Đáng lý ra ba thế lực này liên hợp cũng không phải chỉ mới một ngày hai ngày, nếu như trước đây đã có thể ngủ đông, vậy vì sao bây giờ lại nóng vội như này. Sở Du Ninh nhìn về phía Lục Dĩ Minh, chỉ thấy Lục Dĩ Minh cười với cô.

À… Thì ra là thế!

Bọn họ sốt ruột như vậy là vì do cô tới đây, ở những trong mắt những người khác cô đã từng là tình nhân của Lôi Dịch, bởi vì lý do là thân phận nên cuối cùng cô mới phải chia tay với Lôi Dịch, hiện giờ… cô được coi như là vinh quy hồi hương đúng không.

Đại khái nhìn từ góc độ của bọn họ mà nói thì cô trở về là định nối lại tình xưa với Lôi Dịch, nếu đã như vậy thì tất nhiên sẽ giúp đỡ Lôi gia.

Bọn họ sợ lên kế hoạch lâu như vậy rồi nhưng tới cuối cùng lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, cho nên nóng lòng khi cô còn chưa hoàn toàn nắm giữ được tình hình của căn cứ Chiến Lôi, ép buộc Lôi gia đi vào.

Lúc này Lôi thủ lĩnh lại rũ mắt âm trầm, nhưng khi ngẩng đầu lên thì trên mặt treo một nụ cười khéo léo: “Sở tiểu thư không sợ nguy hiểm, ngàn dặm xa xôi tới căn cứ Chiến Lôi để giúp đỡ Lôi mỗ rất cảm kích, hẳn là một đường tàu xe cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi trước một chút, ngày mai chúng ta lại bàn chuyện này cũng không muộn.”

Bọn họ xem Sở Du Ninh là biến số vậy sao Lôi thủ lĩnh lại không thể nghĩ tới được, nói xong ông ta nhìn về phía Lôi Dịch: “Dịch nhi, con mau đưa Sở tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi.”

Môi của Lôi Dịch hơi động, giống như muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, hắn nghiêm mặt, đưa tay hướng ra phía ngoài: “Sở tiểu thư, mời.”

Lục Dĩ Minh vẫn luôn không nói gì thì ánh mắt hơi thay đổi, Lôi Dịch thế mà lại gọi Sở Du Ninh là Sở tiểu thư, hắn muốn làm gì? Sở Du Ninh lại không để ý, lười biếng đứng dậy, xiềng xích va vào nhau vang lên tiếng, cô dắt Cố Nam đi về phía Lôi Dịch.

“Chờ một chút!” Người trẻ tuổi nhất trong ba người kia cau mày: “Bây giờ thời gian cực kỳ khẩn cấp, muộn một khắc cũng sẽ có vô số dị năng giả hy sinh, Sở tiểu thư muốn nghỉ ngơi hẳn là cũng không vội nửa khắc này đúng không.”

“Tổng tấn công không phải là chuyện nhỏ, không những cần có sự chuẩn bị vật tư, mà trước khi tổng tấn công thì dị năng giả cũng cần phải được nghỉ ngơi đầy đủ.” Nói tới đây, Lôi thủ lĩnh hơi dừng một chút: “Phùng đội trưởng còn trẻ, làm việc dễ xúc động, chẳng lẽ là bị thây ma ngoài thành dọa vỡ gan cho nên mới lỗ mãng như vậy sao?” “Ông!” Phùng đội trưởng tức giận, hận không thể đi lên đánh Lôi thủ lĩnh.

Lão già lớn tuổi nhất lại đưa tay ngăn cản Phùng đội trưởng: “Nếu đã như vậy, vậy thì trước tiên để Sở tiểu thư nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai chúng ta tiếp tục.”

Sở Du Ninh nhướng mày, cũng không nói gì, trực tiếp rời đi.

Lục Dĩ Minh cũng thuận thể từ trên ghế đứng lên, đi theo Sở Du Ninh ra ngoài.

Lôi Dịch cũng không sắp xếp phòng nghỉ cho Sở Du Ninh mà trực tiếp đưa cô ra phía cổng: “Em vào bằng cách nào? Bây giờ có thể về bằng đường cũ không?” Hắn trầm mặt mắt nhìn thẳng về phía trước hỏi cô.

Sở Du Ninh hơi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Lục Dĩ Minh một cái, gia hỏa Lục Dĩ Minh này lại chỉ cong khóe miệng cười một cái với cô.

“Không trở về được.” Sở Du Ninh thờ ơ nói. Lôi Dịch nhăn mày lại: “Anh đưa em ra ngoài!”

Đây là quyết tâm đuổi cô đi à? Sở Du Ninh nhướng mày, lúc này đôi mắt mới nhìn về phía Lôi Dịch, lúc này Lôi Dịch cực kỳ vững vàng bình tĩnh, kiềm chế mọi cảm xúc, nhìn qua đúng là có bộ dáng lúc mới quen.

“Tôi tới để giúp đỡ.” Sở Du Ninh dời mắt đi nhẹ giọng nói.

Lôi Dịch cau mày, dừng chân quay đầu nhìn cô: “Nơi này rất nguy hiểm!” Lôi Dịch gầm nhẹ một tiếng, nhận thấy được giọng của mình quá lớn thì ngừng lại, thoáng ổn định cảm xúc một chút rồi lại nói tiếp: “Trong đàn thây ma có một

con thây ma cấp 10, trận chiến này của bọn anh không có hy vọng sống sót.” Hắn không thể biết rõ là chết còn để cho Sở Du Ninh ở lại căn cứ Chiến Lôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện