Phía chân trời lóe lên chút ánh sáng màu trắng bạc, đúng lúc tờ mờ sáng, cửa hông của phủ Thụy vương vang lên tiếng đập cửa.
Người giữ cửa còn đang ngủ gật, khi nghe thấy tiếng gõ cửa thì không nhịn được bĩu môi lầm bầm vài tiếng, mới sáng sớm tinh mơ, ai lại có gan đến gõ cửa phủ Thụy vương làm phiền tới giấc mộng của người khác thế này chứ? Từ từ khẽ mở cửa ra, khi nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ y phục màu đỏ sẫm đang đứng đó, người giữ cửa sợ tới mức tay run lên, mở cửa với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt.
“Thế tử, ngài đã về rồi!” Người giữ cửa cúi đầu khom lưng, cười rất nịnh nọt, cung kính nghênh đón hắn vào cửa.
Vệ Huyên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, bước qua cửa.
Phía sau Vệ Huyên, một thiếu niên tuấn mỹ trong bộ thị vệ màu xám – Lộ Bình mỉm cười nhìn người giữ cửa và ân cần nói với hắn: "Phúc Thúc, Thế tử luôn ở trong phủ mà nên không phải là trở về đâu."
Người giữ cửa: "..." Coi như hắn đã được mở mang kiến thức về cái được gọi là nói dối không chớp mắt, Lộ thị vệ quả nhiên rất am hiểu việc này.
Vệ Huyên cũng không để ý tới lời nói dối của Lộ Bình, thậm chí cũng không có vẻ lén lút gì, nghênh ngang vào phủ, mãi cho đến khi tới cửa thùy hoa mới bị bị Thụy vương đã sớm chờ ở đó chặn lại.
“Đi đâu về?” Khuôn mặt của Thụy Vương trầm xuống, cau mày nhìn con trai đã đi cả đêm không về ngủ.
“Người không quản được!” Vệ Huyên không hề nể mặt nói.
Cơ mặt Thụy Vương co quắp, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: “Không phải là con học theo mấy tên con cháu thế gia đó tới những nơi như Di Hương Viện kia vui sướng trăng hoa đấy chứ? Cũng không nhìn lại xem bây giờ mình mới bao tuổi, có trụ nổi không hả? Cẩn thận bổn vương phái người đi nói cho Thọ An đấy.”
Lộ Bình: “…”
Nói vậy ác độc quá rồi, đây là những lời mà người làm cha có thể nói với con trai mình sao? Lộ Bình nhìn quanh, cũng may lúc này còn đang sáng sớm, xung quanh ngoại trừ hai cha con cũng chỉ có hắn, cũng không cần lo lắng đức hạnh này của hai cha con này bị người khác nhìn thấy.

Còn bản thân, Lộ Bình đã quyết định rằng dù miệng có bị đánh tới mức nào cũng sẽ tuyệt đối không nói gì.
Sắc mặt của Vệ Huyên thoáng chốc trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn ông, nói với giọng điệu còn ác độc hơn: "Lão già thối, cha vẫn nên lo lắng cho bản thân mình già rồi không được đi! Con đương nhiên không giống cha, chơi đùa với quá nhiều nữ nhân, cẩn thận sau này khi xuống dưới đấy, xem mẫu phi của con có đập chết ngài không.”
Thụy Vương: “...” Thằng nhóc ngỗ nghịch này rốt cuộc giống ai thế?

Lộ Bình: Vì thế, hai cha con này đều có đức hạnh như nhau, ai cũng không trách được ai.
Thụy Vương vuốt mặt nói: "Được rồi, nói thật đi, tối qua con đi đâu?"
“Ra ngoài thành chơi.” Vệ Huyên lạnh nhạt nói.
Đôi mắt Thụy Vương thâm thúy nhìn thiếu niên đứng trong sương mù, nhíu mày suy nghĩ, sau đó duỗi tay ấn lên đầu hắn, nói: "Đừng làm quá, lão tử ta còn muốn an hưởng lúc tuổi già, ta thật sự không muốn những thứ trên cổ mình có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.” Ông thực sự lo lắng rằng một ngày nào đó tên tiểu tử này cảm thấy chán ngấy, muốn đoạt lấy vị trí trên điện Thái Cực ngồi lên, đến lúc đó cả nhà coi như xong.
Vệ Huyên gật đầu cười nhạo một cái, tựa như đang cười nhạo sự yếu đuối của ông, sau khi nhìn thấy sắc mặt ông hơi thay đổi, ung dung thong thả nói: “Cha yên tâm, con chỉ phụng mệnh Hoàng thượng làm việc, sẽ không liên lụy đến người đâu.

"
Nhưng ai biết rằng Thụy Vương sau khi nghe xong không chỉ không yên tâm, ngược lại trong lòng còn cuống lên, vươn tay túm chặt cổ áo con trai, kéo hắn qua một bên rồi nói: “Tiểu tử thối, con chê chính mình sống quá lâu rồi sao?” Nói xong, ông vỗ nhẹ lên vai hắn, trong chốc lát đã cảm thấy được cơ thể hắn căng cứng lại, tuy rằng rất nhỏ, nhưng Thụy Vương cũng là người cưỡi ngựa đánh giặc từ sớm, sao lại không nhận ra được, không khỏi cả giận nói: “Lại bị thương?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Sắc mặt Vệ Huyên hơi tái nhợt, nhưng vẫn là bộ dáng chẳng hề bận tâm.
Thụy Vương vừa nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì đã muốn quất chết hắn ngay lập lực, vì thế tay đang đè lên vai con trai lại ấn mạnh xuống chút, thấy trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh bèn chế nhạo nói: "Đây là bị thương nhẹ sao?"
Vệ Huyên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa đá chân một cái sang.
Thụy Vương hơi né tránh, Vệ Huyên cũng không đá ông thật, vừa thấy ông né tránh đã thu chân lại, lạnh lùng nhìn ông, bất mãn nói: “Nếu biết con bị thương mà người vẫn ấn mạnh xuống, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng cha lại là người độc ác như thế.

"
Thụy Vương bị hắn nói cho dở khóc dở cười, cười một tiếng lại muốn ấn lên vết thương của hắn, nhưng Vệ Huyên đã nhanh chóng tránh được.

Nhìn thấy hắn xoay người muốn rời đi, Thụy Vương đột nhiên nói: "Nếu năm nay bổn vương cho con cưới Thọ An vào cửa, có phải con sẽ ngoan ngoãn hơn chút không?"
Vệ Huyên không quay đầu lại, lông mi dài run lên, lạnh lùng nói: "Khi nào cha và cô mẫu thống nhất ngày cưới xong, con sẽ cảm thấy cha là người cha tốt nhất trên đời này."
“Tiểu tử thối!”
Vệ Huyên không thèm để ý xem ông nghĩ gì, cùng Lộ Bình trở lại viện Tùy Phong, đợi nha hoàn Lộ Vân lặng lẽ bưng chậu nước lên xong thì bảo nàng lui xuống, rồi cởi y phục trên người ra.
Khi chiếc áo choàng màu đỏ sẫm bên ngoài được cởi ra, để lộ trung y trắng bên trong, liền thấy nơi bả vai đã bị máu loang ra một mảng.

Sau khi cởi trung y xuống, băng vải quấn quanh vai hắn lộ ra, máu đã nhuộm đỏ cả miếng băng.

Vệ Huyên cầm kéo cắt băng mà không chớp mắt, lộ ra một vết thương gớm ghiếc bên trong, da thịt lẫn lộn.
Lộ Bình đang lo lắng canh ở ngoài cửa, đột nhiên nghe được tiếng chủ tử gọi, bèn vội vàng chạy vào giúp hắn xử lý vết thương trên vai.
Mấy năm nay Lộ Bình và Vệ Huyên đều bôn ba bên ngoài, trải qua chuyện sống chết không biết bao nhiêu lần, cũng đã bị thương vô số lần, trên người hắn có rất nhiều loại vết thương, hắn có thể nhìn mà không chớp mắt, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người chủ tử đều cảm thấy kinh hãi, thậm chí có lúc còn cảm thấy thiếu niên này không chỉ không biết sợ, trái lại còn hưởng thụ sự hít thở không thông này.
Lộ Bình cẩn thận giúp hắn rửa sạch miệng vết thương và thay băng, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động của Vệ Huyên, nếu không phải miệng hắn nhếch lên, sẽ khiến người ta thật sự nghĩ rằng hắn không đau chút nào.

Để dời đi sự chú ý của hắn, Lộ Bình nói nhỏ: "Chủ tử, người bị bắt ngày hôm qua..."
"Trước tiên cứ an trí ở một chỗ đi, sau này sẽ có ích."
Nghe vậy, Lộ Bình mở miệng, nhanh chóng đáp lại, nghĩ đến khuôn mặt nhìn thấy dưới ánh đèn đung đưa đêm qua, Lộ Bình vẫn hơi sững sờ.


Hắn không ngờ trên đời lại có người giống tới như vậy, cũng không biết làm cách nào mà chủ tử nhận được tin, khiến một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng hắn, luôn cảm thấy người thiếu niên mà mình đi theo này này bí ẩn tới mức không thể hiểu nổi.
Chờ sau khi Lộ Bình băng bó vết thương xong, Vệ Huyên mặc y phục vào, hơi nâng cằm lên, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo khó ai bì nổi như thường ngày.
Lúc Lục Vân bước vào, vẻ mặt không biến đổi khi ngửi thấy mùi máu tươi còn sót lại trong phòng, sau khi hành lễ với Vệ Huyên xong lại lặng lẽ thu dọn đồ đạc, ôm lấy bộ y phục dính đầy máu và nhặt trung y lên, lại bưng chậu máu loãng kia lên rồi lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, đổ máu loãng vào dưới cây hoa hải đường trong viện rồi cầm bộ y phục dính máu sang phòng bên đốt.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Vệ Huyên phẩy ống tay áo nói với Lộ Bình: "Đi, tiến cung."
Lộ Bình không nhịn được nói: “Chủ tử, người không nghỉ ngơi một lát sao?” Tối hôm qua đã bôn ba bên ngoài cả buổi lại còn bị thương, Lộ Bình thật sự lo lắng hắn không chịu nổi, có đôi khi thậm chí còn cảm thấy hắn không nghĩ tới chuyện mình sẽ trở về được, nguy hiểm ập đến như thế nào, thậm chí thỉnh thoảng còn nảy sinh một cảm giác hưng phấn khiến tim hắn đập nhanh.
Luôn cảm thấy mỗi khi chủ tử làm chuyện nguy hiểm, tâm trạng lại có gì đó không đúng lắm? (Đây gọi là phát bệnh thần kinh rồi!)
“Không sao, ta rất khỏe.”
Lộ Bình chỉ biết ngậm miệng lại.
*****
Sau khi lâm triều xong, Vệ Huyên đi tới Thái Cực điện để thỉnh an Văn Đức Đế, ngồi một lúc rồi rời đi, sau đó chuyển hướng đi về phía Đông Cung.
Trong đại điện của Đông Cung, Thái tử thanh quý vô song lúc này lại không có chút hình tượng nào ghé vào trước giường, nhìn bánh bao nhỏ được bọc kín mít trên giường.
Lúc này, Hoàng trưởng tôn điện hạ đã đầy ba tháng, mỗi ngày ăn no ngủ say, dưới sự chăm sóc của Thái tử phi, khỏe mạnh lớn lên, so với phụ thân ốm yếu từ nhỏ, Hoàng trưởng tôn điện hạ thực sự là một bánh bao nhỏ khỏe mạnh khiến người khác vui vẻ, Thái hậu và cả Đế Hậu đều rất vui, cuối cùng cũng an tâm được chút rồi.
Thái tử cũng rất vui mừng, con trai lớn nhanh lại khỏe mạnh nên không cần lo lắng sau này đứa bé sẽ chết non khiến người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là một điều may mắn của hoàng gia.

Hắn trêu chọc con trai mình một lúc, tiếc là Hoàng trưởng tôn vừa uống sữa xong, đang muốn ngủ nên không hề để ý tới phụ thân đang quấy rầy, muốn ngủ thì ngủ, vô cùng hờ hững.
Thái tử trêu chọc một lúc, nhưng thấy con trai mình phớt lờ mình thì lập tức hơi nản lòng, nói với Mạnh Vân đang ngồi ở đối diện xem xét công vụ trong cung: "A Vân, sao Hạo Nhi suốt ngày chỉ ngủ thế?"
Khi Hoàng trưởng tôn đầy tháng, đã được đặt một cái tên, được đích thân Văn Đức Đế đặt tên là “Vệ Hạo”, điều này cho thấy Văn Đức Đế rất coi trọng đứa cháu trai đầu lòng này.

Những đứa trẻ bình thường chỉ được đặt đại danh khi tròn một tuổi, sau đó mới được ghi vào gia phả, trước khi đặt đại danh thì sẽ gọi bằng nhũ danh, hoặc một cái tên nào đó, nhưng Hoàng trưởng tôn thì lại khác.
Trưởng Công chúa Khang Bình cũng lo lắng rằng đứa trẻ sẽ được đặt tên quá sớm, nếu bị quỷ sai dõi theo thì làm thế nào bây giờ? Dân gian có nói rằng, khi đứa trẻ chưa tròn một tuổi thì tinh thần chưa ổn định, dễ bị quỷ sai đi ngang qua cướp lấy linh hồn bé nhỏ, vì thế cần được gọi bằng nhũ danh trước, nhưng Hoàng đế nhất thời tùy hứng, ai có thể từ chối chứ? Cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Ma ma nói rằng trẻ nhỏ đều như vậy, phải ngủ nhiều mới lớn nhanh được, đừng làm phiền con nữa.” Mạnh Vân nói cũng không ngẩng đầu lên nhìn, lật quyển sách trong tay rất nhanh, cũng không biết nàng xem được nhiều hay ít.
Thái tử ngoài miệng thì đáp lời, nhưng vẫn không dừng hành động lại, tiếp tục quấy rối cho đến khi Hoàng trưởng tôn không chịu nổi sự quấy rối của cha mình, khi cái miệng nhỏ cong lên chuẩn bị gào khóc, Thái tử nhanh chóng rút tay ra, bánh bao nhỏ thấy không ai làm phiền nữa, cơn nóng giận cũng nhanh chóng biến mất, lại tiếp tục ngủ say.
Lúc này, Từ An tiến vào báo với Thái tử và Thái tử phi rằng Thế tử Thụy Vương tới đây.
Sau khi nghe xong, Thái tử đứng dậy, nhìn sang Mạnh Vân nói: “Ta đi trò chuyện với Huyên đệ chút, nếu nàng mệt thì nghỉ ngơi trước đi, để bà vú chăm sóc cho Hạo Nhi là được."
Mạnh Vân gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Không được uống rượu."
Thái tử: "...!Ừ."
Người trong cung: "..." Thái tử phi luôn luôn quản chặt Thái tử, đây có được tính là sợ vợ không?
Tuy nhiên, nhìn thấy Thái tử phi bình tĩnh nhìn qua, người trong cung tiếp tục làm việc mình nên làm, cho dù Thái tử có sợ vợ thì cũng không phải chuyện mà bọn họ được nhiều lời.

Vì vậy, sau khi rời khỏi Đông cung, Thái tử vẫn thanh cao đoan chính, Thái tử phi vẫn hiền lương thục đức, là một đôi phu thê kiểu mẫu của hoàng gia.
Vệ Huyên đến Đông cung, uống với Thái tử vài chén trà, nói vài chuyện về triều đình, sau đó thong thả ung dung rời đi, đích thân Thái tử tiễn hắn ra cửa.
Cảnh tượng này tất nhiên bị không ít người nhìn thấy, các cung nữ trong hậu cung vốn luôn chú ý đến chuyện ở Đông cung, khi nghe tin Vệ Huyên đã sớm rời đi thì cũng không để ý lắm.


Hành vi của Vệ Huyên nhiều năm nay cũng không hề có quy tắc, rõ ràng là càng ngày càng thân thiết với người dì Trịnh Quý phi, nhưng hắn lại trở mặt với Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử; nếu nói hắn thân thiết với Thái tử, thì cũng không thấy quan hệ giữa hắn với Thái tử tốt hơn bao nhiêu, mỗi lần đến Đông cung, cũng chỉ ở một lát rồi sau đó đã rời đi.
Ngay cả Tam Hoàng tử cũng không đoán ra được Vệ Huyên đang định làm gì hay là đang có mưu đồ gì? Còn mấy năm gần đây Văn Đức Đế vẫn chiều chuộng hắn như trước, không một Hoàng tử nào có thể vượt qua hắn được, càng không cần nói tới Thái hậu đã cưng chiều hắn tới tận trời.
Sau khi tiễn Vệ Huyên đi, Thái tử vào thư phòng phê duyệt sổ con một lát, sau khi phê duyệt xong lại tiếp tục quấy rầy bánh bao nhỏ nhà mình.
“Huyên đệ vừa đến nói rằng hôm qua đã nhìn thấy một cô nương nhìn trông rất giống đệ ấy trong một thôn trang ở ngoại thành.” Thái tử đang ngồi trên giường ôm con trai của mình, nói với Mạnh Vân đang ngồi ở mé bên kia.
Mạnh Vân thích thú nói: "Nghe nói Huyên đệ lớn lên còn đẹp hơn cả Đích phi Thụy Vương, nếu như đệ ấy không phải nam tử hán khảng khái, người ta sẽ nghĩ đệ ấy là một cô nương rồi, trong kinh thành hiếm có một vị công tử nào có mỹ mạo giống như của Huyên đệ.

Trước khi còn có người nói, nếu Huyên đệ là một cô nương thì không biết sẽ nghiêng nước nghiêng thành tới mức nào.”
Thái tử nghe thấy thế thì hơi hụt hẫng, trong lòng thầm nói, một cô nương lúc nào cũng có vẻ mặt ngang ngược sát khí như gia hỏa kia thì có gì tốt chứ? Ngay cả cô em vợ Mạnh Vân cũng nói người tỷ phu này lớn lên quá đẹp, Thái tử phi hẳn là phải thích hắn mới đúng, sao lại có thể khen Vệ Huyên như thế này?
Mạnh Vân là một người có tâm tư linh hoạt, Vệ Huyên sẽ không có lí do gì vào cung chỉ để nói rằng có một cô nương lớn lên rất giống hắn, đây không phải là đang sống sờ sờ mà tự vả mặt mình sao? Nghĩ đến những chuyện mình nghe được một ít khi còn nhỏ, Mạnh Vân đột nhiên có suy đoán.
"A Diệp, thật ra cô nương đó cũng không giống Vệ Huyên, mà giống Công chúa Khang Gia đã chết yểu có đúng không?"
Thái tử sửng sốt, không khỏi nhìn nàng, thấp giọng nói: "Nàng biết sao?"
Công chúa Khang Gia là con gái đã chết yểu của Thái hậu, sau này khi Văn Đức Đế đăng cơ, khi phong thưởng cho tông thất đã truy phong mẫu thân và muội muội không thể sống tới khi thành niên kia là Công chúa Khang Gia.

Sở dĩ Thái hậu yêu thương Vệ Huyên như thế chỉ vì diện mạo của Vệ Huyên rất giống với Công chúa Khang Gia năm đó, điều này đã phần nào làm vơi bớt áy náy trong lòng Thái hậu.
Thái tử đã tra xét chuyện này rất lâu, hơn nữa còn cố ý đề cập tới với Vệ Huyên, đây cũng là động thái cho thấy sự quy phục của Vệ Huyên.

Nếu không với thế lực hiện tại của Thái tử cũng không thể tìm ra được, bởi vì chuyện này đã xảy ra vài chục năm trước, các trưởng lão trong cung năm đó cũng đã không còn nữa.
Còn bây giờ, có một người giống như thế, lại còn là nữ nhi, nếu để cho nàng xuất hiện ở trước mặt Thái hậu, không cần suy nghĩ cũng biết lựa chọn của Thái hậu.

Nghĩ đến đây, Thái tử không khỏi vuốt lên chiếc nhẫn trên ngón tay cái, ánh mắt hơi tối lại.
Mạnh Vân gật nhẹ đầu, híp mắt suy nghĩ một lát rồi nói với Thái tử: "Để Huyên đệ phái người trông coi cô nương đó cẩn thận."
Thái tử là một người thông minh, nghe được lời của Mạnh Vân, cũng biết trong lòng nàng có tính toán, mỉm cười gật đầu.
Đề tài cứ thế dừng lại, phu thê hai người cũng không quá để ở trong lòng, ngược lại là chuyển sang chuyện khác.
Mấy ngày sau đó, nghe nói Thụy Vương đột nhiên sai người đến đưa thiếp mời tới mời muội phu là La Diệp tới uống rượu, kết quả uống rượu xong ngày hôm sau trong kinh thành đột nhiên truyền ra tin tức hôn kỳ của Vệ Huyên và Quận chúa Thọ An đã được ấn định, hôn kỳ sẽ diễn ra vào mùa thu năm nay.
Người dân trong kinh khi nghe được tin này đều không khỏi nhìn nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Quả nhiên là rượu của Thụy Vương không thể uống được!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện