Cuối cùng, Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt bốc trúng nhiệm vụ trải nghiệm cuộc sống dân sinh ở chợ.

Nhìn tờ giấy trong tay, Vân Thiển Nguyệt có chút phiền muộn, nhưng vì hôm qua Lộ Giai Phối đã phàn nàn, nên hai người vẫn chuẩn bị từ trước.

“Trước tiên phải đi đổi ít tiền lẻ đã.” Vân Thiển Nguyệt vừa lẩm bẩm, “Rồi còn phải học dùng cân điện tử nữa.”

“Cân điện tử anh biết dùng, mình cùng nhau đi đổi tiền lẻ nhé.” Cảnh Vọng Thư nói.

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt: “Anh đi chợ báo danh trước đi, anh tưởng tôi là cô ngốc không biết tự lo cho bản thân à?”

Cảnh Vọng Thư lắc đầu.

“Năm năm qua tôi đều sống một mình, tôi không còn là cô tiểu thư yếu đuối như trước nữa rồi.”

Nói rồi, cô sải bước đi về phía ngân hàng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, nhưng Cảnh Vọng Thư vẫn theo sát phía sau.

“Tôi nói nè…” Vân Thiển Nguyệt còn định giải thích để Cảnh Vọng Thư tin mình.

Nhưng Cảnh Vọng Thư lại lắc đầu: “Từ nhỏ em đã bướng bỉnh, việc gì đã quyết thì dù có khó mấy cũng làm bằng được, em không yếu đuối.”

“Nhưng, anh vẫn không yên tâm khi để em đi một mình.”

Vân Thiển Nguyệt còn định nói gì đó, nhưng Cảnh Vọng Thư đã nắm tay cô kéo đi:

“Đi thôi, cùng nhau. Đây là show hẹn hò, em tưởng là chương trình trải nghiệm nghề nghiệp à?”

Vân Thiển Nguyệt không rút tay ra được, đành trừng mắt nhìn anh một cái.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Anh sẽ không buông tay em nữa đâu.” Cảnh Vọng Thư thấp giọng nói.

“Anh biết em làm được, nhưng anh vẫn thấy xót em.”

Nói rồi, anh không nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng chẳng quan tâm phản ứng của cô, đi đổi tiền lẻ rồi còn mua thêm mấy món ăn vặt, sợ cô giữa đường sẽ đói bụng.

“Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi nhiều, đừng cố quá. Nếu em vi phạm điều khoản…”

“Anh trả tiền vi phạm giúp tôi à?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Không cần em trả, show nhà mình mà…” Cảnh Vọng Thư nín cười.

Thật là…

Vân Thiển Nguyệt cũng không nhịn được mà cười — sao cô lại quên mất người trước mắt, không còn là chàng trai trầm tĩnh ngày xưa, nhưng lại luôn sẵn sàng giúp cô bất cứ điều gì, chưa từng từ chối cô lần nào.

“Cảm giác như anh chẳng thay đổi gì, mà cũng như đã thay đổi hoàn toàn.” Vân Thiển Nguyệt khẽ lẩm bẩm.

“Anh đã thay đổi, thay đổi để có thể cho em chỗ dựa vững chắc hơn, nhưng anh vẫn là anh — người chỉ yêu một mình Vân Thiển Nguyệt.”

Vân Thiển Nguyệt bật cười: “Sáng nay chắc anh không ăn bánh trứng xúc xích đâu nhỉ, mà là quẩy chiên? Miệng dẻo quá.”

“Anh nói dẻo quá à?” Cảnh Vọng Thư cụp mắt.

“Không hẳn…” — có vài lời, vài hành động, có dẻo mấy cũng chẳng sao, vì… còn phải xem gương mặt người nói thế nào.

Mà nhan sắc của Cảnh Vọng Thư thì… đúng là chẳng liên quan gì đến “dẻo” hay “ngấy” cả.

Hai người nắm tay nhau đi đến chợ.

Quầy của họ đã có nhân viên lo chuẩn bị sẵn sàng.

Họ thay đồng phục của tổ chương trình rồi đứng vào quầy.

Xung quanh, các tiểu thương đều ra sức rao hàng, ai nấy đều quảng cáo đồ của mình là tươi nhất, ngon nhất.

Cảnh Vọng Thư và Vân Thiển Nguyệt nhìn nhau ngơ ngác, rồi liếc nhau một cái.

“Hay anh làm phần rao hàng đi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Cảnh Vọng Thư nhìn những người ở quầy bên đang gân cổ hét, cũng có chút chùn bước.

Anh là ảnh đế, còn là tổng tài nữa… mà nếu thực sự đứng đó hét rao hàng thì đúng là khó mà ngẩng mặt lên nổi.

“Em đợi ở đây nhé, anh đi một lát rồi quay lại ngay.”

Nói xong anh chạy đi.

Lúc quay lại, trong tay đã cầm một cái loa cầm tay, vừa bật lên là giọng anh vang lên:

“Bán rau bán rau, rau tươi tuyệt đối, ăn vào đảm bảo mát rượi, mua không lỗ, không bị lừa! Mua một bó rau tặng một củ hành, mua một cân cà tím tặng hai cọng ngò!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng trong loa ngoài Cảnh Vọng Thư thì còn ai nữa? Vân Thiển Nguyệt nghe mà c.h.ế.t lặng.

“Anh chắc là muốn rao hàng kiểu này à?”

Giọng thì cực kỳ dễ nghe, trầm ấm nam tính, nhưng nội dung thì… thật sự quá dân dã.

“Chắc chắn rồi, hai cọng ngò cũng chẳng đáng gì. Đây là tặng kèm mà, có lãi thì phải biết tận dụng chứ, bỏ qua là ngốc đó.”

Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Với lại, ai mà đi mua cả bó ngò về ăn đâu, ở đây ở phía Nam, mọi người chỉ mua đủ cho một bữa, thật sự cần hai cọng mà phải đi mua thì cũng rắc rối. Mình tặng thì họ sẽ vui mà ghé quầy mình mua.”

Nhưng Vân Thiển Nguyệt không nghe mấy lời phân tích logic kia, đầu cô toàn vang vọng câu anh vừa nói: “Có lãi mà không tận dụng là ngốc.”

Cô liền nhân lúc máy quay không để ý, vặn eo anh một cái ở chỗ mềm: “Có lãi không tận dụng? Một tháng trước anh cũng nghĩ thế hả?”

Cảnh Vọng Thư định xin tha, nhưng nghe Vân Thiển Nguyệt nhắc tới chuyện đó, anh lại tiến gần hơn:

“Anh nói rồi mà, anh nhận ra em rồi. Em vừa về nước là anh biết, anh luôn chờ em.”

Cái gì?

Vân Thiển Nguyệt ngẩn người.

Anh biết ngay từ lúc em mới về nước?

“Ừ, nhưng em không chịu về tìm anh, còn cố tránh mặt anh, rồi cứ hay quanh quẩn gần cái quán bar đó. Anh canh thời điểm kỹ lắm mới ra đó uống rượu. Anh chờ em lâu lắm rồi, nếu em không tới, anh còn định ra tay bắt luôn.”

Vân Thiển Nguyệt luôn nghĩ hôm đó chỉ là trùng hợp — cô đến để gặp Cảnh Vọng Thư và dọn dẹp mối tình đầu giữa anh và Tô Tình Nhu, để từ đó dứt khoát mà lo cho sự nghiệp rồi rời đi.

Ai ngờ, tất cả đều là cái bẫy của Cảnh Vọng Thư?

“Anh…” Vân Thiển Nguyệt tức đến run cả ngón tay.

“Thanh Thanh, đừng giận mà, anh chỉ sợ em lại trốn mất. Lúc đó anh uống nhiều, không kiềm chế được, là anh sai. Nhưng em cũng đâu có từ chối…”

“Im miệng, đừng nhắc chuyện đó.” Vân Thiển Nguyệt gắt.

“Người đại diện của tôi là do anh ra mặt thay đúng không?”

“Ừ.”

“Hôm đó người đại diện cũ của anh gài bẫy, rồi người đưa tôi về nhà cũng là anh?”

“Ừ.”

“Người bảo người đại diện mới nói đây là show rẻ tiền để dụ tôi tham gia, cũng là anh luôn hả?”

“Chuyện đó em đoán ra từ lâu rồi mà…”

Vân Thiển Nguyệt nghe xong liền “hừ” một tiếng mũi, rồi quay người đi lo bán hàng.

Cảnh Vọng Thư định dỗ, thì có một ông lão bước tới, nhìn anh chăm chú rồi hớn hở nói:

“Trịnh Quốc Quân?”

“Hả?” Cảnh Vọng Thư ngẩn người, rồi nhớ ra đó là tên một vai diễn anh từng đóng, “Là tôi, ông mua rau ạ?”

“Mua chứ, cậu sao lại sa cơ tới mức đi bán rau thế này?”

Cảnh Vọng Thư ngượng ngùng: “Ha ha, làm nghề nào cũng khó mà ông ơi.”

“Vậy tôi mua nhiều chút, tôi thích phim của cậu lắm.”

Cảnh Vọng Thư cười, cân rau cho ông: “Ông ơi, rau tươi không thuốc, cứ yên tâm ăn.”

Vân Thiển Nguyệt ở bên kia thu tiền, thối lại, phối hợp ăn ý nhưng không hề liếc nhìn Cảnh Vọng Thư lấy một cái.

Đợi ông lão đi rồi, Cảnh Vọng Thư dùng ngón tay chọt chọt lưng Vân Thiển Nguyệt:

“Vợ ơi?”

“Vị hôn thê ơi?”

“Bạn gái ơi?”

“Tiểu tiên nữ?”

“Thanh Thanh, em giận thì giận, nhưng em vẫn còn thích anh mà, không được không thèm nói chuyện với anh đâu đấy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện