Vì thế, đang muốn trực tiếp hôn xuống, nguyên soái xấu hổ buông Diệp Hi ra, đưa lưng về phía cậu để mặc quần lót.

Trước khi mất khống chế mà biến hình, nguyên soái đã dùng tốc độ siêu nhanh để cởi sạch quần áo, bằng không sau khi biến hình, quần áo sẽ bị biến thân khổng lồ của cự yêu Bắc Hải căng nát thành từng mảnh nhỏ, mà kẻ phiêu lưu đến hòn đảo này - nguyên soái lại không có quần áo để mặc...

Cũng thật là mệt lòng mà, đến cuồng hóa cũng phải suy xét nhiều vấn đề như vậy! Nguyên soái ăn mặc chỉnh tề, chưa từ bỏ ý định, hỏi lại một lần nữa: "Chính em cũng không biết lý do ta cuồng hóa sao?"

"Em không biết thật mà." - Diệp Hi rưng rưng lệ nóng nhón chân nhìn về phương xa, trong giọng nói dạt dào tình cảm: "Có lẽ, đây chính là sức mạnh tình yêu."

Nguyên soái bị lời nói ngốc nghếch này chọc cười, hắn bá đạo ôm Diệp Hi vào trong lòng, dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm Diệp Hi lên, đầu khẽ nghiêng về một bên, hôn lên.

"Đừng đừng đừng!" - Diệp Hi bị động tác này của nguyên soái dọa sợ tới mức dựng ngược cả tóc gáy, thất lễ dùng tay che miệng nguyên soái, hơn nữa còn đẩy đầu nguyên soái về phía sau, dùng ánh mắt khiển trách trừng nguyên soái.

Đậu mòe, vị nam phụ này anh muốn làm gì? Trên thế giới này chỉ có Thẩm tổng mới được hôn tôi mà thôi!

Nếu Thẩm tổng không làm nhiệm vụ chính, nhiệm vụ không làm thì nhóm nam phụ cũng không thể lên sân khấu!

"Em vừa mới nói đó là sức mạnh tình yêu..." - Ánh mắt nguyên soái từ vui sướng biến thành thất vọng, nhíu mày nói, "Là ta hiểu sai sao?"

"Không sai, nhưng chúng ta tiến triển chậm lại có được không?" - Diệp Hi nói, xoa xoa cánh tay vừa bị dọa nổi da gà, nhắc nhở: "Ví dụ như... anh thổ lộ trước đi?"

Nguyên soái dùng ánh mắt yêu thương nhìn chăm chú thiếu niên xinh đẹp dễ xấu hổ trước mắt, khóe môi cong lên độ cung hoàn mỹ, giơ tay kính chào theo nghi thức quân đội, thanh âm từ tính như muốn làm lỗ tai mang thai: "Tuân mệnh."

Không thể không nói, chiêu thức này của nguyên soái nếu dùng trên người phái nữ hoặc tiểu thụ chân chính, chắc đã sớm khiến đối phương mê đảo, đáng tiếc hắn lại gặp phải Diệp tra tra hai mắt chỉ nhìn chăm chăm vào giá trị EXP...

Nguyên soái: "Mộ Dung tiên sinh, thật ra ta không phải là người theo chủ nghĩa độc thân chân chính, chẳng qua ta sợ hãi vào đêm trăng tròn bản thân cuồng hóa sẽ bất cẩn làm hại tới người thân cận của ta..."

Nhưng Diệp tra tra thậm chí còn không nghiêm túc nghe! Cậu chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi hệ thống công bố chỉ số EXP của nguyên soái, giống như học sinh đang âm thầm cầu nguyện kết quả thi sau đợt kiểm tra cuối kỳ -- cao lên chút, cao lên chút, hệ thống, làm ơn, suýt nữa thì tao bị bạch tuộc bỏ vào trong miệng đấy, mày mà không cho tao năm vạn EXP thì mày đúng là đồ chó!

Nguyên soái vẫn ở trong trạng thái si tình chân thành thổ lộ: "... Tâm hồn trong sáng thiện lương của em đã cứu rỗi ta, trong thời khắc thần chí ta điên cuồng hỗn loạn, ta cảm nhận được tình yêu của em, năng lượng ấm áp đó chảy vào trái tim ta..."

Vẻ mặt Diệp Hi mơ màng nhìn sâu vào hai mắt nguyên soái, có tiết tấu là liên tiếp gật đầu, giống như đang thật sự nghiêm túc.

Haiz, nói tới bạch tuộc lớn lại nhớ tới bạch tuộc nhỏ, thèm ăn quá đi, ở ngay bên nhà có một cái nhà hàng, bạch tuộc da nướng giòn tan, bên trong từng tớ thịt trắng béo ngậy lại còn dai dai, bên trên phủ thêm một lớp mù tạc cay, cắn một miếng nóng hổi, ưm ngon quá, chẹt chẹt chẹt, thơm ngon tới giọt cuối cùng.

Nguyên soái đã bắt đầu cầu hôn: "... Em là định mệnh của đời ta, là người duy nhất làm bạn trong đời ta, em đã nói em yêu biển cả bao la, từ nhỏ đã mơ ước được gả cho hải quân, như vậy... Em có đồng ý gả cho ta không?"

Diệp Hi phục hồi tinh thần từ trong trạng thái ngơ ngẩn, nghe không rõ: "Gì cơ?"

Nguyên soái trìu mến nhìn vật nhỏ cung phản xạ dài, lặp lại từng chữ rõ ràng: "Em có đồng ý gả cho ta không?"

Thông báo chinh phục thành công nam phụ còn chưa vang lên, vì thế Diệp Hi phối hợp đồng ý, đáp: "Vâng, em đồng ý gả cho anh."

Lời cậu vừa thốt, trong đôi mắt sâu đen như biển đêm của nguyên soái bắn ra ánh sáng rực rỡ, sâu trong đáy mắt như đang hừng hực bùng cháy thứ gì đó, hắn nắm chặt lấy tay Diệp Hi, đặt lên ngực mình vốn luôn có huy chương quân đội tối cao, dứt khoát nói: "Từ nay về sau, trái tim ta chỉ đập vì em... Em là vinh dự tối cao nhất cuộc đời ta, ta yêu em."

Lúc này, thông báo hệ thống vang lên bên tai Diệp Hi, có lẽ vì chinh phục lần này mang tính chất nguy hiểm, cuối cùng Diệp Hi cũng đạt được khen thưởng 5 vạn EXP cao nhất, cùng lúc đó cũng chia sẻ cho đồng đội.

Một tia chớp màu tím xé rách trời đêm, tiếng sấm ầm ầm vang tận trời xanh, một đường rồi lại một đường, dày đặc không ngừng nghỉ, nhưng sấm sét ầm ầm chỉ giằng co trong chốc lát, bầu trời lại trở về bình ổn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đó chính là do Thẩm tổng đang ngồi tụng bài 《 không nên tức giận 》!

Bị năm vạn EXP hun mụ đầu - Diệp Hi kích động nhảy cẫng lên tại chỗ, nguyên soái bị vị hôn phu của mình như thỏ con manh đến hoang mang lo sợ, ôm Diệp Hi muốn hôn môi, kết quả, Diệp Hi lại linh hoạt ngồi xổm xuống, thân thể mảnh khảnh xẹt qua ngực nguyên soái trượt ra ngoài, sau đó không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy! Bởi vì động tác của cậu quá đột ngột, nên nguyên soái hoàn toàn không kịp phản ứng, chờ đến khi hắn phản ứng thì đã chạy tới cửa phòng, muốn bắt cũng bắt không được.

Vật nhỏ dễ xấu hổ này... Một đầu tóc ngắn xanh lá - nguyên soái hạnh phúc nở nụ cười tiếc nuối, trong lòng ngọt ngào như ngâm mật! Nét mặt toàn thân đều tỏa sáng, đến cả sợi tóc xanh sẫm cũng vì vui sướng mà trở nên xanh mơn mởn!

Ha ha ha trêu chọc người ta xong rồi bỏ chạy, quả là kích thích!

Cùng lúc nguyên soái đang lộ ra nụ cười hạnh phúc, Diệp Hi đang toàn thân nhẹ như chim yến chạy vội về, trên gương mặt tú mĩ cười xán lạn như một thằng ngốc!

Nhưng chạy rồi lại chạy, bất chợt Diệp Hi phát hiện ra đường về biệt thự bỗng nhiều thêm một ngọn núi kỳ quái, hình dáng ngọn núi này hợp quy tắc, có lăng trụ có tam giác, trông giống như một kim tự tháp khổng lồ, bịt kín con đường đi của Diệp Hi.

... Trên đường về biệt thự không có núi mà, chẳng lẽ đi nhầm đường? Diệp Hi hoang mang chạy về phía ngọn núi, chạy tới gần mới phát hiện đây chính là một cái lều trại to quá thể đáng! Diện tích lều trại chiếm đóng ít nhất cũng phải hơn năm mươi kilomet, vải vóc được dùng bằng sợi tơ vàng và ngọc thạch chân trâu vá thành, trông hết sức xa xỉ, trên đỉnh cao còn cắm mấy cột thu lôi làm bằng phỉ thúy, xanh non, chọc thẳng lên trời! Xung quanh lều trại phản xạ màu trắng trong lạnh lẽo của ánh trăng, từ nơi này Diệp Hi có thể nhìn thấy một góc của lều trại, dùng một cây đinh kim cương thô dài đóng chắc trên bãi cát, vừa nhìn đã thấy vô cùng vững chắc.

Diệp Hi trợn mắt há hốc mồm, đứng ở chân núi lều trại: "..."

Cái lều trại to tráng lệ như thế này, vừa nhìn đã biết là đồ chuyên dụng của Thẩm tổng nhà chúng ta!

Lúc này, cách đó không xa đi tới một vị người hầu, vừa nhìn thấy Diệp Hi liền cung kính hành lễ: "Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang ở cổng lều trại phía đông chờ cậu, mời cậu đi theo tôi."

Cho nên mới nói, cái lều trại này của Thẩm tổng có mấy cái cửa vậy!? Diệp thiếu phu nhân cạn lời đi theo người hầu bước nhanh tới cổng phía đông -- cũng chính là cái cổng hướng về biển rộng, Thẩm Tu Lâm đang đón gió mà đứng, đứng trên một khối đá ngầm, dáng người đĩnh bạt thon dài, trước mặt hắn là biển rộng tản ra ánh sáng màu xanh lấp lánh.

Thẩm Tu Lâm quay đầu, để lại cho Diệp Hi một đường nét sườn mặt hoàn mỹ, hắn ngoắc tay với Diệp Hi, nhẹ giọng nói: "Tới đây."

Nhóm người hầu đều lui xuống, Diệp Hi đạp lên sỏi cát nhỏ mịn và đá ngầm cứng rắn đi về phía Thẩm Tu Lâm, bám lấy tay hắn nhảy lên tảng đá ngầm, phóng mắt nhìn ra xa....

Mây đen lờ mờ trên mặt trăng đã lui đi, ánh trăng bàng bạc phản chiếu trên mặt biển, nước biển nông cạn như hòa cùng một thể với bóng đêm, nhưng càng tới gần bờ biển, màu sắc gợn nước càng trong, khi tới gần đá ngầm dưới chân họ, nước biển đã dần dần vựng màu xanh dạ quang, từng đợt sóng xô nhau mà đến, giống như từng tầng từng tầng váy sa mỏng chồng lên nhau...

"Đây là một loại tảo biển phát sáng." - Thẩm Tu Lâm nói, cầm tay Diệp Hi, Diệp Hi theo thói quen tính tránh thoát lại bị nắm chặt, tay Diệp Hi liền thành thật, vì thế Thẩm Tu Lâm nắm tay cậu, tiếp tục nói: "Anh cố ý phân phó cho người tạo ra phiến đá cạn này, muốn cho em xem, thích chứ? Ở thế giới hiện thực rất khó có dịp ngắm cảnh sắc này."

"Thích, rất đẹp!" - Diệp Hi sung sướng đáp, khóe miệng khẽ nhếch như mèo con, cậu sắn cao ống quần đến đầu gối, đá rơi giày, đi xuống phần nước cạn dưới đá ngầm, nước biển lấp lánh phát sáng bao quanh mắt cá chân và nửa phần bắp chân mảnh khảnh của cậu, Diệp Hi cúi người vốc lên một ngụm nước, nhìn bên trong lòng bàn tay có tảo biển phát sáng như đom đóm đang bay, từng giọt từng giọt nước tràn ra từ giữa khe hở ngón tay của Diệp Hi, vẽ ra từng đường sáng rạng ngời.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt bổ thêm một câu: "Vừa nãy em đi chinh phục nam phụ."

Trong lòng Diệp Hi nhảy dựng, vội vàng nói: "Anh nói mặc kệ em mà, năm vạn EXP đấy, thôi, chúng ta về đi, đừng làm loạn."

Thẩm Tu Lâm không tỏ rõ ý kiến, đá rơi giày, cuốn ống quần đứng bên người Diệp Hi trong nước biển, hỏi: "Làm những gì, nói."

"Không có gì, thật mà, hắn chỉ ôm em một cái, còn muốn hôn em..." - Diệp Hi vội vàng nói trọng điểm: "Nhưng em không để hắn hôn, em bưng kín miệng hắn, ha ha."

"Hắn muốn làm chuyện gì với em, anh đều phải làm lại một lần." - Thẩm Tu Lâm giống như đứa trẻ hờn dỗi, vươn tay ôm lấy Diệp Hi, nâng cằm Diệp Hi chậm rãi cúi xuống hôn. Có lẽ là vì biển quá đẹp, không khí quá tốt, Diệp Hi lại ngoan ngoãn đứng ngẩn tò tè để mặc Thẩm Tu Lâm hôn, cả người lại hồng từ tai cho đến gót chân, hôn một hồi, mới lắp bắp quát lớn: "Đừng, đừng náo loạn!"

Kết thúc nụ hôn, Thẩm Tu Lâm trán kề trán cùng Diệp Hi, dịu dàng nói: "Sao em không che miệng anh?"

Diệp Hi đỏ mặt mạnh miệng: "Em... đó còn không phải là do thói quen sao!"

"Về sau em cho phép anh làm thế?" - Thẩm Tu Lâm buồn cười hỏi.

"Cũng, cũng không rớt miếng thịt nào, nhưng thứ khác thì không được, anh đừng được voi đòi tiên!" - Diệp Hi đỏ mặt tía tai, ngồi xổm xuống quấy nước điên cuồng, cố che giấu cỗ xao động và sảng khoái khó hiểu trong lòng mình!

"Anh chỉ cần thế này là thỏa mãn rồi." - Thẩm Tu Lâm ngồi xổm gần bên cậu, lại nhanh chóng khẽ hôn mút một cái lên mặt cậu, sau đó nhanh chóng rời đi, vì đề phòng Diệp Hi đổi ý, rất có tâm cơ dời lực chú ý: "Xem, trông mặt biển thật giống bầu trời sao."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện