Ngồi xuống trước mặt nàng, dịu dàng hỏi:
“Nương tử, sao lại ngồi đây? Có chuyện gì vậy?”
Dưới bóng đêm u tịch, ánh mắt Hàn Diệp vẫn sáng rực như sao trời, lấp lánh tựa tinh quang giữa màn đêm.
La Vân Khỉ chưa từng thấy ánh mắt nào đẹp đến vậy, không khỏi ngẩn ngơ một thoáng.
“Không sao. Còn chàng, sao lại ra đây?”
Hàn Diệp vén tà áo, ngồi xuống bên cạnh, kéo tay nàng, giọng ôn nhu:
“Nghe thấy tiếng mở cửa, sợ nàng có chuyện nên ra xem.”
La Vân Khỉ khẽ “ồ” một tiếng, rồi nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
Lặng lẽ hỏi:
“Nếu mọi người đều nói thiếp là yêu tinh, chàng sẽ nghĩ sao?”
Hàn Diệp cụp mi nhìn nàng.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, hàng mi cong dài đổ xuống hai vệt bóng nhạt trên gò má. Dung mạo vốn đã tinh xảo, giờ trong đêm lại thêm phần thanh lệ.
Kiều diễm mà chẳng lẳng lơ, trong sáng mà không nhạt nhòa, giữa chân mày lại mang nét anh khí hiếm thấy ở nữ tử, vậy mà hòa hợp vô cùng. Nhìn đến thất thần.
Chỉ đến khi La Vân Khỉ ngẩng đầu, hắn mới hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại nghĩ đến chuyện này nữa rồi?”
La Vân Khỉ chỉnh lại tư thế, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn:
“Không có gì, chỉ là thiếp thấy tò mò thôi.”
Ngón tay Hàn Diệp khẽ siết lại, thanh âm cũng trầm thêm vài phần:
“Ta từng nói rồi, nàng là thê tử ta đã nhận định. Dù nàng là gì, tình ý của ta với nàng cũng sẽ không thay đổi.”
La Vân Khỉ bất giác hỏi luôn:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Đã không thay đổi, sao độ hảo cảm của chàng với thiếp lại giảm?”
“Độ hảo cảm?”
Hàn Diệp chau mày, cúi đầu đầy nghi hoặc.
La Vân Khỉ lập tức giật mình – sao lại lỡ miệng nói ra tâm tư trong lòng?
“À không, thiếp là nói… dạo trước chàng đối với thiếp thật lạnh nhạt.”
Hàn Diệp vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng nói dịu dàng như nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta chẳng đã giải thích rồi sao? Tất cả đều là vì muốn che mắt Ngô A Hương mà thôi.”
Vừa nhắc đến Ngô A Hương, La Vân Khỉ liền nhớ đến chuyện nàng lỡ miệng nói người ta có mùi hương son phấn. Trong lòng lại dâng lên vị chua, khẽ rủa một tiếng:
“Mặt dày, còn dám đi ngửi hương son người khác.”
Hàn Diệp tức thì giơ tay lên thề:
“Ta thề, thực sự là vô tình ngửi thấy. Nếu ta dối lòng, thì ta…”
La Vân Khỉ vội đưa tay che miệng hắn lại:
“Thôi được rồi, thiếp tin chàng là được chứ gì.”
Hàn Diệp thuận thế nắm lấy tay nàng, ánh mắt như ngọn đèn sâu thẳm giữa đêm khuya, nhẹ giọng tha thiết nói:
“Nương tử, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Trong tâm này, nàng đã lấp đầy, nào còn chỗ cho ai khác nữa.”
Đón lấy ánh nhìn nóng bỏng mà chân thành ấy, má La Vân Khỉ khẽ ửng hồng, bất giác quay mặt đi:
“Miệng chàng hôm nay… chẳng lẽ tẩm mật rồi hay sao?”
Hàn Diệp đưa tay đặt nhẹ lên vai của nàng, khẽ xoay mặt nàng về phía mình.
“Nếu nàng thích nghe, vậy ta nguyện nói cho nàng mỗi ngày.”
“Hừ, ai thèm nghe mấy lời này chứ…”
La Vân Khỉ vùng vằng muốn đứng dậy, lại bị vòng tay Hàn Diệp siết lấy bên hông, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã nhào vào lòng hắn.
Mắt chạm mắt, nàng thấy nơi cổ họng hắn cuộn lên một cái rõ ràng.
Gương mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng như hoa đào nở rộ trong sương sớm.
“Đừng nghịch nữa, chàng còn phải vào đọc sách mà.”
Hàn Diệp vẫn giữ nàng ngồi trên đùi mình, thanh âm khẽ khàng mà khàn đục:
“Hôm nay không đọc nữa. Chỉ muốn ở bên nàng thôi.”
Gương mặt tuấn tú ấy ngày càng gần hơn, khiến lòng nàng bất giác rối loạn.
La Vân Khỉ giơ tay đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt. Hơi thở ấm nóng của hắn đã phủ sát lên nàng.
Khi bốn cánh môi sắp chạm nhau, bỗng vang lên tiếng bước chân.
La Vân Khỉ giật nảy mình, lập tức đẩy mạnh Hàn Diệp ra.
Chỉ thấy Hàn Mặc dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mơ màng bước ra:
“Ca, tẩu, sao hai người còn chưa ngủ vậy?”
“Nương tử, sao lại ngồi đây? Có chuyện gì vậy?”
Dưới bóng đêm u tịch, ánh mắt Hàn Diệp vẫn sáng rực như sao trời, lấp lánh tựa tinh quang giữa màn đêm.
La Vân Khỉ chưa từng thấy ánh mắt nào đẹp đến vậy, không khỏi ngẩn ngơ một thoáng.
“Không sao. Còn chàng, sao lại ra đây?”
Hàn Diệp vén tà áo, ngồi xuống bên cạnh, kéo tay nàng, giọng ôn nhu:
“Nghe thấy tiếng mở cửa, sợ nàng có chuyện nên ra xem.”
La Vân Khỉ khẽ “ồ” một tiếng, rồi nghiêng đầu tựa vào vai hắn.
Lặng lẽ hỏi:
“Nếu mọi người đều nói thiếp là yêu tinh, chàng sẽ nghĩ sao?”
Hàn Diệp cụp mi nhìn nàng.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng, hàng mi cong dài đổ xuống hai vệt bóng nhạt trên gò má. Dung mạo vốn đã tinh xảo, giờ trong đêm lại thêm phần thanh lệ.
Kiều diễm mà chẳng lẳng lơ, trong sáng mà không nhạt nhòa, giữa chân mày lại mang nét anh khí hiếm thấy ở nữ tử, vậy mà hòa hợp vô cùng. Nhìn đến thất thần.
Chỉ đến khi La Vân Khỉ ngẩng đầu, hắn mới hoàn hồn, ngạc nhiên hỏi:
“Sao lại nghĩ đến chuyện này nữa rồi?”
La Vân Khỉ chỉnh lại tư thế, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn:
“Không có gì, chỉ là thiếp thấy tò mò thôi.”
Ngón tay Hàn Diệp khẽ siết lại, thanh âm cũng trầm thêm vài phần:
“Ta từng nói rồi, nàng là thê tử ta đã nhận định. Dù nàng là gì, tình ý của ta với nàng cũng sẽ không thay đổi.”
La Vân Khỉ bất giác hỏi luôn:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Đã không thay đổi, sao độ hảo cảm của chàng với thiếp lại giảm?”
“Độ hảo cảm?”
Hàn Diệp chau mày, cúi đầu đầy nghi hoặc.
La Vân Khỉ lập tức giật mình – sao lại lỡ miệng nói ra tâm tư trong lòng?
“À không, thiếp là nói… dạo trước chàng đối với thiếp thật lạnh nhạt.”
Hàn Diệp vươn tay ôm nàng vào lòng, giọng nói dịu dàng như nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta chẳng đã giải thích rồi sao? Tất cả đều là vì muốn che mắt Ngô A Hương mà thôi.”
Vừa nhắc đến Ngô A Hương, La Vân Khỉ liền nhớ đến chuyện nàng lỡ miệng nói người ta có mùi hương son phấn. Trong lòng lại dâng lên vị chua, khẽ rủa một tiếng:
“Mặt dày, còn dám đi ngửi hương son người khác.”
Hàn Diệp tức thì giơ tay lên thề:
“Ta thề, thực sự là vô tình ngửi thấy. Nếu ta dối lòng, thì ta…”
La Vân Khỉ vội đưa tay che miệng hắn lại:
“Thôi được rồi, thiếp tin chàng là được chứ gì.”
Hàn Diệp thuận thế nắm lấy tay nàng, ánh mắt như ngọn đèn sâu thẳm giữa đêm khuya, nhẹ giọng tha thiết nói:
“Nương tử, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng. Trong tâm này, nàng đã lấp đầy, nào còn chỗ cho ai khác nữa.”
Đón lấy ánh nhìn nóng bỏng mà chân thành ấy, má La Vân Khỉ khẽ ửng hồng, bất giác quay mặt đi:
“Miệng chàng hôm nay… chẳng lẽ tẩm mật rồi hay sao?”
Hàn Diệp đưa tay đặt nhẹ lên vai của nàng, khẽ xoay mặt nàng về phía mình.
“Nếu nàng thích nghe, vậy ta nguyện nói cho nàng mỗi ngày.”
“Hừ, ai thèm nghe mấy lời này chứ…”
La Vân Khỉ vùng vằng muốn đứng dậy, lại bị vòng tay Hàn Diệp siết lấy bên hông, chân nàng mềm nhũn, cả người ngã nhào vào lòng hắn.
Mắt chạm mắt, nàng thấy nơi cổ họng hắn cuộn lên một cái rõ ràng.
Gương mặt La Vân Khỉ lập tức đỏ bừng như hoa đào nở rộ trong sương sớm.
“Đừng nghịch nữa, chàng còn phải vào đọc sách mà.”
Hàn Diệp vẫn giữ nàng ngồi trên đùi mình, thanh âm khẽ khàng mà khàn đục:
“Hôm nay không đọc nữa. Chỉ muốn ở bên nàng thôi.”
Gương mặt tuấn tú ấy ngày càng gần hơn, khiến lòng nàng bất giác rối loạn.
La Vân Khỉ giơ tay đẩy hắn ra, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt. Hơi thở ấm nóng của hắn đã phủ sát lên nàng.
Khi bốn cánh môi sắp chạm nhau, bỗng vang lên tiếng bước chân.
La Vân Khỉ giật nảy mình, lập tức đẩy mạnh Hàn Diệp ra.
Chỉ thấy Hàn Mặc dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, mơ màng bước ra:
“Ca, tẩu, sao hai người còn chưa ngủ vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương