Sau khi cô giáo Kiều trở về nhà cũ, cô bị Thẩm Hạo Nguyệt gọi đến, tuy rằng bị Tưởng Trọng Hưng lừa gạt, nhưng nếu như cô ta không có tư tâm thì cũng đã không rơi vào bẫy của Tưởng Trọng Hưng.

Thật ra Thẩm Hạo Nguyệt cũng không quan tâm đến ai đó để ý tới Tưởng Thanh Vũ, bây giờ anh chỉ giống như một người thân trong gia đình và là một người anh trong lòng cô ấy.

Nhưng nếu như lấy chuyện của Sở Du Ninh để nói thì lại là một vấn đề khác. “Ngày mai cô không cần tới nữa.” Thẩm Hạo Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Cô giáo Kiều đột nhiên run lên, hoảng sợ trong lòng. Thẩm Hạo Nguyệt biết cô ta mơ tưởng Tưởng tiên sinh sao? Thẩm Hạo Nguyệt nhìn cô giáo Kiều khẽ lắc đầu: “Cô có biết Ninh Ninh quan trọng với tôi như thế nào không?” Không phải vì Tưởng tiên sinh, cô giáo Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng, ý cô ấy là gì?

Thấy cô giáo Kiều vẫn còn chưa hiểu, Thẩm Hạo Nguyệt cúi đầu rót một tách trà: “Ninh Ninh đối với tôi rất q trọng, quan trọng hơn cả Tưởng Thanh Vũ, quan trọng hơn Thẩm Hạo Nam! Thậm chí có thể nói cô ấy còn quan trọng hơn cả Trọng Hưng!”

Nếu không có Sở Du Ninh, Thẩm Hạo Nguyệt đã chết từ lâu, cho dù còn sống đi nữa thì có lẽ còn thê thảm hơn cả một người đã chết, trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời cô ấy thì Sở Du Ninh vẫn cứ đứng về phía cô ấy, nói cho cô ấy biết rằng, kể là khi là một người phụ nữ ở trong mạt thế đi nữa thì vẫn có thể sống tốt.

“Cô đi đi, đừng để tôi gặp lại cô, và đừng để Hạo Nam biết cô đã làm gì, nếu không tôi cũng không thể đảm bảo cô có thể tiếp tục sống nữa đâu.” Thẩm Hạo Nguyệt nhẹ nói.

Cô giáo Kiều biến sắc: “Cô có ý gì? Chẳng lẽ Hạo Nam lại muốn giết tôi chỉ vì chuyện nhỏ này?” Cô ta đã làm cái gì chứ? Chỉ là đi thuyết phục Tưởng Thanh Vũ tránh xa Sở Du Ninh!

Thẩm Hạo Nguyệt nhìn cô giáo Kiều nhướng mày: “Nếu cô không tin thì có thể thử xem.” Mấy tên bên người Sở Du Ninh đều là chó điên, mà Thẩm Hạo Nam lại là kẻ im lặng nhất, đừng tưởng rằng ngày thường hắn im lặng như vậy nhưng nếu đã ra tay thì cũng tàn nhẫn.

Chỉ là hắn thích giả vờ nhu thuận ở trước mặt Sở Du Ninh, những việc hắn làm đều bị âm thầm đẩy cho người khác, trong đó Sở Du Nhàn cõng nồi nhiều nhất.

Cô giáo Kiều nhìn Thẩm Hạo Nguyệt sắc mặt thay đổi liên tục, thử sao? Sao mà cô ta dám chứ! Dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ta biết rất rõ Thẩm Hạo

Nam cực kỳ để ý Sở Du Ninh, nếu không, cô ta đã không hấp tấp như mất lý trí trước mặt Tưởng Thanh Vũ như vậy!

“Tưởng phu nhân!” Cô giáo Kiều hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cô không lo lắng vì mình nhưng chẳng lẽ không lo lắng cho Trọng Hưng sao? Cậu ấy là con trai của cô đấy!”

Nhìn thấy cô giáo Kiều vẫn chưa từ bỏ, Thẩm Hạo Nguyệt thở dài: “Thôi để Trọng Hưng tự nói với cô đi!” Thẩm Hạo Nguyệt đứng dậy, nhìn cô giáo Kiều đầy tiếc nuối, sau đó xoay người tao nhã rời đi.

Cô giáo Kiều không hiểu nhìn theo bóng lưng của Thẩm Hạo Nguyệt, một tiếng hừ lạnh vang lên ở phía sau: “Không phải cô rất thích cho mình là đúng sao?”

Tưởng Trọng Hưng nhỏ bé dựa vào cửa lạnh lùng nhìn cô giáo Kiều, vẻ mặt không giống một đứa trẻ. “Vừa thông đồng với cậu của tôi, vừa nhớ thương ba tôi, vậy mà dám nói lo lắng cho tôi, cô cũng xứng à?”

“Trọng Hưng!” Cô giáo Kiều gầm lên: “Cô đã dạy em như thế à? Giáo dưỡng của em đâu rồi!”

“Đừng tưởng tôi không biết cô có cái đức hạnh gì, dám mở mồm nói dạy tôi!” Tưởng Trọng Hưng chán ghét nhìn cô giáo Kiều: “Cút! Lão tử chơi đủ rồi, nếu cô còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Cậu sẽ không bao giờ quên chính người phụ nữ này đã làm cậu và Sở Du Ninh càng lúc càng xa hơn, cuối cùng tới nông nỗi không thể cứu vãn nổi như này.

Nếu ông trời đã cho cậu ta sống lại thì nhất định cậu ta sẽ không phạm phải những sai lầm tương tự nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện