Khi đưa Đàm Diệu Đồng đi du ngoạn Hàn hồ, Diệp Sở thậm chí còn thuê một chiếc thuyền lá nhỏ, để mặc nó trôi chầm chậm dưới làn mưa bụi mờ ảo giữa Hàn hồ. Trên làn nước sóng sánh của Hàn hồ, nếu dõi mắt về nơi xa sẽ thấy ánh dương quang sau màn mưa bụi lúc ẩn lúc hiện, những ngọn núi xa xa ẩn trong màn sương mờ, chỉ lộ ra những sườn núi quanh co dọc lên đến đỉnh.

Đàm Diệu Đồng ngồi trên chiếc thuyền con, thân thể mềm mại lắc lư theo từng con gió nhẹ, thỉnh thoảng lại thò tay vốc một vốc nước khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng lan xa.

Cánh tay ngọc của Đàm Diệu Đồng nhẹ nhàng khua trong làn nước, nhìn làn da nõn nà của nàng khiến hắn không khỏi nhớ đến cảnh vào trộm phòng nhìn thấy nàng lõa thể, cặp đùi trơn như mỡ dê, vừa trắng lại vừa tròn. Gò ngực cao vút, thậm chí hắn còn nhìn thấy hai đỉnh đỏ hồng cùng với bờ cỏ miên man dưới lớp quần. Nghĩ đến đây, Diệp Sở cảm thấy máu đang chạy rần rần trong người (Máu dê thượng não cmnr! – Dịch giả).

Dáng ngọc ấy hòa chung với mỹ cảnh của Hàn hồ khiến Diệp Sở cảm giác ‘tiểu đệ’ của hắn đang ngóc đầu phản ứng.

Cho dù Diệp Sở có linh hồn hai kiếp, kiếp trước lại ngụp lặn ở vô số hộp đêm, chơi bời trăng gió biết bao nhiêu đêm với vô vàn người đẹp nhưng nữ nhân có thể đoạt mất hồn phách của hắn cũng chẳng có mấy. Diệp Sở tự nhận sức miễn dịch với mỹ nhân của bản thân cũng đủ mạnh rồi, nhưng lúc này hắn vẫn cảm giác được tâm linh mình đang run rẩy.

"Nhìn ta xong chưa vậy?" Đàm Diệu Đồng thấy Diệp Sở nãy giờ vẫn ngắm mình chăm chú, thì bèn mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền kiều mị mà hỏi Diệp Sở.

"Ta đang suy nghĩ rằng, có con cá háo sắc nào đang chuẩn bị nhảy lên hôn tay của nàng không!" Diệp Sở nhìn Đàm Diệu Đồng rồi cười đáp.

"Nói hưu nói vượn! Làm sao mà... Á!!! " Đàm Diệu Đồng vừa muốn nói gì đó nhưng liền thét lên một tiếng, giật lại cánh tay. Một con cá trích không biết từ đâu bơi ngang, đột nhiên chạm vào tay của nàng.

"Ha ha..." Diệp Sở cười to, đoạn liền vung tay, nháy mắt đã tóm được con cá, hắn cay cú thốt lên: "Đúng là một con cá háo sắc! Ta còn chưa có hôn mà ngươi lại dám giành phần rồi!"

Đàm Diệu Đồng cảm thấy mặt mình nóng hầm hập, nhớ lại Diệp Sở vừa dứt lời thì đã có con cá đụng vào tay nàng ngay. Đặc biệt lại bị Diệp Sở trêu chọc khiến cho nàng không hề dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sở nữa.

"Diệp Sở, Diệu Đồng! Sao hai ngươi lại ở đây?"

Diệp Sở chuẩn bị trêu Đàm Diệu Đồng thêm mấy câu nữa thì giọng của Tình Văn Đình chợt truyền tới cách hai người không xa, một chiếc thuyền lớn đang chầm chậm tiến đến nơi này.

Nãy giờ Diệp Sở vẫn chú ý cả vào Đàm Diệu Đồng, đúng là không phát hiện ra các nàng được. Thấy Tình Văn Đình bắt ván cho bọn họ lên thuyền thì Diệp Sở mới trưng ra nụ cười vô sỉ rồi mới dìu Đàm Diệu Đồng vẫn còn đỏ mặt bước lên thuyền.

"Ha ha, Diệp Sở! Không ngờ ngươi ra tay nhanh đến như vậy nha! Mới gặp Diệu Đồng của chúng ta chưa có bao lâu thì liền bắt cóc nàng đi ngắm trăng hoa, tình chàng ý thiếp rồi nhỉ. Thuyền con này, Hàn hồ này, nghịch nước này, không phải là rất lãng mạn sao?" Tình Văn Đình cười khúc khích, ánh mắt thì xoáy vào Đàm Diệu Đồng nói: "Ngươi cũng quá gà nha, mới có mấy lần mà đã bị Diệp Sở gạt tới tay rồi à?"

"A..." Đàm Diệu Đồng vô cùng thẹn thùng, liền bối rối giải thích: "Diệp Sở chỉ dẫn ta đi du ngoạn Hàn hồ thôi, không có phải như ngươi nói vậy mà!"

"Ta hiểu mà..." Tình Văn Đình nở nụ cười ám muội, đôi mắt đẹp liền ngắm nghía Đàm Diệu Đồng một hồi thì cười nhạt nói: "Đúng là ta quấy rầy hai người rồi, ta đây chân thành xin lỗi nhá!"

Đàm Diệu Đồng im lặng, gương mặt trắng nõn đỏ hồng chôn chân đứng đó. Nàng biết là giải thích càng nhiều thì Tình Văn Đình càng trêu nàng thêm mà thôi.

Với độ dày da mặt của Diệp Sở thì hắn chẳng hề sợ Tình Văn Đình cười nhạo, tự nhiên tiêu sái đi đến cạnh Tiểu Duy, ném cho nàng con cá trích nói: "Hôm nay nhất định phải làm thịt nó, tuyệt đối không cho nó sống quá đêm nay!"

Tiểu Duy ngẩn người, thấy Diệp Sở tính toán cả với một con cá, nàng bèn tò mò hỏi Diệp Sở: "Diệp Sở thiếu gia à, cá cũng có đắc tội với ngài sao?"

"Ta ghen tỵ với nó!" Diệp Sở phất tay đáp, liền bảo Tiểu Duy đem con cá đi chiên ngay. Tiểu Duy chỉ le lưỡi, nàng thật sự không rõ, chỉ một con cá mà sao lại chọc được Diệp Sở nữa!?

Chỉ có Đàm Diệu Đồng đứng ở đó, mắt cũng chẳng dám nhìn lấy Diệp Sở, hai tai đều đỏ bừng.

Diệp Tĩnh Vân đứng bên cạnh, giương đôi mắt đen láy nhìn Diệp Sở rồi chuyển sang trên người Đàm Diệu Đồng. Nàng đương nhiên biết Đàm Diệu Đồng chả có cái gì với Diệp Sở cả, nhưng cũng đã nhìn ra cô nàng hẳn không ghét hắn. Điều này khiến cho Diệp Tĩnh Vân cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Cái tên danh hôi như chuột này mà lại có thể làm cho thiên kiêu chi nữ như Đàm Diệu Đồng có hảo cảm!

"Diệp Sở! Sao quần áo ngươi rách nát như vậy, chẳng lẽ định làm điều gì với Diệu Đồng của chúng ta sao? Vừa bị đánh à?" Diệp Tĩnh Vân đứng bên cạnh, đôi chân thon dài đứng ung dung, trông vô cùng ngon mắt.

Diệp Sở lẳng lặng dời ánh mắt khỏi đôi chân miên man của Diệp Tĩnh Vân, nhún vai tự nhiên đi tới bộ đồ trà bên cạnh, tự rót cho mình một tách rồi rồi uống. Hắn vẫn dửng dưng với chuyện Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân luôn trêu chọc, chỉ có Đàm Diệu Đồng thì vẫn còn đỏ ửng mặt mày từ nãy đến giờ.

...

Sau khi Tình Văn Đình và Diệp Tĩnh Vân trêu chọc Đàm Diệu Đồng một phen thì đã khiến Đàm Diệu Đồng giận dỗi, nét thanh xuân hiện lên rạng ngời mỵ hoặc. Dưới sự chống đỡ yếu ớt, thêm cả sự van cầu thì hai nàng mới thôi trêu chọc Đàm Diệu Đồng.

Diệp Sở một bên ngắm ba cô nàng nhí nhố, cảnh đẹp như vậy mà... nên Diệp Sở cứ chầm chậm mà uống trà. Thấy tam nữ đi tới Diệp Sở bèn rót một ly đưa cho Đàm Diệu Đồng.

"Chậc chậc! Còn nói các người không có gì à? Tại sao Diệp Sở lại chỉ rót trà cho người mà chả thèm đoái hoài đến hai người chúng ta? Còn Diệp Sở này, ngươi đừng có thất đức như vậy được không, chúng ta là người quen nha!" Gương mặt kiều diễm của Tình Văn Đình khẽ lộ nét cười mà nói.

"Chẳng lẽ ta phải pha trà cho mấy người đâm thọc ta à?" Diệp Sở trợn mắt chả thèm để ý Tình Văn Đình.

Đàm Diệu Đồng nhận lấy tách trà của Diệp Sở, gương mặt ửng hồng như rướm máu, đỏ bừng như ráng chiều.

Tình Văn Đình biết vụ trêu chọc chỉ có tác dụng với Đàm Diệu Đồng mà thôi, đối với cái tên mặt dày như Diệp Sở thì mấy chiêu mèo cào này của mình cũng chả đủ khiến hắn lung lay.

"Ngươi thật là đã vào Tiên thiên cảnh?" Tình Văn Đình đảo đôi mắt đẹp, kinh ngạc nhìn Diệp Sở hỏi. Khi nghe được Đàm Diệu Đồng thuật lại, rồi lại nghe được tin Diệp Sở một mình đánh bại cả ba tên Tiên thiên cảnh thì nàng liền nghĩ: “Hắn vậy mà đã đột phá đến Tiên thiên cảnh rồi?!” Điều này khiến cho Tình Văn Đình cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ừ, mới vừa tấn cấp!" Diệp Sở nhìn sang Tình Văn Đình gật đầu đáp.

"Ngươi không phải muốn nhờ vào Cực Ý Ngọc sao? Vậy ngươi làm sao mà đột phá? Hay ngươi đã tìm được Cực Ý Ngọc rồi?" Tình Văn Đình tò mò hỏi.

Diệp Sở nói: "Đột nhiên hôm nay được cho một khối nên đột phá rồi!"

Diệp Sở nhìn về phía Đàm Diệu Đồng đáp, nhìn thấy rõ nàng thở phào nhẹ nhõm. Hiển nhiên là nàng sợ Diệp Sở nói là nàng đã đưa hắn, đến lúc đó chắc chắn là sẽ bị Tình Văn Đình trêu chọc không ngừng.

Tình Văn Đình cũng không hề hoài nghi, đánh giá Diệp Sở một chút rồi nói: "Ngươi rốt cục đạt tới Tiên thiên cảnh rồi, có phải muốn trở về nơi đó hay không?"

Tình Văn Đình rất muốn lên Thanh Di Sơn xem một chút, nàng đúng là rất muốn biết nơi nơi thần bí ấy rốt cuộc là một địa phương như thế nào.

Diệp Sở cười cười đang muốn đáp thì chân liền nhanh chóng rút về, tung người lên bắt lấy chén trà của Diệp Tĩnh Vân đang đổ xuống chân của mình: "Đừng có ác như vậy chứ, đó là nước nóng đó nha!"

Thấy Diệp Sở đoán được ý định của mình, sắc mặt Diệp Tĩnh Vân thoạt đỏ lên nhưng vẫn không hề kém cạnh, bèn nguýt Diệp Sở một cái. Nhưng trong lòng cũng hết sức kinh ngạc khi nghe được Tình Văn Đình và Diệp Sở nói chuyện với nhau: "Diệp Sở mà cũng đã bước vào Tiên thiên cảnh, không phải là nói đùa chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện