh sinh nhật, con là con gái duy nhất của mẹ, sinh nhật mẹ con không ở lại, bảo người làm mẹ như mẹ còn có thể diện gì? Con không thể chiều mẹ một chút sao?”
Vậy ai có thể chiều cô một chút? Ai? Cô rất muốn tùy hứng ương ngạnh thét lại chói tai với mẫu thân, nhưng nếu cô thực sự làm vậy, cam đoan nhất định sẽ lên tiêu đề các bài báo ngày mai, mặc kệ là danh tiếng của cô, tiền bạc bao la của mẹ hay các mối quan hệ tốt trên thương trường của cha, cũng không thể đem chuyện này hóa thành hư ảo, mà hiện nay tốc độ lan truyền internet trên thế giới rất nhanh, tin tức này sẽ mãi mãi lưu truyền, dù cô chết, tin tức này vẫn bị người khác khơi gợi mãi.
Đó là chuyện cô sợ hãi nhất.
Cho nên, cô nhịn xuống.
Nhưng, đêm hôm nay thật sự là đêm khủng bố nhất trong cuộc đời cô.
Mẹ của cô mang tới cho cô chiếc áo khoác lông vũ mới, cha cô thì đang ôm tình nhân sắp trở thành bạn gái cũ, đi tới đi lui ăn đậu hủ của các người phụ nữ khác, mà cái gã đàn ông cô yêu kia, từ đầu tới cuối đều dính vào mỹ nhân rắn rết có đôi chân dài kia.
Cô hết sức né tránh anh, không nhìn tới cặp đôi đứng chung một chỗ tựa như kim đồng ngọc nữ, vị hôn phu hôn thê kia, nhưng cứ mỗi khi quay đầu lại, liền thấy anh cùng người phụ nữ kia đứng ở nơi đó, cùng người khác nói cười chuyện phiếm, để vành tai và tóc mai chạm vào nhau, khe khẽ thì thầm.
Mỗi một lần thấy anh cùng Đồ Hoan, đều làm cho cô đau lòng không thể thở được.
Cô gái kia đẹp một cách lạ thường, tức nhất là, cô ta chẳng những cao, dáng người còn rất hấp dẫn, da thịt bóng loáng như sữa, tóc dài đen như đêm tối mỹ lệ.
Mặc dù là ở trong đám đông, nơi nơi đều là những người mẫu, cô ta vẫn phi thường nổi bật như cũ, cô ta hấp dẫn ánh mắt mọi người. Những cô gái khác thì nhìn cô ta đầy đố kị, những gã đàn ông thì nhìn cô ta đầy ái mộ.
Sức hấp dẫn của cô gái kia bắn ra bốn phía, tản ra hào quang vô hình, mặc kệ cô ta đi đến nơi nào đều có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của cô ta. Cô né tránh như thế nào, đều vẫn sẽ thấy cặp đôi giống như tuấn nam mỹ nữ trên phim ảnh kia.
Ngẫu nhiên, cô sẽ thấy anh đang nhìn cô, cách xa xôi khoảng cách, tối tăm nhìn cô chằm chằm, dường như anh muốn tiến đến, muốn đứng ở bên cạnh cô, mà không phải đứng ở nơi đó.
Ngay cả khi đối với anh thống hận không thôi, cô vẫn là không thể khống chế được sự run rẩy bởi ánh nhìn của anh, những ước ao bỗng hiện hữu một cách cháy bỏng và vô dụng.
Một giây tiếp theo, Đồ Hoan sẽ vỗ vỗ vai anh, vuốt ve ngực anh, hoặc là tiến đến bên tai anh khe khẽ thì thầm, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Mỗi lần như vậy, cô đều muốn xông tới trước, hất tay người phụ nữ kia ra, cảnh cáo cô ta đừng đụng vào người đàn ôngcủa cô.
Nhưng anh không phải của cô.
Trời ạ, anh cho tới bây giờ sẽ không là của cô.
Anh là của người phụ nữ kia, không phải của cô!
Vì thế, cô muốn lấy cây gậy đánh anh thật đau, sau đó cũng đem chính mình đánh đau một chút.
Cô rõ ràng biết anh có bao nhiêu đáng giận, lại vẫn không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Cô rất muốn khóc, nhưng cô khóc không được.
Cô rất muốn ói, nhưng cô không muốn lại ở trước mặt anh ói lần nữa.
Như thế này thật sự là khủng bố.
Tú Tú mặt không có chút máu ép chính mình đứng ở góc tường, cẩn thận duy trì hô hấp, cố gắng nhẫn nại, sống một ngày bằng một năm, chờ đợi thời gian nhanh chút qua đi.
Cô vốn nghĩ rằng sự tình sẽ không thể tệ hại hơn, không nghĩ tới, đêm nay, thế nhưng còn có thể càng tệ hơn.
Anh là tên khốn kiếp.
Anh biết rất rõ, sự thống khổ của cô không ngừng phóng tới, xuyên qua toàn bộ căn phòng, bao phủ anh.
Cô không hề nhìn anh, đa số thời gian, cô đều cố ý trốn tránh anh, như là muốn đem chính mình nhét vào không khí không một kẽ hở.
Anh không biết tại sao cô vẫn ở lại nơi này, sau đó anh thấy người mẹ cao ngạo đầy tự tin kia của cô, nhớ tời bà vừa mới ở trên ban công nói chuyện với Tú Tú.
Trong nháy mắt đó, anh biết rất rõ Tú Tú ở lại là do bà ta ép.
So với lúc đầu, sắc mặt của cô càng ngày càng trở nên tái nhợt, cho dù cô ở phía sau bàn dài trải đầy thức ăn, nhưng cả buổi tối, cô lại không hề ăn bất cứ thứ gì.
Đúng lúc này, Vương Triều Dương lại cầm một ly rượu đưa cho cô, cô giơ tay tiếp nhận, nhưng không hề uống, chỉ đối với Vương Triều Dương lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
Người đàn ông kia làm bạn với cô, ngẫu nhiên sẽ giơ tay đỡ lấy eo cô, đụng chạm vào cánh tay cô, anh nhìn ra được cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô nhẫn nại.
Anh cũng nhẫn nại, luôn luôn nhẫn nại.
Anh hẳn phải nên làm việc, hẳn là phải nên nghe ngóng tin tức từ mọi người, nhưng anh không có cách nào dời đi sự chú ý khỏi cô, không thể không chú ý người đàn ông đang đứng cạnh cô. Đêm cũng dần dần tối hơn, tên kia dựa vào cô càng ngày càng gần.
Anh thấy tên kia cúi đầu nói chuyện với cô, thấy tầm mắt mê đắm của người đàn ông kia dừng lại trên bầu ngực sữa trắng như tuyết đầy đặn của cô, thấy anh ta để tay trên lưng cô, vuốt ve qua lại.
Đừng đụng vào tôi.
Cô nói.
Không cho anh gặp mặt tôi.
Cô rưng rưng phẫn nộ trừng mắt nói với anh.
Cô không cho anh đụng vào cô, nhưng cô lại cho tên kia vuốt ve eo cô, âu yếm cánh tay để trần của cô, để người đàn ông kia giở trò với cô.
Một giây đó, khó có thể khống chế lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, nảy lên trong lòng, biết rõ rằng mình không có tư cách, anh vẫn cực kì muốn chạy qua đó, vung nắm đấm đánh gãy mũi tên kia, sau đó bẻ gãy cái tay đang chạy loạn trên người cô.
Bỗng dưng, tầm mắt của cô nhìn thẳng về hướng anh, cứ như vậy một giây, cô ngừng thở, con ngươi đen thoáng hiện ánh nước, thoạt nhìn tựa như rất muốn bật khóc.
Nhưng cô không có, cô chỉ là mím môi, quay đầu đi, nở nụ cười với gã khốn kiếp mang bộ mặt lịch sự kia.
Cô không cẩn thẩn làm đổ ly rượu, người đàn ông kia liền đi lấy một ly khác đến.
Chết tiệt, tên kia không có ý tốt!
Anh không vui cau mày lại thật chặt, đợi đến khi hoàn hồn, anh đã kéo Đồ Hoan mà đi về hướng cô.
“A Lỗi, anh đang làm gì vậy?” Đồ Hoan không có chuẩn bị, bị anh kéo đi, lảo đảo một chút, lầm bầm không ngừng.
“Anh và em vẫn chưa hoàn thành công việc đâu đấy.”
“Anh đói bụng.” Anh mắt cũng không chớp nói: “Hơn nữa em hẳn là vẫn chưa hỏi được gì đối với nghi phạm quan trọng nhất, đêm nay em cùng anh nói không đến hai câu.”
“Cũng đúng.” Đôi mắt đen láy của Đồ Hoan linh động xoay chuyển, chân dài duỗi ra, môi phấn cong lên, lại ôm lấy tay anh, phối hợp cùng anh đi tới chiếc bàn dài phía trước.
“Anh Triều Dương, em vừa nghe Annie nói tuần sau cô ấy sẽ làm party, anh có đi không?”
Anh nới tay, để Đồ Hoan cùng tên kia nói chuyện, vừa đi đến bên người Tú Tú, cầm lấy một miếng sandwich cắt làm bốn miếng nhỏ ăn.
Ít người đụng đến sandwich bởi vì để trên bàn đã lâu mà vẫn còn rất nhiều.
Anh có thể cảm giác được cô bởi vì anh tới gần, ngừng lại hô hấp, toàn thân cứng ngắc lên.
Anh có thể ngửi được hương vị trên người cô, anh không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Vương Triều Dương bị Đồ Hoan dời đi lực chú ý, nhưng bàn tay chướng mắt của anh ta vẫn còn đặt trên lưng Tú Tú.
“Đồ Hoan, có muốn ăn một chút không?” Anh đứng tại chỗ, cầm lấy một cây tăm ghim vào sandwich, cố ý cách Tú Tú cùng Vương Triều Dương hỏi.
Đồ Hoan hếch mày lên, nhưng vẫn cười khẽ rồi gật đầu, phối hợp nói: “Được ạ. Anh không hỏi em cũng quên mất, cả đêm em còn chưa ăn gì, anh Triều Dương, phiền anh lấy dùm em một tí.”
Anh đem sandwich đưa cho Vương Triều Dương, người đàn ông kia một tay cầm rượu, chỉ có thể lễ phép dời bàn tay khốn kiếp kia ra, tiếp nhận khay thức ăn nhỏ, quay đầu đưa cho mỹ nhân.
Hiện tại, lưng cô nhìn tốt hơn nhiều.
Xử lý xong bàn tay chướng mắt kia, anh chọn đồ ăn, thấy tháp dâu tây kia, mở miệng hỏi người đứng bên cạnh anh, nhưng lưng lại hoàn toàn đưa về phía người phụ nữ bên bàn dài.
“Đường tiểu thư, có muốn ăn một chút không?”
“Cám ơn, tôi không đói.” Tú Tú cầm chặt ly rượu, không hề quay đầu, cứng ngắc nhưng lễ phép nói.
Anh ăn luôn trái dâu kia, hương vị không thể nói, nhưng dâu tây rất chua.
Đồ Hoan vẫn đứng nói chuyện với Vương Triều Dương, làm cho người đàn ông kia quay lưng về hướng cô, quên đi người bạn gái bên cạnh.
“Em muốn uống sao?” Anh khách khí hỏi.
“Cái gì?’ Cô sửng sốt một chút.
“Bloody Mary.” Anh chỉ vào ly rượu trong tay cô, “Trong đó bỏ thêm Vodka.”
Tú Tú cứng đờ, giống như đụng phải rắn, để ly rượu lên bàn.
Cô vừa buông, anh liền đem ly rượu kia, uống hết.
Tú Tú trừng lớn mắt, có chút không hiểu, lại không có biện pháp ngăn anh. Càng làm cô không thể tin được là, anh uống xong còn đem cái ly không thả lại trên tay cô.
Gần như đồng thời, Vương Triều Dương phát hiện ly rượu trong tay cô đã cạn, xoay người tới bàn dài, đi về hướng quán bar.
Tên kia vừa đi, không khí nhất thời ngọt ngào hẳn lên.
Có một giây, anh cho rằng cô sẽ nhân cơ hội sẽ trốn đi, nhưng Đồ Hoan thông minh đứng bên cạnh cô.
Vương Triều Dương đã trở lại, trên tay cầm một ly quất sắc trở lại, thoạt nhìn rất giống nước trái cây, nhưng anh biết là không phải, anh dám chắc trong đó có bỏ thêm Vodka Screwdriver.
Tú Tú mỉm cười, đem ly rượu kia cầm lấy, đưa đến bên môi.
Khi ánh mắt Vương Triều Dương vừa chuyển qua mặt Đồ Hoan, anh nhanh tay, cầm lấy tay cô kéo đến bên miệng, đem ly rượu của cô uống sạch.
Bởi vì không dự đoán được, Tú Tú hoàn toàn không kịp phản ứng, cô hít một hơi dài, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn anh, thấp giọng: “Anh đang làm cái gì? Đó là rượu của tôi.”
“Thật có lỗi, anh tưởng Đồ Hoan đứng bên cạnh.” Anh không nhìn cô, chỉ cầm lấy một trái nho trên bàn cho vào miệng.
“Anh nghĩ là tôi ngu ngốc sao? Tôi cùng Đồ Hoan kém ít nhất một cái đầu.” Cô tức giận xoay người, thấp giọng: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Không có gì, anh chỉ là đói bụng.” Anh cầm lấy một chiếc bánh trà, bỏ vào miệng, thứ này tốt hơn nhiều.
Anh lại lấy một miếng khác cầm trên tay.
Cô hít sâu, lại hít sâu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, thấp giọng nói: “Làm ơn, anh không thể cách tôi xa một chút sao?”
Anh không thể, anh cũng hy vọng anh có thể, nhưng anh không làm được.
Anh muốn ở bên cạnh cô, mặc dù chỉ là như vậy cũng tốt rồi, cho dù cô càng thêm thống khổ, hận anh cũng không sao, dù sao cô cũng đã rất chán ghét anh.
Cho nên, anh mở miệng lấy vấn đề hỏi lại: “Nếu em đã không thích nơi này như vậy, vì sao còn muốn ở lại?”
“Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi.” Cô nói nghiêm túc: “Tôi không thể không ở lại.”
“Bà ta ở đây không hề chú ý đến em.” Anh từ trong Âu phục lấy ra cây dao nhỏ, đem quả táo cắt bỏ vỏ, gọt đi mấy chỗ bị thâm do để ngoài gió.
“Có chú ý hay không không phải do anh định đoạt.” Hành vi của anh làm cho cô ngẩn người, không khỏi trừng mắt nhìn hai tay linh hoạt của anh.
Anh đem quả táo kia gắn lên một miếng phô mai nhỏ, dùng chân giò hun khói phủ lên, sau đó lấy cây tăm ghim vào, để lên chiếc măm thức ăn nhỏ của anh, vừa nói: “Loại người như bà ta, cho dù em làm được một trăm điểm, bà ta vẫn cho rằng em hẳn phải làm được hai trăm điểm, em vĩnh viễn không đạt được yêu cầu của bà.”
Thực đáng giận, cô cũng vừa có ý nghĩ y như anh.
Anh lại làm thêm một phần điểm tâm, chỉ là bên trong dùng mùi vị của táo để át đi mùi vị của cá, cùng với Hamiqua.
“Em đã trình diện, nói với bà là em muốn ói, nói em muốn té xỉu, bà ta sẽ không muốn để cho con gái té xỉu trong buổi tiệc sinh nhật, đối với bà ta mà nói, rất mất mặt.”
Anh nói đúng, nhưng cô không muốn đồng ý, cho nên cô chỉ mím môi không nói.
Vương Triều Dương phát hiện chén rượu của cô lại cạn, lại ân cần cầm ly rượu đến, đưa cho cô.
Đó là ly Russia trắng, có nồng độ như Vodka.
Mạc Lỗi híp mắt lại, hàm dưới xiết chặt.
Anh là tên khốn kiếp, nhưng tên họ Vương này càng khốn kiếp hơn anh, anh thấy rõ tên kia muốn chuốc say cô.
Nhận thấy sự tức giận của anh, Tú Tú nắm ly rượu kia, dù không biết nguyên nhân gì, nhưng lại không có cách nào đem ly rượu kia uống lên miệng.
Chờ cô phát hiện ra, cô đã để ly rượu lên bàn.
Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cô giống như vừa chém một đao vào lòng anh.
“Anh đã đính hôn, lại còn cùng tôi lên giường? Anh làm sao có thể? Anh là đồ khốn kiếp!”
Tú Tú trắng mặt nghiêm nghị, hơi thở đầy giận dữ trừng mắt nhìn tên đáng giận kia, nói một cách cực kì xấu hổ và giận dữ: “Ngay từ đầu có lẽ là tôi không đúng, là tự tôi đa tình, nhưng anh có thể nói với tôi sớm một chút, tôi sẽ tự mình hiểu lấy, tôi biết rất rõ tôi không bằng Đồ Hoan, nhưng anh không nói, anh một câu cũng từng chưa nói qua…”
Cô nói từng câu từng chữ đều như chiếc roi sắc nhọn, quất mạnh về hướng anh.
Thống khổ, sắc bén và rõ ràng như thế, từ ánh mắt đen láy to tròn của cô tràn ra.
Anh muốn giải thích, muốn nói gì, lại một chữ cũng đều không nói ra được, cô nói không sai, anh hẳn là nên sớm nói rõ ràng một chút, nói anh không thể yêu cô, không thể ở cùng cô, anh cố ý chiếm tiện nghi của cô, anh so với ai khác đều hiểu rất rõ chuyện này.
Cô phẫn nộ lau đi nước mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Không sao, lúc trước là do tôi ngu ngốc, là tôi không làm rõ ràng tình huống, nhưng hiện tại tôi sẽ cùng anh nói rõ ràng, tôi không phải cái loại tay chơi này nọ, anh muốn chơi trò bắt cá hai tay, thì đi tìm người khác, Đường Tú Tú tôi không chơi nổi!”
Bỏ lại những lời này, cô lại xoay người quay đầu đi, trở lại gian phòng xa hoa kia.
Lúc này đây, anh không hề giữ cô lại, anh chỉ nắm chặt nắm đấm.
“Tú Tú, con định đi đâu vậy? Không phải nói chờ mẹ ở ban công sao?”
“Con mệt mỏi.” Thật vất vả đi đến cửa, Tú Tú lại bị mẹ chặn lại, cô đỏ mắt, nhìn mẹ nói: “Con muốn về nhà.”
“Về nhà? Không cho!” Âm thanh Chu Lị Hinh lạnh lùng nói: “Mẹ còn chưa thổi nến, chưa ăn bánh sinh nhật, con là con gái duy nhất của mẹ, sinh nhật mẹ con không ở lại, bảo người làm mẹ như mẹ còn có thể diện gì? Con không thể chiều mẹ một chút sao?”
Vậy ai có thể chiều cô một chút? Ai? Cô rất muốn tùy hứng ương ngạnh thét lại chói tai với mẫu thân, nhưng nếu cô thực sự làm vậy, cam đoan nhất định sẽ lên tiêu đề các bài báo ngày mai, mặc kệ là danh tiếng của cô, tiền bạc bao la của mẹ hay các mối quan hệ tốt trên thương trường của cha, cũng không thể đem chuyện này hóa thành hư ảo, mà hiện nay tốc độ lan truyền internet trên thế giới rất nhanh, tin tức này sẽ mãi mãi lưu truyền, dù cô chết, tin tức này vẫn bị người khác khơi gợi mãi.
Đó là chuyện cô sợ hãi nhất.
Cho nên, cô nhịn xuống.
Nhưng, đêm hôm nay thật sự là đêm khủng bố nhất trong cuộc đời cô.
Mẹ của cô mang tới cho cô chiếc áo khoác lông vũ mới, cha cô thì đang ôm tình nhân sắp trở thành bạn gái cũ, đi tới đi lui ăn đậu hủ của các người phụ nữ khác, mà cái gã đàn ông cô yêu kia, từ đầu tới cuối đều dính vào mỹ nhân rắn rết có đôi chân dài kia.
Cô hết sức né tránh anh, không nhìn tới cặp đôi đứng chung một chỗ tựa như kim đồng ngọc nữ, vị hôn phu hôn thê kia, nhưng cứ mỗi khi quay đầu lại, liền thấy anh cùng người phụ nữ kia đứng ở nơi đó, cùng người khác nói cười chuyện phiếm, để vành tai và tóc mai chạm vào nhau, khe khẽ thì thầm.
Mỗi một lần thấy anh cùng Đồ Hoan, đều làm cho cô đau lòng không thể thở được.
Cô gái kia đẹp một cách lạ thường, tức nhất là, cô ta chẳng những cao, dáng người còn rất hấp dẫn, da thịt bóng loáng như sữa, tóc dài đen như đêm tối mỹ lệ.
Mặc dù là ở trong đám đông, nơi nơi đều là những người mẫu, cô ta vẫn phi thường nổi bật như cũ, cô ta hấp dẫn ánh mắt mọi người. Những cô gái khác thì nhìn cô ta đầy đố kị, những gã đàn ông thì nhìn cô ta đầy ái mộ.
Sức hấp dẫn của cô gái kia bắn ra bốn phía, tản ra hào quang vô hình, mặc kệ cô ta đi đến nơi nào đều có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng của cô ta. Cô né tránh như thế nào, đều vẫn sẽ thấy cặp đôi giống như tuấn nam mỹ nữ trên phim ảnh kia.
Ngẫu nhiên, cô sẽ thấy anh đang nhìn cô, cách xa xôi khoảng cách, tối tăm nhìn cô chằm chằm, dường như anh muốn tiến đến, muốn đứng ở bên cạnh cô, mà không phải đứng ở nơi đó.
Ngay cả khi đối với anh thống hận không thôi, cô vẫn là không thể khống chế được sự run rẩy bởi ánh nhìn của anh, những ước ao bỗng hiện hữu một cách cháy bỏng và vô dụng.
Một giây tiếp theo, Đồ Hoan sẽ vỗ vỗ vai anh, vuốt ve ngực anh, hoặc là tiến đến bên tai anh khe khẽ thì thầm, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Mỗi lần như vậy, cô đều muốn xông tới trước, hất tay người phụ nữ kia ra, cảnh cáo cô ta đừng đụng vào người đàn ôngcủa cô.
Nhưng anh không phải của cô.
Trời ạ, anh cho tới bây giờ sẽ không là của cô.
Anh là của người phụ nữ kia, không phải của cô!
Vì thế, cô muốn lấy cây gậy đánh anh thật đau, sau đó cũng đem chính mình đánh đau một chút.
Cô rõ ràng biết anh có bao nhiêu đáng giận, lại vẫn không tự chủ được bị anh hấp dẫn. Cô rất muốn khóc, nhưng cô khóc không được.
Cô rất muốn ói, nhưng cô không muốn lại ở trước mặt anh ói lần nữa.
Như thế này thật sự là khủng bố.
Tú Tú mặt không có chút máu ép chính mình đứng ở góc tường, cẩn thận duy trì hô hấp, cố gắng nhẫn nại, sống một ngày bằng một năm, chờ đợi thời gian nhanh chút qua đi.
Cô vốn nghĩ rằng sự tình sẽ không thể tệ hại hơn, không nghĩ tới, đêm nay, thế nhưng còn có thể càng tệ hơn.
Anh là tên khốn kiếp.
Anh biết rất rõ, sự thống khổ của cô không ngừng phóng tới, xuyên qua toàn bộ căn phòng, bao phủ anh.
Cô không hề nhìn anh, đa số thời gian, cô đều cố ý trốn tránh anh, như là muốn đem chính mình nhét vào không khí không một kẽ hở.
Anh không biết tại sao cô vẫn ở lại nơi này, sau đó anh thấy người mẹ cao ngạo đầy tự tin kia của cô, nhớ tời bà vừa mới ở trên ban công nói chuyện với Tú Tú.
Trong nháy mắt đó, anh biết rất rõ Tú Tú ở lại là do bà ta ép.
So với lúc đầu, sắc mặt của cô càng ngày càng trở nên tái nhợt, cho dù cô ở phía sau bàn dài trải đầy thức ăn, nhưng cả buổi tối, cô lại không hề ăn bất cứ thứ gì.
Đúng lúc này, Vương Triều Dương lại cầm một ly rượu đưa cho cô, cô giơ tay tiếp nhận, nhưng không hề uống, chỉ đối với Vương Triều Dương lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
Người đàn ông kia làm bạn với cô, ngẫu nhiên sẽ giơ tay đỡ lấy eo cô, đụng chạm vào cánh tay cô, anh nhìn ra được cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô nhẫn nại.
Anh cũng nhẫn nại, luôn luôn nhẫn nại.
Anh hẳn phải nên làm việc, hẳn là phải nên nghe ngóng tin tức từ mọi người, nhưng anh không có cách nào dời đi sự chú ý khỏi cô, không thể không chú ý người đàn ông đang đứng cạnh cô. Đêm cũng dần dần tối hơn, tên kia dựa vào cô càng ngày càng gần.
Anh thấy tên kia cúi đầu nói chuyện với cô, thấy tầm mắt mê đắm của người đàn ông kia dừng lại trên bầu ngực sữa trắng như tuyết đầy đặn của cô, thấy anh ta để tay trên lưng cô, vuốt ve qua lại.
Đừng đụng vào tôi.
Cô nói.
Không cho anh gặp mặt tôi.
Cô rưng rưng phẫn nộ trừng mắt nói với anh.
Cô không cho anh đụng vào cô, nhưng cô lại cho tên kia vuốt ve eo cô, âu yếm cánh tay để trần của cô, để người đàn ông kia giở trò với cô.
Một giây đó, khó có thể khống chế lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, nảy lên trong lòng, biết rõ rằng mình không có tư cách, anh vẫn cực kì muốn chạy qua đó, vung nắm đấm đánh gãy mũi tên kia, sau đó bẻ gãy cái tay đang chạy loạn trên người cô.
Bỗng dưng, tầm mắt của cô nhìn thẳng về hướng anh, cứ như vậy một giây, cô ngừng thở, con ngươi đen thoáng hiện ánh nước, thoạt nhìn tựa như rất muốn bật khóc.
Nhưng cô không có, cô chỉ là mím môi, quay đầu đi, nở nụ cười với gã khốn kiếp mang bộ mặt lịch sự kia.
Cô không cẩn thẩn làm đổ ly rượu, người đàn ông kia liền đi lấy một ly khác đến.
Chết tiệt, tên kia không có ý tốt!
Anh không vui cau mày lại thật chặt, đợi đến khi hoàn hồn, anh đã kéo Đồ Hoan mà đi về hướng cô.
“A Lỗi, anh đang làm gì vậy?” Đồ Hoan không có chuẩn bị, bị anh kéo đi, lảo đảo một chút, lầm bầm không ngừng.
“Anh và em vẫn chưa hoàn thành công việc đâu đấy.”
“Anh đói bụng.” Anh mắt cũng không chớp nói: “Hơn nữa em hẳn là vẫn chưa hỏi được gì đối với nghi phạm quan trọng nhất, đêm nay em cùng anh nói không đến hai câu.”
“Cũng đúng.” Đôi mắt đen láy của Đồ Hoan linh động xoay chuyển, chân dài duỗi ra, môi phấn cong lên, lại ôm lấy tay anh, phối hợp cùng anh đi tới chiếc bàn dài phía trước.
“Anh Triều Dương, em vừa nghe Annie nói tuần sau cô ấy sẽ làm party, anh có đi không?”
Anh nới tay, để Đồ Hoan cùng tên kia nói chuyện, vừa đi đến bên người Tú Tú, cầm lấy một miếng sandwich cắt làm bốn miếng nhỏ ăn.
Ít người đụng đến sandwich bởi vì để trên bàn đã lâu mà vẫn còn rất nhiều.
Anh có thể cảm giác được cô bởi vì anh tới gần, ngừng lại hô hấp, toàn thân cứng ngắc lên.
Anh có thể ngửi được hương vị trên người cô, anh không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Vương Triều Dương bị Đồ Hoan dời đi lực chú ý, nhưng bàn tay chướng mắt của anh ta vẫn còn đặt trên lưng Tú Tú.
“Đồ Hoan, có muốn ăn một chút không?” Anh đứng tại chỗ, cầm lấy một cây tăm ghim vào sandwich, cố ý cách Tú Tú cùng Vương Triều Dương hỏi.
Đồ Hoan hếch mày lên, nhưng vẫn cười khẽ rồi gật đầu, phối hợp nói: “Được ạ. Anh không hỏi em cũng quên mất, cả đêm em còn chưa ăn gì, anh Triều Dương, phiền anh lấy dùm em một tí.”
Anh đem sandwich đưa cho Vương Triều Dương, người đàn ông kia một tay cầm rượu, chỉ có thể lễ phép dời bàn tay khốn kiếp kia ra, tiếp nhận khay thức ăn nhỏ, quay đầu đưa cho mỹ nhân.
Hiện tại, lưng cô nhìn tốt hơn nhiều.
Xử lý xong bàn tay chướng mắt kia, anh chọn đồ ăn, thấy tháp dâu tây kia, mở miệng hỏi người đứng bên cạnh anh, nhưng lưng lại hoàn toàn đưa về phía người phụ nữ bên bàn dài.
“Đường tiểu thư, có muốn ăn một chút không?”
“Cám ơn, tôi không đói.” Tú Tú cầm chặt ly rượu, không hề quay đầu, cứng ngắc nhưng lễ phép nói.
Anh ăn luôn trái dâu kia, hương vị không thể nói, nhưng dâu tây rất chua.
Đồ Hoan vẫn đứng nói chuyện với Vương Triều Dương, làm cho người đàn ông kia quay lưng về hướng cô, quên đi người bạn gái bên cạnh.
“Em muốn uống sao?” Anh khách khí hỏi.
“Cái gì?’ Cô sửng sốt một chút.
“Bloody Mary.” Anh chỉ vào ly rượu trong tay cô, “Trong đó bỏ thêm Vodka.”
Tú Tú cứng đờ, giống như đụng phải rắn, để ly rượu lên bàn.
Cô vừa buông, anh liền đem ly rượu kia, uống hết.
Tú Tú trừng lớn mắt, có chút không hiểu, lại không có biện pháp ngăn anh. Càng làm cô không thể tin được là, anh uống xong còn đem cái ly không thả lại trên tay cô.
Gần như đồng thời, Vương Triều Dương phát hiện ly rượu trong tay cô đã cạn, xoay người tới bàn dài, đi về hướng quán bar.
Tên kia vừa đi, không khí nhất thời ngọt ngào hẳn lên.
Có một giây, anh cho rằng cô sẽ nhân cơ hội sẽ trốn đi, nhưng Đồ Hoan thông minh đứng bên cạnh cô.
Vương Triều Dương đã trở lại, trên tay cầm một ly quất sắc trở lại, thoạt nhìn rất giống nước trái cây, nhưng anh biết là không phải, anh dám chắc trong đó có bỏ thêm Vodka Screwdriver.
Tú Tú mỉm cười, đem ly rượu kia cầm lấy, đưa đến bên môi.
Khi ánh mắt Vương Triều Dương vừa chuyển qua mặt Đồ Hoan, anh nhanh tay, cầm lấy tay cô kéo đến bên miệng, đem ly rượu của cô uống sạch.
Bởi vì không dự đoán được, Tú Tú hoàn toàn không kịp phản ứng, cô hít một hơi dài, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn anh, thấp giọng: “Anh đang làm cái gì? Đó là rượu của tôi.”
“Thật có lỗi, anh tưởng Đồ Hoan đứng bên cạnh.” Anh không nhìn cô, chỉ cầm lấy một trái nho trên bàn cho vào miệng.
“Anh nghĩ là tôi ngu ngốc sao? Tôi cùng Đồ Hoan kém ít nhất một cái đầu.” Cô tức giận xoay người, thấp giọng: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Không có gì, anh chỉ là đói bụng.” Anh cầm lấy một chiếc bánh trà, bỏ vào miệng, thứ này tốt hơn nhiều.
Anh lại lấy một miếng khác cầm trên tay.
Cô hít sâu, lại hít sâu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm, thấp giọng nói: “Làm ơn, anh không thể cách tôi xa một chút sao?”
Anh không thể, anh cũng hy vọng anh có thể, nhưng anh không làm được.
Anh muốn ở bên cạnh cô, mặc dù chỉ là như vậy cũng tốt rồi, cho dù cô càng thêm thống khổ, hận anh cũng không sao, dù sao cô cũng đã rất chán ghét anh.
Cho nên, anh mở miệng lấy vấn đề hỏi lại: “Nếu em đã không thích nơi này như vậy, vì sao còn muốn ở lại?”
“Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi.” Cô nói nghiêm túc: “Tôi không thể không ở lại.”
“Bà ta ở đây không hề chú ý đến em.” Anh từ trong Âu phục lấy ra cây dao nhỏ, đem quả táo cắt bỏ vỏ, gọt đi mấy chỗ bị thâm do để ngoài gió.
“Có chú ý hay không không phải do anh định đoạt.” Hành vi của anh làm cho cô ngẩn người, không khỏi trừng mắt nhìn hai tay linh hoạt của anh.
Anh đem quả táo kia gắn lên một miếng phô mai nhỏ, dùng chân giò hun khói phủ lên, sau đó lấy cây tăm ghim vào, để lên chiếc măm thức ăn nhỏ của anh, vừa nói: “Loại người như bà ta, cho dù em làm được một trăm điểm, bà ta vẫn cho rằng em hẳn phải làm được hai trăm điểm, em vĩnh viễn không đạt được yêu cầu của bà.”
Thực đáng giận, cô cũng vừa có ý nghĩ y như anh.
Anh lại làm thêm một phần điểm tâm, chỉ là bên trong dùng mùi vị của táo để át đi mùi vị của cá, cùng với Hamiqua.
“Em đã trình diện, nói với bà là em muốn ói, nói em muốn té xỉu, bà ta sẽ không muốn để cho con gái té xỉu trong buổi tiệc sinh nhật, đối với bà ta mà nói, rất mất mặt.”
Anh nói đúng, nhưng cô không muốn đồng ý, cho nên cô chỉ mím môi không nói.
Vương Triều Dương phát hiện chén rượu của cô lại cạn, lại ân cần cầm ly rượu đến, đưa cho cô.
Đó là ly Russia trắng, có nồng độ như Vodka.
Mạc Lỗi híp mắt lại, hàm dưới xiết chặt.
Anh là tên khốn kiếp, nhưng tên họ Vương này càng khốn kiếp hơn anh, anh thấy rõ tên kia muốn chuốc say cô.
Nhận thấy sự tức giận của anh, Tú Tú nắm ly rượu kia, dù không biết nguyên nhân gì, nhưng lại không có cách nào đem ly rượu kia uống lên miệng.
Chờ cô phát hiện ra, cô đã để ly rượu lên bàn.
Danh sách chương