Trên đường đến gặp Trần Tuyết Dung, Tầm Mạch Mạch có chút lo lắng, không còn tâm trạng ngắm nhìn những trận pháp cao cấp hiếm thấy xung quanh. Thái Sơ Điệp trên mu bàn tay bất ngờ bay ra và tiến vào một trận pháp, chỉ một lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt. Tuy biết Thái Sơ Điệp sẽ không gặp nguy hiểm trong trận pháp, nhưng Tầm Mạch Mạch vẫn tập trung vào phương hướng của tàu phi hành.

Trước đó, nàng vẫn nghĩ rằng có Khê Cốc tiền bối đi cùng, dù không thắng cũng có thể chạy thoát. Nhưng giờ đây, khi chứng kiến sự biến hóa của trận pháp, nàng cảm thấy bất an, không chắc liệu mọi thứ có dễ dàng như mình nghĩ.

"Nghĩ ngợi gì đấy?" Khê Cốc thấy biểu hiện bồn chồn của nàng, nhịn không được mà hỏi, thầm nghĩ có lẽ Tầm Mạch Mạch đang hối hận.

Tầm Mạch Mạch đáp, "Ta đang nghĩ đến sự lợi hại của trận pháp nơi đây, không biết phải đạt tu vi cỡ nào mới có thể qua lại tự nhiên được."

Khê Cốc mỉm cười, "Dù sao thì cũng không giam được chúng ta đâu."

Nghe vậy, Tầm Mạch Mạch khẽ thở phào, trên mặt hiện lên một chút yên tâm.

Phương Mạn Nhi, đang đứng gần đó, nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ lẳng lặng quan sát. Mặc dù cảm thấy Khê Cốc có phần tự cao, nhưng nhớ lại ánh mắt phức tạp của sư tôn khi nhắc tới vị tiền bối này, nàng không dám tỏ thái độ.

Khi tàu phi hành đi qua trận pháp và tiến vào bên trong, Thái Sơ Điệp cũng trở về, đậu lại trên mu bàn tay Tầm Mạch Mạch. Nàng nhận ra một dòng linh lực tinh thuần truyền vào đan điền mình, còn đồ án Thái Sơ Điệp cũng đậm màu hơn. Dù có chút tò mò vì dường như Thái Sơ Điệp vừa được thăng cấp, nhưng lúc này nàng không có tâm tư tìm hiểu kỹ càng.

"Hai vị, đã đến nơi." Giọng của Phương Mạn Nhi vang lên.

Tầm Mạch Mạch ngẩng đầu, trước mắt là một tòa đại điện tráng lệ trên đỉnh ngọn núi cao nhất, phủ mây mù dày đặc. Phía sau đại điện là dòng thác đổ xuống từ đỉnh núi, vừa hùng vĩ vừa kiêu sa.

Khi tàu hạ xuống, Khê Cốc đứng dậy, vẻ mặt ung dung, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Hai vị, mời đi theo ta. Sư tôn đã chờ trong đại điện." Phương Mạn Nhi khom người làm động tác mời rồi quay người dẫn đường.

Tầm Mạch Mạch định bước theo nhưng thấy Khê Cốc vẫn đứng yên tại chỗ, liền dừng lại. Phương Mạn Nhi đi được hai bước, quay đầu lại thấy cả hai vẫn chưa nhúc nhích, liền khó hiểu hỏi:

"Khê Cốc tiền bối? Tầm đạo hữu?"

Khê Cốc mở cây quạt ngọc trên tay, ung dung nói: "Mời Trần Tuyết Dung ra đây. Ta không muốn lát nữa động thủ làm hư hại đại điện của các ngươi."

Phương Mạn Nhi lập tức biến sắc, sợ hãi khi nghĩ đến khả năng Khê Cốc muốn động thủ ngay tại Lưu Quang tông.

"Sao? Ngươi còn kiên trì mời ta đi vào?" Khê Cốc nói, giọng điệu thản nhiên nhưng dừng lại một chút ở từ "kiên trì," như có ngụ ý sâu xa.

Phương Mạn Nhi nhất thời thấy lòng bất an. Dù đang đứng trên lãnh thổ của Lưu Quang tông, nhưng vị tiền bối trước mặt có tu vi quá cao, sinh mạng nàng chẳng khác nào một cái chớp mắt với đối phương.

"Xin tiền bối đợi chút." Phương Mạn Nhi đáp, sự kiêu ngạo vốn có trên mặt cũng dần thu lại, bước nhanh vào đại điện để bẩm báo. Nàng sợ nếu đi chậm, Khê Cốc sẽ nổi giận mà ra tay trừng phạt.

Chưa kịp vào đến nơi, thân ảnh của Trần Tuyết Dung đã xuất hiện ngay trước cửa đại điện, trong tay ôm Phá Ma cầm màu xanh biếc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Khê Cốc.

"Sư tôn." Phương Mạn Nhi thấy Trần Tuyết Dung thì yên tâm hơn, bước tới đứng sau lưng sư tôn.

Trần Tuyết Dung vừa xuất hiện đã chăm chú nhìn Khê Cốc, hoàn toàn phớt lờ Tầm Mạch Mạch. Ngược lại, Khê Cốc dường như không để ý đến ánh mắt của nàng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn, còn lại phần lớn thời gian đều thản nhiên ngắm phong cảnh quanh Lưu Quang tông, như thể phong cảnh nơi này thực sự thu hút sự chú ý của hắn.

"Ta còn tưởng cả đời này ngươi sẽ không bước vào nơi này nữa." Thanh âm thanh lãnh vang lên.

Tầm Mạch Mạch biết lời này là dành cho Khê Cốc, tò mò quay đầu nhìn phản ứng của hắn. Chỉ thấy Bạch Ngọc phiến trong tay Khê Cốc không hề dừng lại, chỉ nhếch môi thành một nụ cười trào phúng.

"Ngươi cho là? Ngươi lấy đâu ra tự tin để cho là như vậy?"

Sắc mặt Trần Tuyết Dung thoáng cứng đờ, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng. "Ta có thể luyện được cây cầm này, một chút tự tin ấy vẫn có chứ."

Khê Cốc liếc nhìn Phá Ma cầm, ba ngàn năm trôi qua, nỗi đau khắc cốt ghi tâm đã phai nhạt, chỉ là khi nhìn cây đàn này, ngực hắn vẫn hơi bực bội.

"Cũng đúng, nói về âm hiểm độc ác thì ngươi có tự tin thật." Khê Cốc đáp.

Trần Tuyết Dung bị mắng âm hiểm độc ác không những không tức giận, mà thần sắc còn thoáng nét thỏa mãn.

"Có thể sống sót đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng. Năm đó ngươi xem thường ta, không phải giờ đây vẫn phải đến cầu xin ta sao?"

Xem thường? Thân là một tế phẩm, bị Ám Ma xem thường chẳng phải là điều tốt sao? Dù sao, Tầm Mạch Mạch cảm thấy, nếu không yêu Đồ Thanh, bị hắn xem thường nàng sẽ càng thoải mái.

Vậy nên... giữa Khê Cốc và Trần Tuyết Dung chẳng lẽ từng có một đoạn cảm tình, sau này vì Khê Cốc quá hoa tâm mà Trần Tuyết Dung vì yêu sinh hận đem nguyên thần hắn luyện hóa? Tầm Mạch Mạch càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu bỏ qua chuyện Trần Tuyết Dung tính kế nàng và Đồ Thanh, cách nàng ta trừng trị tra nam đúng là đáng phục.

"Cầu xin? Ban ngày ban mặt mà nằm mơ sao?" Khê Cốc cười lạnh.

Cánh tay Trần Tuyết Dung siết chặt Phá Ma cầm trong tay, năm đó khi nàng cầu Khê Cốc luyện chế pháp khí bản mạng có khí linh, hắn cũng trả lời nàng như thế. Ngữ khí, thần thái, thậm chí cả nội dung đều không khác chút nào.

"Chẳng lẽ các ngươi không đến xin ta thả Đồ Thanh sao?" Trần Tuyết Dung trầm giọng hỏi.

"Quả nhiên là ngươi cố ý thiết kế!" Tầm Mạch Mạch nghe Trần Tuyết Dung thừa nhận, tức đến mức hô lên, hận không thể buộc nàng ta đưa lệnh bài ra ngay lập tức.

"A... ta thiết kế? Chẳng lẽ các ngươi không biết trước khi đi?" Trần Tuyết Dung cười mỉa. "Là ngươi nghe nói khu săn ma có Huyễn Linh thảo, biết rõ ta giăng bẫy mà vẫn muốn đi. Nếu nói ai hại Đồ Thanh, thì chính là ngươi."

Đùng!

Bên tai như thể có tiếng vả vang dội. Tầm Mạch Mạch cảm thấy như vừa bị người ta tát một cái, mặt nóng bừng, đau rát.

Không sai, là Trần Tuyết Dung tung mồi, còn chính nàng biết rõ có nguy hiểm vẫn muốn Đồ Thanh đi cùng. Là nàng đã hại Đồ Thanh.

"Quyết định đi khu săn ma chẳng lẽ là một mình ngươi quyết định sao?" Khê Cốc dùng quạt xếp gõ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, kéo nàng tỉnh lại từ sự tự trách. "Ta nghĩ, Tiểu Thanh sẽ không bị ngươi ép đi đâu."

"Nhưng mà..."

"Ngươi là tế phẩm cuối cùng mà Đồ Thanh chọn, sinh tử họa phúc của các ngươi đã gắn liền với nhau rồi." Khê Cốc ôn tồn nói, "Cho nên không cần nghĩ ai làm phiền ai, ai thiệt thòi vì ai, bất kể các ngươi quyết định thế nào, cái gì đến sẽ cùng nhau gánh vác. Chỉ cần cả hai cùng đồng ý, mọi thứ khác đều không quan trọng."

Tầm Mạch Mạch biết Khê Cốc đang an ủi mình, nhưng nàng vẫn khó mà thuyết phục bản thân, vì người bị kẹt lại khu săn ma là Đồ Thanh, không phải nàng.

"Nhớ kỹ những lời ta vừa nói, hơn nữa phải thực sự làm được, nếu không Đồ Thanh sẽ khó mà chứng đại đạo."

Khê Cốc bổ sung thêm một câu.

Tầm Mạch Mạch tròn mắt, không hiểu tại sao chuyện này lại liên quan đến việc chứng đạo.

"Kỳ thực, việc tu đạo của Ám Ma tộc nói khó thì vô cùng khó, nói dễ lại vô cùng dễ, chỉ đơn giản nằm ở hai chữ tín nhiệm." Khê Cốc nói, giọng nghiêm nghị.

"Vâng, tiền bối, ta sẽ ghi nhớ." Tầm Mạch Mạch tuy chưa hiểu rõ, nhưng vẫn khắc ghi lời dạy.

"Nhớ kỹ là tốt rồi." Khê Cốc tủm tỉm cười, vẻ mặt đầy hài lòng.

"Khê Cốc, ngươi có phải quên mình đến tìm ta để làm gì không?" Trần Tuyết Dung thấy Khê Cốc không để ý đến mình, không nhịn được lên tiếng nhắc.

Khê Cốc quay lại nhìn Trần Tuyết Dung, nụ cười nhạt trên môi thoáng chốc trở nên lạnh lùng.

"Ta tới tận cửa còn chưa gấp, ngươi lại gấp làm gì? Nhưng nếu ngươi đã hối thúc, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề."

Trần Tuyết Dung đắc ý ngẩng đầu, chờ đợi Khê Cốc sẽ phải cầu xin mình. Thậm chí nàng ta đã chuẩn bị sẵn lý do để làm khó hắn, nhưng lại nghe Khê Cốc nói vậy.

"Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì để giam Đồ Thanh ở khu săn ma, cho ngươi ba ngày thả hắn ra, nếu không... ta sẽ giết ngươi."

Tầm Mạch Mạch giật mình, cảm thấy lời nói này có chút không đúng, nhưng lại nghĩ có lẽ Khê Cốc chỉ muốn hù dọa Trần Tuyết Dung nên im lặng không lên tiếng.

"Giết ta? Đây là Lưu Quang tông, chỉ cần ta hét lên một tiếng sẽ có bảy, tám tu sĩ Đại Thừa kỳ xông ra. Ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta sao?" Trần Tuyết Dung khinh thường nhìn Khê Cốc, nàng ta nắm quyền điều khiển truyền tống trận và có không ít tu sĩ Đại Thừa kỳ hậu thuẫn trong Lưu Quang tông.

Khê Cốc cười nhạt, quạt xếp chỉ về phía Phá Ma cầm. Chỉ nghe một tiếng "ông" từ Phá Ma cầm, cây đàn bắt đầu rung động.

"Ta vừa dùng nguyên thần dò xét, đám nguyên thần đó không thấy trở về, là ngươi cho nó nuốt rồi phải không?" Khê Cốc hồi, giọng bình thản.

Trần Tuyết Dung sắc mặt biến đổi lớn, như thể vừa nhận ra điều gì.

"Nguyên thần của Ám Ma đâu dễ luyện hóa như vậy, huống hồ cây đàn này lại được luyện từ ám thạch của ta, tự nhiên sẽ thân cận với ta." Khê Cốc nói, ánh mắt sắc lạnh.

"Không thể nào! Khối ám thạch đó là ngươi đã vứt bỏ, không còn liên quan gì đến ngưới nữa." Trần Tuyết Dung không thể tin nổi, giọng nói run lên.

"Vứt bỏ?" Khê Cốc nhìn thẳng vào Trần Tuyết Dung, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Ta vứt bò không phải ám thạch, mà là tế phẩm. Ngươi đấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện