Tất nhiên Sở Du Ninh cảm nhận được sự quan tâm của Lôi Dịch, nhưng… thật sự cũng không cần, không nhắc tới bên cạnh cô những người hộ vệ đó làm gì có ai không phải cấp 10, cho dù nói tới quan hệ giữa hai người… hoàn toàn không cần thiết.

Sở Du Ninh lười biếng nâng xích sắt trong tay, nói không ra tiếng với Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch: “Cấp 11.”

Thật ra lợi thế của Sở Du Ninh không phải là Cố Nam khó lường, nhưng mà đội thây ma hộ vệ vẫn chưa thích hợp bị lộ ra trước mặt công chúng.

Lôi Dịch hơi sửng sốt, Lục Dĩ Minh lại lộ ra biểu tình quả nhiên là như thế. Hắn là dị năng giả hệ tinh thần lực cho nên càng thêm mẫn cảm với hơi thở của một người, hơn nữa đầu óc của hắn cũng quá đủ dùng, từ tin tức một chiều cũng có thể đoán được đại khái, nhưng mà Cố Nam… hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Đúng vậy, dị năng của Cố Nam đã tới một giai đoạn khác, tất nhiên không phải Lục Dĩ Minh có thể tưởng tượng được, nhưng điều này cũng không gây trở ngại việc Lục Dĩ Minh coi trọng Cố Nam.

Hai người đàn ông im lặng trong chốc lát, sau đó Lôi Dịch xoay người đưa Sở Du Ninh đi về phía biệt thự. Sắp xếp đơn giản xong bốn người ngồi xuống với nhau, tất nhiên, Cố Nam vẫn là ngồi ở bên chân của Sở Du Ninh, ba người trao đổi tin tức và lên kế hoạch cho hướng đi tiếp theo, nghe được Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch giải thích, lông mày Sở Du Ninh hơi nhăn lại: “Nếu như con thây ma kia đã cấp 10, vậy vì sao lại không tấn công? Nếu như nó tấn công vậy thì đã sớm có được căn cứ Chiến Lôi.”

Lục Dĩ Minh khẽ gật đầu: “Vấn đề này anh cũng đã nghĩ tới, anh cảm thấy… rất có khả năng dị năng của nó không phải là loại tấn công.” Đây cũng là lý do có khả năng nhất tại sao căn cứ Chiến Lôi có thể chống đỡ đến bây giờ. Nói như vậy là được rồi, Sở Du Ninh gật đầu.

Khi mấy người đang trao đổi thì trong đại quân thây ma ở ngoài thành, một con thây ma có chút giống dã thú ngẩng đầu nhìn về hướng căn cứ, trong mắt phát ra tia sáng tham lam.

Sáng sớm ngày hôm sau Sở Du Ninh bị âm thanh ầm ĩ đánh thức, cô nhìn ra bên ngoài theo hướng cửa sổ và nhìn thấy rất nhiều người tập trung ở quảng trường cách đó không xa.

Thì ra sau khi ba người Phùng đội trưởng trở về thì kéo nhân mã, trực tiếp tuyên bố với bên ngoài là sẽ tiến hành tổng tấn công, Phùng đội trưởng đang tuyên ngôn trước khi xuất chiến.

Sở Du Ninh cười, căn cứ Chiến Lôi đúng thật là rất náo nhiệt, không biết chuyện đã thành ra như bây giờ Lôi thủ lĩnh làm cách gì để phá được thế cục này.

Sở Du Ninh dạo tới dạo lui đi vào quảng trường, đứng ở trong một góc nhìn Lôi thủ lĩnh với sắc mặt âm trầm đi về phía Phùng đội trưởng, nhưng đi được một nửa bước chân ông ta càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở phía trước đội ngũ đầu tiên.

Phùng đội trưởng cũng nhìn thấy Lôi thủ lĩnh nhưng cảm xúc của hắn vẫn đang dâng trào phấn chấn tuyên bố với đội quân ở phía dưới, đối bọn họ mà nói vừa vặn đây là lúc Lôi gia chưa chuẩn bị sắn sàng, chỉ cần hôm nay ép buộc bọn họ lên chiến trường vậy thì Lôi gia nhất định sẽ rời khỏi sân khấu lịch sử.

Điều cần chú ý chỉ có một mình Lôi Dịch, nhưng không quan trọng, bọn họ đã lên kế hoạch tốt, đã nghĩ cách để cho Lôi Dịch đối chiến với con thây ma cấp 10 kia, sau đó lợi dụng con thây ma để giết ch*t hắn. Vì thế, ba thế lực này đã chọn ra vài người để thành lập một đội cảm tử, hôm nay nhất định phải giết ch*t Lôi Dịch.

Nhưng khi đang nói hắn nhìn về phía Lôi thủ lĩnh thì Lôi thủ lĩnh lại đang nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Phùng đội trưởng ngạc nhiên, đây là do ông ta biết Lôi gia sẽ phải dừng lại ở đây cho nên tuyệt vọng rơi lệ? Khi hắn đang hết sức ngạc nhiên thì Lôi thủ lĩnh đã vỗ tay trong khi lệ rơi đầy mặt: “Phùng đội trưởng đại nghĩa!” Lôi phụ hét lớn một tiếng.

Vừa nghe thấy lời này sắc mặt Phùng đội trưởng đột nhiên trầm xuống, nhưng Lôi thủ lĩnh lại không cho hắn cơ hội đổi ý, đi nhanh tới ôm chặt Phùng đội trưởng, còn hung hăng vỗ vài cái sau lưng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện