Vị đại nhân kia vừa đi khỏi, La Vân Khỉ liền cảm thấy trong lòng bất an chẳng rõ cớ.
Lại nhớ đến lời đồn buổi sáng, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Mãi đến giữa trưa, nỗi bức bối ấy mới dần tiêu tan.
Dù sao nàng vốn chẳng phải yêu tinh thật sự, dẫu có mời thần tiên hạ trần, nàng cũng chẳng e ngại.
Nhưng để cẩn thận, mấy loại trái cây kia tạm thời đành không bán nữa.
La Vân Khỉ đem chỗ nho còn lại chia làm hai phần, một phần cho Tạ Tường Vi, phần còn lại để mang về nhà cho Hàn Diệp và hai tiểu oa nhi.
Trước khi về, nàng còn dắt theo Hàn Dung đến cửa hàng vải, mua hai khúc gấm. Về đến nhà thì thấy Hàn Diệp đã đón Hàn Mặc trở về. Thấy hai người bước vào sân, Hàn Diệp lập tức buông sách, vội vã bước ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nàng thân thể còn chưa khỏi, lại vội vàng ra tiệm, có phải mệt rồi không?”
La Vân Khỉ vốn chẳng chịu được lời dịu dàng, vừa nghe thế liền làm bộ giận dỗi, liếc mắt lườm hắn một cái:
“Thiếp đâu phải thân thể làm bằng giấy, sao mà yếu đuối đến vậy?”
Hàn Diệp nhìn nàng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, không khỏi đau lòng:
“Mấy hôm nay sắc mặt nàng chẳng có chút huyết sắc nào. Nghe lời ta, nghỉ thêm vài ngày nữa đi. Dù sao tiệm cũng có Tường Vi muội muội lo liệu rồi.”
La Vân Khỉ hừ một tiếng, ra vẻ không vui:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Nàng ấy cũng là muội muội của thiếp đấy.”
Khóe môi Hàn Diệp khẽ cong lên, ý cười dịu dàng hiện rõ:
“Vi phu biết chứ. Nàng ấy là tiểu tam muội của nương tử ta.”
Hàn Dung lập tức chen lời:
“Vậy muội là tiểu tứ muội của tẩu tử rồi!”
Gần đây Hàn Dung lại mập mạp thêm chút nữa, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu vô cùng. La Vân Khỉ cười khẽ, ôm lấy nàng.
“Không cần làm tứ muội, muội mãi mãi là tiểu bảo bối đáng yêu nhất của tẩu tử.”
Hàn Dung nghe xong vui vẻ vô cùng, nắm tay thành quyền:
“Ồ ồ! Muội là tiểu bảo bối của tẩu tử!”
Hàn Mặc bên cạnh chen vào:
“Không biết xấu hổ, đứa nhỏ đầu tiên của tẩu tử và đại ca mới là tiểu bảo bối thật sự.”
Hàn Dung ngây người một chút, rồi chớp mắt đáng thương hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tẩu tử, sau này nếu có em bé rồi, tẩu còn thương Dung Dung không?”
La Vân Khỉ bị hỏi mà mặt hơi đỏ lên, vội vã nói:
“Sao lại thế? Tẩu tử vẫn thương Dung Dung nhất.”
Hàn Diệp lúc này bước tới, ôm lấy Hàn Dung, nhẹ trách:
“Tẩu tử còn chưa khỏi hẳn, mấy hôm nay không được để tẩu bế nữa, biết chưa?”
Hàn Dung ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngẩng lên hỏi La Vân Khỉ:
“Tẩu tử, còn đau không?”
“Hết rồi, muội đi chơi với đại ca một lát đi. Tẩu tử nấu cơm. À, hôm nay đi lấy hàng, thẩm kia cho tẩu mấy chùm nho, để tẩu rửa sạch cho hai đứa ăn thử.”
Hàn Dung nuốt nước bọt cái ực:
“Nho ngọt lắm luôn!”
Hàn Mặc liền nâng mặt Hàn Dung, dùng sức xoa xoa:
“Tham ăn!”
Hàn Dung bị xoa đến đau, lập tức chạy đến mách với Hàn Diệp:
“Đại ca, nhị ca bóp mặt Dung Dung mạnh quá!”
Hàn Diệp đành nghiêm mặt:
“Không được bắt nạt muội muội.”
La Vân Khỉ thấy ba huynh muội Hàn gia ríu rít trong sân, không khỏi khẽ mỉm cười.
Tối đến, như thường lệ, La Vân Khỉ dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, bản thân lại trằn trọc khó yên.
Không thể nằm yên mãi, nàng khoác áo bước ra cửa, lại nhớ đến vị trung niên ban ngày.
Ở chợ đã lâu, khách quen đi mua rau nàng đã thuộc mặt quá nửa.
Nhưng người hôm nay cùng với mấy lần trước đến mua hàng, trông đều xa lạ. Chẳng lẽ không phải dân bản trấn?
Sự xuất hiện của bọn họ, rốt cuộc là cát hay hung đây?
Đang trầm tư, đã thấy Hàn Diệp từ phòng bước ra.
Ánh trăng rọi xuống thân hình cao ráo của hắn, bóng kéo dài trên đất.
Gương mặt tuấn tú khôi ngô dưới ánh trăng lại càng thêm thâm trầm, cuốn hút lạ thường.
Thấy La Vân Khỉ ngồi ngoài cửa khoác áo, Hàn Diệp vội tiến lại gần.
Lại nhớ đến lời đồn buổi sáng, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Mãi đến giữa trưa, nỗi bức bối ấy mới dần tiêu tan.
Dù sao nàng vốn chẳng phải yêu tinh thật sự, dẫu có mời thần tiên hạ trần, nàng cũng chẳng e ngại.
Nhưng để cẩn thận, mấy loại trái cây kia tạm thời đành không bán nữa.
La Vân Khỉ đem chỗ nho còn lại chia làm hai phần, một phần cho Tạ Tường Vi, phần còn lại để mang về nhà cho Hàn Diệp và hai tiểu oa nhi.
Trước khi về, nàng còn dắt theo Hàn Dung đến cửa hàng vải, mua hai khúc gấm. Về đến nhà thì thấy Hàn Diệp đã đón Hàn Mặc trở về. Thấy hai người bước vào sân, Hàn Diệp lập tức buông sách, vội vã bước ra, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Nàng thân thể còn chưa khỏi, lại vội vàng ra tiệm, có phải mệt rồi không?”
La Vân Khỉ vốn chẳng chịu được lời dịu dàng, vừa nghe thế liền làm bộ giận dỗi, liếc mắt lườm hắn một cái:
“Thiếp đâu phải thân thể làm bằng giấy, sao mà yếu đuối đến vậy?”
Hàn Diệp nhìn nàng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, không khỏi đau lòng:
“Mấy hôm nay sắc mặt nàng chẳng có chút huyết sắc nào. Nghe lời ta, nghỉ thêm vài ngày nữa đi. Dù sao tiệm cũng có Tường Vi muội muội lo liệu rồi.”
La Vân Khỉ hừ một tiếng, ra vẻ không vui:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Nàng ấy cũng là muội muội của thiếp đấy.”
Khóe môi Hàn Diệp khẽ cong lên, ý cười dịu dàng hiện rõ:
“Vi phu biết chứ. Nàng ấy là tiểu tam muội của nương tử ta.”
Hàn Dung lập tức chen lời:
“Vậy muội là tiểu tứ muội của tẩu tử rồi!”
Gần đây Hàn Dung lại mập mạp thêm chút nữa, khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu vô cùng. La Vân Khỉ cười khẽ, ôm lấy nàng.
“Không cần làm tứ muội, muội mãi mãi là tiểu bảo bối đáng yêu nhất của tẩu tử.”
Hàn Dung nghe xong vui vẻ vô cùng, nắm tay thành quyền:
“Ồ ồ! Muội là tiểu bảo bối của tẩu tử!”
Hàn Mặc bên cạnh chen vào:
“Không biết xấu hổ, đứa nhỏ đầu tiên của tẩu tử và đại ca mới là tiểu bảo bối thật sự.”
Hàn Dung ngây người một chút, rồi chớp mắt đáng thương hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tẩu tử, sau này nếu có em bé rồi, tẩu còn thương Dung Dung không?”
La Vân Khỉ bị hỏi mà mặt hơi đỏ lên, vội vã nói:
“Sao lại thế? Tẩu tử vẫn thương Dung Dung nhất.”
Hàn Diệp lúc này bước tới, ôm lấy Hàn Dung, nhẹ trách:
“Tẩu tử còn chưa khỏi hẳn, mấy hôm nay không được để tẩu bế nữa, biết chưa?”
Hàn Dung ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngẩng lên hỏi La Vân Khỉ:
“Tẩu tử, còn đau không?”
“Hết rồi, muội đi chơi với đại ca một lát đi. Tẩu tử nấu cơm. À, hôm nay đi lấy hàng, thẩm kia cho tẩu mấy chùm nho, để tẩu rửa sạch cho hai đứa ăn thử.”
Hàn Dung nuốt nước bọt cái ực:
“Nho ngọt lắm luôn!”
Hàn Mặc liền nâng mặt Hàn Dung, dùng sức xoa xoa:
“Tham ăn!”
Hàn Dung bị xoa đến đau, lập tức chạy đến mách với Hàn Diệp:
“Đại ca, nhị ca bóp mặt Dung Dung mạnh quá!”
Hàn Diệp đành nghiêm mặt:
“Không được bắt nạt muội muội.”
La Vân Khỉ thấy ba huynh muội Hàn gia ríu rít trong sân, không khỏi khẽ mỉm cười.
Tối đến, như thường lệ, La Vân Khỉ dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, bản thân lại trằn trọc khó yên.
Không thể nằm yên mãi, nàng khoác áo bước ra cửa, lại nhớ đến vị trung niên ban ngày.
Ở chợ đã lâu, khách quen đi mua rau nàng đã thuộc mặt quá nửa.
Nhưng người hôm nay cùng với mấy lần trước đến mua hàng, trông đều xa lạ. Chẳng lẽ không phải dân bản trấn?
Sự xuất hiện của bọn họ, rốt cuộc là cát hay hung đây?
Đang trầm tư, đã thấy Hàn Diệp từ phòng bước ra.
Ánh trăng rọi xuống thân hình cao ráo của hắn, bóng kéo dài trên đất.
Gương mặt tuấn tú khôi ngô dưới ánh trăng lại càng thêm thâm trầm, cuốn hút lạ thường.
Thấy La Vân Khỉ ngồi ngoài cửa khoác áo, Hàn Diệp vội tiến lại gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương