Tiếp lấy tách trà Diệp Tĩnh Vân cố ý làm đổ vào người mình, Diệp Sở không hề ngại ngần chuyện nàng đã dùng qua. Sau khi thổi cho nguội thì liền uống một ngụm, than thở: “Trà ngon, cảm ơn nhiều!”

Tĩnh Vân thấy Diệp Sở nuốt nước trà mình đã dùng thì không khỏi đỏ ửng cả mặt, trong lòng mắng vô lại nhưng lực bất tòng tâm.

Tình Văn Đình thấy Diệp Tĩnh Vân liên tục gây chiến với Diệp Sở, không nhịn được bèn cười trộm, thầm nghĩ Diệp Sở có dạng người nào mà chưa gặp, chút thủ đoạn của Tĩnh Vân thì làm gì được hắn.

Tình Văn Đình không hề để ý tới trận chiến của hai người, tiếp tục dò hỏi Diệp Sở: “Thật sự không thể dắt người ngoài vào? Vi phạm sẽ bị ném vào hang rắn hả?”

“Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi lừa ngươi chắc?” Diệp Sở đảo đảo mắt gằn giọng: “Sao ngươi luôn nghĩ tới chuyện đó vậy? Nơi đó không huyền bí như ngươi tưởng tượng đâu!”

Tình Văn Đình sụ mặt, nghĩ thầm ngươi ở trong đó nên đương nhiên chẳng thấy hấp dẫn là đúng rồi. Với người ngoài mà nói thì chỉ nhìn nơi đó thôi đã khiến người ta muốn leo lên chiêm ngưỡng.

“Ngươi vào Tiên thiên cảnh rồi, khi nào thì quay về?” Cuối cùng Tình Văn Đình quyết định buông bỏ, chỉ còn tò mò chuyện trở về của hắn.

Diệp Sở khẽ thở dài, thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Một thời gian nữa!”

Dù biết trở về Thanh Di Sơn sẽ được thấy tận mắt sự thần bí và kỳ lạ nơi ấy, nhưng lúc này chỉ vừa đặt chân vào Tiên thiên cảnh nên Diệp Sở muốn củng cố cảnh giới rồi mới nghĩ đến chuyện quay về.

Quan trọng hơn, hắn vẫn còn đang băn khoăn chuyện mộ Đại tướng quân.

“Vậy ngươi vẫn tiếp tục ở Nghiêu thành?” Nàng hỏi Diệp Sở, đôi mắt đẹp long lanh nhìn hắn chằm chằm: “Đến Hoàng thành với chúng ta nha?!”

“Đi Hoàng thành?” Diệp Sở kinh ngạc, thấy đôi mắt Diệp Tĩnh Vân cũng chiếu thẳng vào mình thì bèn mỉm cười đáp: “Sẽ xem xét, lúc nào có hứng sẽ tới đó.”

“Ngươi còn dám đến Hoàng Thành sao?” Diệp Tĩnh Vân đột nhiên cười phá lên: “Hiện giờ biểu muội Kỷ Diệp cũng đang ở đấy nhé!”

Trong đầu Diệp Sở không khỏi nhớ tới một nữ nhân xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành. Nghĩ đến thưở ban đầu phong tình quần áo rối loạn thì tâm tình không khỏi nhộn nhạo. Nhưng ngẫm lại cảnh tượng mình bị nàng đạp xuống giường, không khỏi xấu hổ vô cùng. Mặc dù lúc đó mình vẫn chưa biết gì nhưng tiếng nhơ thì tài nào rửa sạch được nữa.

“Ta cảm thấy gần đây tu hành khá hiệu quả nên rất sảng khoái, đang cố gắng nhanh chóng đạt Tiên thiên cảnh ngũ trọng.” Diệp Sở nói đây hiên ngang, bộc phát chí khí.

“Tiên thiên cảnh ngũ trọng?” Tình Văn Đình hỏi: “Sao nhất định phải đạt tới mức đó?”

“Bởi vì khi đạt tới Tiên thiên cảnh, nếu chưa về núi thì lúc đặt chân vào Tiên thiên cảnh ngũ trọng lại bắt buộc phải quay về.” Diệp Sở nói: “Hơn nữa còn có thể dẫn ngươi theo!”

“Vậy ngươi mau tu luyện đi!” Tình Vân Đình nghe thấy vô cùng hưng phấn, đang chán nản lại nghe được tin tức hả dạ đến thế. Dẫn được người theo, vậy chẳng phải nàng được nhìn ngắm Thanh Di Sơn rồi.

Nơi đó với nàng có sức hấp dẫn vô cùng to lớn, trong lòng luôn cồn cào ý định vén lên bức màn bí mật Thanh Di sơn.

Diệp Tĩnh Vân và Đàm Diệu Đồng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy buồn cười. Tình Văn Đình là ai? Bản thân cực kỳ ưu tú là một chuyện, đã vậy còn là Thánh nữ một tông môn cổ xưa, sao lại cảm thấy hứng thú với một ngọn núi vụn như vậy?

Cái núi quái quỷ ấy có gì tốt mà khiến nàng hao tổn quá nhiều tâm tư vào như thế?!

Hai người không ai thấu hiểu được nỗi niềm của nàng, chỉ cần thấy người của Thanh Di Sơn thôi đã khiến nàng hứng thú ngay, rất muốn biết nơi đó huyền ảo bí ẩn tới mức nào.

Dù ngay cả vị Thái thượng hoàng của Đế quốc, chẳng phải cũng nóng lòng muốn vào Thanh Di Sơn hay sao? Chỉ bấy nhiêu đã có thể thấy được chuyện này hấp dẫn đến mức nào.

“Ngươi nghĩ đạt ngũ trọng dễ như bốc kẹo cho vào miệng à?!” Diệp Sở đảo mắt trắng dã. Hắn chỉ mới đặt chân vào Tiên thiên cảnh, muốn lên ngũ trọng không phải chuyện trong một sớm một chiều. Chẳng qua nếu như đạt tới cảnh giới kia thì Diệp Sở có lòng tin xông vào mộ Đại tướng quân một lần nữa.

Với thể chất thần kỳ của hắn cộng với cảnh giới Tiên thiên ngũ trọng, nếu như xông vào mộ Đại tướng quân dù không thành công thì cũng giảm nguy hiểm đến mức tối thiểu.

Bí mật mộ Đại tướng quân vô cùng hấp dẫn. Từ lâu Đại tướng quân là đệ nhất nhân của Đế quốc, thành tựu vượt xa cường giả trong các triều đại Đế quốc, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến bao người điên cuồng. Theo lời đồn đãi, khám phá được bí mật mộ Đại tướng quân thì có thể bước lên đỉnh cao, trở thành tuyệt thế cường giả.

Bạch Báo từng vào mộ Đại tướng quân, Diệp Sở có hỏi thăm thì ông ta không hề biết bí mật bên trong. Bạch thúc nói với hắn rằng, ông chỉ cần vài thứ trong đó nên mới vào vì chúng rất quan trọng với gia tộc, ngoài ra thì không biết gì nữa.

Diệp Sở chẳng có lý do gì để nghi ngờ Bạch Báo cả, nếu vậy khẳng định bí mật trong đó chưa ai khám phá được.

Từ lúc đến thế giới này, Diệp Sở tương đối lười nhác, không có lý tưởng gì. Hắn chỉ có một động lực duy nhất là nhanh chóng tăng thực lực bản thân.

Bước vào đám người Thanh Di Sơn, nếu không tăng mạnh thực lực thì chỉ còn một con đường chết. Không ai muốn chết cả, đặc biệt với người đã chết một lần như Diệp Sở.

Một lần chết thì được đưa đến thế giới này, nếu chết thêm lần nữa thì chắc gì còn vận khí tốt? Như thế thì quá ảo tưởng sức mạnh rồi!

Cô nàng Diệp Tĩnh Vân hiển nhiên rất thích khiêu khích Diệp Sở, thỉnh thoảng cà khịa hắn mấy câu. Nhưng Diệp Sở không hề chấp mấy nữ nhân như thế, tùy nàng muốn nói gì thì nói, hắn cứ coi như gió thoảng qua tai.

Bộ dạng miệt thị của Diệp Sở khiến Diệp Tĩnh Vân tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nhưng lại lực bất tòng tâm, không làm được gì.

“Tiểu thư, Thượng Quan công tử ở thuyền đối diện muốn được gặp người.” Tiểu Duy không biết vào từ lúc nào, báo với Tình Văn Đình nhưng ánh mắt lại nhìn sang Đàm Diệu Đồng.

Nàng vừa nghe thấy cái tên kia thì sắc mặt đỏ lên, đánh mắt ra hiệu với Tình Văn Đình, lắc lắc đầu.

“Ha ha…” Tình Văn Đình cười vô cùng trong trẻo: “Thật sự không muốn gặp hắn sao? Người ta một đường đuổi theo không hề dễ dàng nha, tuyệt tình quá khiến hắn thương tâm lắm đấy!”

“Văn Đình!” Đàm Diệu Đồng hờn dỗi, hơi bất mãn khi Tình Văn Đình vẫn cố tình trêu chọc mình.

“Được rồi, được rồi, không nhìn thì sẽ không nhìn! Ái chà, dù sao cũng không phải lần đầu từ chối, thêm lần nữa cũng chẳng chết chóc gì.” Tình Văn Đình vừa định để Tiểu Duy truyền lời thì bị Diệp Tĩnh Vân chen ngang.

“Sao lại không gặp chứ? Ta lâu rồi chưa thấy Thượng Quan công tử đây, đang háo hức lắm nha!” Diệp Tĩnh Vân cười to: “Các ngươi không gặp thì ta gặp. Tiểu Duy, thông báo cho Thượng Quan công tử sang đây đi...”

"Tĩnh Vân!" Đàm Diệu Đồng hờn dỗi.

Diệp Tĩnh Vân ngồi cười, không hề để ý đến bộ dạng của Diệu Đồng, thúc giục Tiểu Duy nhanh chóng đi mời khách.

Mặc dù Diệu Đồng không hề muốn gặp hắn nhưng Diệp Tĩnh Vân lại thích làm ngược lại, nên nàng cũng đành phải bó tay.

“Diệp Sở! Dù sao cũng là người Diệp gia chúng ta, hôm nay sẽ giới thiệu cho ngươi một đệ tử thế gia. Nếu có quan hệ tốt với hắn thì không chừng ngươi một bước lên trời, thấy ta tốt với ngươi không?!” Diệp Tĩnh Vân mỉm cười với Diệp Sở.

Diệp Sở quan sát Diệp Tĩnh Vân thấy nàng đảo mắt liên tục, nụ cười vô cùng mờ ám thì không khỏi rùng mình, suy nghĩ xem nữ nhân này tính chơi chiêu gì với mình?

Tình Văn Đình biết nguồn gốc của Diệp Sở nên nụ cười trên môi đầy sự bất đắc dĩ, vỗ vai Diệp Tĩnh Vân: “Đừng nói tỷ muội không nhắc nhở ngươi, cẩn thận gậy ông đập lưng ông nhé!”

“Hả?!” Diệp Tĩnh Vân không hiểu lời nói của Tình Văn Đình.

Tình Văn Đình vẫn cười sảng khoái như cũ, không còn quan tâm đến chuyện Diệp Tĩnh Vân và Diệp Sở nữa. Nàng biết hai người không ngừng đối đầu với nhau, nhưng Diệp Sở nào phải tay mơ để bị quay như dế?!

Dĩ nhiên, có trò vui để xem thì Tình Văn Đình không bao giờ từ chối cả. Dù thế nào cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của nàng với hai người.

“Khó trách Diệp Sở nói, làm kẻ ngoài cuộc xem trận chiến rất thú vị, có đạo lý! Ha ha ha...” Đôi mắt Tình Văn Đình hấp háy, đầy vẻ ranh mãnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện