Tuy là như thế, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn lên tiếng bênh vực cho hắn:


“Hắn là vì lo cho muội mà quên mất bản thân không biết bơi… Tóm lại, cũng là một lòng trung thành bảo hộ chủ nhân!”

Đường Kiều Kiều bĩu môi không đồng tình, nói: “Mời đại phu bên ngoài đến khám cho hắn là được rồi!”

Đường Tiểu Bạch âm thầm thở dài trong lòng, đang định rút lui không nói nữa, thì lão thần y bên cạnh lại khẽ cười, nói:


“Không sao, không sao, lão hủ thuận đường cũng đến xem cho vị trung bộc kia một chút.”

Đường Kiều Kiều  giữ lễ độ với vị thần y, nhẹ giọng đáp:


“Chẳng qua chỉ là một tiểu nô, sao dám làm phiền Phong thần y nhọc lòng?”

Phong thần y mỉm cười lắc đầu, lời nói mang chút từ tâm cứu thế:


“Trong mắt đại phu, chỉ có bệnh nhân, chứ chẳng phân biệt tôn ti.”

Thần y đã tự mình đáp ứng, Đường Tiểu Bạch liền vội vã gọi tỳ nữ vào, dẫn Phong thần y đến xem bệnh cho Tần Thiên.

Tuy Đường Kiều Kiều không nói thêm gì nữa, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Đường Tiểu Bạch thấy vậy không khỏi thở dài, nhẹ giọng hỏi:


“Đại tỷ, sao tỷ lúc nào cũng không vui vậy?”

Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái, hờ hững nói: “Muội mà chịu thông minh ra một chút, ta sẽ vui ngay thôi!”

Đường Tiểu Bạch nghe vậy  bật cười vui vẻ: Vậy chẳng phải hai tỷ muội bọn họ chính là một người "vô tâm", một kẻ "không vui" sao? Đường Kiều Kiều cũng chẳng rõ muội muội đang ngây ngô cười gì, song thấy nàng không vì rơi xuống nước mà kinh hồn táng đảm thì trong lòng cũng thầm yên tâm, cúi người vuốt trán nàng một cái, dịu giọng dặn:


“Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta ra tiền viện xử lý một chút việc.”

Vừa định đứng dậy thì đã bị cô bé níu lấy tay áo.

“Đại tỷ… Người đã cứu muội và A Tiêu…” Đường Tiểu Bạch ấp úng, chẳng biết phải nói thế nào, nhưng chuyện ấy quả thật quá mức trùng hợp.

Sắc mặt Đường Kiều Kiều chẳng lộ chút cảm kích nào đối với ân nhân, chỉ lạnh nhạt đáp: “Chuyện ấy, tự Chu mưu sĩ sẽ tra hỏi rõ ràng.”


Lúc này, Đường Tiểu Bạch cũng không rảnh bận tâm đến chuyện ân nhân.

Là đứa trẻ vừa mới ngã xuống nước, tuy bản thân nàng thấy vẫn khoẻ mạnh như thường, nhưng vẫn bị bắt nghỉ học, ở nhà tĩnh dưỡng cho yên. Chuyện ân nhân cứu mạng, tự nhiên cũng chẳng đến lượt nàng nhúng tay vào.

Đúng lúc nàng đang nhàn rỗi đến mức phát chán thì Phong thần y đến tái chẩn bệnh cho nàng, thuận tiện mang theo tin tức của Tần Thiên:


“Đứa nhỏ kia thiên bẩm vốn yếu, lại thêm hậu thiên tổn thương, nếu không điều dưỡng kịp thời trước năm mười lăm tuổi, e rằng sẽ tổn hại thọ nguyên.”

Đường Tiểu Bạch nghe xong ngây người hồi lâu, rồi mới vội nắm tay áo Phong thần y, gấp giọng hỏi:


“Phong đại phu… ngài có thể…”


Thang thuốc đầu tiên Phong thần y kê cho Tần Thiên, chính là do Đường Tiểu Bạch tự tay đưa đến.

 
Bát thuốc được đặt trên chiếc kỷ nhỏ bên đầu giường hắn để nguội bớt. Đường Tiểu Bạch đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi một câu sắc bén:


“Ngươi có phải cố ý rơi xuống nước, chỉ để ta mời thần y đến chữa trị, kê thuốc cho ngươi không?”

Câu hỏi ấy như một tảng đá ném thẳng vào mặt nước yên ả, khiến Lý Mặc giật nảy mình, rồi lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không có!”

“Thật không?” Tiểu cô nương nửa tin nửa ngờ.

Lý Mặc chợt nhớ tới lần trước mình ngã bị thương, khẽ ho hai tiếng, rồi vẫn ngoan cố lắc đầu:


“Lần này thật sự không có.”

Thật ra, ban đầu hắn quả có nghĩ đến cách đó, nhưng lần này ngã xuống nước lại hoàn toàn ngoài dự liệu.

Lúc thấy tiểu cô nương rơi xuống nước, đầu óc hắn như bị nung nóng, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nhảy theo.

Nếu khi ấy bình tĩnh hơn một chút, tất có thể nghĩ ra rằng ven hồ nhiều người như vậy, Đường nhị tiểu thư  sẽ không sao.

Trái lại là hắn, thân phận chỉ là một nô bộc, trong cảnh hỗn loạn như thế, ai sẽ để tâm đến sống c.h.ế.t của hắn?

Không ai trông nom, mà hắn lại không biết bơi, vậy thì hai kẻ vẫn luôn âm thầm bảo vệ hắn — Mạc Cấp và Mạc Hoãn — rốt cuộc có nên hiện thân cứu hắn hay không?

Nếu không nhờ có người kịp thời cứu được cả hắn và Đường nhị tiểu thư lên bờ, thì chuyện này e rằng khó mà kết thúc êm xuôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có điều, họa trung hữu phúc, nhờ sự kiện lần này, Đường nhị tiểu thư đã mời được Phong Hoài đến xem bệnh cho hắn, chuyện dược dục trước đó cũng xem như đã có lí do chính đáng.

Chỉ là, tuy hắn đã phủ nhận hai lần, sắc nghi ngờ trên gương mặt tiểu cô nương vẫn chưa tan.

Lý Mặc  có phần chua xót, nhẹ giọng hỏi: “Nhị tiểu thư không tin ta sao?”

Tiểu cô nương “phì” cười ra tiếng, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, giọng đầy an ủi:


“Được rồi được rồi, tin ngươi, tin ngươi!”

Lý Mặc đỏ mặt, vội nghiêng đầu né tránh tay nàng.

“Lần này thì không sao, nhưng sau này cũng không được tái phạm nữa,” Đường nhị tiểu thư thu lại nụ cười, sắc mặt nghiêm nghị lạ thường, “nếu không, ta sẽ tức giận lắm đấy!”

Lý Mặc gật đầu, trong lòng lại không khỏi nghĩ thầm: Một tiểu cô nương mềm mại ngọt ngào như thế, lúc nổi giận thì sẽ ra sao đây?

“Ngươi muốn làm gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi,” nàng tiếp lời, giọng điệu chân thành, “nhưng tuyệt đối không được dùng khổ nhục kế. Lợi dụng sự quan tâm của người khác với mình, như thế là quá đáng lắm!”

Lý Mặc khựng lại, cúi đầu đáp khẽ: “Ta biết rồi…”

Hắn cũng rõ địa vị của Phong Hoài tại phủ Yên Quốc công, có thể được Đườngnhị tiểu thư đích thân thỉnh đến, đủ thấy nàng rất để tâm đến hắn…

Thấy hắn lộ vẻ áy náy hối hận, Đường Tiểu Bạch cũng không truy cứu thêm chuyện cũ, chỉ khẽ thở dài, rồi chuyển đề tài:


“Hơn nữa thế sự khó lường, nếu thực sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tự mình bị thương thì biết làm sao? Lần này nếu không phải là—”

Nói đến đây, nàng bỗng khựng lại, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Ngươi có thấy rõ người đã cứu chúng ta là ai không?”

Thiếu niên gật đầu, thần sắc cũng trở nên kì lạ.
.
“Ngươi nói xem, sao hắn lại vừa khéo có mặt ở đó?” Đường Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi.


“Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi mà!” Đối phương trả lời đầy chính khí.

Tuy biết không nên nghi ngờ, nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn không nhịn được mà chất vấn:


“Thật sự không phải đang theo dõi bọn ta đấy chứ?”


Trước đó cũng từng vài lần nàng ra ngoài thì thấy người này lảng vảng nơi đầu đường cuối ngõ, dáng vẻ lén lút, trông như đang bám theo nàng và A Tiểu.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Người kia nghe xong dở khóc dở cười:


“Nhị tiểu thư, người có biết huyện Vạn Niên rộng thế nào không? Có biết mỗi ngày xảy ra bao nhiêu vụ ẩu đả gây sự không? Có biết mỗi ngày ta phải chạy bao nhiêu nơi không?”

Đường Tiểu Bạch bị chặn họng, có chút ngượng ngùng: “Lần này thật cảm tạ Yên soái.”

Người vừa “tình cờ” cứu nàng và A Tiêu chính là Yên Hợp – vị bất lương soái huyện Vạn Niên từng bị Đường Kiều Kiều đuổi ra khỏi phủ Yên Quốc công.

Dù Yên Hợp khi đó có theo dõi thật hay không, nhưng cứu người là chuyện đã xảy ra, nên cảm tạ vẫn là điều nên làm.

Yên Hợp lại xua tay, thở dài: “Không cần cảm tạ gì, ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ thôi—”

“Ngươi nói.” Đường Tiểu Bạch gật đầu đáp.

“Có thể nhờ tiểu thư nói giúp với đại tiểu thư một tiếng, đừng cấm ta vào lại khu ngõ Thân Nhân nữa được không? Cứ thế rất ảnh hưởng đến việc phá án của ta đấy!” Yên  Hợp nhăn mặt cười khổ.

Đường Tiểu Bạch nghe vậy lấy làm kinh ngạc:


“Tỷ tỷ không cho ngươi vào ngõ  Thân Nhân ?”

Ngõ Thân Nhân  là khu vực mà phủ Yên Quốc công tọa lạc, chẳng phải trước đây chỉ nói là không được bước vào phủ thôi sao? Giờ đến cả ngõ Thân Nhân  cũng bị cấm?

Yên Hợp mặt mày rầu rĩ:


“Ta còn lừa nàng làm gì? Có lẽ đại tiểu thư về sau nghĩ lại, cảm thấy chỉ đuổi ta ra phủ vẫn chưa hả giận, bèn dặn đám lý đình, cấm ta vào khu này luôn!”

“Thế sao hôm kia không nhân lúc vào phủ rồi thuận tiện thưa lại với tỷ ấy?” Hôm kia Yên Hợp còn được nghênh tiếp vào phủ với danh nghĩa ân nhân cứu mạng, được chính Chu tiên sinh khoản đãi. Đường Tiểu Bạch còn nghe thấy Đường Kiều Kiều dặn Chu tiên sinh lưu khách lại, có vẻ muốn tự mình gặp mặt.

Nghe nàng hỏi vậy, Yên Hợp gần như rơi nước mắt: “Đại tiểu thư suýt nữa thì đem ta ra tra khảo rồi!”

Đường Tiểu Bạch gật đầu. Phải, đó đúng là phong cách của tỷ tỷ nàng.

“Được, ta sẽ nói với tỷ ấy.” Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Nghe nàng nói vậy, Yên Hợp  từ u sầu chuyển sang vui mừng, chắp tay tạ ơn với vẻ hết sức chân thành.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn vô tình hay hữu ý liếc qua thiếu niên tuấn tú đang lặng lẽ đi bên xe, khóe môi hơi nhếch, nụ cười đầy hàm ý khó dò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện