Sau khi chạy ra khỏi biệt thự Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi bắt đầu một ngày chinh phục, ở giữa ba căn phòng nhỏ của nam phụ đi qua đi lại, xoay tròn nhảy nhót, lượn lờ bán manh xoát độ hảo cảm, vô cùng vất vả! Bởi vì trước khi trộm thứ gì đó, đạo chính đều gửi thư cho Nam Cung thiếu gia, thế nên cả ngày hôm nay Thẩm Tu Lâm thu được hơn mười bức thư từ đạo chích, bình quân mỗi giờ một bức: "Chín giờ sáng hôm nay, ta sẽ tới lấy đi kem đánh răng được bào chế từ hai trăm loại thảo dược trân quý của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.", "9 giờ 30 phút sáng ngày hôm nay, ta sẽ tới lấy đi bộ đồ ngủ được đặc chế từ thiên tàm ti Bắc Hải của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.", "12 giờ trưa hôm nay, ta sẽ tới lấy đi bữa cơm trưa của Nam Cung thiếu gia, siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi.",... Đội cận vệ tiêu chuẩn hoàng gia của Nam Cung thiếu gia bị gã đùa quay như chong chóng trong biệt thự, đạo chích xoát độ tồn tại đến max, đến cả Diệp Hi không cung khai cũng giấu không nổi.

Nhưng may mà hai nam phụ khác lại rất điệu thấp, cả ngày nguyên soái đều an tĩnh ở trong phòng nấu nướng hải sản, vương tử cũng an tĩnh ở trong phòng chờ Diệp Hi đem hải sản từ chỗ nguyên soái tới lừa, một ngày ba bữa sáng trưa tối chưa từng nghỉ...

Thời gian qua mau, ngày tháng như thoi đưa! Rất nhanh đến buổi tối!

Thời điểm ban ngày, nguyên soái không yên tâm lặp đi lặp lại lời dặn dò Diệp Hi là sau khi mặt trời xuống núi thì đừng đến tìm mình, Diệp Hi thề son thề sắt đáp ứng sẽ không tới phòng nguyên soái khi mặt trời xuống núi.

...

Hoàng hôn đã chìm xuống mặt biển, ánh chiều tà vẫn ngoan cường nhuộm đỏ tán mây, phòng nhỏ nguyên soái dần dần biến mất giữa trời chiều, mái hiên và hành lang dần dần hòa thành một thể. Diệp Hi giảo hoạt núp sau cửa sổ, vừa vẽ chân gà trên mặt cát, vừa chờ dòng máu cự yêu Bắc Hải trong người nguyên soái bị trăng tròn đánh thức.

Dần dần, sợi nắng chiều cuối cùng cũng biến mất, ánh trăng bàng bạc u hàn chậm rãi lộ ra sau tầng mây đen, cùng lúc đó, trong phòng nguyên soái bắt đầu truyền ra từng tiếng gầm nhẹ áp lực mà nghẹn ngào.

Cũng không biết tình hình lúc trăng tròn, vị nguyên soái này biến thành bộ dáng gì...... Diệp Hi cẩn thận ló đầu ra ngoài cửa sổ, khe khẽ dõi mặt vào trong. Trong phòng chỉ bật một đèn bàn hơi sáng mờ, Mặc Sĩ X nguyên soái ngửa đầu dựa ngồi trên sô pha, cúc áo quân trang cởi một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc, dường như hắn đang liều mạng nhẫn lại điều gì đó mà Diệp Hi không thể nào biết được, ngực phập phồng liên tục, hầu kết lăn lộn, đổ mồ hôi đầm đìa, hai đường mày kiếm sắc bén thẳng tắp thống khổ mà cau lại, bàn tay nắm chặt, khớp hàm cắn đến nỗi cả cơ mặt đều run nhè nhẹ, nhưng trừ mấy thứ đó ra thì không dị động nào khác.

Diệp Hi vịn cửa sổ nhìn qua, cảm thấy khả năng cuồng hóa của nguyên soái chắc còn chưa chính thức bắt đầu, mang muốn lùi về từ từ nhìn tình huống, thì đúng lúc ấy, bỗng nhien đầu nguyên soái lệch về một bên, cặp mắt sắc bén mang vẻ khát máu cuồng bạo nhìn chăm chăm đối mắt với Diệp Hi! Trong chớp mắt đó, sát khí bốc hơi cuồn cuộn, nơi tròng mắt bị huân đỏ ngầu, gân xanh mạch máu trên mặt co giật, hàm răng trắng bóc cắn kêu ken két, bộ dạng vô cùng dữ dằn đáng sợ.

"..." Móa ơi, nam phụ này đáng sợ quá, Thẩm tổng cứu mạng a a a! Diệp Hi bị ánh mắt nguyên soái dọa sợ run rẩy, trong chớp mắt đã quên đi cơ hội đi vào trấn an nguyên soái để chinh phục, bản năng giống như chuột thấy mèo mau chóng lẩn xuống tầng hầm, Diệp Hi rụt cổ xuống, chi dư lại dúm tóc nhỏ bị gió đên thổi lay động dưới thành cửa sổ.

Nhưng đã bị nguyên soái phát hiện, cho nên lùi về phía sau cũng chẳng có ích lợi gì.

Diệp Hi run bần bật ngồi xổm bên chân tường một lúc, trong phòng yên tĩnh như nghĩa địa, ngay cả tiếng gầm nhẹ đứt quãng cũng biến mất, Diệp Hi đang rối rắm có nên thăm dò chút không, chứ bây giờ nguyên soái trong phòng còn đáng sợ hơn cả quỷ... Nhưng, khi Diệp Hi còn đang do dự ở cửa, trên đỉnh đầu cậu bỗng truyền đến tiếng cửa sổ vỡ giòn tan, thủy tinh vỡ nát như mưa rơi bắn ra ngoài cửa sổ, một tia chớp nhào ra không hề do dự cuốn lấy eo Diệp Hi kéo toàn bộ cậu vào!

Diệp Hi rất mất mặt, thét lên chói tai: "A a a a a!"

Nguyên hình Nguyên soái lại là thuộc hệ xúc tua!

Trong phòng đã không còn nguyên soái tiêu sái anh tuấn, thay thế vào đó chính là một con quái vật khổng lồ như sắp nhồi đầy căn phòng -- đó là một con... chắc là cự yêu Bắc Hải chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng vì nhà quá nhỏ, cho nên cự yêu có hơi nghẹn uất, đám xúc tua thô tráng co nhét trong góc tường, một đôi mắt sáng bích sắc to vằn vằn như quả bóng rổ sáng quắc nhìn chăm chăm Diệp Hi, sau đó há miệng gào một tiếng, lộ ra cái miệng khổng lồ sâu hun hút có thể nuốt chửng mấy trăm Diệp Hi vào trong bụng, xúc tua cuốn Diệp Hi dâng Diệp Hi dừng ở bên trên cái miệng khổng lồ đó, xúc tua giống như có thể tùy lúc biến Diệp Hi thành vật rơi tự do.

"Khoan khoan, đừng có ăn em, hôm nay em còn chưa tắm, người rất bẩn!" - Tuy trong lòng biết trên người mình mang vòng hào quang trọng sinh, sẽ không chết được, nhưng Diệp Hi vẫn bị cảnh trước mắt dọa sợ, bàng quang đau xót, suýt nữa bị dọa nước tiểu.

Nhưng bây giờ cậu đang lung lay không ngừng trên miệng rộng của nguyên soái, nếu bị dọa nước tiểu thì đồng nghĩa với việc...

Bàng quang, mày tranh thủ tý sức đi, tao không muốn phóng thích cầu vòng vào miệng nguyên soái, a đệt mẹ nó! Nếu xảy ra chuyện mất mặt như vậy, tao thà tự sát trọng sinh còn hơn! Diệp Hi dùng hết sức kẹp chặt hai chân, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cơ vòng co rút, còn chuyện chinh phục lại bị ném lên chín tầng mây!

Nhưng mà, ước chừng nửa phút trôi qua, xúc tua cuốn bên eo Diệp Hi vẫn không hề buông xuống, đôi mắt to xanh biết nhìn Diệp Hi không chớp, mơ hồ toát ra vẻ mê man.

Thấy đối phương tạm thời chưa tính ăn mình, Diệp Hi cũng bình tĩnh lại, run rẩy mở miệng hỏi: "Mặc Sĩ X nguyên soái, anh còn nhớ rõ em không?"

"Gào --?" - Nguyên soái phát ra tiếng gầm nhẹ nghi vấn, khó hiểu quơ quơ đầu to, cũng thành công cọ rớt đèn trần trên trần nhà.

"Là em, là em, người cứu anh trên bờ biển ngày hôm qua." - Diệp Hi lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, không hề có phong phạm của tiểu thụ phổ độ chúng sinh trong Mary Sue! "Anh đã nói muốn đưa em cùng rời khỏi hòn đảo này..."

Đôi mắt xanh biếc của nguyên soái chớp chớp, dùng xúc tua thả Diệp Hi thấp xuống một ít, để Diệp Hi tiếp xúc với đầu mình, ngay sau đó một tiếng gầm nhẹ chứa đầy thống khổ vang lên: "Grao grao grao --!"

"Anh... không thoải mái chỗ nào sao?" - Diệp Hi cố gắng dùng thần kinh thô của mình để phân biệt cảm xúc trong tiếng hô của nguyên soái.

"Gào!" - Túi đại não to nguyên soái lập tức hướng lên trên, thành công đâm thủng trần nhà, gạch đá và xi măng nện bùm bùm len làn da dẻo dai kiên cường của nguyên soái, giống như gào ngứa không lưu lại bất cứu dấu vết nào.

Diệp Hi cố gắng khắc phục nỗi sợ hãi đối với cự yêu Bắc Hải, vươn tay lên trên đôi mắt to của nguyên soái, đến một nơi được coi tạm là "trán", nhẹ nhàng sờ sờ, dịu dàng dỗ dành như đang dỗ trẻ con: "Ngoan nào, ngoan nào, không khó chịu, ngoan nào."

Nói đến kỳ quái, khi bàn tay Diệp Hi tiếp xúc đến cái trán của nguyên soái, một ánh quang màu trắng bạc bất ngờ chậm rãi tỏa ra từ lòng bàn tay cậu, giống như gợn nước lăn tăn bao phủ quanh người nguyên soái, ánh sáng đó thánh khiết mà mỹ lệ tựa như đến từ thiên đường, an ủi hơi thở hung tàn quanh thân cự yêu Bắc Hải.

Vẻ mặt Diệp Hi ngơ ngác nhìn mình chế ra bạch quang: "..."

Một đoạn lấy một viên dịu dàng thiện lương trị bách bệnh, và trái tim yêu hòa bình đánh tan bóng tối tội ác trong văn Mary Sue, cuối cùng cũng xuất hiện!

"Gào ~" - Tiếng gào của nguyên soái trở nên vô hại hơn nhiều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra vui vẻ! Hắn dùng xúc tua kéo Diệp Hi đến gần mặt to của mình, sau đó cọ loạn vài cái như đang làm nũng vậy.

Diệp Hi lại cảm giác nội tạng của mình sắp bị túi đại não của nguyên soái cọ hỏng, cuối cùng thì nguyên soái cũng dừng làm nũng, cũng dưới tác dụng của bạch quang mà biến trở về hình người, mấy xúc tua quấn quanh Diệp Hi biến ảo thành đôi tay thon dài kiện mỹ, giữ chặt eo Diệp Hi, thuận thế kéo cậu vào trong lòng ngực của mình.

"... Cám ơn em." - Nguyên soái thấp giọng nói bên tai Diệp Hi.

Diệp Hi vội nói: "Đừng khách khí."

Đây đều là khăn quàng đỏ chúng em nên làm.

Nguyên soái ôm cậu càng chặt hơn: "Em là người đâu tiên trên thế gian này có thể cứu giúp ta khỏi trạng thái cuồng hóa của cự yêu Bắc Hải."

Tuy sớm biết nhưng Diệp Hi vẫn dối trá hỏi: "Cự yêu Bắc Hải? Đó là cái gì?"

"Là huyết thống truyền lưu bao thế hệ trong gia tộc chúng ta, nó là một con quái vật biển sâu tồn tại chân chính trên thế gian này, không biết từ thế hệ nào đã bắt đầu dung hợp với huyết mạch gia tộc bọn ta, ta có thể khống chế sức mạnh biển cả cũng chính là từ huyết thống này, thế nhưng..." - Nguyên soái dừng một lúc, ưu thương nói, "Mỗi khi đến đêm trăng tròn, ta sẽ biến thành một con quái vật, hơn nữa bị coi là chúa tể thích chết chóc và khát máu, khi ta còn nhỏ, ta đã từng biến hóa cắn nuốt thú nuôi ta yêu quý nhất... Kể từ đó, ta không dám cho ai nửa phần tình cảm của mình, ta sợ một ngày nào đó, ta sẽ biến thành quái vật đáng sợ hại chết người yêu trog lòng ta, sợ người đó cũng sẽ như thú nuôi kia, nhưng, em...." - Thanh âm nguyên soái kích động phát run: "Sao em làm được điều đó? Vì sao em có thể hóa giải cuồng hóa của ta?"

"Em không biết..." - Diệp Hi cố gắng tránh khỏi ôm ấp mạnh mẽ của Phác nguyên soái, vô cùng sát phong cảnh nói: "Anh có thể mặc quần áo vào trước rồi hẵng nói không?"

Lộ mông lừa tình đúng là rất kỳ quái, đã hiểu chưa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện