- Ôi ngất thôi, vừa nãy thật là rối loạn.

Lôi Đình Phá thở hổn hển.

- Không quản việc đó nữa, đánh huy chương vẫn quan trọng hơn.

Mộ Dung Tiểu Thiên thấy xe tăng hạng nặng Lôi Đình Khí Phách đã chạy tới, mới cười nói:

- Cho ta tổ đội với Hiên, ta chỉ có một thân một mình đành phải chạy theo các cậu thôi.

Lôi Đình Hiên xua tay cắt ngang, nói thành thật:

- Kẻ Trộm đại ca, anh nói quá lời rồi, lấy thực lực của anh gia nhập tổ đội với chúng em đã là nể mặt lắm rồi, Lôi Đình Hiên này tuy người thô nhưng tâm không thô, ai mạnh ai yếu em vẫn có thể phân biệt được.

- Được rồi, được rồi.

Lôi Đình Khí Phách đeo đại đao lên lưng nói ầm ầm:

- Hai tên này không cần phải ghen tị lẫn nhau, chẳng qua là ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi, còn nói tốt cho nhau như vậy làm gì? Ba anh em Lôi Đình còn lại đều không khỏi cười trộm, nhất là Lôi Đình Bách Hợp, tiếng cười của cô đặc biệt quyến rũ, làm người ta nghe thấy không khỏi thấy kỳ kỳ.

- Anh xem, he he, muội muội tính cách luôn như vậy.

Lôi Đình Hiên xấu hổ cười ngượng.

Mộ Dung Tiểu Thiên sảng khoái:

- Khí Phách nói rất đúng, chúng ta đều là trâu bò với nhau, chẳng phải phải Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi vì thấy hợp mà kết thành huynh đệ, danh lưu sử sách sao?

Mọi người sửng sốt một chút rồi cười to. Vô hình Mộ Dung Tiểu Thiên cùng Lôi Đình tiểu đội lại gần nhau hơn.

- Đi thôi, đi đánh quỷ.

Mộ Dung Tiểu Thiên thấy mọi người đã sẵn sàng hắn là người đầu tiên tiến vào Quỷ Cốc.

Không gian phía trước âm u, ánh sáng trong Quỷ Cốc này rất ít ỏi, chỉ có vài luồng lửa ma trơi lập lờ bay trên mặt đất. Quỷ Nô lv 10 lởn vởn khắp nơi xung quanh.

Quỷ Cốc chia làm 3 tầng, được gọi là Tiền Trung Hậu tầng. Nhóm Mộ Dung Tiểu Thiên đang ở Tiền Cốc.

Khu vực này rộng bằng một sân bóng rổ, từ chỗ của Mộ Dung Tiểu Thiên nhìn thẳng sang là lối vào tầng 2. Tuy nhiên nếu không tiêu diệt hết Quỷ Nô ở tầng 1 thì cánh cổng lên tầng 2 sẽ không mở ra.

Thấy có người tiến đến mấy trăm Quỷ Nô giương nanh múa vuốt xông lại đây.

- Aaaaaaaaa!

Tiếng thét mạnh mẽ cắt qua không gian âm trầm làm tim mọi người đập bình bịch.

- Tam tỷ, chị làm cài trò gì thế, định hù chết mọi người à??

Lôi Đình Cuồng Chiến trừng mắt với Khí Phách, cô vốn ở sau cùng đứng ở cửa vào.

- Đại ca!

Mũi nhỏ của Khí Phách phập phồng, thần tình ủy khuất với Lôi Đình Hiên:

- Tiểu đệ khi dễ em, ý tứ của nó là gì, chẳng nhẽ em còn đánh sợ hơn so với Quỷ Nô?

- Hơ hơ.

Lôi Đình Hiên nhức đầu:

- Đương nhiên em so với Quỷ Nô đáng yêu hơn, chỉ là thanh âm vừa rồi thật sự, thật sự đáng sợ, à ờ không phải là âm lượng quá lớn, lớn một chút.

Thấy bộ dạng đáng thương của Khí Phách Hiên đành sửa miệng.

- Aaaaa!!!!

Lại một tiếng thét kinh tâm động phách, tim mọi người vừa bình ổn lại nhẩy phốc lên.

Vẫn là Khí Phách đang chầm chậm đi lên đầu tiên, bây giờ không chỉ Lôi Đình Cuồng Chiến mà tất cả mọi người đều không vừa lòng.

Lôi Đình Cuồng Chiến hét lớn.

- Tam tỷ, chị không ngồi yên một lúc được hả?

- Tam tỷ, trái tim của em sắp vỡ rồi!

Lôi Đình Bách Hợp vỗ ngực.

Lôi Đình Phá trau mày.

- Tam muội, em bị thần kinh hả!

- Tam muội, em có cần phải lúc nắng lúc mưa thế không?

Lôi Đình Hiên lắc đầu.

Mộ Dung Tiểu Thiên cười đau khổ.

- Tiểu thư Khí Phách, em muốn hét thì cũng phải thông báo một tiếng, để mọi người còn chuẩn bị.

- Không thể trách em, vừa rồi có quỷ chộp lấy vai em mà.

Mắt cô nàng đã ngập nước, càng thêm ủy khuất.

- Cậu ơi, cậu đừng có mà nhìn tớ không hợp mắt mà coi tớ là quỷ nha!

Theo câu nói, Thiên Nhai Cô Khách xuất hiện.

- Hóa ra là mày, người ta sắp bị dọa chết rồi!

Khí Phách chạy lại gần, tay nhéo lỗ tai Thiên Nhai.

- Mày có vấn đề gì sờ lưng ta?

- Tớ không đẩy cậu ra thì vào làm sao được! Cậu đứng chặn cửa mà lỵ!

Thiên Nhai đau quá, miệng méo xệch

Mọi người cười xòa, tâm tình đang khẩn trương cũng dịu đi.

- Được rồi, Quỷ Nô đã thiết lập vòng vây, chúng ta cũng đánh đi thôi.

Bỏ Thiên Nhai Cô Khách vào tổ đội, mọi người bắt đầu rút vũ khí xông lên, đối phó với Quỷ Nô không cần phối hợp gì, chỉ đơn giản là một phương đồ sát, một chút khởi động.

Mộ Dung Tiểu Thiên vừa hô xong, Lôi Đình Khí Phách là người quơ đại đao nhanh nhất, trong nháy mắt mười mấy tên Qủy Nô đi đầu bị đánh bay.

- Tam tỷ, chị có thể nhường người khác một chút được không? Đối phó với tiểu quỷ như thế này mà còn muốn dùng Trọng Kích, bọn nó bị đánh bay hết mọi người đánh thế nào được a!

Lôi Đình Cuồng Chiến cầm đao mà đứng như trời trồng, bất mãn với Khí Phách.

- Em thấy hơi sợ bọn chúng!

Lôi Đình Khí Phách lùi lại hai bước, xấu hổ.

- Dũng khí của Khí Phách hôm nay đi đâu hết rồi a!

Mộ Dung Tiểu Thiên Cười vui vẻ, thân ảnh vọt lên.

Quyển I: Thương Mang
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện