Hành trình kế tiếp không có gì trở ngại, Sở Hàn đã tới Lâm gia.
Lâm gia, một trong tứ đại gia tộc, nắm giữ một phần ba quân đội của quốc gia, đồng thời, tài lực hùng hậu, trải rộng cả đất nước.
Từ bên trong, một nhóm người đi ra tiếp đón Lâm lão. Lâm Thiên Hành chính là trụ cột của Lâm gia, toàn tộc đối vơi lão luôn cung kính, không dám không nghe.
Chuyện của Sở Hàn đã sớm được báo về, mọi người có nghi ngờ, có dị nghị, cũng có phản đối, nhưng lệnh của Lâm lão gia, không ai dám nói.
"Cung nghênh Lâm lão gia trở về"
Tất cả đồng thanh hô, âm thanh rất vang dội. Nếu là bình thường, Lâm Thiên Hành có lẽ đã hài lòng gật đầu, nhưng lúc này thì khác, Lâm gia đã đổi chủ, đáng ra bọn họ phải phục tùng Sở Hàn mà không phải hắn.
Lâm lão nhíu mày, nhưng đành thở dài. Làm đại gia tộc quá lâu, không vứt nổi sĩ diện. Bắt con cháu cúi đầu trước người ngoài là rất khó. Tuy nhiên lão không quá bối rối, sau đó cúi đầu trước Sở Hàn, ý nói rất rõ ràng, Lâm gia đã đổi chủ, các ngươi tự biết mà xử sự.
"Mời thiếu chủ vào"
Lâm gia cả tộc lúc này hết sức khó coi, một số người hiểu chuyện, chỉ biết thở dài.
Sở Hàn còn đang muốn đi vào, thì một đám người đã đứng ra ngăn cản, dẫn đầu là một người rất quen thuộc, chính Lâm Thế Vinh (Chap 3), ngoài ra còn có Lâm Thiên Tuyết.
"Lão gia, ngài để Lâm gia ta nhận người này làm chủ, tất nhiên có chủ ý của mình, nhưng ta Lâm gia, quyết không thể cúi đầu"
"Các ngươi..!" Lâm lão cũng không biết nói sao, quay lại nhìn Sở Hàn. Hắn vẫn như cũ lạnh nhạt, dường như không để ý lắm.
"Lâm gia đã đứng trước diệt vong, chúng ta không thể không cúi đầu, chỉ cần còn sống, Lâm gia sẽ có ngày huy hoàng trở lại" Lâm lão giải thích.
"Không thể, Lâm gia ta từ trước đến nay chưa bao giờ cúi đầu, chưa bao giờ từ bỏ. Chỉ cần Lâm gia còn một người, thì Lâm gia còn tồn tại" Lâm Thiên Hành rất nghiêm túc nói.
Lâm lão biết mình giải thích không xong, quay sang Sở Hàn.
"Mong thiếu chủ nhẹ tay"
Sở Hàn gật nhẹ đầu, sau đó nói với Lâm Thế Vinh.
"Ngươi vẫn còn nợ ta một mạng, bây giờ ta lấy lại, ngươi có ý kiến sao?"
Lâm lão không biết giữa Sở Hàn và Lâm Thế Vinh có chuyện gì, nhưng ý tứ trong câu nói quá rõ ràng. Lâm lão không do dự lập tức quỳ xuống, cầu xin
"Xin thiếu chủ bỏ qua cho nhi tử, nó còn chưa hiểu chuyện"
"Cha, không được"
"Đừng, gia gia"
Ai cũng không muốn nhìn, nhiều người con nhắm mắt lại. Lâm Thiên Hành, dẫn dắt Lâm gia đi tới huy hoàng, đại biểu cho cả Lâm gia, lúc này đối người ngoài quỳ xuống.
"Được rồi, ta không giết hắn, lui qua một bên đi"
Sở Hàn từ đầu tới cuối không tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức. Lâm gia từ trên xuống dưới một lòng, cho dù phản đối nhưng đối với Lâm lão chưa từng có trách móc. Loại người hiểu chuyện như thế này rất khó tìm.
"Được, mạng này ta nợ ngươi, ta sẽ trả, nhưng Lâm gia, không liên quan, sẽ không cúi đầu"
"Ngươi nói Lâm gia sẽ không diệt vong" Sở Hàn ung dung hỏi.
"Phải" Lâm Thế Vinh rất kiên định đáp.
"Được, để ta xem, Lâm gia bất diệt thế nào" Sở Hàn nói xong, lập tức ra tay.
Một cái bàn tay khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Lâm gia, khí tức khủng bố phả xuống, cả trọng lực lẫn uy áp linh hồn.
Toàn bộ Lâm gia không một ai đứng vững, lập tức quỳ xuống, kể cả, Thương Đông, Thương Hà cũng xém chút chịu không được. Tuy nhiên vẫn thuận theo Sở Hàn quỳ xuống, hai người là thuộc hạ của hắn, quỳ xuống không có khó chịu như Lâm gia.
"Ta cho các ngươi mười giây cân nhắc, nếu không chấp nhận thì ta đem toàn bộ Lâm gia ép nát"
Theo sau lời nói của Sở Hàn, bàn tay khổng lồ một chưởng rơi xuống, chỉ cần mười giây sẽ đem Lâm gia ép vỡ.
Đã tám giây trôi qua, cự thủ đã chạm tới tòa nhà cao nhất, nó nhanh chóng nứt vỡ, ngã xuống. Kinh động rất lớn nhưng Lâm gia vẫn không một người lên tiếng.
Chín giây trôi qua, Lâm Thế Vinh cắn răn nói
"Được, Lâm gia ta, quy thuận"
Cự thủ lập tức tan biến giữa bầu trời, lâm gia tộc nhân vô số người ngất xỉu, Lâm Thế Vinh cả người lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi, nhưng vẫn chịu đựng được. Xem ra chịu tổn thương linh hồn không hề nhẹ.
Đứng trên bờ diệt vong, con người có thể buông bỏ mọi thứ.
"Nên nhớ, mặt mũi cũng không thể để Lâm gia các ngươi trường tồn"
Chỉ để lại một câu, Sở Hàn không để ý bao nhiêu người còn nằm đó, bước thẳng vào trong. Lâm Minh dìu theo Lâm lão đi vào, vừa nãy Sở Hàn cũng không bỏ qua hai người, tuy nhiên Lâm Minh dù sao cũng là cấp 3, không tới mức đi không nổi.
Thương Đông, Thương Hà cũng nhanh chóng bước theo sau. Tất nhiên vừa rồi hai người chỉ chịu chút ảnh hưởng nhỏ, không có vấn đề gì.
Lâm gia, một trong tứ đại gia tộc, nắm giữ một phần ba quân đội của quốc gia, đồng thời, tài lực hùng hậu, trải rộng cả đất nước.
Từ bên trong, một nhóm người đi ra tiếp đón Lâm lão. Lâm Thiên Hành chính là trụ cột của Lâm gia, toàn tộc đối vơi lão luôn cung kính, không dám không nghe.
Chuyện của Sở Hàn đã sớm được báo về, mọi người có nghi ngờ, có dị nghị, cũng có phản đối, nhưng lệnh của Lâm lão gia, không ai dám nói.
"Cung nghênh Lâm lão gia trở về"
Tất cả đồng thanh hô, âm thanh rất vang dội. Nếu là bình thường, Lâm Thiên Hành có lẽ đã hài lòng gật đầu, nhưng lúc này thì khác, Lâm gia đã đổi chủ, đáng ra bọn họ phải phục tùng Sở Hàn mà không phải hắn.
Lâm lão nhíu mày, nhưng đành thở dài. Làm đại gia tộc quá lâu, không vứt nổi sĩ diện. Bắt con cháu cúi đầu trước người ngoài là rất khó. Tuy nhiên lão không quá bối rối, sau đó cúi đầu trước Sở Hàn, ý nói rất rõ ràng, Lâm gia đã đổi chủ, các ngươi tự biết mà xử sự.
"Mời thiếu chủ vào"
Lâm gia cả tộc lúc này hết sức khó coi, một số người hiểu chuyện, chỉ biết thở dài.
Sở Hàn còn đang muốn đi vào, thì một đám người đã đứng ra ngăn cản, dẫn đầu là một người rất quen thuộc, chính Lâm Thế Vinh (Chap 3), ngoài ra còn có Lâm Thiên Tuyết.
"Lão gia, ngài để Lâm gia ta nhận người này làm chủ, tất nhiên có chủ ý của mình, nhưng ta Lâm gia, quyết không thể cúi đầu"
"Các ngươi..!" Lâm lão cũng không biết nói sao, quay lại nhìn Sở Hàn. Hắn vẫn như cũ lạnh nhạt, dường như không để ý lắm.
"Lâm gia đã đứng trước diệt vong, chúng ta không thể không cúi đầu, chỉ cần còn sống, Lâm gia sẽ có ngày huy hoàng trở lại" Lâm lão giải thích.
"Không thể, Lâm gia ta từ trước đến nay chưa bao giờ cúi đầu, chưa bao giờ từ bỏ. Chỉ cần Lâm gia còn một người, thì Lâm gia còn tồn tại" Lâm Thiên Hành rất nghiêm túc nói.
Lâm lão biết mình giải thích không xong, quay sang Sở Hàn.
"Mong thiếu chủ nhẹ tay"
Sở Hàn gật nhẹ đầu, sau đó nói với Lâm Thế Vinh.
"Ngươi vẫn còn nợ ta một mạng, bây giờ ta lấy lại, ngươi có ý kiến sao?"
Lâm lão không biết giữa Sở Hàn và Lâm Thế Vinh có chuyện gì, nhưng ý tứ trong câu nói quá rõ ràng. Lâm lão không do dự lập tức quỳ xuống, cầu xin
"Xin thiếu chủ bỏ qua cho nhi tử, nó còn chưa hiểu chuyện"
"Cha, không được"
"Đừng, gia gia"
Ai cũng không muốn nhìn, nhiều người con nhắm mắt lại. Lâm Thiên Hành, dẫn dắt Lâm gia đi tới huy hoàng, đại biểu cho cả Lâm gia, lúc này đối người ngoài quỳ xuống.
"Được rồi, ta không giết hắn, lui qua một bên đi"
Sở Hàn từ đầu tới cuối không tức giận, ngược lại còn rất thưởng thức. Lâm gia từ trên xuống dưới một lòng, cho dù phản đối nhưng đối với Lâm lão chưa từng có trách móc. Loại người hiểu chuyện như thế này rất khó tìm.
"Được, mạng này ta nợ ngươi, ta sẽ trả, nhưng Lâm gia, không liên quan, sẽ không cúi đầu"
"Ngươi nói Lâm gia sẽ không diệt vong" Sở Hàn ung dung hỏi.
"Phải" Lâm Thế Vinh rất kiên định đáp.
"Được, để ta xem, Lâm gia bất diệt thế nào" Sở Hàn nói xong, lập tức ra tay.
Một cái bàn tay khổng lồ xuất hiện trên bầu trời Lâm gia, khí tức khủng bố phả xuống, cả trọng lực lẫn uy áp linh hồn.
Toàn bộ Lâm gia không một ai đứng vững, lập tức quỳ xuống, kể cả, Thương Đông, Thương Hà cũng xém chút chịu không được. Tuy nhiên vẫn thuận theo Sở Hàn quỳ xuống, hai người là thuộc hạ của hắn, quỳ xuống không có khó chịu như Lâm gia.
"Ta cho các ngươi mười giây cân nhắc, nếu không chấp nhận thì ta đem toàn bộ Lâm gia ép nát"
Theo sau lời nói của Sở Hàn, bàn tay khổng lồ một chưởng rơi xuống, chỉ cần mười giây sẽ đem Lâm gia ép vỡ.
Đã tám giây trôi qua, cự thủ đã chạm tới tòa nhà cao nhất, nó nhanh chóng nứt vỡ, ngã xuống. Kinh động rất lớn nhưng Lâm gia vẫn không một người lên tiếng.
Chín giây trôi qua, Lâm Thế Vinh cắn răn nói
"Được, Lâm gia ta, quy thuận"
Cự thủ lập tức tan biến giữa bầu trời, lâm gia tộc nhân vô số người ngất xỉu, Lâm Thế Vinh cả người lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi, nhưng vẫn chịu đựng được. Xem ra chịu tổn thương linh hồn không hề nhẹ.
Đứng trên bờ diệt vong, con người có thể buông bỏ mọi thứ.
"Nên nhớ, mặt mũi cũng không thể để Lâm gia các ngươi trường tồn"
Chỉ để lại một câu, Sở Hàn không để ý bao nhiêu người còn nằm đó, bước thẳng vào trong. Lâm Minh dìu theo Lâm lão đi vào, vừa nãy Sở Hàn cũng không bỏ qua hai người, tuy nhiên Lâm Minh dù sao cũng là cấp 3, không tới mức đi không nổi.
Thương Đông, Thương Hà cũng nhanh chóng bước theo sau. Tất nhiên vừa rồi hai người chỉ chịu chút ảnh hưởng nhỏ, không có vấn đề gì.
Danh sách chương