Nhưng Hoàng Tái dù thế nào cũng không chịu cử động mông. Tôi ngồi xổm xuống ôm cổ nó, khóc nức nở. Nó không hề di chuyển, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi.

Tôi gửi tin nhắn cho Lục Thần, nói tôi và Hoàng Tái sẽ không đi xuống nữa.

Lục Thần không phản đối.

Lúc tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, Lục Thần đã lái xe đi mất.

Trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại tôi và Hoàng Tái.

Mặt trời dần lặn, thế gian chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ từ rèm cửa trong phòng chiếu ra, Hoàng Tái đột nhiên đánh rơi đồ chơi, cứ chạy vào bếp rồi lại chạy trở lại.

Cạnh chân tôi có một cây gậy mọc răng.

Vẻ mặt cau có xen lẫn lo lắng của nó dường như muốn biểu đạt rằng sợ tôi sẽ c.h.ế.t đói.

Tôi không kìm được, lại khóc.

49.

Một ngày trước khi tôi và Lục Thần quyết định ly hôn, chúng tôi đã cãi nhau một trận lớn, đến mức Hoàng Tái còn cảm thấy run sợ.

Lục Thần đưa bức ảnh chụp đến trước mặt tôi, hỏi: "Người đàn ông này là ai?"

Bức ảnh này, tôi không biết là ai đã gửi cho anh ấy.

Đó đều là những bức ảnh thực tế về cuộc sống hàng ngày của tôi, một số người bạn quen được và các đồng nghiệp, số còn lại là huấn luyện viên trong phòng tập thể dục mà tôi trò chuyện mấy lần.

Vốn dĩ đều là những bức ảnh vô cùng bình thường, nhưng người chụp rất khéo léo, góc ảnh cũng phức tạp, chỉ cần một chút mơ hồ nhỏ nhặt nào đó cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần.

"Chỉ là bạn bè thôi."

“Chỉ là bạn bè thôi sao?” Anh nghiến răng cười lạnh: “Em không thấy ánh mắt của người đàn ông này gần như muốn dán chặt vào em sao?”

Tôi thực sự không thể nhìn thấy điều đó.

Nhưng anh ấy đã không còn tin tưởng tôi nữa.

Bởi đây dù gì cũng là lỗi của riêng tôi.

Những lời nói dối của tôi tích lũy theo thời gian, dần dần rạch một kẽ nứt trong mối quan hệ mà chúng tôi đang gắng sức vun đắp. 

Niềm tin sụp đổ.

Hôm đó, Lục Thần mãi đến nửa đêm mới về nhà.

Tôi ngồi trong phòng khách đến nửa đêm, gọi cho anh nhưng anh không trả lời.

Anh được một người bạn chở về nhà lúc rạng sáng.

Anh say rượu, bất tỉnh nên. Tôi liền giúp anh lau mặt, lau tay, xử lý cả đống bừa bãi do men rượu trên người anh ấy.

Cho đến khi anh ngủ ngon đến tận đêm.

Sau khi anh tỉnh lại, tôi đã nấu cho anh ít súp và cháo giải rượu.

Anh ngồi dậy, quỳ gối, lựa chọn buông tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-48-den-51.html.]

Một lúc lâu sau, mãi tôi mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Chúng ta ly hôn đi. Anh mệt quá rồi."

Đổ lỗi cho tôi.

Tất cả là lỗi của tôi.

Ngay cả Lục Thần cũng không thể không coi tôi là kẻ nói dối.

50.

Chỉ vì muốn có thêm một cuộc hội ngộ nho nhỏ cuối cùng với chồng cũ của tôi.

Tôi lại nói dối một lần nữa.

Mười lăm ngày nữa, Lục Thần sẽ phát hiện trong bụng của tôi kỳ thực chẳng có gì cả.

Và cái cớ mà anh ấy muốn dùng để hàn gắn mối quan hệ này sẽ sớm không còn nữa.

Hôm nay Lục Trần đến công ty họp.

Anh ấy đã gọi điện video cho tôi trong giờ nghỉ trưa, tôi nhìn thấy bữa ăn mà trợ lý của anh mang đến cho anh, có cả cá lẫn tôm.

Tôi nhìn kỹ hơn, nói: "Màu sắc con tôm kia trông không đúng lắm".

Lục Thần: "Cái gì?"

Tôi: “Gửi qua đây, tôi giúp anh nếm thử.”

Anh cười lớn, đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Em thật tinh ranh mà…”

51.

Trong video, cả hai chúng tôi đều cười nói rất vui vẻ, giống như được quay lại những ngày đầu yêu nhau.

Nhưng điều gì khiến chúng tôi thành ra như bây giờ? Có lẽ Lục Thần thực sự không thích hợp ở bên một người như tôi.

Anh ấy tốt.

Chỉ là vẫn chưa đủ tốt.

Giá như anh cho tôi đủ sự an toàn ngay từ đầu.

Liệu bệnh tâm thần của tôi có thuyên giảm không?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Lục Thần hoàn toàn không để ý tới việc tôi "ốm".

Ngay cả tôi cũng không nhận ra mình bị bệnh.

Tháng trước Lâm Viễn đến nhà gặp tôi, kéo tôi ra khỏi chiếc giường bừa bộn, mở rèm cho tôi, dọn dẹp nhà cửa.

"Tinh Tinh, đừng như vậy nữa, đứng dậy, mặc quần áo, làm tóc đi, cô đi xem phim với tôi nhé?"

"Tinh Tinh, dưới lầu mới mở một trung tâm mua sắm. Chúng ta xuống dưới mua ít đồ nhé?"

"Tinh Tinh, kem sầu riêng cô mang đến cho tôi, ngon lắm đấy..."

Tôi lại như đang chìm xuống đáy đại dương.

Ngược lại Lâm Viễn luôn là người tìm cách muốn vớt tôi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện