Lạc Hoa đến thủ đô chính yếu là để tham gia hoạt động. Anh đến y quán Ngô gia thứ nhất là để gặp Ngô Đồng, thứ hai là kiểm tra sức khỏe của mình. Anh cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Thu Hoa.
"Nghe nói em sắp đóng phim võ hiệp. Em có đóng được không?" Lạc Hoa cố gắng không lộ vẻ nghi ngờ.
"Anh hai, em đóng được mấy cảnh hành động cũng là nhờ Dương Quỳnh dạy em." Thẩm Thu Hoa nâng cằm, kiểu ngạo trả lời.
Lạc Hoa nhìn về phía Dương Quỳnh: "Em có biết đóng cảnh hành động nguy hiểm lắm không? Từ nhỏ Thu Hoa đã được nuông chiều, chỉ bị trầy da đã là chuyện lớn trong nhà. Em còn dạy em ấy đóng phim, em có dám chắc Thu Hoa sẽ không bị thương không?" Anh từ tốn nói. Dù giọng điệu không lạnh lùng nhưng lại khiến Dương Quỳnh cảm giác được áp lực đè nặng lên vai mình.
"Anh hai....." Thẩm Thu Hoa muốn nói giúp Dương Quỳnh đã bị Lạc Hoa năng cản.
"Dương Quỳnh, em có dám chắc không?" Lạc Hoa tiếp tục hỏi lại, hắn cần một câu trả lời.
Dương Quỳnh vốn im lặng lúc này bước lên, tự tin đáp: "Em không dám chắc. Thật ra trước kia Thu Hoa đóng phim cũng từng vất vả, cũng từng bị thương. Tuy em đau lòng cho em ấy nhưng em không hối hận vì đã dạy cho Thu Hoa. Anh hai, em sẽ không ngăn cản Thu Hoa làm việc em ấy muốn, dù em ấy thích gì, em cũng sẽ ủng hộ. Kiếp trước Thu Hoa đã không có tự do, kiếp này em sẽ cố hết sức mình ủng hộ bước chân của em ấy."
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn dáng vẻ kiên định của Dương Quỳnh, nàng bỗng tươi cười.
Lạc Hoa vẫn vô cảm nhìn Dương Quỳnh, lát sau mới gật đầu: "Thu Hoa, em tìm được người hiểu em rồi."
Dương Quỳnh thầm thở phào, chỉ là lưng cô đổ đầy mồ hôi. Anh hai dọa người quá! Quan trọng hơn là người khác không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Khi hai người rời khỏi y quán, Dương Quỳnh mới lau mồ hôi trên trán, bảo: "Thu Hoa, anh em mà thử chị thêm mấy lần nữa chắc tóc chị bạc sớm."
"Chị yên tâm, sau hôm nay anh ấy sẽ không thử chị nữa đâu." Thẩm Thu Hoa nói rồi xoa tóc Dương Quỳnh: "Chị ngoan, đừng sợ nha!"
Dương Quỳnh nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, lúc này trời đã tối, người đi đường không nhiều, hai người nắm tay nhau như bạn bè không khiến người khác chú ý.
"Sau khi làm diễn viên, lâu lắm rồi em không đi dạo như này." Thẩm Thu Hoa thoải mái gật đầu, nhìn cảnh sắc trên đường, để mặc gió thổi tóc nàng.
Dương Quỳnh ở bên, mê đắm nhìn nàng. Những lời cô nói với Lạc Hoa cũng là những suy nghĩ trong lòng cô. Kiếp này, cô không muốn Thu Hoa phải chịu chút thiệt thòi nào. Thu Hoa không cần phải sống như kiếp trước.
Dù em muốn làm gì cũng có chị ủng hộ em, đồng hành cùng em.
Trong phòng khám của Ngô Đồng, hắn không còn vẻ vui đùa, đôi mắt đào hoa cũng không có chút phong lưu.
"Đại sư huynh, sức khỏe của Thu Hoa không tốt lắm. Một phần vì tâm sự trong lòng em ấy, một phần khác vì bệnh di truyền của gia đình hiện tại của em ấy. Sau khi gặp lại, em vẫn luôn kê một vài phương thuốc bổ khí bổ máu để Dương Quỳnh nấu cho Thu Hoa ăn, trước mắt vẫn có chút hiệu quả. Nhưng... tâm sự chưa tan, Thu Hoa.... khó sống thọ." Ngô Đồng cũng khổ! Hắn không dám nói chuyện này với Dương Quỳnh, chỉ có thể giấu trong lòng, cuối cùng cũng được nói thật.
"Không còn cách nào sao?" Bóng Lạc Hoa giấu trong tối.
"Em sẽ cố gắng." Ngô Đồng không biết đây có tính là cách không.
"Ngô Đồng, làm phền em." Lạc Hoa nhìn phong cảnh ngoài phố. "Thẩm gia anh tự hỏi không thẹn với triều đình, không thẹn với muôn dân, chỉ thẹn với Thu Hoa. Em ấy đã từng ngây thơ hồn nhiên, là gia đình dạy em trở thành một người lắm mưu nhiều kế. Anh không cầu điều gì chỉ mong những điều em ấy từng đánh mất có thể tìm được về."
Thẩm Thu Hoa tham gia hoạt động khoảng một tuần. Trong lúc đó, Lư Tự cũng muốn nhận thêm hoạt động khác nhưng sau khi xác định Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không có thời gian nên từ chối hoặc dời ngày.
Một tuần sau, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh tiến vào đoàn phim "Ngăn Sát 2". Nội dung phim tiếp diễn phần trước, chỉ là phát triển về nhân vật khác. Trong phần hai, vai phụ vũ nữ Liễu Phiêu Bình trở thành vai chính.
Đạo diễn vẫn là Đặng Diệp Chu. Phần này hắn ký cả hai người. Sau khi nhận được kịch bản, Thẩm Thu Hoa đọc xong, vỗ vai Dương Quỳnh nói: "Mình phải đi tập thể dục rồi chị."
Liễu Phiêu Bình là người có hai thân phận, vừa là vũ nữ vừa là sát thủ, dù thân phận nào cũng cần phải có thể lực.
Dương Quỳnh nhéo cánh tay thon gầy của nàng, ghét bỏ nói: "Tập cỡ nào em cũng không có cơ bắp, nói thật chị cũng bó tay."
Thẩm Thu Hoa rụt tay, không phục nói: "Có lẽ là chưa tập đủ."
Thẩm Thu Hoa thường tiến tổ sẽ không tham gia hoạt động cho nên các fans chỉ có thể trông mong đến chuyện tham ban. Đáng tiêc chuyến này đoàn phim đóng quân ở sâu trong núi, fans tiền tuyến cũng không thể vào.
Các fans rất muốn xem ảnh của Thẩm Thu Hoa, mỗi ngày đều kêu rên, hy vọng Thẩm Thu Hoa có thể đăng ảnh, một bức thôi cũng được.
Tề Duyệt thông báo chuyện này với Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ đành bảo nàng chụp vài tấm, mỗi ngày đăng cho fans xem.
"Cậu xem, tuy chị Thu Hoa không thích làm mấy việc này nhưng chị ấy vẫn rất chiều fans." Tề Duyệt cầm camera nói với Liễu Du.
"Đó là đương nhiên." Liễu Du là fans trung thành, nàng kiêu ngạo đáp.
Khoảng thời gian này là thời gian hạnh phúc của Tề Duyệt. Thẩm Thu Hoa không quên nàng là fans của Lạc Hoa. Lúc trước khi ở thủ đô, Thẩm Thu Hoa cố ý mời Lạc Hoa ăn cơm. Trong bữa cơm, Tề Duyệt chăm chú nhìn anh, dáng vẻ si mê ngây ngốc.
Lạc Hoa cũng rất nể mặt, vừa chụp ảnh, ký tên còn song ca với nàng. Ban đêm Tề Duyệt còn đang choáng váng, hôm sau tỉnh lại nàng vẫn cười ngây ngô.
Stylist đoàn phim mời đến là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có nhiều kinh nghiệm tên Tần Khuyết. Vì Tần Khuyết luôn chăm sóc da nên trông hắn rất trẻ.
Tần Khuyết nhìn Thẩm Thu Hoa mười phút, bắt đầu cúi đầu phác họa. Thẩm Thu Hoa nhìn hắn, không nói, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
Chốc lát sau, Tần Khuyết tựa như gặp khó, hắn dừng lại tiếp tục quan sát Thẩm Thu Hoa. Khi hắn quan sát người khác cũng không cần người nọ phải nhìn mình, người nọ làm gì cũng được cho nên Thẩm Thu Hoa cũng không có cảm giác mất tự nhiên.
Đặng Diệp Chu bận xong, đi đến xem tạo hình của Tần Khuyết. Vừa thấy bức họa trên vở đã sáng mắt.
"Lão Tần, tạo hình này người thường không hợp đâu." Đặng Diệp Chu không phải lo lắng mà còn hưng phấn nói.
Tần Khuyết gật đầu, ngẩng đầu cười như không cười đáp: "Phải. Nhưng cô ấy thì được." Hắn bĩu môi nói.
"Ông chắc?" Đặng Diệp Chu tưởng tượng Thẩm Thu Hoa trong tạo hình này cảm thấy hẳn không tệ.
Hai ngày sau, Thẩm Thu Hoa bắt đầu làm tạo hình. Thời gian này, Thẩm Thu Hoa sẽ theo Dương Quỳnh tập luyện ba tiếng, vì để tăng thể lực trong quá trình quay.
Đáng tiếc kết quả lại khiến hai người bực bội. Thẩm Thu Hoa càng tập càng gầy đi.
Mỗi ngày Dương Quỳnh hết tẩm bổ món này lại tẩm bổ món khác cho nàng nhưng chỉ miễn cưỡng giữ được cân nặng hiện tại.
"Thu Hoa ơi, em không thể gầy thêm nữa. Bây giờ chị ôm còn thấy cộm tay." Dương Quỳnh than thở.
Thẩm Thu Hoa cũng bất lực. Chỉ có thể tiếp tục tăng cường tập luyện, hy vọng sớm ngày có cơ bắp mình mong.
Tạo hình hôm nay mất gần một tiếng mới làm xong phần tóc cho Thẩm Thu Hoa. Toàn bộ đều là tóc thật của nàng. Mái tóc dài tán loạn sau lưng, phía trên được trâm cài cố định, nhìn vũ mị phong lưu.
Dương Quỳnh vừa nhìn vừa cảm thấy tạo hình này che đi khí chất vốn có của Thẩm Thu Hoa. Nhưng khi ảnh tạo hình ra lò, cô biết mình sai rồi.
Dưới ánh đèn, lớp trang điểm đậm trở nên sắc nét.
"Đây là nghệ thuật quang ảnh." Tề Duyệt thấy Dương Quỳnh kinh ngạc, cười giải thích.
Thẩm Thu Hoa chụp ba bộ đều tạo cảm giác kinh diễm. Vũ nữ vũ mị, sát thủ lạnh lùng, còn có người phụ nữ bình thường bỏ đi phấn son. Mỗi một tạo hình là một khí chất khác nhau.
Ảnh chụp xong nhưng vẫn cần phải chỉnh sửa chi tiết chỉ là hiệu quả của bức ảnh rất tốt.
Tần Khuyết thiết kế một bộ váy bó sát màu đỏ có áo khoác hồng sa. Thân váy thoạt nhìn đơn giản nhưng rất khó mặc đẹp. Có thể nói đây là bộ váy Tần Khuyết thiết kế riêng cho Thẩm Thu Hoa.
Trang phục này cần người mặc phải rất gầy mới có thể mặc đẹp. Thẩm Thu Hoa mặc vào, eo thon như giấy. Mọi người rất khó rời mắt khỏi chiếc eo thon thả của nàng.
Cánh tay nàng lộ dưới hồng sa trông nhỏ nhắn làm người khác muốn bảo vệ. Cảm giác người phụ nữ này nhỏ bé cần được bảo vệ.
Tiếp theo là tạo hình sát thủ. Thẩm Thu Hoa mặc trang phục màu đen, đơn giản. Mái tóc dài quấn lên, không có bất kỳ trang sức nào. Tạo hình làm người khác cảm thấy khó gần.
Tạo hình thứ ba là một cô thôn nữ. Trang phục của thân phận thôn nữ là bộ váy bình thường không lạnh, không mị. Bộ váy này cần người mặc phải mặc ra nét phong hoa tuyệt đại như tiên nữ và Thẩm Thu Hoa vẫn có thể diễn ra được.
"Nghe nói em sắp đóng phim võ hiệp. Em có đóng được không?" Lạc Hoa cố gắng không lộ vẻ nghi ngờ.
"Anh hai, em đóng được mấy cảnh hành động cũng là nhờ Dương Quỳnh dạy em." Thẩm Thu Hoa nâng cằm, kiểu ngạo trả lời.
Lạc Hoa nhìn về phía Dương Quỳnh: "Em có biết đóng cảnh hành động nguy hiểm lắm không? Từ nhỏ Thu Hoa đã được nuông chiều, chỉ bị trầy da đã là chuyện lớn trong nhà. Em còn dạy em ấy đóng phim, em có dám chắc Thu Hoa sẽ không bị thương không?" Anh từ tốn nói. Dù giọng điệu không lạnh lùng nhưng lại khiến Dương Quỳnh cảm giác được áp lực đè nặng lên vai mình.
"Anh hai....." Thẩm Thu Hoa muốn nói giúp Dương Quỳnh đã bị Lạc Hoa năng cản.
"Dương Quỳnh, em có dám chắc không?" Lạc Hoa tiếp tục hỏi lại, hắn cần một câu trả lời.
Dương Quỳnh vốn im lặng lúc này bước lên, tự tin đáp: "Em không dám chắc. Thật ra trước kia Thu Hoa đóng phim cũng từng vất vả, cũng từng bị thương. Tuy em đau lòng cho em ấy nhưng em không hối hận vì đã dạy cho Thu Hoa. Anh hai, em sẽ không ngăn cản Thu Hoa làm việc em ấy muốn, dù em ấy thích gì, em cũng sẽ ủng hộ. Kiếp trước Thu Hoa đã không có tự do, kiếp này em sẽ cố hết sức mình ủng hộ bước chân của em ấy."
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn dáng vẻ kiên định của Dương Quỳnh, nàng bỗng tươi cười.
Lạc Hoa vẫn vô cảm nhìn Dương Quỳnh, lát sau mới gật đầu: "Thu Hoa, em tìm được người hiểu em rồi."
Dương Quỳnh thầm thở phào, chỉ là lưng cô đổ đầy mồ hôi. Anh hai dọa người quá! Quan trọng hơn là người khác không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.
Khi hai người rời khỏi y quán, Dương Quỳnh mới lau mồ hôi trên trán, bảo: "Thu Hoa, anh em mà thử chị thêm mấy lần nữa chắc tóc chị bạc sớm."
"Chị yên tâm, sau hôm nay anh ấy sẽ không thử chị nữa đâu." Thẩm Thu Hoa nói rồi xoa tóc Dương Quỳnh: "Chị ngoan, đừng sợ nha!"
Dương Quỳnh nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, lúc này trời đã tối, người đi đường không nhiều, hai người nắm tay nhau như bạn bè không khiến người khác chú ý.
"Sau khi làm diễn viên, lâu lắm rồi em không đi dạo như này." Thẩm Thu Hoa thoải mái gật đầu, nhìn cảnh sắc trên đường, để mặc gió thổi tóc nàng.
Dương Quỳnh ở bên, mê đắm nhìn nàng. Những lời cô nói với Lạc Hoa cũng là những suy nghĩ trong lòng cô. Kiếp này, cô không muốn Thu Hoa phải chịu chút thiệt thòi nào. Thu Hoa không cần phải sống như kiếp trước.
Dù em muốn làm gì cũng có chị ủng hộ em, đồng hành cùng em.
Trong phòng khám của Ngô Đồng, hắn không còn vẻ vui đùa, đôi mắt đào hoa cũng không có chút phong lưu.
"Đại sư huynh, sức khỏe của Thu Hoa không tốt lắm. Một phần vì tâm sự trong lòng em ấy, một phần khác vì bệnh di truyền của gia đình hiện tại của em ấy. Sau khi gặp lại, em vẫn luôn kê một vài phương thuốc bổ khí bổ máu để Dương Quỳnh nấu cho Thu Hoa ăn, trước mắt vẫn có chút hiệu quả. Nhưng... tâm sự chưa tan, Thu Hoa.... khó sống thọ." Ngô Đồng cũng khổ! Hắn không dám nói chuyện này với Dương Quỳnh, chỉ có thể giấu trong lòng, cuối cùng cũng được nói thật.
"Không còn cách nào sao?" Bóng Lạc Hoa giấu trong tối.
"Em sẽ cố gắng." Ngô Đồng không biết đây có tính là cách không.
"Ngô Đồng, làm phền em." Lạc Hoa nhìn phong cảnh ngoài phố. "Thẩm gia anh tự hỏi không thẹn với triều đình, không thẹn với muôn dân, chỉ thẹn với Thu Hoa. Em ấy đã từng ngây thơ hồn nhiên, là gia đình dạy em trở thành một người lắm mưu nhiều kế. Anh không cầu điều gì chỉ mong những điều em ấy từng đánh mất có thể tìm được về."
Thẩm Thu Hoa tham gia hoạt động khoảng một tuần. Trong lúc đó, Lư Tự cũng muốn nhận thêm hoạt động khác nhưng sau khi xác định Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không có thời gian nên từ chối hoặc dời ngày.
Một tuần sau, Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh tiến vào đoàn phim "Ngăn Sát 2". Nội dung phim tiếp diễn phần trước, chỉ là phát triển về nhân vật khác. Trong phần hai, vai phụ vũ nữ Liễu Phiêu Bình trở thành vai chính.
Đạo diễn vẫn là Đặng Diệp Chu. Phần này hắn ký cả hai người. Sau khi nhận được kịch bản, Thẩm Thu Hoa đọc xong, vỗ vai Dương Quỳnh nói: "Mình phải đi tập thể dục rồi chị."
Liễu Phiêu Bình là người có hai thân phận, vừa là vũ nữ vừa là sát thủ, dù thân phận nào cũng cần phải có thể lực.
Dương Quỳnh nhéo cánh tay thon gầy của nàng, ghét bỏ nói: "Tập cỡ nào em cũng không có cơ bắp, nói thật chị cũng bó tay."
Thẩm Thu Hoa rụt tay, không phục nói: "Có lẽ là chưa tập đủ."
Thẩm Thu Hoa thường tiến tổ sẽ không tham gia hoạt động cho nên các fans chỉ có thể trông mong đến chuyện tham ban. Đáng tiêc chuyến này đoàn phim đóng quân ở sâu trong núi, fans tiền tuyến cũng không thể vào.
Các fans rất muốn xem ảnh của Thẩm Thu Hoa, mỗi ngày đều kêu rên, hy vọng Thẩm Thu Hoa có thể đăng ảnh, một bức thôi cũng được.
Tề Duyệt thông báo chuyện này với Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ đành bảo nàng chụp vài tấm, mỗi ngày đăng cho fans xem.
"Cậu xem, tuy chị Thu Hoa không thích làm mấy việc này nhưng chị ấy vẫn rất chiều fans." Tề Duyệt cầm camera nói với Liễu Du.
"Đó là đương nhiên." Liễu Du là fans trung thành, nàng kiêu ngạo đáp.
Khoảng thời gian này là thời gian hạnh phúc của Tề Duyệt. Thẩm Thu Hoa không quên nàng là fans của Lạc Hoa. Lúc trước khi ở thủ đô, Thẩm Thu Hoa cố ý mời Lạc Hoa ăn cơm. Trong bữa cơm, Tề Duyệt chăm chú nhìn anh, dáng vẻ si mê ngây ngốc.
Lạc Hoa cũng rất nể mặt, vừa chụp ảnh, ký tên còn song ca với nàng. Ban đêm Tề Duyệt còn đang choáng váng, hôm sau tỉnh lại nàng vẫn cười ngây ngô.
Stylist đoàn phim mời đến là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có nhiều kinh nghiệm tên Tần Khuyết. Vì Tần Khuyết luôn chăm sóc da nên trông hắn rất trẻ.
Tần Khuyết nhìn Thẩm Thu Hoa mười phút, bắt đầu cúi đầu phác họa. Thẩm Thu Hoa nhìn hắn, không nói, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.
Chốc lát sau, Tần Khuyết tựa như gặp khó, hắn dừng lại tiếp tục quan sát Thẩm Thu Hoa. Khi hắn quan sát người khác cũng không cần người nọ phải nhìn mình, người nọ làm gì cũng được cho nên Thẩm Thu Hoa cũng không có cảm giác mất tự nhiên.
Đặng Diệp Chu bận xong, đi đến xem tạo hình của Tần Khuyết. Vừa thấy bức họa trên vở đã sáng mắt.
"Lão Tần, tạo hình này người thường không hợp đâu." Đặng Diệp Chu không phải lo lắng mà còn hưng phấn nói.
Tần Khuyết gật đầu, ngẩng đầu cười như không cười đáp: "Phải. Nhưng cô ấy thì được." Hắn bĩu môi nói.
"Ông chắc?" Đặng Diệp Chu tưởng tượng Thẩm Thu Hoa trong tạo hình này cảm thấy hẳn không tệ.
Hai ngày sau, Thẩm Thu Hoa bắt đầu làm tạo hình. Thời gian này, Thẩm Thu Hoa sẽ theo Dương Quỳnh tập luyện ba tiếng, vì để tăng thể lực trong quá trình quay.
Đáng tiếc kết quả lại khiến hai người bực bội. Thẩm Thu Hoa càng tập càng gầy đi.
Mỗi ngày Dương Quỳnh hết tẩm bổ món này lại tẩm bổ món khác cho nàng nhưng chỉ miễn cưỡng giữ được cân nặng hiện tại.
"Thu Hoa ơi, em không thể gầy thêm nữa. Bây giờ chị ôm còn thấy cộm tay." Dương Quỳnh than thở.
Thẩm Thu Hoa cũng bất lực. Chỉ có thể tiếp tục tăng cường tập luyện, hy vọng sớm ngày có cơ bắp mình mong.
Tạo hình hôm nay mất gần một tiếng mới làm xong phần tóc cho Thẩm Thu Hoa. Toàn bộ đều là tóc thật của nàng. Mái tóc dài tán loạn sau lưng, phía trên được trâm cài cố định, nhìn vũ mị phong lưu.
Dương Quỳnh vừa nhìn vừa cảm thấy tạo hình này che đi khí chất vốn có của Thẩm Thu Hoa. Nhưng khi ảnh tạo hình ra lò, cô biết mình sai rồi.
Dưới ánh đèn, lớp trang điểm đậm trở nên sắc nét.
"Đây là nghệ thuật quang ảnh." Tề Duyệt thấy Dương Quỳnh kinh ngạc, cười giải thích.
Thẩm Thu Hoa chụp ba bộ đều tạo cảm giác kinh diễm. Vũ nữ vũ mị, sát thủ lạnh lùng, còn có người phụ nữ bình thường bỏ đi phấn son. Mỗi một tạo hình là một khí chất khác nhau.
Ảnh chụp xong nhưng vẫn cần phải chỉnh sửa chi tiết chỉ là hiệu quả của bức ảnh rất tốt.
Tần Khuyết thiết kế một bộ váy bó sát màu đỏ có áo khoác hồng sa. Thân váy thoạt nhìn đơn giản nhưng rất khó mặc đẹp. Có thể nói đây là bộ váy Tần Khuyết thiết kế riêng cho Thẩm Thu Hoa.
Trang phục này cần người mặc phải rất gầy mới có thể mặc đẹp. Thẩm Thu Hoa mặc vào, eo thon như giấy. Mọi người rất khó rời mắt khỏi chiếc eo thon thả của nàng.
Cánh tay nàng lộ dưới hồng sa trông nhỏ nhắn làm người khác muốn bảo vệ. Cảm giác người phụ nữ này nhỏ bé cần được bảo vệ.
Tiếp theo là tạo hình sát thủ. Thẩm Thu Hoa mặc trang phục màu đen, đơn giản. Mái tóc dài quấn lên, không có bất kỳ trang sức nào. Tạo hình làm người khác cảm thấy khó gần.
Tạo hình thứ ba là một cô thôn nữ. Trang phục của thân phận thôn nữ là bộ váy bình thường không lạnh, không mị. Bộ váy này cần người mặc phải mặc ra nét phong hoa tuyệt đại như tiên nữ và Thẩm Thu Hoa vẫn có thể diễn ra được.
Danh sách chương