Lúc A Uyển biết được ngày kết hôn của mình và Vệ Huyên được định vào năm nay, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào.
Mẹ Công chúa đã nói, muốn ở với nàng thêm mấy năm, chỉ sợ sẽ giống như Trưởng Công chúa Khang Bình nói, 17 tuổi mới để nàng xuất giá, không sẽ đồng ý để nàng xuất giá năm nay, huống hồ mẹ Công chúa cũng luyến tiếc.

Mà cha Phò mã càng cảm tính, thương nàng không thua gì mẹ Công chúa, đương nhiên cũng sẽ không muốn gả nữ nhi sớm.
Cho nên, theo trực giác A Uyển liền nghĩ không biết có chuyện sai rồi không, liền gọi Thanh Sương tới hỏi thăm tin tức: “Ngươi nói cẩn thận xem, có chuyện gì vậy? Sao lại truyền khắp bên ngoài?”
Lúc A Uyển nói vậy, ánh mắt mấy nha hoàn Thanh Tự cũng nhìn chằm chằm Thanh Sương, dù sao các nàng đều hầu hạ A Uyển lớn lên, sau khi A Uyển xuất giá, các nàng sẽ là nha hoàn hồi môn, đương nhiên cũng rất quan tâm tới thời gian chủ tử xuất giá, để chuẩn bị trước cho tốt.
Còn về phần thân phận nha hoàn hồi môn, cũng thật sự chỉ là của hồi môn đơn thuần thôi, đến lúc đó tới phủ Thụy Vương giúp đỡ chủ tử.

Đám nha hoàn Thanh Tự đã được Dư ma ma dạy dỗ riêng từ lâu, không được bò lên giường, cho nên trong lòng không có khái niệm bò lên giường.
“Hôm nay lúc nô tỳ ra ngoài mua điểm tâm của Vị Trân Trai cho cô nương, liền nghe rất nhiều người ta nói đã định hôn kỳ của Quận chúa và Thế tử Thụy Vương, là Thụy Vương và Phò mã định ra, bọn họ nói đâu ra đấy, nô tỳ cảm thấy chắc là thật.”
“Cha ta?”
A Uyển lại lắp bắp kinh hãi, trong lòng thầm nói cha Phò mã sẽ không đáng tin như vậy chứ?
Trên thực tế, sau khi nghe Thanh Sương nói xong, A Uyển biết cha Phò mã không đáng tin thế đã, bị lão lưu manh Thụy Vương bẫy.
“Hôm qua Thụy Vương đưa thiếp mời Phò mã đi uống rượu, nghe người ta nói lúc ấy hai người uống say, Thụy Vương và Phò mã đã thương lượng về hôn sự của Thế tử và Quận chúa ngài, Thụy Vương hy vọng Quận chúa có thể vào cửa năm nay, lúc ấy Phò mã uống say, không chỉ đồng ý, mà còn tự mình ký tên, đóng dấu tay, thậm chí còn nhận sính lễ một bức tượng Phật bằng ngọc của Thụy Vương ……”
A Uyển đờ đẫn, lúc nghe tới ký tên, đóng dấu tay, liền biết Thụy Vương đã ủ mưu từ trước, cha Phò mã là bị bẫy.
Sau khi nghĩ xong, A Uyển liền đứng dậy, để Thanh Nhã thay quần áo cho nàng, sau đó chỉnh sửa tay áo, rồi đi tới chính viện.
Vừa đến chính viện, A Uyển liền thấy nha hoàn Họa Phiến canh giữ trong sân, kỳ lạ là các nàng lại ngồi xổm trong sân không đi vào hầu hạ.

Lúc nhìn thấy nàng, Họa Phiến cẩn thận đi tới, sau khi hành lễ với nàng, nhẹ giọng nói:
“Quận chúa muốn tới tìm Công chúa sao?”
A Uyển gật đầu, nhìn dáng vẻ cẩn thận của Họa Phiến, tâm tư xoay chuyển, nhanh chóng hiểu ra, nhưng vẫn hỏi: “Làm sao vậy?”
Họa Phiến nhỏ giọng nói: “Bây giờ Phò mã còn say rượu chưa tỉnh, Công chúa đang chăm sóc ngài ấy, trông còn tức giận nữa.”

A Uyển không khỏi rụt cổ.

Nàng lớn như vậy, còn chưa từng thấy mẹ Công chúa tức giận, mẹ Công chúa luôn cười rất dịu dàng, kể cả lúc gặp chuyện khó xử, cũng sẽ không để lộ cảm xúc khác, luôn cho người ta cảm giác dịu dàng, quả thực là hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn, lấy phu làm trời, chưa bao giờ nói quá lời, không tìm ra điểm để chê, có thể nói là không ai sánh bằng.
Mà A Uyển cảm thấy, người không bao giờ tức giận, thật ra nóng giận lên mới gọi là khủng bố.
Nếu không, nha đầu Họa Phiến này cũng không dám tới gần phòng ngủ chính, sợ gặp họa.
“Quận chúa, Công chúa và Phò mã đang bận, ngài vẫn nên về trước đi.” Họa Phiến chu đáo khuyên nhủ.
A Uyển nghĩ, cảm thấy Họa Phiến nói cũng đúng, bây giờ chắc mẹ Công chúa đang bận nói chuyện nhân sinh và lý tưởng với cha Phò mã, không rảnh để ý tới mình, vì thế rất chu đáo không tới quấy rầy họ, nói một tiếng với Họa Phiến, liền mang theo nha hoàn rời đi.
Tuy rời đi, nhưng A Uyển vẫn nhớ tới việc này, may mà tới gần tối, Trưởng Công chúa Khang Nghi sai Họa Phiến đến Tư An Viện gọi A Uyển đến chính viện dùng bữa.
A Uyển vừa nghe, liền hỏi: “Họa Phiến tỷ tỷ, cha ta còn say rượu không?”
Họa Phiến mỉm cười nói: “Quận chúa yên tâm, tuy Phò mã còn hơi khó chịu, nhưng sau khi uống canh giải rượu, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”
Ồ, xem ra hôm nay cha Phò mã bị mẹ Công chúa chỉnh rất thảm, trong lòng A Uyển mặc niệm cho cha Phò mã, rồi sửa sang lại vạt áo, liền đi qua đó.
Lúc tới chính viện, liền thấy bọn nha hoàn đang đốt đèn.

Lúc này còn chưa tới lúc thắp đèn, trời cũng chưa tối, nhưng ở trong nhà lại tối hơn ban ngày một chút, lo là sẽ bị thương tới mắt, cho nên liền thắp đèn trước, để trong phòng sáng hơn.
Trong ánh sáng rực rỡ, A Uyển liếc mắt đã thấy sắc mặt cha Phò mã uể oải gục đầu xuống ngồi ở đó, tuy gương mặt vẫn rất tuấn tú nhưng tinh thần lại sa sút hơn bình thường rất nhiều, cũng không biết là do say rượu khó chịu hay là bị mẹ Công chúa nương chỉnh.

Lúc hắn nhìn qua với ánh mắt trông mong, trông đáng thương y như một chú cún con vậy.
Mà mẹ Công chúa vẫn giống như bình thường, ngồi đoan trang bên cạnh trượng phu, trên mặt nở nụ cười nhu hòa, nhìn thấy A Uyển tới, liền vẫy tay kêu nàng đến bên cạnh, nói: “Nghe nha hoàn nói buổi chiều con ăn ít điểm tâm, chắc đói bụng rồi nhỉ?”
A Uyển cũng không đói, tuy không ăn điểm tâm, nhưng nàng có ăn bên đồ ăn vặt.

Nhưng khi thấy cha Phò mã vô cùng đáng thương nhìn qua, A Uyển lập tức tri kỷ nói: “Hơi đói ạ.”
Đương nhiên Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ không để con gái bị đói, liền cho người truyền thiện trước.
La Diệp nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy con gái dựa vào lưng thê tử cười giảo hoạt với ông, đáng yêu như tiểu hồ ly vậy, khiến hắn không khỏi cười lại.

Nhưng nghĩ đến chuyện hồ đồ mình đã làm, nụ cười lập tức cứng lại, sau đó suýt chút nữa rơi nước mắt.

Áo bông nhỏ tri kỷ đáng yêu, lại bị ông gả đi như vậy, thật đau lòng mà!
Trưởng Công chúa Khang Nghi và A Uyển nhanh chóng chú ý đến biểu cảm của trượng phu ( cha Phò mã), hai mẹ con đều không nói nên lời, A Uyển muốn an ủi cha Phò mã một chút, nhưng ngại mẹ Công chúa đang ở đây, không nên nói nhiều, đỡ để cha Phò mã sẽ thảm hơn.
Để rời sự chú ý của mẹ Công chúa, lúc ăn tối A Uyển rất cố gắng ăn, hơn nữa còn nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: “Mẹ, thái y nói sức khỏe của con đã khá hơn nhiều, không cần ăn kiêng như lúc còn nhỏ nữa, con muốn ăn rất nhiều món ngon, sau này để phòng bếp làm cho con được không?”
Trưởng Công chúa Khang Nghi không dao động nói: “Con quên chuyện tháng trước con vì ăn thêm một chén xương sườn mà bị đau bụng à? Thái y nói dạ dày con còn hơi yếu, phải chậm rãi nghỉ ngơi, không nên ăn món nhiều dầu mỡ.

Ngoan, chờ mấy năm nữa con khỏe hơn, sẽ không cần ăn kiêng nữa.”
Nói rồi, Trưởng Công chúa Khang Nghi gắp cải rổ xào vào chén con gái.
Cái gọi là cải rổ xào, căn bản chính là luộc, rồi vớt lên thêm chút muối tinh, dầu mè, ăn một bữa thì ngon, nhưng ngày nào cũng ăn, chắc chắn sẽ ngán.
A Uyển: =__=! Lại là không rau xanh không mùi vị, nàng sắp thành động vật ăn cỏ rồi! Muốn ăn thịt kho tàu! Thịt thật ngon!
Như vậy còn chưa đủ, cha Phò mã nhà nàng cũng không ngừng gắp rau cho nàng, còn còn cười với nàng, khiến A Uyển cảm thấy mình giúp cha Phò mã vô ích.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà ngồi ở phòng khách uống trà, nha hoàn, ma ma hầu hạ đều kêu ra ngoài.
Bầu không khí có chút đình trệ, Trưởng Công chúa Khang Nghi bưng chén trà không nói gì, La Diệp cúi đầu nhìn chén trà trong tay, vẫn ủ rũ, hiển nhiên là say rượu vẫn khó chịu.

A Uyển thấy cha mẹ không nói gì, đương nhiên cũng không mạo muội lên tiếng, việc tỏ ra đáng yêu này, phải tùy trường hợp.
May mắn thay, Trưởng Công chúa Khang Nghi không im lặng lâu lắm, bà mở miệng nói: “Mùa thu A Uyển phải xuất giá rồi, cũng chỉ có mấy tháng nữa, may là của hồi môn đã sớm chuẩn bị xong, không cần lo chuẩn bị nữa.

Nhưng thật ra phải làm áo cưới, để tú nương trong phủ từ đẩy tiến độ, ba, bốn tháng là xong rồi, còn lại không phải lo gì……”
A Uyển: = 口 = ! Thật sự phải gả ư……
La Diệp cúi đầu, áy náy nói: “A Viện, đều là ta sai, là ta uống nhiều quá, mới đồng ý với Thụy Vương để chúng nó thành hôn năm nay …… Nếu không, ta tự mình đi bồi tội với Thụy Vương, thương lượng với hắn, trì hoãn hôn kỳ thêm hai năm nữa, chờ A Uyển 17 tuổi rồi mới xuất giá.”

A Uyển nhìn về phía cha Phò mã, thấy sắc mặt hắn chua xót, liền biết những gì hắn nói là đang khảo nghiệm tam quan đạo đức của hắn.

Quân tử nhất ngôn, nếu đã đồng ý thì dù có mất mạng cũng không thể đổi ý, đây là khí tiết của người đọc sách.

Trước kia không hiểu A Uyển, nhưng sau tới thế giới này, tiếp xúc nhiều, mới biết lời hứa của người đọc sách ở thời cổ đại nghiêm trọng thế nào, thậm chí còn hơn cả tính mạng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi lạnh nhạt nói: “Bây giờ cả kinh thành đều biết rồi, chàng qua đó bồi tội yêu cầu trì hoãn hôn kỳ lại, chẳng phải là để người ra chế giễu sao? Đến lúc đó thanh danh của A Uyển cũng bị liên lụy.”
Huống chi bà không nghĩ Thụy Vương sẽ đồng ý, đối với vị huynh trưởng này, Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn rất hiểu, nói hắn là lão lưu manh cũng không oan, dùng hết mọi thủ đoạn, nháo đến mức ai cũng biết, khiến bà muốn cứu vãn cũng không thể.
A Uyển chớp mắt, lập tức hiểu ra vì sao việc này chỉ trong một đêm đã truyền khắp kinh thành, hoá ra đây là tác phẩm của Thụy Vương, không hổ là nam nhân bị triều thần thầm nói là lưu manh, hành động này quả nhiên chuẩn cmnr.

Khiến nàng không khỏi muốn vỗ trán, nàng chưa bao giờ biết Thụy Vương sẽ trông ngóng nàng gả qua như vậy, có gì tốt với ông ấy? ( Thụy Vương: Rất tốt ấy chứ, có thể dùng con dâu để kiềm chế con trai bướng bỉnh! )
Sau khi La Diệp nghe xong thì càng áy náy.
Trưởng Công chúa Khang Nghi là người biết trước biết sau, nếu chuyện đã thành như vậy, vậy thì sẽ không tìm cách trì hoãn nữa, ngược lại nắm lấy cơ hội, bắt đầu tính toán cho con gái.

Cho dù nàng cũng không hài lòng, sau khi suy nghĩ, cũng không làm mấy chuyện vô ích nữa.
Nhưng mà, trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi vãn tính kế, con gái gả qua đó cũng không sao, nhưng muốn viên phòng, vẫn phải chờ thêm một năm, để thân thể con gái khỏe hơn đã.
Thấy cha mẹ bắt đầu thảo luận về hôn sự của nàng, A Uyển vốn định nghe xem ——cô nương hiện đại da mặt dày, nhưng hiển nhiên Trưởng Công chúa Khang Nghi lại cho rằng nàng là một cô nương chưa xuất giá, không nên ngồi nghe, liền để nàng về viện Tư An.
Trở lại viện Tư An, A Uyển vẫn như lọt vào sương mù, cảm giác không hề chân thật, thậm chí lúc đang tắm, nàng ngồi trong thùng gỗ, sờ bánh bao nhỏ đang phát dục trước ngực mình, cảm nhận rất rõ ràng, thân thể này mới mười lăm tuổi, ở kiếp trước, vẫn chỉ là học sinh trung học thôi.
Học sinh trung học đã phải lấy chồng?
Cứ miên man suy nghĩ, mãi đến khi A Uyển xõa tóc ngồi trên giường, mắt dại ra nhìn ánh nến lay lắt trên bàn.

Lúc bị một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm cho run lập cập, A Uyển mới phát hiện đã đến giờ đi ngủ.
Sờ cánh tay nổi da gà, A Uyển cảm thấy mình vẫn nên ngủ một giấc trước đã.
Vì thế nàng nằm trên giường, chờ nha hoàn thả màn lụa mỏng màu xanh giúp nàng xuống, đóng cửa lại, nàng liền nhắm mắt, giục mình đi vào giấc ngủ.
Xung quanh đều im lặng, bỗng có tiếng một tiếng lạch cạch vang lên, cho dù rất nhỏ, nhưng A Uyển vẫn nghe thấy.
Trong nàng cô có cảm giác gì đó, không chút nghĩ ngợi ngồi lên, vén màn ra nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy một người tiến vào từ cửa sổ.
Trên bàn thắp một ngọn đèn hình bát giác, ánh sáng mờ ải, chỉ có thể nhìn đại khái, đương nhiên cũng để A Uyển nhìn được người bò vào từ cửa sổ.
Thằng nhãi này đêm hôm lại mò vào khuê phòng của cô nương! Đúng là có khiếu làm kẻ hái trộm hoa! ( ╬ ̄ _ ̄ )
“A Uyển……”
A Uyển vén màn, chỉ ló đầu ra ngoài, nhìn về phía thiếu niên đứng đó không xa, nói:
“Nửa đêm rồi, đệ không ngủ còn đây làm gì?”
Vệ Huyên đứng ở đó, dường như chân tay hơi luống cuống, ấp úng nói: “Ta nghe phụ vương nói, hôn kỳ của chúng ta đã định ……”
Giọng của thiếu niên hơi trầm thấp, A Uyển nhìn hắn, tâm tình cũng thật khó tả.

Hắn đưa lưng về phía ánh đèn, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng A Uyển cũng có thể tự suy ra, cảm thấy có lẽ hắn cũng bất ngờ khi nghe được tin này, vẫn chưa thích ứng được, cho nên nửa đêm mới trèo tường tới đây tìm mình, trong lòng cũng thấy thoải mái vài hơn.
A Uyển nghĩ như vậy, cũng không biết mình giải vây vì người nào là theo thói quen, đây là điều đáng sợ khi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, khiến nàng dễ dàng buông lỏng cảnh giác với hắn, thậm chí là mềm lòng.
A Uyển không biết mình đang mềm lòng vẫy tay với hắn nói:
“Lại đây ngồi đi.”
Vệ Huyên vừa nghe, chạy nhanh qua, lúc định lên giường, bị A Uyển vươn một ngón tay ra, lạnh lùng chỉ vào chỗ đạp chân trước giường.
Quả nhiên không có chuyện tốt đẹp như vậy mà! Vệ Huyên uể oải ngồi ở chỗ bước chân lên, trong lòng càng trông ngóng mau thành thân, đồng thời không khỏi có chút oán trách lão nhân trong nhà, nếu đã đặt bẫy để La Diệp ngoan ngoãn nhảy vào thì làm cho chót đi, trực tiếp định hôn kỳ vào tháng sau? Phải chờ qua trung thu, cảm thấy thật là quá lâu.
Vì vậy, tiếp theo, hai vị hôn phu thê vừa mới định hôn kỳ, một người ngồi trên giường, một người ngồi ở chỗ bước chân lên bắt đầu trò chuyện.
Đêm nay Vệ Huyên khiến A Uyển có cảm giác như một thiếu niên có thần kinh mẫn cảm, dường như chỉ cần A Uyển nói nặng một chút thì sẽ làm tổn thương tới trai tim pha lê của thiếu niên trong sáng, A Uyển suýt chút nữa muốn đập đầu xuống đất.
“A Uyển, có nàng phải không vui không?”
“Đệ biết à?”
“Ừ, ta cảm nhận được.”
Bởi vì hôm nay thời gian A Uyển ngây người lâu hơn ngày thường.

“……” Nàng không phải không vui, chỉ là nhất thời rất mông lung.
“Có phải nàng không muốn gả cho ta không?”
Giọng hắn ngày càng thấp.
“…… Không.”
“Nàng ngập ngừng, nhất định là đúng rồi.”
Giọng hắn ngày càng tủi thân.
A Uyển thăm dò, thấy thiếu niên ngồi ở chỗ bước chân lên co chân lại, vùi mặt vào giữa hai chân, tư thế trông như cậu bé đáng thương lưu lạc đầu đường, khiến nàng rất muốn thở dài.
“Thật sự không phải, trước kia không phải đã nói rồi sao? Các trưởng bối an bài là tốt rồi, ta sẽ không phản đối.”
A Uyển nói, nàng đã sớm nhận mệnh, để mình quen với quy tắc của thế giới này, cho nên đã sớm chuẩn bị tâm lý, bình tĩnh đối mặt với cuộc hôn nhân này.
Huống chi, nàng cũng không ghét thiếu niên này, thậm chí so với những đó nam nhân xa lạ khác, Vệ Huyên cùng lớn lên với nàng còn thân thuộc hơn.

Sau này gả cho một nam nhân không biết tính cách, dung mạo ra sao, còn không bằng Vệ Huyên đã cùng nhau lớn lên.

Có lẽ điều nàng nên thấy may mắn chính là, họ đã sớm đính hôn, cùng nhau lớn lên, không như những nữ tử thời đại này, được nuôi trong khuê phòng, sầu lo vì nam nhân mình sẽ gả sau này, thậm chí là gả nhầm cho người xấu.
Cho nên bây giờ nàng rất cởi mở.
“Thật ư?”
“Thật, còn thật hơn cả ngọc trai đệ đưa cho ta.”
Vừa dứt lời, A Uyển đột nhiên bị thiếu niên vươn người lên đẩy ngã, hơn nữa còn không cho nàng phản ứng, hắn ôm nàng như thú con lăn qua lăn lại trên cái giường rộng lớn, để thể hiện tâm trạng vui sướng của hắn.
Đầu óc A Uyển hơi ngây ngốc, để mặc hắn ôm mình như heo con, làm cái giường như chuồng heo, nghiễm nhiên quên mất trách cứ, bên tai chỉ toàn là tiếng cười vui sướng của hắn, đè nén rất thấp, hẳn là sợ nha hoàn gác đêm bên ngoài nghe thấy.
“A Uyển, ta rất vui, ta rất vui……”
Biết rồi, biết rồi, nhanh lên nhanh lên!
A Uyển vỗ hắn.
Thiếu niên tiếp tục lăn lộn, A Uyển bị hắn làm cho cả người nóng bừng, trán toát mồ hôi, không ngờ cùng hắn ấu trĩ lăn qua lăn lại, rốt cuộc cũng dùng sức đẩy hắn ra như xé keo chó xuống, “Tự mình lăn đi, đừng kéo ta theo!”
Vệ Huyên bò lên, lại dán lên lưng nàng, cơ thể nóng bừng dán phần lưng mảnh khảnh của nàng, nói bằng giọng điệu vui sướng:
“Ta vui, rốt cuộc A Uyển cũng đồng ý gả cho ta.” Nói rồi, duỗi tay ôm lấy eo nàng, cọ mặt lên lưng nàng, như thú cưng thích bám người.
A Uyển cảm thấy mình như nuôi thú cưng, không thể nào coi hắn như nam nhân được —— hơn nữa hắn mới mười lăm tuổi, cũng vì vài lần hắn biểu hiện ngây thơ, ấu trĩ, nên trong lòng đã nhận định thật ra hắn cũng không hiểu chuyện nam nữ, cảm thấy cho dù mình gả qua đó, chắc là cũng chỉ đắp chăn ngủ đơn thuần.
Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy rất an toàn, gả qua đó cũng không sao.

( Ngươi sẽ hối hận! )
Cuối cùng, A Uyển vẫn đuổi thiếu niên lưu luyến không rời đi, tuy trông hắn rất ngây thơ, khù khờ (? ), sẽ không làm chuyện vượt rào, nhưng A Uyển vẫn sợ hắn ở đây lâu sẽ bị người khác phát hiện, sẽ không tốt cho thanh danh của họ.

A Uyển biết tầm quan trọng của thanh danh, tiếc là Vệ Huyên là kẻ to gan, cho dù nàng đã nói vài lần, hắn cũng đã đồng ý với mình sau này sẽ không làm vậy nữa, nhưng lần sau vẫn trèo tường tới đây, hoàn toàn không cho nàng cơ hội từ chối, kể cả nàng có tức giận đến mức đánh hắn thì hắn cũng không thay đổi.
Cuối cùng hết giận rồi, A Uyển bị hắn dỗ làm không biết giận.
Có lẽ, sau này gả qua đó, không cần lo hắn sẽ mạo hiểm trèo tường tới đây nữa?
Nghĩ như vậy, A Uyển không khỏi đen mặt, mình lại xuống giá đến mức chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy sao?
Nằm lại lên giường, A Uyển kéo chăn che lên che đầu, quyết định đi ngủ, không nghĩ gì hết!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện