Vân Thiển Nguyệt suýt nữa bị cái kiểu vô lại của Cảnh Vọng Thư chọc cười đến tức giận.

“Chúng ta đang cãi nhau mà, anh đừng có cười cợt với tôi như thế.”

Nghe xong, Cảnh Vọng Thư lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể chịu nổi.

“Hình tượng băng sơn? Lạnh lùng? Hờ hững? Cao ngạo khó với? Fan của anh mà thấy anh thế này có bị vỡ mộng không đấy?” Hạ Ngữ Nhu giơ tay chọc vào vai anh.

“Đàn ông khi đứng trước người con gái mình thích thì đều tự nhiên trở thành chuyên gia cả. Trước mặt người khác, anh vẫn là những từ đó. Nhưng trước mặt em, anh là nước – em thích thế nào, anh liền trở thành thế ấy.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy câu tỏ tình đột ngột này nặng nề quá: “Anh không cần phải ép bản thân thế đâu.”

Cảnh Vọng Thư lại mỉm cười: “Chiều chuộng người con gái mình yêu sao có thể gọi là ép buộc? Với anh, đó là điều ngọt ngào nhất.”

Người quay phim suýt nữa kích động nhảy dựng lên – trời ơi, mấy câu này mà anh ta lại được nghe miễn phí, quay được miễn phí sao? Hơn nữa, anh ta cũng nhận ra rồi, Cảnh Vọng Thư chưa từng có ý định giấu mối quan hệ với Vân Thiển Nguyệt.

Anh muốn công khai, phô bày tình cảm một cách quang minh chính đại – và càng lúc càng không thể chờ đợi được.

Vân Thiển Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thì lại có một ông lão tới mua rau.

Ông cụ đeo một cái radio nhỏ bên hông, không có điện thoại thông minh, cũng không xem livestream.

Dù đã nghe họ hàng nói ở đây có đoàn làm chương trình đang quay, nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy “minh tinh” là một điều gì đó xa vời, chẳng mấy bận tâm.

Ông đến quầy của Cảnh Vọng Thư đơn giản vì… anh đẹp trai, còn Vân Thiển Nguyệt thì xinh đẹp.

Là một ông lão có lương hưu, vợ hiền con thảo, tuy không giỏi mua sắm, nhưng con mắt thẩm mỹ thì vẫn rất tinh tường.

Thấy một cặp đôi trai xinh gái đẹp bán rau ở đây, ông không nhịn được muốn lại gần bắt chuyện.

“Cậu trai trẻ này trông phong độ lắm, kết hôn được mấy năm rồi?”

Cảnh Vọng Thư cười đáp: “Cũng chưa lâu đâu ạ. Ông muốn mua gì ạ?”

“Cậu cứ chọn đại cho tôi một ít đi.” Ông lão vừa nói vừa đánh giá Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư, rồi hỏi tiếp: “Bán rau vất vả lắm, hai đứa trẻ thông minh như thế này, sao lại chịu khổ vậy?”

Vân Thiển Nguyệt nhận tiền, cũng phụ họa: “Ông ơi, nghề nào cũng có người giỏi, bán rau mà tụi cháu làm tốt cũng được mà.”

Ông lão lại lắc đầu: “Hai đứa trông thế này thì nên làm minh tinh mới đúng. Tôi nghe nói có đoàn phim quay chương trình ở khu này, hai đứa đi thử xem, chắc chắn nhẹ nhàng hơn bán rau.”

Cảnh Vọng Thư chọn một ít đậu đũa, khoai tây và rau xanh, cười nói:

“Ông cầm kỹ nhé. Miếng cơm manh áo mà, nghề nào cũng đáng quý. Làm diễn viên cũng chẳng dễ đâu ạ.”

Ông cụ gật gù: “Ờ, giờ làm gì cũng vất vả. Con trai tôi cũng bận tối ngày, kiếm được đồng tiền khổ cực, chắc còn không bằng hai đứa bán rau.”

Nói rồi, ông xách rau và tiền lẻ Vân Thiển Nguyệt trả lại, vui vẻ rời đi.

Vân Thiển Nguyệt và Cảnh Vọng Thư nhìn nhau, cùng cười khẽ: “Chợ thật sự là một nơi phản chiếu muôn mặt cuộc đời.”

Một bà cô ở sạp bên cạnh thấy hai người thì lên tiếng:

“Hai người chắc là người của chương trình nhỉ? Cậu trai đẹp, cô gái cũng xinh nữa.”

Vì chợ đông, nên chương trình dùng camera ẩn, người không xem tivi thì thật sự không biết.

Bà cô lại nhìn Cảnh Vọng Thư: “Cậu giống hệt một ngôi sao – cái người chuyên đóng vai tổng tài bá đạo ấy.”

Cảnh Vọng Thư tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng vẫn bắt chuyện được: “Vậy chắc là khí chất của tôi hợp vai rồi.”

“Ha ha ha, đúng thế. Hai người đứng ở sạp rau này thôi mà làm rau trông đắt đỏ đến mức không dám mua nữa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người đều bật cười vui vẻ.

“Chị ơi, buổi trưa mọi người ăn gì vậy?” Cảnh Vọng Thư tranh thủ hỏi.

“Đến trưa sẽ có người bán cơm hộp bên ngoài, ra đó mua một phần là được.”

“Cảm ơn chị nhé.” Cảnh Vọng Thư cảm ơn, rồi quay lại với vẻ mặt hơi phiền muộn.

“Em muốn đặt phần ăn ở nhà hàng hôm qua? Hay tự tìm chỗ nấu cho em ăn?”

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu: “Anh đừng làm quá lên thế. Tôi không đến mức yếu đuối vậy đâu.”

Cảnh Vọng Thư cười: “Hồi nhỏ em kén ăn lắm. Em còn nhớ hồi cấp ba không? Lúc em mệt, bảo anh đi mua cơm, anh nghe nhầm, lấy mì trộn rau thay vì mì gà xé lạnh, em tủi thân đến phát khóc. Cuối cùng anh ăn hết hai phần rồi lại đi mua đúng phần em muốn – no muốn chết.”

“Lúc đó anh còn chẳng để em thiệt thòi, bây giờ làm sao để em ăn đồ không hợp khẩu vị được?”

“Thôi đi, từ đầu đến cuối là do anh nghĩ tôi yếu thôi. Giờ tôi ổn rồi.” Vân Thiển Nguyệt kéo tay áo anh.

“Anh biết mà, quốc gia tôi sống hồi đó, đồ ăn dở kinh khủng. Tôi sống được 5 năm, nằm mơ cũng thèm đồ Trung, mà chẳng ăn được món nào ra hồn. Mua một lọ ớt của chị nào đó mà tôi chấm bánh mì ăn mấy ngày liền.”

Cô vừa nói vừa cười, ánh mắt xa xăm chìm vào ký ức.

Cảnh Vọng Thư nhìn cô đầy xót xa – cô gái anh từng nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đã lặng lẽ lớn thành một cái cây to cao sừng sững ở nơi anh không thể nhìn thấy.

“Chủ yếu là dạo này em hay khó chịu trong người. Giai đoạn đặc biệt mà.” Cảnh Vọng Thư cố nói đùa để xoa dịu.

“Không sao đâu, tôi ăn được mà.” Vân Thiển Nguyệt kiên định lắc đầu.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.

Đến trưa, cơm hộp mang đến, vừa mở ra, cái màu sắc bóng dầu bóng mỡ đã khiến cô choáng váng.

Dù cha mẹ mất sớm, nhưng cô vẫn là tiểu thư nhà giàu, sống sung sướng, ăn mặc không thiếu thốn gì.

Cơm hộp không hẳn dở, nhưng dầu quá nhiều. Lại thêm Vân Thiển Nguyệt đang trong giai đoạn đầu thai kỳ, phản ứng nhẹ, cực kỳ nhạy cảm với mùi dầu mỡ.

Mới ngửi thấy mùi, cô đã trốn ra sau quầy nôn khan không ngừng.

Cảnh Vọng Thư ánh mắt thâm trầm, thở dài một hơi, rồi dìu cô uống chút nước, bảo cô ngồi nghỉ.

Lúc này điện thoại anh vang lên hai tiếng, rồi bị cúp ngang.

“Em đợi anh một chút.”

Khi quay lại, anh đã cầm theo một phần cơm.

“May mà anh chuẩn bị từ trước.”

Anh không dám đặt món có thịt, chỉ gọi bánh bao nhỏ, cháo và một phần tôm sốt cà chua.

Tôm chua ngọt, giúp giảm khó chịu trong dạ dày, hoàn toàn không có mùi tanh.

Anh rửa tay, tỉ mỉ bóc vỏ tôm, gắp từng con vào bát cho cô. Nhìn cô ăn ngon lành, anh mới cầm hộp cơm cô bỏ lại, ăn ngấu nghiến.

Tất cả những khoảnh khắc ấy, đều bị camera ghi lại chân thực.

Người quay phim không nhịn được, lôi điện thoại ra, lên Weibo, vào siêu thoại của couple Cung Hằng, phấn khích đăng lên:

“CP Cung Hằng là thật đó mọi người!!!”

Cư dân mạng nhìn thấy, cũng chẳng lạ gì nữa:

“Lại thêm một người phát cuồng rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện