Ngọc Thành ngạo nghễ bước vào nhà, đôi mắt ti hí của ông ta đảo khắp bốn góc nhà như thể đang muốn tìm một núi vàng từ nhà Ngọc Tình ra không bằng. Ngọc Tình cũng đi theo phía sau ông ta vào nhà, rót một cốc nước để trên mặt bàn.
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Thành. Ngọc Thành lượn khắp ngôi nhà một lượt sau đó mới ngồi xuống, đưa tay ra cầm lấy cốc nước để trên bàn, vừa với nhấp một ngụm vào miệng liền lập tức nhổ ra ngoài.
Đặt chiếc cốc đánh phịch cái lên bàn, đôi mắt nhỏ tí không vừa lòng nhìn Ngọc Tình, âm thanh lạnh lùng: “Mày cho tao uống cái nước gì đấy hả? Đến một cọng trà cũng không có?”
Ngọc Tình thấy vậy đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lùng, miệng nói ra lời không nặng không nhẹ: “Ông muốn uống trà thì nên đi tới nhà cô Hai!” nói xong bản thân cô cũng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc nước rồi uống ừng ực từng ngụm.
Ngọc Thành bị đứa cháu gái như hất cốc nước vào mặt, miệng nói được lắm được lắm rồi lại uống một ngụm nước.
Ngọc Tình đương nhiên nghe rõ Ngọc Thành nói cái gì, môi cô khẽ nhếch cười, lạnh lùng mà vô tình.Nhìn vào ánh mắt của Ngọc Thành là sự bất mãn và tức giận. Nghèo kiết xác à? Ha ha, nếu nhà cô mà là hạng nghèo kiết xác thì ông ta là gì? Là một người cha chỉ suốt ngày biết đục khoét con trai mình à? Màn thầu vẫn chưa được hấp chín thì Lý Nguyệt đã về rồi. Vừa bước chân vào nhà liền nhìn thấy Ngọc Thành ngồi chỗm chuệ trên ghế, Lý Nguyệt khẽ nheo mày: “Ba, hôm nay sao ba lại có thời gian rảnh tới đây thế này?”
Ngọc Thành sớm đã nhìn thấy Lý Nguyệt về rồi, nghe thấy Lý Nguyệt hỏi vậy, đôi mắt li nhi của ông ta liếc nhìn cô con dâu từ đầu tới chân, ánh mắt như dao găm nhìn: “Sao? Không hoan nghênh tôi đến à?”
Lý Nguyệt là người bình tĩnh, từ khi được gả vào Ngọc gia, người bố chồng này luôn coi thường cô, không đánh thì cũng mắng.
Cô tuy là ghét ông ta nhưng cũng không có ý đó, vậy là cô mở miệng nói: “Con không có ý đó, chỉ là....”
“Chỉ là cái gì? Lý Nguyệt, cô nói chuyện với bố chồng thế đấy à? Ngọc gia cưới người con dâu như cô về đúng là thất vọng quá thể!” Lý Nguyệt còn chưa nói hết câu thì ông ta đã tiếp lời với câu nói khó nghe.
Lý Nguyệt nghe mà tức tái mặt đi, đang định phản bác lại thì nhìn thấy Ngọc Tình từ từ đứng dậy, đôi đồng tử mắt đen sì của cô bé nhìn thẳng về phía Ngọc Thành, trong ánh mắt dường như chứa đựng vô số những cục đá lạnh, Ngọc Thành bị ánh mắt đó dọa cho sợ hãi, nhưng một giây sau lại cảm thấy vô cùng mất giá. Ông ta ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Lý Nguyệt.
“Cô dạy bảo con cái thế nào đấy hả? Cô xem xem cái con bé đáng chết này nó nhìn ông nó kiểu gì đây?”
“Ha ha.” Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành rồi bật cười, Ngọc Thành nghe thấy tiếng cười của đứa cháu chỉ cảm thấy tức dựng tóc gáy lên.
“Ông nội, ông tới đây là để làm loạn vô lý à?” trên người Ngọc Tình toát ra vẻ lạnh lùng cùng cực, nhìn chằm chằm vào ông ta, dường như chỉ cần ông ta nói là đúng thì cô sẽ không khách khí với ông ta.
Ngọc Thành hắng giọng một tiếng, nhìn Lý Nguyệt như thể chưa có gì xảy ra từ nãy tới giờ, mở miệng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút nhưng lại có phần như ra lệnh: “Mẹ mày bệnh cũ tái phát, nhà chúng mày chi ra đây ít tiền.”
Lý Nguyệt nghe thấy vậy, nheo chặt hai hàng lông mày lại, bản thân gia đình cô thế nào chỉ có gia đình cô biết rõ nhất. Số tiền mà cô mà Ngọc An Quân kiếm được chỉ đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày thôi, bây giờ Ngọc Thành tới vòi tiền thì lấy đâu ra. Lý Nguyệt cũng không phải là người keo kiệt gì cả, suy nghĩ một lát rồi cô mở miệng nói: “Nhà con làm gì có tiền, ba bảo con trai ba kiếm cho.”
Lý Nguyệt vừa dứt lời, Ngọc Thành đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt cố trợn trừng lên như thể bên trong có dao tẩm sẵn thuốc độc vậy: “Á à! Mày nói thế là thế nào hả? Tao....” vừa nói ông ta vừa xắn tay áo lên, nhìn bộ dạng như muốn động tay động chân.
Ngọc Tình thấy vậy, cô chạy lên phía trước, nhanh chóng đứng chắn trước người Lý Nguyệt, đưa tay ra túm lấy cổ tay của Ngọc Thành, ngữ khí lạnh lùng: “Ông nội đúng là lợi hại thật đấy, bao nhiêu năm nay rồi, càng ngày càng quá đà rồi đấy!”
Nói xong, cô hất tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành lùi về phía sau mấy bước, miễn cướng đứng vững lại,
“Mày...mày...cái đồ....” ông ta ấp a ấp úng muốn mở miệng mắng Ngọc Tình.
Ngọc Tình tiến lên phía trước, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt như sắp phun ra lửa: “Cháu là cái đồ gì?”
“Đúng là cái đồ vô giáo dục?” Ngọc Thành tức điên lên giơ tay định đánh Ngọc Tình nhưng lại bị cô bé bắt lấy cổ tay giữ chặt lại.
Bàn tay nhỏ bé lại bóp chặt khống chế cổ tay của Ngọc Thành, Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành chế giễu: “Người ta nói sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đấy, cháu thấy từ trên người ông nội nhìn thế nào cũng không nhìn thấy ba chữ có giáo dục!”
Nói rồi cô dùng lực hơn bóp chặt tay ông ta, Ngọc Tình nghe thấy rõ ràng hơi thở lạnh lùng hắt ra của Ngọc Thành. Cô nhếch mép cười hài lòng: “Bà nội bị bệnh, cô chú chẳng phải là người có tiền à? Sao lần nào bà nội phát bệnh cũng tới nhà cháu đòi tiền? Ông nội có tiền uống trà mà không có tiền đưa bà nội đi khám à?”
Ngọc Tình làm người từ trước tới nay luôn là kẻ biết kính trên nhường dưới. Nhưng Ngọc Thành, ông ta lại luôn là người bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ cứng rắn. Ông ta chưa bao giờ dám tới nhà cô chú đòi tiền mà luôn ức hiếp Ngọc An Quân – một người thật thà chất phác, ông ta tìm đủ mọi cách để moi tiền của nhà Ngọc Tình. Rõ ràng mắt nhìn thấy con trai cuộc sống khó khăn nhưng cũng không muốn giúp đỡ, mà giống như một kẻ địa chủ chuyên đi bóc lột. Lần nào đến nhà cũng động tay động chân đánh đập con dâu Lý Nguyệt, nói lời thì vô cùng khó nghe, không có một chút tự giác nào cho thấy mình là kẻ bề trên đáng được tôn trọng.
“Ông nội à! Cháu thấy ông nên về đi, không tới lúc bệnh của bà chưa khỏi mà ông cũng lại bệnh ra đấy!” Ngọc Tình nói, hai tay nắm thành nắm đấm, ngữ khí trong lời nói có ý uy hiếp.
Khuôn mặt đã già của Ngọc Thành vừa đỏ song cũng lại tái đi vì tức giận, cổ tay thì hơi tê đi rồi, ông ta thở dài, nhìn đứa cháu như thể chưa từng quen biết, cuối cùng nghiến răng không can tâm: “Mày bỏ tao ra thì tao đi.”
Ngọc Tình nể mặt thái độ vừa rồi của ông ta, lạnh lùng cười rồi bỏ tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành cười hắt ra một tiếng rồi rảo bước ra phía cửa đi về, đi ra tới ngoài cửa thì chạm mặt với Nạc An Quân đang về nhà.
Ông ta cười lạnh lùng nhìn Ngọc An Quân nói: “Mày cưới được con vợ tốt thật đấy, cả đứa con gái nữa! Hức!” nói xong thì đi thẳng.
Ngọc An Quân không hiểu lời mắng kì lạ đó, dắt chiếc xe đạp vào trong sân, đi vào nhà.
Trong nhà, Lý Nguyệt ngồi bên cạnh bàn uống nước không nói lời nào nhìn Ngọc Tình, thái độ của đứa bé này hôm nay làm cô thấy bất ngờ, có chút bất an: “Tiểu Tình....”
“Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, con sẽ không để mẹ và ba bị người ta ức hiếp nữa đâu.” Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười của cô giống như hoa nở mùa xuân, cô bước tới cầm tay cha mẹ nhẹ nhàng nói.
Lý Nguyệt nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy trong lòng đột nhiên thấy yên tâm hơn, hai mắt lập tức đỏ ngầu lên, cô hít một hơi thở thật sâu, sau đó nghẹn ngào trả lời: “Ừm!”
Ngọc An Quân tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe con gái nói thế cũng hiểu được phần nào, Ngọc An Quân thở dài một tiếng rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Tình, trong lòng cũng thấy mừng thầm, con gái lớn thật rồi!
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn chằm chằm vào Ngọc Thành. Ngọc Thành lượn khắp ngôi nhà một lượt sau đó mới ngồi xuống, đưa tay ra cầm lấy cốc nước để trên bàn, vừa với nhấp một ngụm vào miệng liền lập tức nhổ ra ngoài.
Đặt chiếc cốc đánh phịch cái lên bàn, đôi mắt nhỏ tí không vừa lòng nhìn Ngọc Tình, âm thanh lạnh lùng: “Mày cho tao uống cái nước gì đấy hả? Đến một cọng trà cũng không có?”
Ngọc Tình thấy vậy đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lùng, miệng nói ra lời không nặng không nhẹ: “Ông muốn uống trà thì nên đi tới nhà cô Hai!” nói xong bản thân cô cũng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một cốc nước rồi uống ừng ực từng ngụm.
Ngọc Thành bị đứa cháu gái như hất cốc nước vào mặt, miệng nói được lắm được lắm rồi lại uống một ngụm nước.
Ngọc Tình đương nhiên nghe rõ Ngọc Thành nói cái gì, môi cô khẽ nhếch cười, lạnh lùng mà vô tình.Nhìn vào ánh mắt của Ngọc Thành là sự bất mãn và tức giận. Nghèo kiết xác à? Ha ha, nếu nhà cô mà là hạng nghèo kiết xác thì ông ta là gì? Là một người cha chỉ suốt ngày biết đục khoét con trai mình à? Màn thầu vẫn chưa được hấp chín thì Lý Nguyệt đã về rồi. Vừa bước chân vào nhà liền nhìn thấy Ngọc Thành ngồi chỗm chuệ trên ghế, Lý Nguyệt khẽ nheo mày: “Ba, hôm nay sao ba lại có thời gian rảnh tới đây thế này?”
Ngọc Thành sớm đã nhìn thấy Lý Nguyệt về rồi, nghe thấy Lý Nguyệt hỏi vậy, đôi mắt li nhi của ông ta liếc nhìn cô con dâu từ đầu tới chân, ánh mắt như dao găm nhìn: “Sao? Không hoan nghênh tôi đến à?”
Lý Nguyệt là người bình tĩnh, từ khi được gả vào Ngọc gia, người bố chồng này luôn coi thường cô, không đánh thì cũng mắng.
Cô tuy là ghét ông ta nhưng cũng không có ý đó, vậy là cô mở miệng nói: “Con không có ý đó, chỉ là....”
“Chỉ là cái gì? Lý Nguyệt, cô nói chuyện với bố chồng thế đấy à? Ngọc gia cưới người con dâu như cô về đúng là thất vọng quá thể!” Lý Nguyệt còn chưa nói hết câu thì ông ta đã tiếp lời với câu nói khó nghe.
Lý Nguyệt nghe mà tức tái mặt đi, đang định phản bác lại thì nhìn thấy Ngọc Tình từ từ đứng dậy, đôi đồng tử mắt đen sì của cô bé nhìn thẳng về phía Ngọc Thành, trong ánh mắt dường như chứa đựng vô số những cục đá lạnh, Ngọc Thành bị ánh mắt đó dọa cho sợ hãi, nhưng một giây sau lại cảm thấy vô cùng mất giá. Ông ta ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm Lý Nguyệt.
“Cô dạy bảo con cái thế nào đấy hả? Cô xem xem cái con bé đáng chết này nó nhìn ông nó kiểu gì đây?”
“Ha ha.” Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành rồi bật cười, Ngọc Thành nghe thấy tiếng cười của đứa cháu chỉ cảm thấy tức dựng tóc gáy lên.
“Ông nội, ông tới đây là để làm loạn vô lý à?” trên người Ngọc Tình toát ra vẻ lạnh lùng cùng cực, nhìn chằm chằm vào ông ta, dường như chỉ cần ông ta nói là đúng thì cô sẽ không khách khí với ông ta.
Ngọc Thành hắng giọng một tiếng, nhìn Lý Nguyệt như thể chưa có gì xảy ra từ nãy tới giờ, mở miệng với giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút nhưng lại có phần như ra lệnh: “Mẹ mày bệnh cũ tái phát, nhà chúng mày chi ra đây ít tiền.”
Lý Nguyệt nghe thấy vậy, nheo chặt hai hàng lông mày lại, bản thân gia đình cô thế nào chỉ có gia đình cô biết rõ nhất. Số tiền mà cô mà Ngọc An Quân kiếm được chỉ đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày thôi, bây giờ Ngọc Thành tới vòi tiền thì lấy đâu ra. Lý Nguyệt cũng không phải là người keo kiệt gì cả, suy nghĩ một lát rồi cô mở miệng nói: “Nhà con làm gì có tiền, ba bảo con trai ba kiếm cho.”
Lý Nguyệt vừa dứt lời, Ngọc Thành đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt cố trợn trừng lên như thể bên trong có dao tẩm sẵn thuốc độc vậy: “Á à! Mày nói thế là thế nào hả? Tao....” vừa nói ông ta vừa xắn tay áo lên, nhìn bộ dạng như muốn động tay động chân.
Ngọc Tình thấy vậy, cô chạy lên phía trước, nhanh chóng đứng chắn trước người Lý Nguyệt, đưa tay ra túm lấy cổ tay của Ngọc Thành, ngữ khí lạnh lùng: “Ông nội đúng là lợi hại thật đấy, bao nhiêu năm nay rồi, càng ngày càng quá đà rồi đấy!”
Nói xong, cô hất tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành lùi về phía sau mấy bước, miễn cướng đứng vững lại,
“Mày...mày...cái đồ....” ông ta ấp a ấp úng muốn mở miệng mắng Ngọc Tình.
Ngọc Tình tiến lên phía trước, ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ánh mắt như sắp phun ra lửa: “Cháu là cái đồ gì?”
“Đúng là cái đồ vô giáo dục?” Ngọc Thành tức điên lên giơ tay định đánh Ngọc Tình nhưng lại bị cô bé bắt lấy cổ tay giữ chặt lại.
Bàn tay nhỏ bé lại bóp chặt khống chế cổ tay của Ngọc Thành, Ngọc Tình nhìn Ngọc Thành chế giễu: “Người ta nói sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đấy, cháu thấy từ trên người ông nội nhìn thế nào cũng không nhìn thấy ba chữ có giáo dục!”
Nói rồi cô dùng lực hơn bóp chặt tay ông ta, Ngọc Tình nghe thấy rõ ràng hơi thở lạnh lùng hắt ra của Ngọc Thành. Cô nhếch mép cười hài lòng: “Bà nội bị bệnh, cô chú chẳng phải là người có tiền à? Sao lần nào bà nội phát bệnh cũng tới nhà cháu đòi tiền? Ông nội có tiền uống trà mà không có tiền đưa bà nội đi khám à?”
Ngọc Tình làm người từ trước tới nay luôn là kẻ biết kính trên nhường dưới. Nhưng Ngọc Thành, ông ta lại luôn là người bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ cứng rắn. Ông ta chưa bao giờ dám tới nhà cô chú đòi tiền mà luôn ức hiếp Ngọc An Quân – một người thật thà chất phác, ông ta tìm đủ mọi cách để moi tiền của nhà Ngọc Tình. Rõ ràng mắt nhìn thấy con trai cuộc sống khó khăn nhưng cũng không muốn giúp đỡ, mà giống như một kẻ địa chủ chuyên đi bóc lột. Lần nào đến nhà cũng động tay động chân đánh đập con dâu Lý Nguyệt, nói lời thì vô cùng khó nghe, không có một chút tự giác nào cho thấy mình là kẻ bề trên đáng được tôn trọng.
“Ông nội à! Cháu thấy ông nên về đi, không tới lúc bệnh của bà chưa khỏi mà ông cũng lại bệnh ra đấy!” Ngọc Tình nói, hai tay nắm thành nắm đấm, ngữ khí trong lời nói có ý uy hiếp.
Khuôn mặt đã già của Ngọc Thành vừa đỏ song cũng lại tái đi vì tức giận, cổ tay thì hơi tê đi rồi, ông ta thở dài, nhìn đứa cháu như thể chưa từng quen biết, cuối cùng nghiến răng không can tâm: “Mày bỏ tao ra thì tao đi.”
Ngọc Tình nể mặt thái độ vừa rồi của ông ta, lạnh lùng cười rồi bỏ tay Ngọc Thành ra, Ngọc Thành cười hắt ra một tiếng rồi rảo bước ra phía cửa đi về, đi ra tới ngoài cửa thì chạm mặt với Nạc An Quân đang về nhà.
Ông ta cười lạnh lùng nhìn Ngọc An Quân nói: “Mày cưới được con vợ tốt thật đấy, cả đứa con gái nữa! Hức!” nói xong thì đi thẳng.
Ngọc An Quân không hiểu lời mắng kì lạ đó, dắt chiếc xe đạp vào trong sân, đi vào nhà.
Trong nhà, Lý Nguyệt ngồi bên cạnh bàn uống nước không nói lời nào nhìn Ngọc Tình, thái độ của đứa bé này hôm nay làm cô thấy bất ngờ, có chút bất an: “Tiểu Tình....”
“Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, con sẽ không để mẹ và ba bị người ta ức hiếp nữa đâu.” Ngọc Tình khẽ cười, nụ cười của cô giống như hoa nở mùa xuân, cô bước tới cầm tay cha mẹ nhẹ nhàng nói.
Lý Nguyệt nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy trong lòng đột nhiên thấy yên tâm hơn, hai mắt lập tức đỏ ngầu lên, cô hít một hơi thở thật sâu, sau đó nghẹn ngào trả lời: “Ừm!”
Ngọc An Quân tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng khi nghe con gái nói thế cũng hiểu được phần nào, Ngọc An Quân thở dài một tiếng rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngọc Tình, trong lòng cũng thấy mừng thầm, con gái lớn thật rồi!
Danh sách chương