Tưởng Thanh Vũ đột nhiên đâm mạnh vào và ấn chặt cơ thể của Sở Du Ninh ở trên người, mặc dù cú va chạm cảm giác như đâm lệch phổi của cô nhưng tốt xấu gì Tưởng Thanh Vũ cũng đã chịu dừng lại.
Còn chưa đợi Sở Du Ninh bình tĩnh lại thì Tưởng Thanh Vũ đã lật người đứng lên và bế Sở Du Ninh rời khỏi giường.
Sở Du Ninh có chút sững sờ không hiểu Tưởng Thanh Vũ định làm gì, nhưng tiểu huy*t cô vẫn ôm lấy côn th*t của anh, theo động tác đi lại của anh đung đưa hai chân bên cạnh anh.
Nhìn thấy cửa càng ngày càng gần, Sở Du Ninh anh định đưa cô ra ngoài làm chuyện đó sao! Sở Du Ninh hoảng sợ nắm lấy vai của Tưởng Thanh Vũ: “Đừng, đừng mà, em sai rồi!” Sở Du Ninh luôn là người thức thời, thời điểm cần nhận sai thì tuyệt đối có thể cúi đầu cực nhanh.
Trong mắt Tưởng Thanh Vũ thoáng hiện một nụ cười, anh không phải Lục Dĩ Minh, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà…
Tưởng Thanh Vũ rút côn th*t ra: “Rầm!” Anh đẩy Sở Du Ninh nằm trên cửa.
Những người đang ở bên ngoài vốn là đứng ngồi cũng không được, đột nhiên nghe thấy âm thanh này thì bị dọa sợ.
Lực độ của Tưởng Thanh Vũ rất khéo, tuy tiếng vang lớn nhưng cũng không đau đớn chút nào.
Ngay khi Sở Du Ninh hiểu ra mục đích của Tưởng Thanh Vũ thì thân thể cao lớn và nóng bỏng của anh đã đè lên, côn th*t nóng bỏng dính đầy mật dịch của
cô đâm vào không chút thương tiếc.
Côn th*t của Tưởng Thanh Vũ rất lớn, lại còn vào từ phía sau cho nên cực kỳ sâu. Điều quan trọng nhất là Sở Du Ninh đã quên sử dụng dị năng bảo vệ bản thân. Nhưng khi Sở Du Ninh nhớ đến điều này thì những nụ hôn dịu dàng của Tưởng Thanh Vũ đã rơi lên người của Sở Du Ninh. Cô giật mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cho dù thật sự không chịu nổi nhưng cô thực sự không muốn dùng dị năng.
Ngay khi Sở Du Ninh do dự thì Tưởng Thanh Vũ lại hung hãn đâm chọc, so với tư thế nữ trên nam dưới thì như này thuận tiện hơn rất nhiều, mỗi một tác động của Tưởng Thanh Vũ đều không thể ngăn cản. Và để những người bên ngoài biết họ đang làm gì nên Tưởng Thanh Vũ còn cố tình đụng Sở Du Ninh vào trên cửa, cánh cửa bị va đập vang lên tiếng kêu cót két và lắc lư.
Từng âm thanh này như đánh vào trong trái tim của Sở Du Ninh, đó là sự kích thích của tình dục, và cũng là sự sủng ái cực hạn của Tưởng Thanh Vũ dành cho cô.
Cuối cùng khi khi Tưởng Thanh Vũ dùng sức đâm mạnh vào thì hoa tâm yếu ớt của Sở Du Ninh mở ra, quy đ*u to lớn phóng thẳng vào nơi mềm mại non nớt nhất.
Hai mắt của Sở Du Ninh đỏ lên, toàn thân cũng run lên. Tưởng Thanh Vũ còn sướng hơn cả cô, sướng tới nỗi quên mất mình đang ở đâu, trong tâm trí chỉ còn lại cực hạn sung sướng của cơ thể, và cảm giác mỹ mãn vì hoàn toàn có được Sở Du Ninh.
Đến lúc này Sở Du Ninh đã không còn tâm trí siết dụng dị năng, chỉ có thể thụ động nhận lấy tất cả mọi thứ Tưởng Thanh Vũ cho.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hai người cùng nhau đạt cao tr/ào dưới sự đong đưa điên cuồng của Tưởng Thanh Vũ.
Đối với hai người thời gian này dường như quá ngắn, và cả hai vẫn còn có cảm giác như chưa được thỏa mãn. Nhưng tất cả những điều này là quá lâu đối với người ở bên ngoài.
Đây là sự dày vò về cả tinh thần và thể xác, người lớn tuổi không nhịn nổi run cầm cập uống thuốc, hồng nhan là tai họa, hồng nhan là thảm họa! Nhưng dù họ có tức giận thì cũng không dám làm gì, cho nên bị ép buộc nghe hết toàn bộ quá trình.
Tất nhiên, Sở Du Ninh đã cảm thấy đủ, không tiếp tục quấn lấy Tưởng Thanh Vũ nữa.
Tưởng Thanh Vũ rửa mặt thay quần áo đơn giản, khi xuất hiện ở trước mặt mọi người thì thần thái sảng khoái, không biết là do dục vọng được thỏa mãn hay là do sức mạnh của tình yêu.
Còn chưa đợi Sở Du Ninh bình tĩnh lại thì Tưởng Thanh Vũ đã lật người đứng lên và bế Sở Du Ninh rời khỏi giường.
Sở Du Ninh có chút sững sờ không hiểu Tưởng Thanh Vũ định làm gì, nhưng tiểu huy*t cô vẫn ôm lấy côn th*t của anh, theo động tác đi lại của anh đung đưa hai chân bên cạnh anh.
Nhìn thấy cửa càng ngày càng gần, Sở Du Ninh anh định đưa cô ra ngoài làm chuyện đó sao! Sở Du Ninh hoảng sợ nắm lấy vai của Tưởng Thanh Vũ: “Đừng, đừng mà, em sai rồi!” Sở Du Ninh luôn là người thức thời, thời điểm cần nhận sai thì tuyệt đối có thể cúi đầu cực nhanh.
Trong mắt Tưởng Thanh Vũ thoáng hiện một nụ cười, anh không phải Lục Dĩ Minh, sao có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà…
Tưởng Thanh Vũ rút côn th*t ra: “Rầm!” Anh đẩy Sở Du Ninh nằm trên cửa.
Những người đang ở bên ngoài vốn là đứng ngồi cũng không được, đột nhiên nghe thấy âm thanh này thì bị dọa sợ.
Lực độ của Tưởng Thanh Vũ rất khéo, tuy tiếng vang lớn nhưng cũng không đau đớn chút nào.
Ngay khi Sở Du Ninh hiểu ra mục đích của Tưởng Thanh Vũ thì thân thể cao lớn và nóng bỏng của anh đã đè lên, côn th*t nóng bỏng dính đầy mật dịch của
cô đâm vào không chút thương tiếc.
Côn th*t của Tưởng Thanh Vũ rất lớn, lại còn vào từ phía sau cho nên cực kỳ sâu. Điều quan trọng nhất là Sở Du Ninh đã quên sử dụng dị năng bảo vệ bản thân. Nhưng khi Sở Du Ninh nhớ đến điều này thì những nụ hôn dịu dàng của Tưởng Thanh Vũ đã rơi lên người của Sở Du Ninh. Cô giật mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, cho dù thật sự không chịu nổi nhưng cô thực sự không muốn dùng dị năng.
Ngay khi Sở Du Ninh do dự thì Tưởng Thanh Vũ lại hung hãn đâm chọc, so với tư thế nữ trên nam dưới thì như này thuận tiện hơn rất nhiều, mỗi một tác động của Tưởng Thanh Vũ đều không thể ngăn cản. Và để những người bên ngoài biết họ đang làm gì nên Tưởng Thanh Vũ còn cố tình đụng Sở Du Ninh vào trên cửa, cánh cửa bị va đập vang lên tiếng kêu cót két và lắc lư.
Từng âm thanh này như đánh vào trong trái tim của Sở Du Ninh, đó là sự kích thích của tình dục, và cũng là sự sủng ái cực hạn của Tưởng Thanh Vũ dành cho cô.
Cuối cùng khi khi Tưởng Thanh Vũ dùng sức đâm mạnh vào thì hoa tâm yếu ớt của Sở Du Ninh mở ra, quy đ*u to lớn phóng thẳng vào nơi mềm mại non nớt nhất.
Hai mắt của Sở Du Ninh đỏ lên, toàn thân cũng run lên. Tưởng Thanh Vũ còn sướng hơn cả cô, sướng tới nỗi quên mất mình đang ở đâu, trong tâm trí chỉ còn lại cực hạn sung sướng của cơ thể, và cảm giác mỹ mãn vì hoàn toàn có được Sở Du Ninh.
Đến lúc này Sở Du Ninh đã không còn tâm trí siết dụng dị năng, chỉ có thể thụ động nhận lấy tất cả mọi thứ Tưởng Thanh Vũ cho.
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hai người cùng nhau đạt cao tr/ào dưới sự đong đưa điên cuồng của Tưởng Thanh Vũ.
Đối với hai người thời gian này dường như quá ngắn, và cả hai vẫn còn có cảm giác như chưa được thỏa mãn. Nhưng tất cả những điều này là quá lâu đối với người ở bên ngoài.
Đây là sự dày vò về cả tinh thần và thể xác, người lớn tuổi không nhịn nổi run cầm cập uống thuốc, hồng nhan là tai họa, hồng nhan là thảm họa! Nhưng dù họ có tức giận thì cũng không dám làm gì, cho nên bị ép buộc nghe hết toàn bộ quá trình.
Tất nhiên, Sở Du Ninh đã cảm thấy đủ, không tiếp tục quấn lấy Tưởng Thanh Vũ nữa.
Tưởng Thanh Vũ rửa mặt thay quần áo đơn giản, khi xuất hiện ở trước mặt mọi người thì thần thái sảng khoái, không biết là do dục vọng được thỏa mãn hay là do sức mạnh của tình yêu.
Danh sách chương