Ngọc Tình lại ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy một cửa hàng nhỏ không to không nhỏ ở phía bên tay phải, ngồi trong cửa hàng là một người phụ nữ trung tuổi, người phụ nữ đó đang cúi đầu, tay cầm dao cắt móng tay để cắt móng. Nhìn thấy Ngọc Tỉnh đi lại gần, chỉ nhướn mày lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống.

Ngọc Tình cũng không để ý lắm. Cúi đầu xuống nhìn những chậu hoa được bày dưới đất. Những chậu hoa lan, hoa quất, hoa cúc, hoa lê...nhỏ nhỏ xinh xinh.

Những loại hoa này thì vô cùng phổ biến rồi, nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ của cô không ngừng động đậy dường như muốn truyền đạt tới cô điều gì đó. Lại kiên nhẫn nhìn thêm xung quanh một lượt nữa, cuối cùng ánh mắt cô tập trung vào một loại hạt màu xám bày ở một góc khá khuất.

Đưa tay ra nhặt lấy một hạt, hạt cô cầm lên hình như to hơn những hạt khác một chút, có điều nhìn kỹ thì lại thấy không thật rõ ràng lắm. Khi hạt giống màu xám được cô cầm lên tay, chiếc nhẫn động đậy càng rõ ràng hơn, Ngọc Tình thấy hơi khó hiểu. Sau đó cô không nói gì mà để hạt giống vào chỗ cũ, hạt giống vừa rời khỏi tay, chiếc nhẫn dường như rất không hài lòng, nó như sắp nhảy ra khỏi tay cô.

“Yên xem nào!” Ngọc Tình sắp hết kiên nhẫn, chỉ có thể kêu lên một tiếng trong thâm tâm để nhắc nhở chiếc nhẫn, chiếc nhẫn dường như biết điều hơn mà bớt quậy phá đi.

“Bác ơi, chậu quất này bán thế nào?” Ngọc Tình dường như đã chọn rất cẩn thận một lượt rồi mới ngẩng đầu lên chỉ tay vào chậu quất hỏi.

“5 tệ.” Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Ồ.” Ngọc Tình gật gật đầu, “Thế còn chậu lan quân tử này?”

“Cũng thế!” dường như cái móng tay cuối cùng của bà chủ cửa hàng đã được cắt gọn, lúc này mới đưa bàn tay trái ra trước mắt nhìn kỹ một lượt xem có phải sửa gì không.

“Bác ơi, bác bán hơi đắt đấy.” Ngọc Tình dường như suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên nhìn bà chủ, nheo mày nói: “Hay là thế này đi, cháu mua hai chậu, bác tặng cháu mấy hạt giống màu xám kia nhé?”

Lúc này bà chủ mới ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình, lại liếc mắt nhìn những hạt giống, sau đó gật đầu rất vui vẻ: “Được!” bà ta mới đầu nhìn thấy một bé gái thì cũng đã nói giá cao hơn bình thương một chút, những hạt giống này cũng chỉ là hạt giống hoa bình thường, vụ mua bán này chỉ có lãi chứ không có lỗ.

Ngọc Tình thấy bà ta đồng ý rồi liền đưa tay ra với mấy hạt, trong số những hạt đó có cả hạt giống mà ban nãy cô cầm lên xem. Sau khi trả tiền, Ngọc Tình ôm hai chậu hoa vào người, định là sẽ lượn tiếp một lượt nữa, còn về những hạt giống, sớm cô đã cho chúng vào trong không gian của chiếc nhẫn rồi. Vốn dĩ cô cũng muốn tống hai chậu hoa vào đó thế nhưng chúng to quá, cô sợ gặp phiền phức gì.

Vậy là chỉ có thể ôm chúng trên người.

Ngọc Tình lại chậm rãi vừa đi vừa ngắm, bước chân cô đột nhiên dừng lại, nhìn vào một nơi có không ít người đứng bao xung quanh, cô hơi nheo mày, nhấc chân định bước đi. Cô vốn dĩ rất ghét những nơi đông người ồn ào. Thế nhưng đúng lúc đó, trong đám người truyền ra một câu nói “hoa sen tím” – điều này đã thu hút sự chú ý và hứng thú của cô.

Hoa sen tím có giá trị không phải dạng thường, sao lại có thể xuất hiện ở một chợ hoa bé tí teo thế này? Vì có hứng thú và tò mò, cô cũng không sợ phiền phức mà tiến lại gần xem.

Luồn qua dòng người đông đúc, Ngọc Tình tiến hẳn lên phía trước, cúi đầu xuống nhìn hoa sen tím mà chỉ được nhìn thấy trong truyền thuyết, hoa đó cánh hoa bên ngoài là màu tím. ở giữa có rất nhiều những vòi màu vàng kim, bên trong là nhụy hoa rất lớn. Nhìn vào thì đúng là có giống với hoa sen tím, có điều, không biết tại sao mà cô cứ cảm thấy đây không phải là hàng thật.

Bĩu môi, Ngọc Tình nhìn về phía người đang định mua hoa. Đó là một người đàn ông tầm khoảng 50 tuổi, bộ đồ mặc trên người là bộ quần áo tập thái cực quyền đơn giản làm cho Ngọc Tình thấy có vẻ gì đó cao quý, đứng cạnh ông ta còn có một người đàn ông trẻ tuổi, xem ra là đi cùng nhau.

“Chú Trần, cháu thấy đây đúng là hoa sen tím thật đấy, chú xem nó giống hệt với những gì trong sách viết.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bông hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Trần, nét mặt không can tâm.

“Tiểu Lưu à, cháu xem, màu tím của hoa này nhìn có vẻ hơi tối mà lại nhạt, hơn nữa nhìn tổng thể thì đúng là rất giống nhưng nhìn kỹ mà xem, hoa này đúng là không giống.” Lão Trần tỏa ra một khí chất rất am hiểu, ông kiên nhẫn nói cho người đàn ông trẻ tuổi nghe.

Ngọc Tình nhìn một lát, cảm thấy chẳng có gì thú vị liền ôm hai chậu hoa về nhà.

Vừa về tới nhà, cô đặt hai chậu hoa trên tay xuống, tưới một ít nước sau đó trở về phòng. Cô vẫn luôn nghĩ tới hạt giống hoa màu xám kia.

Vừa mới bước vào không gian, Ngọc Tình liền cảm thấy có gì đó không đúng, cái không gian đó dường như rộng hơn một chút rồi thì phải? Đôi mắt đảo nhìn xung quanh một vòng, cô cũng không đi tìm hiểu kỹ hơn vì cô phát hiện ra một việc làm cho cô kinh ngạc hơn.

Nhìn vào bãi đất mênh mông vốn có, dưới đất có hàng dài những cây con, cô tiến lại gần nhìn thật chăm chú, chỉ nhìn thấy những cây đó nhỏ xíu, tạm thời vẫn chưa nhìn ra được đó là cây gì.

Nhưng tại sao chúng lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lẽ nào có liên quan tới những giống cô vứt vào hôm nay? Ngọc Tình không hiểu cho lắm, vậy là cô đem những hạt giống bình thường hôm nay mua về cùng với hạt giống màu xám kia vứt vào trong không gian đó để xem xem có phải giống với sự suy đoán của cô hay không.

Đi ra từ không gian, khi đó đã buổi chiều rồi.Ngọc Tình nhìn lên bầu trời, cô đoán chắc ba mẹ cô cũng sắp về rồi, cô đang nghĩ phải đi làm cơm. Vì gia đình Ngọc Tình sống ở phía Bắc, nên thứ mà cô ăn nhiều nhất vẫn là mỳ. Hôm nay Lý Nguyệt đã nhào sẵn bột rồi, cho nên Ngọc Tình chuẩn bị đi làm bánh màn thầu.

“Tiểu Tình, bố mẹ mày về chưa?” Ngọc Tình vừa mới cho màn thầu vào nồi thì liền nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi ngoài sân.

Ngọc Tình từ bếp đi ra, nhìn thấy người trong sân, cô che giấu đi sự chán ghét đối với con người đó mà hỏi: “Ông nội, có việc gì đấy à?” người vừa gọi đó chính là ông nội của Ngọc Tình – Ngọc Thành.

Ngọc Thành và bà nội của Ngọc Tình vô cùng coi thường cả nhà cô, bọn họ thấy ba mẹ cô chẳng có tương lai và khả năng gì, không ít lần ăn hiếp, bắt nạt bọn họ. ở kiếp trước khi mà ba mẹ cô ly hôn, đôi vợ chồng già này lại vui mừng hết sức.

Nhìn Ngọc Thành ngạo nghễ đi vào phòng, Ngọc Tình hơi nheo mày, môi nhếch mép cười.

Hi vọng ông ta tới không phải để gây chuyện, bằng không đừng trách cô không khách khí! Đời này, ai dám bắt nạt những người mà cô quan tâm, yêu quý thì đều phải hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện