"Người ta vứt bỏ chính là ngươi."

Đồng tử của Trần Tuyết Dung co rút dữ dội, ánh mắt đầy phẫn nộ dần biến thành sự điên cuồng.

"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Khi cần thì ta là tế phẩm, khi không cần thì liền vứt bỏ! Khê Cốc, ngươi chứng đạo thất bại, tất cả đều là kết quả do ngươi tự chuốc lấy!"

Khê Cốc cười khẩy, một tiếng "xuy" nhẹ vang lên.

"Đừng tìm cớ cho sự ác độc của ngươi. Năm đó, nếu không phải vì tỷ tỷ ngươi, ngươi ngay cả tư cách làm tế phẩm cho ta cũng không có."

"Khê Cốc!" Trần Tuyết Dung hét lớn.

Khê Cốc chẳng hề nao núng, thản nhiên như đang xem kịch, chỉ vài lời đã khiến Trần Tuyết Dung nổi trận lôi đình.

"Thì sao? Ngươi coi trọng tỷ tỷ ta đến vậy mà cuối cùng cũng bị nàng phản bội." Trần Tuyết Dung trào phúng. "Ngươi có phải quên mất chính nàng đã đem Linh Lung thạch ngươi tặng nàng đưa cho ta, để ta luyện thành Phá Ma cầm?"

Khê Cốc thoáng biến sắc, nhưng biểu cảm không phải giận dữ mà lại là sự nghiền ngẫm.

"Trần Tuyết Dung, chẳng lẽ ngươi thích ta?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Sắc mặt Trần Tuyết Dung như gặp quỷ.

Không chỉ nàng mà cả Tầm Mạch Mạch và Phương Mạn Nhi đứng bên cạnh cũng đều kinh ngạc. Đặc biệt là Tầm Mạch Mạch, thầm nghĩ không biết Khê Cốc tiền bối có phải quá tự mãn không, đến mức nghĩ người ta suýt luyện mình thành khí linh mà còn cho là đối phương có tình cảm với mình. Thích ngươi mà lại muốn giết ngươi, cũng thật là kỳ lạ.

"Ngươi nếu không thích ta, tại sao chuyện bị vứt bỏ năm đó lại cứ canh cánh trong lòng?" Khê Cốc bình tĩnh hỏi. "Năm đó, sau khi ta chọn Trần Tuyết Đồng và cắt đứt khế ước với ngươi cùng bốn người khác, chỉ có ngươi là vẫn còn để bụng nhiều năm như vậy."

"Ngươi nói xằng bậy!"

Trần Tuyết Dung bị Khê Cốc chọc tức đến mức bật ra một câu mắng, có thể thấy tâm trạng nàng đã loạn.

"Ta ghét ngươi, ghét Ám Ma, ghét cái cách các ngươi tự cao tự đại, coi người khác là tế phẩm. Từ ngày ngươi dùng khế ước tế phẩm để ràng buộc ta phải phụng dưỡng linh lực, ta đã thề một ngày nào đó sẽ bắt ngươi trả giá."

"Ngươi sao lại có thể vong ân bội nghĩa như vậy?"

Cuối cùng, Tầm Mạch Mạch không nhịn được bùng nổ.

"Ngươi trở thành tế phẩm của Khê Cốc tiền bối vốn dĩ vì ngài ấy đã cứu mạng ngươi. Ngươi tự nguyện làm tế phẩm để được cứu, vậy mà bây giờ lại muốn đổi ý. Tự tư lợi cho bản thân nhưng không hề biết đến báo đáp, còn quay ngược lại cắn ngài một cái."

Cùng là tế phẩm của Ám Ma, Tầm Mạch Mạch cảm thấy mình có quyền nói lên chính kiến. Đối với nàng, một khi đã chấp nhận thì không thể thay đổi. Trần Tuyết Dung đổi ý thì thôi, lại còn oán trách Khê Cốc tiền bối ràng buộc mình, đúng là không thể vô sỉ hơn.

"Tiểu mười hai, nói lý lẽ với nàng ta chẳng có ích gì." Khê Cốc đáp, "Chẳng phải ta đã bảo ngươi rồi sao, trong mắt nàng ta, bất cứ điều gì chống lại mình đều là tà ác, cả thế giới đều phải xoay quanh nàng ta."

Tầm Mạch Mạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Tuyết Dung, quả nhiên không có chút áy náy, như thể mình mới là người gây sự vô lý.

"Da mặt đúng là dày thật." Tầm Mạch Mạch không nhịn được nói.

"Dù sao cũng là tông chủ Lưu Quang tông, trên mặt phỏng chừng có vô số tầng trận pháp bao phủ, tu vi thường cũng không thể phá được." Khê Cốc mỉa mai.

Tầm Mạch Mạch lần đầu tiên nghe cách so sánh độc đáo như vậy, không nhịn được bật cười.

"Phanh!"

Một luồng sáng xẹt qua hai người, va mạnh vào tảng đá lớn phía sau, làm nó nổ tung.

Tầm Mạch Mạch giật mình, theo bản năng nhìn về phía Trần Tuyết Dung, chỉ thấy nàng ta đang nhìn họ với ánh mắt dữ tợn.

"Các ngươi có phải đã quên mình đến đây để làm gì?"

Không hay rồi! Triệt để chọc giận Trần Tuyết Dung, trong khi Đồ Thanh vẫn còn bị nhốt ở khu săn ma.

Trần Tuyết Dung càng phẫn nộ, Khê Cốc lại càng vui vẻ, hắn nhếch miệng cười, lặp lại lời vừa rồi.

"Ta đã nói rồi, nếu ngươi không thả Đồ Thanh, ta sẽ giêt ngươi."

"Giết ta? Không ai có thể đưa tên Ám Ma đó ra khỏi khu săn ma," Trần Tuyết Dung nhếch mép.

"Vậy thì sao? Ám Ma ở lại khu săn ma lâu, ma khí sẽ tán loạn thật, nhưng cũng không chết. Cùng lắm là chuyển sang tu ma mà thôi." Khê Cốc nhàn nhạt đáp.

"Tộc Ám Ma chúng ta, một trăm người có chín mươi chín người tu ma, nên tỷ lệ Đồ Thanh cuối cùng cũng phải tu ma là rất lớn."

Nói đến đây, Khê Cốc quay đầu nhìn Tầm Mạch Mạch đang tròn mắt kinh ngạc, vội nói thêm: "Ta không nói về ngươi đâu, chỉ là nói xác suất thôi."

".."

Dù vậy, nàng vẫn thấy hơi bực.

"Vì thế, xét ở một mức độ nào đó, việc ngươi nhốt Đồ Thanh trong khu săn ma cũng chẳng gây tổn thất lớn cho chúng ta."

Nghe Khê Cốc nói vậy, ánh mắt Tầm Mạch Mạch thoáng sáng lên. Nếu Đồ Thanh bị nhốt ở khu săn ma, dù ma khí tán loạn thì cùng lắm cũng chỉ là đổi sang tu ma, không ảnh hường đến tính mạng. Tuy không thể phi thăng, nhưng so với cái chết, kết cục này đã là tốt hơn rất nhiều.

"Không có tổn thất?" Trần Tuyết Dung nhìn chằm chằm Tầm Mạch Mạch, ánh mắt lạnh lẽo. "Ám Ma tộc các ngươi một khi đã nhận định người mệnh định thì sẽ đến chết không đổi. Trừ phi Tầm Mạch Mạch phản bội hắn trước, bằng không Đồ Thanh dù ở khu săn ma, dù ma khí có tán loạn hay tẩu hỏa nhập ma, cũng tuyệt đối không chủ động từ bỏ khế ước để chuyển sang tu ma. Nếu không, ngươi nghĩ ta mất công sửa trận pháp truyền tống làm gì?"

Nghe vậy, sắc mặt vui vẻ của Tầm Mạch Mạch lập tức biến mất. Nàng quay sang nhìn Khê Cốc, mong một lời xác nhận.

"Tiền bối, thật sự là như vậy sao?" Khê Cốc nhíu mày, không đáp.

Sự im lặng đó đã là câu trả lời. Ánh mắt Tầm Mạch Mạch trầm xuống.

"Trần Tuyết Dung, xem ra ngươi không định thỏa hiệp." Dứt lời, một luồng uy áp từ Khê Cốc áp thẳng đến Trần Tuyết Dung.

Trần Tuyết Dung gảy đàn, tạo một kết giới bảo hộ quanh mình và Phương Mạn Nhi. "Đây là Lưu Quang tông, muốn giết ta cũng không dễ đâu."

"Ngươi nói đúng, ngươi là tông chủ, chỉ cần kêu một tiếng, các trưởng lão bế quan sẽ ra giúp ngươi. Ta dù cao cường cũng không thể một mình đấu với nhiều người. Nhưng đừng quên, ngươi có thể lên làm tông chủ Lưu Quang tông là nhờ vào Phá Ma cầm. Ta không giết được ngươi nhưng hủy cầm lại rất dễ."

"Ta từng nói, ngươi quá tham lam, muốn có pháp khí có khí linh nên mới luyện nguyên thần của ta, khiến nguyên thần ta và ám thạch lại có liên hệ. Nên chỉ cần ta chết, cây đàn này cũng sẽ hủy. Những năm qua, ngươi nâng niu nó đến mức đưa vào đan điền, khiến người và cầm gần như hợp nhất. Nếu đàn hủy, ngươi cũng không khác gì chết."

"Với tính ích kỷ của ngươi, ngươi sẽ không vì người khác mà tự hủy mạng mình đâu." Khê Cốc nhìn thẳng vào nàng, chắc chắn vào sự vị kỷ của Trần Tuyết Dung, biết rằng nàng ta không muốn mất đi tất cả chỉ để vây khốn Đồ Thanh. Đó cũng là lý do hắn đến Lưu Quang tông với sự tự tin như vậy.

"Được," Trần Tuyết Dung gằn giọng nhìn Khê Cốc, sự giận dữ không che giấu. "Ta có thể thả Đồ Thanh khỏi khu săn ma, nhưng ta có điều kiện."

"Ta không định thương lượng với ngươi." Khê Cốc lập tức cắt ngang.

"Nếu không, vậy chúng ta cùng chết." Trần Tuyết Dung cũng không chịu nhượng bộ.

Ánh mắt Khê Cốc chợt trầm xuống.

"Khê Cốc tiền bối," Tầm Mạch Mạch lặng lẽ kéo tay áo hắn. "Chúng ta nên lùi một bước, tính cách của Trần Tuyết Dung rất cố chấp, nếu dồn ép quá, nàng ta thật sự có thể liều mạng. Hơn nữa, ta không muốn ngài gặp nguy hiểm. Nếu ngài có chuyện, Đồ Thanh cũng sẽ không ra được, chuyến này coi như uổng công."

Khê Cốc do dự. Hắn hiểu rõ tính cách của Trần Tuyết Dung, nàng ta sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm, và nếu hắn dồn nàng đến đường cùng, nàng nhất định sẽ nhượng bộ. Nhưng nhìn tình trạng điên cuồng của nàng lúc này, hắn không còn chắc chắn nữa. Nếu hắn và Trần Tuyết Dung thật sự đồng quy vu tận, Tầm Mạch Mạch sẽ không thể xoay sở một mình, và Đồ Thanh vẫn bị nhốt lại trong khu săn ma. Đó không phải kết quả hắn muốn.

"Ngươi muốn điều kiện gì?" Cuối cùng, Khê Cốc nhượng bộ. Nghĩ đến số mỹ nữ bên ngoài, hắn chẳng thấy việc cùng chết với Trần Tuyết Dung đáng giá chút nào.

Thấy Khê Cốc nhượng bộ, ánh mắt Trần Tuyết Dung ánh lên vẻ đắc ý, nàng quay sang nhìn Tầm Mạch Mạch, lạnh giọng nói:

"Thứ nhất, truyền thừa phải thuộc về ta, và ta sẽ tự mình vào thức hải của ngươi để đọc."

"Không được!" Khê Cốc lập tức từ chối. "Ngươi muốn truyền thừa vì cần thứ trong đó, ta sẽ bảo Mạch Mạch sao chép cho ngươi. Ngươi có thể tự kiểm tra, phân biệt thật giả, nhưng tuyệt đối không được vào thức hải."

Tầm Mạch Mạch vốn định chấp nhận, trước khi đến nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nghe Khê Cốc nói vậy, nàng quyết định im lặng theo.

Trần Tuyết Dung muốn vào thức hải của Tầm Mạch Mạch để sau khi lấy được truyền thừa có thể giết nàng hoặc khiến nàng hóa ngốc. Trận đồ và cách phá giải Càn Khôn Lưỡng Nghi trận không thể để lọt ra ngoài Lưu Quang tông, nên Tầm Mạch Mạch phải chết.

"Vậy không cần bàn nữa." Trần Tuyết Dung lạnh giọng đáp.

"Không bàn thì không bàn." Khê Cốc không do dự, tung Bạch Ngọc phiến, một luồng linh lực mạnh mẽ bổ thẳng vào kết giới của Trần Tuyết Dung.

Hiểu rõ Trần Tuyết Dung, Khê Cốc biết, nếu để nàng vào thức hải của Tầm Mạch Mạch, thì nàng ấy chết chắc. Không thể đàm phán thêm, hắn chỉ có thể dồn nàng vào đường cùng bằng chính sự sống của mình.

Trần Tuyết Dung điều động Phá Ma cầm trước người, gảy ba tiếng để ngăn thế tấn công của Khê Cốc.

Khê Cốc hừ lạnh, thao túng nguyên thần trên Phá Ma cầm, khiến tiếng đàn trở nên hỗn loạn, như thể hai người đang tranh giành điều khiển cây đàn.

"Ngươi..." Trần Tuyết Dung phẫn nộ khi pháp khí bản mạng của mình lại chịu sự thao túng của người khác. Nỗi hận bị ràng buộc như tế phẩm mấy ngàn năm trước lại bùng lên.

Hiện tại nàng là tông chủ Lưu Quang tông, thực lực đứng đầu đương thời, chỉ cách một bước là phi thăng, vậy mà vận mệnh vẫn bị người khác nắm giữ? "Khê Cốc, ta đã ở đỉnh Đại Thừa kỳ suốt nhiều năm mà không thể phi thăng, có phải vì ngươi?"

Nếu là người khác, lý do họ chậm trễ phi thăng có thể do thiếu kinh nghiệm lịch lãm, nhưng nàng là tông chủ Lưu Quang tông, khu săn ma không khác nào sân sau, không có gì ngăn cản nàng cả. Nàng đã dừng lại ở đỉnh Đại Thừa kỳ hơn ngàn năm, giờ đây nàng nhận ra, không phải là do thiếu lĩnh ngộ, mà là vì Phá Ma cầm không thuộc về nàng hoàn toàn.

Phá Ma cầm là pháp khí bản mạng của nàng, nhưng vẫn bị Khê Cốc chi phối. Khê Cốc không thể phi thăng, và điều này gián tiếp khiến nàng cũng không thể.

"Ngươi nghĩ sao?" Khê Cốc không cho nàng câu trả lời, bởi vì sự nghi ngờ và bất an còn khó chịu đựng hơn cả sự thật. Nàng càng bất an, nàng sẽ càng khó phi thăng.

"Quả nhiên là ngươi." Trần Tuyết Dung đã có câu trả lời cho mình, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Ầm!

Theo một đạo thanh quang phóng thẳng lên trời, Khê Cốc cảm nhận được hơi thở của các tu sĩ Đại Thừa kỳ từ bốn phương tám hướng đổ về.

Gọi viện trợ? Trần Tuyết Dung thực sự muốn liều mạng đến cùng sao?

Khi Khê Cốc còn đang cân nhắc xem có nên đem Tầm Mạch Mạch chạy trốn hay ở lại đánh cược mạng sống với Trần Tuyết Dung, nàng ta đã chỉ tay vào Tầm Mạch Mạch, giọng nói vang vọng

"Giết nàng,".

Khê Cốc kinh hoàng, muốn quay lại cứu người nhưng đã bị năm luồng khí tức mạnh mẽ chặn đứng. Đồng thời, một thanh phi kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Tầm Mạch Mạch.

"Tiểu mười hai..." Đôi mắt Khê Cốc mở to, không thể tin nổi, gọi tên nàng.

"Để ta nói thẳng cho ngươi biết," Trần Tuyết Dung âm ngoan cất lời, "ta không nhất thiết phải đoạt truyền thừa, hủy diệt nó thì mục đích của ta cũng đạt được.

Tầm Mạch Mạch nhất định phải chết."

Nàng ta không thể phi thăng, vậy thì kẻ khác cũng đừng mơ tưởng. Càn Khôn Lưỡng Nghi trận tuyệt đối không được phép biến mất.

Phốc!

Phi kiếm đâm xuyên qua ngực Tầm Mạch Mạch. Khê Cốc trơ mắt nhìn, bất lực trước cảnh tượng xảy ra trước mặt.

Hắn đã tính sai. Hắn cho rằng Trần Tuyết Dung muốn có truyền thừa của Tầm Mạch Mạch, nên sẽ không làm hại nàng. Nhưng hắn không ngờ rằng, không thể lấy được truyền thừa thì hủy nó cũng là một kết quả chấp nhận được với nàng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện