Chẳng lẽ đây chính là cung đấu truyền thuyết sao? ! Ta hào hứng kéo Xuân Đào muốn đi xem, nhưng Xuân Đào lại sống c.h.ế.t không chịu nhúc nhích.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nàng ấy liên tục lắc đầu với ta. Ta đành phải nhượng bộ, trốn cách đó không xa để xem.

Ban đầu Xuân Đào không dám nhìn, sau đó cũng tò mò thò nửa cái đầu ra.

Chỉ thấy phi tử kia đang đặt một chân lên lưng nữ tử áo hồng, giọng điệu đầy tùy ý và kiêu căng.

"Nếu còn để bổn cung thấy ngươi ăn mặc diêm dúa như vậy lượn lờ trong ngự hoa viên, bổn cung sẽ đưa ngươi đi cho cá chép ở Thái Dịch trì ăn. Còn không mau cút cho bổn cung!"

Nữ tử kia ấp úng đáp một tiếng vâng, chật vật bò dậy chạy đi.

Trong lòng ta kêu một tiếng không tốt, vội hỏi Xuân Đào hôm nay ta có mặc diêm dúa không.

Xuân Đào nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ta thầm thở phào, nhưng hơi thở này còn chưa kịp ổn định đã nghe thấy giọng nói kiêu căng của nữ tử vang lên trên đầu.

"Ngươi thuộc cung nào?"

Xong rồi, bị bắt gặp rồi.

Ta mặt ủ mày chau ngẩng đầu lên. Đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, giống như ánh nắng mùa xuân, thoải mái khí thế.

Nữ tử đó thấy ta thì cười khúc khích.

"Ngươi cũng là phi tử?"

Giọng điệu của nàng ta đầy vẻ châm chọc, dường như rất coi thường ta.

Ta nghe vậy lập tức nổi giận. Vì vậy đầu óc bị co giật, trực tiếp ưỡn thẳng lưng, tức giận nhìn phi tử không rõ phẩm cấp kia.

"Cha cho ta vào cung là để làm sủng phi. Ngươi. . . ngươi. . . ngươi không được đánh ta!"

Câu sau rõ ràng có chút thiếu tự tin.

Xuân Đào phía sau suýt véo nát eo ta.

Đau quá, hu hu hu.

Mỹ nhân phi tử kia nghe xong không những không tức giận mà còn cười ha hả.

Ngón tay hồng nhạt của nàng ấy khẽ véo má ta một cái.

"Làm sủng phi? Thật có chí hướng."

Giống như đang khen ta vậy.

Khóe miệng ta không nhịn được nhếch lên, rất đắc ý liếc nhìn Xuân Đào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Xuân Đào bất đắc dĩ đỡ trán.

Ta ngây thơ chớp mắt mấy cái, lại nhìn mỹ nhân tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng là phi tử của Hoàng đế sao?"

Nàng ấy nghe vậy rất tự đắc ưỡn ngực, "Bổn cung là Quý phi, hiện nay vị trí Hoàng hậu còn trống, trong cả hậu cung, bổn cung có vị phần cao nhất."

Ta lập tức ngưỡng mộ nhìn nàng ấy, sau đó nhỏ giọng hỏi, có phải mỗi bữa đều có thể ăn chân giò kho tàu không.

"Là thứ gì?"

Quý phi dường như bị ta làm cho sững sờ, nàng ấy trợn to mắt nhìn ta, một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ vào ta run giọng hỏi.

"Ngươi vào cung chỉ vì chân giò kho tàu?"

Gương mặt trông mong của ta nhăn lại, đắn đo một lúc, lại nhỏ giọng bổ sung một câu.

"Còn có cá quế sóc, thịt kho đông pha, bánh phật thủ, thịt viên tứ hỷ. . ."

Quý phi không hổ là Quý phi, nàng ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó rất khí thế vẫy tay.

"Đi theo bổn cung, bảo đảm ngươi bữa nào cũng được ăn thịt."

Ta vui mừng nhảy cẫng lên, thân thiết khoác tay Quý phi. Quý phi gạt đi vài lần, nhưng không gạt được, đành để ta làm vậy.

Nơi Quý phi ở lớn hơn chỗ ta nhiều, trang trí cũng xa hoa lộng lẫy hơn.

Chẳng mấy chốc, mấy món ta nói đã được bày lên bàn. Ta ăn đến nỗi mắt sáng rực. Quý phi nhìn mà trợn mắt há mồm. Còn Xuân Đào, nàng ấy đã bỏ cuộc. . .

Khi ta xới bát cơm thứ ba, Quý phi có vẻ thận trọng mở lời:

"Trong cung không cho ngươi ăn cơm sao?"

Ta mím môi, nghĩ một lúc rồi gật đầu.

"Ăn không được ngon lắm."

Quý phi nghe vậy nhìn ta càng đầy vẻ thương yêu.

"Đứa trẻ ngoan, ăn nhiều vào, không đủ thì bảo bọn họ làm thêm."

Ta vui vẻ gật đầu, "Cảm ơn Quý phi tỷ tỷ, tỷ thật tốt."

Quý phi nghe vậy ánh mắt ảm đạm trong giây lát, "Ngươi là người đầu tiên nói bổn cung tốt đấy."

Ta nhồi má phồng căng, nhưng vẫn nhìn Quý phi với đôi mắt sáng long lanh, kiên định nói:

"Quý phi tỷ tỷ là người tốt nhất thiên hạ! !"

Khóe miệng đỏ thắm của Quý phi nở một nụ cười. Nhưng chẳng mấy chốc nàng ấy đã không thể cười nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện