Tôi cảm thấy bố mẹ không yêu thương tôi chút nào.

Hồi học lớp 1, tôi cùng mẹ đi siêu thị.

Mẹ tôi bị nhân viên siêu thị ngăn lại vì nghi ngờ chúng tôi đã ăn trộm gì đó.

Mẹ tôi đẩy tôi ra trước, giận dữ quát tháo: "Con có ăn trộm không? Mẹ kiếp! Con có trộm không?" Tôi sợ đến mức bật khóc, khóc không thở được.

Hình như cách đó 5 phút, mẹ tôi đã nhét vài thanh socola vào quần tôi và dặn trước nếu nhân viên siêu thị có hỏi thì cứ nói bọn họ không hề ăn trộm chúng.

"Hiểu?"

Tôi gật đầu.

"Con có trộm thứ gì không?" 

Tôi gật đầu, lập tức bị bà ấy nhéo vào tay.

Tôi lắc đầu.

Bà lại hỏi: "Con có trộm cái gì không?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Tôi lại lắc đầu.

"Có phải cái này bị lấy cắp không?"

40.

Sau khi ra khỏi siêu thị, mẹ tôi vui vẻ vắn một miếng socola, nói: "Nhìn người này người kia, nhìn thấy con khóc như vậy, mẹ sợ lắm, mẹ buồn cười quá..."

Sau này mẹ tôi liên tục chơi bài thua tiền, sau đó lại bắt tôi gọi điện cho ông bà nội để lừa tiền.

Rồi lại gọi điện cho tôi giả vờ ốm: "Ông bà nội, cháu nó bị ốm, cảm thấy không khoẻ, nhưng nhà lại không có tiền..."

Bà ấy luôn có thể lừa tiền như vậy.

Sau đó ông bà nội qua đời, bà ấy cũng không còn ai để lừa nữa.

Nhưng không phải lúc nào bà cũng tệ bạc như vậy.

Có lần tôi nói dối là có tiền, bà sẽ đưa tôi đến công viên giải trí rồi mua cho tôi một đống kẹo lúc tâm trạng vui vẻ.

Trên đường về nhà, tôi ngồi ghế phía sau, một tay ôm eo bà, tay kia gặm kẹo dẻo. Đó là que kẹo ngọt ngào nhất tôi từng nếm.

41.

Trong nhà im lặng.

Đối mặt với sự yếu đuối của Lục Thần, chỉ có thể vươn tay ôm lấy eo anh.

Lúc đầu anh không có phản ứng.

Nhưng ngay lúc tôi tức giận rụt tay lại thì anh lại bất ngờ kéo tôi vào lòng.

Tôi vô thức tránh không thể bụng bị va chạm.

Dường như anh đang rất mệt mỏi, còn khẽ thở dài.

"Tại sao anh lại rơi vào tay em chứ?"

Đúng thế, tại sao anh lại xui xẻo như vậy? Tại sao anh lại rơi vào tay một người phụ nữ dối trá, đầy thiếu sót như vậy?

Lục Thần của tôi, anh ấy nên sống trong một ngôi nhà sang trọng như thế này, ở trong tầng lớp thượng lưu, sống một cuộc sống thoải mái.

Anh ấy là người chỉ cần khẽ ngoắc tay là sẽ có người vì anh ấy mà cung kính làm việc.

Tôi cẩn thận từng chút một lắng nghe nhịp tim của anh ấy.

Tự cho bản thân thời gian một tháng nữa.

Đến lúc đó, tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh.

42.

Một người phụ nữ như tôi, không xinh đẹp, khiếm khuyết đầy mình, đạo đức không toàn mỹ, lẽ ra ngay từ đầu không nên bước vào cuộc sống của anh ấy.

Buổi tối lúc tôi ngủ, anh ấy ngồi cạnh giường tôi.

Tôi thì thầm: "Anh có thể ôm tôi đi ngủ như lúc trước được không?"

Lục Thần không nói gì.

Ngay lúc tôi nghĩ anh ấy sẽ phớt lờ tôi, liền nghe thấy tiếng ga trải giường cọ sát với nhau.

Tấm nệm bên cạnh lún xuống.

Anh dang tay ra, ôm tôi vào lòng.

Tôi rúc vào n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim anh, hỏi:

"Lục Thần, ngộ nhỡ sau này chúng ta lại cãi nhau thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-44-den-47.html.]

"Đợi đứa bé chào đời, anh sẽ cân nhắc để em nuôi con." Anh siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, thở nhẹ vào hõm vai tôi.

"Ngủ đi."

Nhưng mà Lục Thần, sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội có con nữa.

43.

Dì giúp việc Lục Thần mời đến nấu ăn rất ngon.

Mỗi ngày có thể ăn tận 5 bát cơm, nếu không phải Lục Thần ngồi đằng trước ngắm tôi ăn cơm, tôi cảm giác bản thân vẫn có thể ăn thêm một bát nữa.

Lúc tôi mới đến nhà anh, anh định ngày hôm sau sẽ đưa tôi đi khám.

Tôi nói anh ấy vừa thi xong, nên đợi thêm một tháng nữa.

Tôi bắt đầu nói dối: "Tôi vẫn ăn uống, ngủ nghỉ bình thường, hoàn toàn không có vấn đề gì cả."

Anh ấy cũng bắt đầu lên mạng tìm kiếm, bao gồm cả thời kỳ mang thai và sau sinh, còn tỏ ra nghiêm túc hơn tôi nữa.

Nhìn anh ngồi trước máy tính với vẻ mặt cau có, tôi vừa chua xót vừa buồn cười.

Trần Tinh tôi tháng này dường như lại nói dối thêm một việc lớn chỉ để thoả mãn tâm ý riêng. Mặc dù lời nói dối này xuất phát từ sự hiểu lầm.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, tôi không thể nào rời mắt được.

Vậy thì hãy để tôi nói dối thêm lần cuối cùng này nữa, sau đó hãy trừng phạt tôi.

44.

Trong bữa tối, anh ấy dùng đũa gắp cho tôi một miếng cá. Thịt cá mềm, vừa béo vừa ngậy.

"Anh sẽ nói với gia đình chuyện của chúng ta trong vài ngày tới."

Tôi ậm ừ: "Đợi tháng sau đi, sau khi khám thai xong."

Anh khựng lại, nhưng không phản đối."Hoàng Tại đâu? Ngày mai anh sẽ cho người đến đón nó." Anh ấy đặt đũa xuống, bưng bát canh lên đưa cho tôi.

Nhưng tôi hơi chột dạ, lát sau mới cúi đầu uống canh, nhỏ giọng nói: "Tôi đang mang thai, nên mẹ tôi đưa Hoàng Tái về quê rồi."

Ánh mắt anh hiện lên tia thất vọng, như thể đang trách tôi tại sao lại bỏ rơi Hoàng Tái.

"Nếu em sợ nuôi thú cưng sẽ nguy hiểm trong thời gian thai kỳ, cứ nói vói anh..."

"Không cần đâu." Tôi ngắt lời anh: "Ở quê vui lắm."

45.

Hoàng Tái là chú chó mà tôi và Lục Thần nuôi sau khi tốt nghiệp.

Hôm đó tôi đi đổ rác, vô tình tìm thấy một chú chó con bẩn thỉu đầy dầu trong thùng rác.

Nó là một con ch.ó mực của Trung Quốc.

Lúc tôi đề nghị sẽ nuôi nó, tôi cứ tưởng Lục Thần sẽ không đồng ý.

Đơn giản mà nói, trong phạm vi của anh, ngay cả chó nuôi trong nhà cũng là những con ch.ó cảnh đắt tiền, sao có thể là một con ch.ó bẩn thỉu vô gia cư được?

Nhưng khi Lục Thần đi làm thêm ở công ty trở về, rõ ràng anh ấy rất mệt mỏi và kiệt sức.

Ngày hôm sau, anh bị con ch.ó đánh thức. Hoàng Tái rên rỉ muốn b.ú sữa nên tôi đành phải đi tìm ống tiêm, mua một lon sữa dê, trộn lại rồi bắt đầu cho nó ăn.

"Cái gì đây?" Lục Trần lười biếng hỏi.

Tôi giải thích: “Em nhặt nó trong thùng rác. Tối qua anh về đi ngủ không thấy. Em muốn nuôi nó lớn lên, có được không?”

47.

Lúc tôi cầm dây xích, Hoàng Tái rất vui vẻ, có lẽ nó tưởng tôi sẽ dắt nó đi dạo.

Sau khi ngồi xổm xuống và buộc một sợi dây vào người nó, tôi không thể giữ mình được nữa.

Hoàng Tái l.i.ế.m mặt tôi, dần bình tĩnh lại.

Sau đó nó ngồi xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt tròn xoe như quả nho đen, không chịu di chuyển thêm nữa.

Hình như tôi đã tìm ra thứ nên để lại cho Lục Thần rồi.

Tôi kéo sợi dây của nó nhưng nó lại cứng cổ không chịu cử động.

"Đi đi." Tôi không ngừng khóc: "Đi theo Lục Thần đi, không biết chừng sau này cuộc sống của em sẽ tốt đẹp hơn. Đi theo mẹ làm gì chứ? Bản thân mẹ còn đang vật lộn với mớ hỗn độn này đây.."

"Hoàng Tái, chúng ta đi thôi, ngoan ngoãn nào, Lục Thần ở phía dưới đợi em."

Đừng đi, Hoàng Tái, ở lại với tôi.

“Ba em sống trong biệt thự nên em có thể ngày ngày ăn đồ ngon.” 

Đừng rời đi… 

Tôi cảm thấy khó chịu quá.

Tôi cảm tưởng bản thân như đang c.h.ế.t đuối. 

Hoàng Tái, giống như tôi chỉ còn có em bên cạnh mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện