“Ngươi nói xem, Thái tử bệnh nặng, có phải thật sự là——” Đường Tiểu Bạch mới hỏi được nửa câu thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên mất giọng.
Mùi thơm của giấy mực, bóng tre lung lay theo gió, thiếu niên trong đình nhỏ cúi đầu tập trung, cổ tay treo bút, nét mặt rất chuyên chú.
Mùa hè oi bức, nàng đặc biệt chuyển chỗ làm bài tập từ Minh Nguyệt Lâu đến cái đình tre này, quả nhiên rất hợp, mấy đứa trẻ làm bài nhanh hẳn lên.
Ba đứa kia đã làm xong bài tập rời đi, chỉ còn Tần Thiên một mình làm bài tập lớp cao hơn.
Bài tập lớp cao hơn là viết văn, không giống như luyện chữ thoải mái, nàng lại vì mấy chuyện nhỏ làm gián đoạn hắn ta, thật không nên!
Dù có tự trách, lời đã nói ra rồi. Thiếu niên dừng bút ngước mắt hỏi: “Bệnh nặng là sao?”
Thôi thì đã nói rồi, Đường Tiểu Bạch liền nói thẳng: “Thái tử bệnh nặng, có phải thật sự liên quan đến ta không?”
Thiếu niên mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nhị tiểu thư sao lại nghĩ vậy?”
Đường Tiểu Bạch thở dài: “Ta đã nói với ngươi rồi, lúc đầu Thái tử không cho ta đi, ta đi rồi hắn ta còn trốn chỗ khác nhìn trộm, có lẽ Thái Tử đơn độc quá, muốn ta ở lại cùng chơi, nhưng ta vội về nhà, có phải làm hắn buồn lòng? Thân thể vốn yếu, lại thêm lòng không vui nên bệnh tình nặng thêm cũng có thể.”
Dù bị người ta đồn đại như vậy, nàng cũng không vui, nhưng không thể trách Thái tử. Hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi.
Tần Thiên im lặng một lúc, nói: “Nếu Thái tử vốn đã yếu, nhị tiểu thư đi hay không đi, ở lại hay rời đi, bệnh tình đều có thể nặng hơn. Nếu phải tìm nguyên nhân thì là vì ngày đó bị ám sát, làm sao liên quan đến nhị tiểu thư được?”
Đường Tiểu Bạch lại thở dài: “Tỷ tỷ cũng nói vậy, thật ra ta cũng biết chẳng liên quan, nhưng——”
Nhưng lòng ta lại rộng lượng, có chút thương cảm cho tiểu Thái tử.
“Lúc đầu còn định xem có thể viết thư gì không——”
“Viết thư thì được mà!” Lý Mặc vô thức nối lời.
Tiểu cô nương chớp mắt: “Tỷ nói không được.” Giọng nhỏ nhẹ, trả lời ngoan ngoãn.
Lý Mặc khẽ ho hai tiếng, nhìn xuống trang giấy mới bắt đầu, bình thản hỏi: “Nếu có thể viết, nhị tiểu thư muốn viết gì vào thư?”
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ kỹ một lát, rồi lắc đầu: “Thôi, cũng không có gì để nói.”
Đó là Thái tử, không phải chuyện của nàng, không cần lo lắng vô ích.
Lý Mặc hơi thất vọng nhưng không nói gì thêm, lặng lẽ cầm bút tiếp tục viết bài. Đường Tiểu Bạch mơ hồ cảm thấy tâm trạng hắn có chút chùng xuống, muốn hỏi nhưng sợ làm phiền nên lấy một quyển sách lật chơi.
Sách chưa lật hết, Lý Mặc đã làm xong bài. Đường Tiểu Bạch thấy hắn mặt vẫn hơi lạnh, nghĩ một chút, mím môi cười: “Hôm qua đã hẹn với mọi người, sau này mỗi chiều đều đi chơi ở sông Giang Trì một lúc, hè này chiều mát, bên đó rất dễ chịu——”
Lý Mặc ngước mắt nhìn nàng. Nàng cười tủm tỉm, hỏi: “Hôm nay A Tiêu có muốn đi không?”
Lý Mặc trong lòng động đậy. Ra ngoài chơi có thể dễ bị thương, khiến Nhị tiểu thư gọi đại phu đến giúp……
Nên ánh mắt đầy mong đợi gật đầu. Tiểu cô nương chống một tay lên cằm, nghịch ngợm chớp mắt với hắn: “Vậy… gọi thêm một tiếng ‘tỷ’ nhé?”
……
Từ sông Giang Trì về, Đường Tiểu Bạch quấn chăn ngồi trên giường, chợt hối hận lúc trước nên kiên quyết không gọi “Tỷ” thì không dẫn Tần Thiên đi.
“Tỷ tỷ ơi, A Tiêu ấy——”
“Im đi!” Đường Kiều Kiều sắc mặt lạnh lùng quát, một tay nhường đường cho đại phu, tay kia vội vàng ra lệnh:
“Hãy để Chu tiên sinh giữ lại người đó!”
“Hôm nay tất cả người đi theo nhị tiểu thư đều chờ ngoài cửa!”
“Không được để phu nhân biết!”
“Phái người báo tin về phủ Cửu Lăng Quận phu nhân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, Đường Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Tại sao lại báo cho đại cửu mẫu?”
Cửu Lăng Quận phu nhân là tước hiệu của Lục thị, đại cửu mẫu họ Cố.
Đường Kiều Kiều lại nhìn nàng đầy nghiêm khắc: “ Muội biết heo c.h.ế.t thế nào không?”
Câu hỏi này nàng biết: “Chết ngốc mà——” Rồi giật mình, “Tỷ không ở đây sao biết có người đẩy muội?”
Hôm nay, Đường Tiểu Bạch được trải nghiệm phần không thể thiếu của truyện tranh đấu trong phủ: té xuống nước.
Dù nàng cũng đọc nhiều truyện tranh đấu trong phủ, nhưng vì cùng đi với trẻ con, nên không đề phòng, ai ngờ…
Còn nữa… Đường đại tiểu thư còn chưa tra hỏi ai đã nhìn ra âm mưu bằng con mắt sắc bén.
Quá lợi hại!
“Đi nhiều người vậy, sao mọi người đều bình an, chỉ có mình muội té nước?” Lý do của đại tiểu thư thật đơn giản, ngây thơ.
Đường Tiểu Bạch nghĩ một chút, nói: “Muội cảm giác có người đẩy nhưng lực không lớn, chưa chắc ai đó muốn hại muội, nếu có, cũng có thể không phải cố ý——”
Bên cạnh nàng chỉ có hai người.
Cố Thanh Lan vốn luôn tốt với nàng, Cố Vũ Lan tuy có phần giả tạo nhưng không có lợi ích xung đột với nàng, nghĩ kỹ cũng không đến mức đó.
“Tỷ kiểm tra thì kiểm tra, đừng quá… thế nào ấy, dù sao cũng là bên ngoại thích, nếu làm quá to, sau này không ai chơi với muội đâu.” Dù ai đó có ác tâm, người khác vẫn vô tội, làm lớn chuyện thì chẳng còn vui.
“Ta làm việc có cần muội dạy?” Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái.
Đường Tiểu Bạch ngoan ngoãn im lặng.
Lúc này đại phu khám xong nói: “May mà mùa hè, nước không lạnh, cứu kịp thời, nhị tiểu thư tuy hoảng sợ nhưng không có gì nghiêm trọng.”
Nghe không cần uống thuốc, Đường Tiểu Bạch nhẹ nhõm, nhân cơ hội hỏi:
“Đại phu ơi, còn một người cũng té nước, ông có thể đi xem giúp không?”
Vị lão đại phu họ Phong này nghe nói là một thần y hiếm có trên đời.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Năm ấy, phu nhân Yến quốc công là Cố thị khi sinh nàng đã tổn thương đến căn cơ, phụ thân nàng dù đang ở tận Lương Châu vẫn sai người khắp nơi tìm kiếm, mới mời được vị Phong thần y này xuất sơn trị bệnh cho Cố thị.
Bởi thế, phủ Yến Quốc công trên dưới đều hết sức kính trọng Phong thần y, ngoài việc chẩn trị cho Cố phu nhân, những lúc khác đều cung phụng ông như thượng khách.
Tuy Tần Thiên là tiểu tổ tông của nàng, song ở phủ Yến Quốc công cũng chỉ là thân phận nô bộc, mấy lần bị thương trước đây đều phải mời đại phu bên ngoài tới xem, ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm phiền vị lão thần y kia.
Nhưng lần này tình cờ gặp được, nàng cũng muốn thuận miệng cầu thử một phen.
Sắc mặt Tần Thiên vẫn không khá hơn chút nào, nếu có thể được thần y xem qua, biết đâu lại phát hiện điều gì chăng? Thế nhưng lời còn chưa dứt, đại tiểu thư đã chau mày, Đường Tiểu Bạch nói:
“A Tiêu là vì cứu muội nên mới nhảy xuống nước!”
Nhắc đến chuyện ấy, lòng Đường Tiểu Bạch liền dâng trào cảm xúc. Không uổng công nàng đối đãi hết lòng với tiểu tổ tông, hôm nay vừa rơi xuống nước, đứa nhỏ ấy liền không chút do dự mà lao theo cứu nàng.
Nhưng Đường Kiều Kiều lại chẳng cho là đúng:
“Hắn cứu được sao? Hắn chẳng phải vì sợ bị phạt mới nhảy theo đó ư? Hại người ta cứu muội xong lại phải cứu thêm hắn nữa!”
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch chợt sượng lại. Phải, Tần Tiêu tuy liều mình nhảy xuống cứu nàng, nhưng bản thân hắn... cũng chẳng biết bơi!
Mùi thơm của giấy mực, bóng tre lung lay theo gió, thiếu niên trong đình nhỏ cúi đầu tập trung, cổ tay treo bút, nét mặt rất chuyên chú.
Mùa hè oi bức, nàng đặc biệt chuyển chỗ làm bài tập từ Minh Nguyệt Lâu đến cái đình tre này, quả nhiên rất hợp, mấy đứa trẻ làm bài nhanh hẳn lên.
Ba đứa kia đã làm xong bài tập rời đi, chỉ còn Tần Thiên một mình làm bài tập lớp cao hơn.
Bài tập lớp cao hơn là viết văn, không giống như luyện chữ thoải mái, nàng lại vì mấy chuyện nhỏ làm gián đoạn hắn ta, thật không nên!
Dù có tự trách, lời đã nói ra rồi. Thiếu niên dừng bút ngước mắt hỏi: “Bệnh nặng là sao?”
Thôi thì đã nói rồi, Đường Tiểu Bạch liền nói thẳng: “Thái tử bệnh nặng, có phải thật sự liên quan đến ta không?”
Thiếu niên mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Nhị tiểu thư sao lại nghĩ vậy?”
Đường Tiểu Bạch thở dài: “Ta đã nói với ngươi rồi, lúc đầu Thái tử không cho ta đi, ta đi rồi hắn ta còn trốn chỗ khác nhìn trộm, có lẽ Thái Tử đơn độc quá, muốn ta ở lại cùng chơi, nhưng ta vội về nhà, có phải làm hắn buồn lòng? Thân thể vốn yếu, lại thêm lòng không vui nên bệnh tình nặng thêm cũng có thể.”
Dù bị người ta đồn đại như vậy, nàng cũng không vui, nhưng không thể trách Thái tử. Hắn cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi.
Tần Thiên im lặng một lúc, nói: “Nếu Thái tử vốn đã yếu, nhị tiểu thư đi hay không đi, ở lại hay rời đi, bệnh tình đều có thể nặng hơn. Nếu phải tìm nguyên nhân thì là vì ngày đó bị ám sát, làm sao liên quan đến nhị tiểu thư được?”
Đường Tiểu Bạch lại thở dài: “Tỷ tỷ cũng nói vậy, thật ra ta cũng biết chẳng liên quan, nhưng——”
Nhưng lòng ta lại rộng lượng, có chút thương cảm cho tiểu Thái tử.
“Lúc đầu còn định xem có thể viết thư gì không——”
“Viết thư thì được mà!” Lý Mặc vô thức nối lời.
Tiểu cô nương chớp mắt: “Tỷ nói không được.” Giọng nhỏ nhẹ, trả lời ngoan ngoãn.
Lý Mặc khẽ ho hai tiếng, nhìn xuống trang giấy mới bắt đầu, bình thản hỏi: “Nếu có thể viết, nhị tiểu thư muốn viết gì vào thư?”
Đường Tiểu Bạch suy nghĩ kỹ một lát, rồi lắc đầu: “Thôi, cũng không có gì để nói.”
Đó là Thái tử, không phải chuyện của nàng, không cần lo lắng vô ích.
Lý Mặc hơi thất vọng nhưng không nói gì thêm, lặng lẽ cầm bút tiếp tục viết bài. Đường Tiểu Bạch mơ hồ cảm thấy tâm trạng hắn có chút chùng xuống, muốn hỏi nhưng sợ làm phiền nên lấy một quyển sách lật chơi.
Sách chưa lật hết, Lý Mặc đã làm xong bài. Đường Tiểu Bạch thấy hắn mặt vẫn hơi lạnh, nghĩ một chút, mím môi cười: “Hôm qua đã hẹn với mọi người, sau này mỗi chiều đều đi chơi ở sông Giang Trì một lúc, hè này chiều mát, bên đó rất dễ chịu——”
Lý Mặc ngước mắt nhìn nàng. Nàng cười tủm tỉm, hỏi: “Hôm nay A Tiêu có muốn đi không?”
Lý Mặc trong lòng động đậy. Ra ngoài chơi có thể dễ bị thương, khiến Nhị tiểu thư gọi đại phu đến giúp……
Nên ánh mắt đầy mong đợi gật đầu. Tiểu cô nương chống một tay lên cằm, nghịch ngợm chớp mắt với hắn: “Vậy… gọi thêm một tiếng ‘tỷ’ nhé?”
……
Từ sông Giang Trì về, Đường Tiểu Bạch quấn chăn ngồi trên giường, chợt hối hận lúc trước nên kiên quyết không gọi “Tỷ” thì không dẫn Tần Thiên đi.
“Tỷ tỷ ơi, A Tiêu ấy——”
“Im đi!” Đường Kiều Kiều sắc mặt lạnh lùng quát, một tay nhường đường cho đại phu, tay kia vội vàng ra lệnh:
“Hãy để Chu tiên sinh giữ lại người đó!”
“Hôm nay tất cả người đi theo nhị tiểu thư đều chờ ngoài cửa!”
“Không được để phu nhân biết!”
“Phái người báo tin về phủ Cửu Lăng Quận phu nhân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến đây, Đường Tiểu Bạch không nhịn được hỏi: “Tại sao lại báo cho đại cửu mẫu?”
Cửu Lăng Quận phu nhân là tước hiệu của Lục thị, đại cửu mẫu họ Cố.
Đường Kiều Kiều lại nhìn nàng đầy nghiêm khắc: “ Muội biết heo c.h.ế.t thế nào không?”
Câu hỏi này nàng biết: “Chết ngốc mà——” Rồi giật mình, “Tỷ không ở đây sao biết có người đẩy muội?”
Hôm nay, Đường Tiểu Bạch được trải nghiệm phần không thể thiếu của truyện tranh đấu trong phủ: té xuống nước.
Dù nàng cũng đọc nhiều truyện tranh đấu trong phủ, nhưng vì cùng đi với trẻ con, nên không đề phòng, ai ngờ…
Còn nữa… Đường đại tiểu thư còn chưa tra hỏi ai đã nhìn ra âm mưu bằng con mắt sắc bén.
Quá lợi hại!
“Đi nhiều người vậy, sao mọi người đều bình an, chỉ có mình muội té nước?” Lý do của đại tiểu thư thật đơn giản, ngây thơ.
Đường Tiểu Bạch nghĩ một chút, nói: “Muội cảm giác có người đẩy nhưng lực không lớn, chưa chắc ai đó muốn hại muội, nếu có, cũng có thể không phải cố ý——”
Bên cạnh nàng chỉ có hai người.
Cố Thanh Lan vốn luôn tốt với nàng, Cố Vũ Lan tuy có phần giả tạo nhưng không có lợi ích xung đột với nàng, nghĩ kỹ cũng không đến mức đó.
“Tỷ kiểm tra thì kiểm tra, đừng quá… thế nào ấy, dù sao cũng là bên ngoại thích, nếu làm quá to, sau này không ai chơi với muội đâu.” Dù ai đó có ác tâm, người khác vẫn vô tội, làm lớn chuyện thì chẳng còn vui.
“Ta làm việc có cần muội dạy?” Đường Kiều Kiều liếc nàng một cái.
Đường Tiểu Bạch ngoan ngoãn im lặng.
Lúc này đại phu khám xong nói: “May mà mùa hè, nước không lạnh, cứu kịp thời, nhị tiểu thư tuy hoảng sợ nhưng không có gì nghiêm trọng.”
Nghe không cần uống thuốc, Đường Tiểu Bạch nhẹ nhõm, nhân cơ hội hỏi:
“Đại phu ơi, còn một người cũng té nước, ông có thể đi xem giúp không?”
Vị lão đại phu họ Phong này nghe nói là một thần y hiếm có trên đời.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Năm ấy, phu nhân Yến quốc công là Cố thị khi sinh nàng đã tổn thương đến căn cơ, phụ thân nàng dù đang ở tận Lương Châu vẫn sai người khắp nơi tìm kiếm, mới mời được vị Phong thần y này xuất sơn trị bệnh cho Cố thị.
Bởi thế, phủ Yến Quốc công trên dưới đều hết sức kính trọng Phong thần y, ngoài việc chẩn trị cho Cố phu nhân, những lúc khác đều cung phụng ông như thượng khách.
Tuy Tần Thiên là tiểu tổ tông của nàng, song ở phủ Yến Quốc công cũng chỉ là thân phận nô bộc, mấy lần bị thương trước đây đều phải mời đại phu bên ngoài tới xem, ngay cả nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ làm phiền vị lão thần y kia.
Nhưng lần này tình cờ gặp được, nàng cũng muốn thuận miệng cầu thử một phen.
Sắc mặt Tần Thiên vẫn không khá hơn chút nào, nếu có thể được thần y xem qua, biết đâu lại phát hiện điều gì chăng? Thế nhưng lời còn chưa dứt, đại tiểu thư đã chau mày, Đường Tiểu Bạch nói:
“A Tiêu là vì cứu muội nên mới nhảy xuống nước!”
Nhắc đến chuyện ấy, lòng Đường Tiểu Bạch liền dâng trào cảm xúc. Không uổng công nàng đối đãi hết lòng với tiểu tổ tông, hôm nay vừa rơi xuống nước, đứa nhỏ ấy liền không chút do dự mà lao theo cứu nàng.
Nhưng Đường Kiều Kiều lại chẳng cho là đúng:
“Hắn cứu được sao? Hắn chẳng phải vì sợ bị phạt mới nhảy theo đó ư? Hại người ta cứu muội xong lại phải cứu thêm hắn nữa!”
Sắc mặt Đường Tiểu Bạch chợt sượng lại. Phải, Tần Tiêu tuy liều mình nhảy xuống cứu nàng, nhưng bản thân hắn... cũng chẳng biết bơi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương