Ngô Đồng dặn dò xong, thấy đã gần 5 giờ, hắn cởi áo blouse, bên trong là thường phục.

"Mình đi ăn chiều thôi. Gần đây có nhà hàng ngon lắm, là khẩu vị Thu Hoa thích." Ngô Đồng tắt máy tính, dẫn hai người xuống lầu.

Dương Quỳnh đi phía sau, kéo Thẩm Thu Hoa, kề bên tai nàng nói: "Anh ấy hiểu em thật đó, không biết còn tưởng anh ấy thích em."

Thẩm Thu Hoa thúc hông cô: "Chị đừng nói bậy, đó là sư huynh của em."

Ngô Đồng dừng bước, quay đầu, bất đắc dĩ nhìn hai người: "Tai anh thính lắm nha."

Hai người xấu hổ, cúi đầu theo chân Ngô Đồng rời khỏi y quán.

Nhà hàng cách y quán không xa, bên trong rất đông khách. Nhân viên hiển nhiên nhận ra Ngô Đông, vừa thấy hắn vào đã tiếp đón: "Bác sĩ Ngô, bác tới rồi. Phòng 304 đã để lại cho bác."

Ba người lên lầu 3 vào phòng VIP. Phòng không lớn nhưng bày trí rất thu hút. Ngô Đồng đưa menu cho hai người: "Hai đứa thích ăn gì thì gọi."

Dương Quỳnh không kén ăn, cô ăn gì cũng được cho nên cô đưa menu cho Thẩm Thu Hoa. Nàng không khách sáo, gọi bốn món, còn lại do Ngô Đồng gọi.

Gọi món xong, phục vụ đưa một bình trà Thiết Quan Âm lên. Ngô Đồng rót trà cho hai người.

"Trà này Thu Hoa pha thơm nhất. Hai đứa nếm thử tay nghề của tiệm này xem."

Thẩm Thu Hoa cầm chén trà uống: "Trà ngon."

Ngô Đồng cười, cũng uống trà.

Dương Quỳnh nhìn, cảm thấy hai người dù ở hiện đại nhưng vẫn giữ phong phạm thế gia của kiếp trước. Phong phạm này giơ tay nhấc chân sẽ lộ ra, không cần lên tiếng vẫn khiến người ta cảm nhận được.

"Sư huynh, em tìm thấy đại ca rồi." Thẩm Thu hoa bất ngờ nói.

"Phụt....." Ngô Đồng vừa uống trà bị sặc. Cũng may hắn chú ý, quay đầu phun bên cạnh.

Dương Quỳnh nhìn hắn chật vật ho, yên lặng rút lại lời nói.

Ngô Đồng ho một lát mới ngừng, mặt đỏ bừng hỏi: "Tiểu sư muội ơi, em cố ý chỉnh anh đúng không?"

Thẩm Thu Hoa vô tội nói: "Em nói thật mà."

"Em thật sự tìm được Minh Hoa?" Mặt Ngô Đồng vặn vẹo.

Thẩm Thu Hoa gật đầu, kể: "Anh ấy giống anh, đầu thai vẫn giữ được ký ức kiếp trước nhưng diện mạo của anh ấy đã thay đổi."

"Vậy mà em cũng nhận ra!" Ngô Đồng bội phục nói.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu: "Đơn giản lắm. Anh nhìn anh ấy cũng nhận ra. Tuy anh hai thay đổi gương mặt nhưng những thứ khác vẫn không đổi."

Ngô Đồng nghe xong, mặt càng vặn vẹo. Dương Quỳnh thắc mắc nhìn phản ứng của Ngô Đồng rồi mờ mịt nhìn Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa nhân lúc hắn đang rối rắm, chớp mắt với Dương Quỳnh.

Hả? Dương Quỳnh bỗng hiểu Thẩm Thu Hoa là cố ý nói. Hiển nhiên ở đây có chuyện mà cô không biết.

"Kiếp này anh ấy tên gì?" Ngô Đồng rối rắm một lúc, gương mặt cũng bình thường.

"Lạc Hoa."

Ngô Đồng đứng bật dậy: "Em đừng nói với anh là tên ảnh đế kia nha."

"Chính là anh ấy." Thẩm Thu Hoa gật đầu, đáp.

Ngô Đồng ũ rũ ngồi phịch xuống: "Có phải em đã nói chuyện của anh cho anh ấy không?" Thấy nàng gật đầu, hắn nghiếng răng nói: "Khó trách quản lý của Lạc Hoa liên lạc với anh, muốn hẹn giờ xem bệnh. Anh đã nghĩ ảnh đế như anh ta cần anh xem bệnh làm gì? Dù cần Ngô gia xem bệnh cũng nên tìm ông nội mà không phải kẻ vô danh như anh."

Thẩm Thu Hoa nghe xong, không nhịn được che miệng cười.

Ngô Đồng nhìn nàng, lí nhí: "Anh có nên rời khỏi thủ đô một thời gian không?"

"Sư huynh, em khuyên anh nên ở đây chờ anh hai, anh biết tính ảnh, ảnh mà biết anh trốn, anh nghĩ xem hậu quả sẽ là gì?" Thẩm Thu Hoa từng bước miêu tả.

Ngô Đồng đưa đám hỏi: "Thu Hoa, em ở đây bao lâu vậy?"

"Dạ một tuần."

Ngô Đồng tìm được đồng minh, vội nói: "Ngày mốt anh có hẹn với Lạc Hoa."

Dương Quỳnh xoa đầu, thắc mắc: "Hai người nói nãy giờ, chị nghe mà mờ mịt."

Thẩm Thu Hoa vừa muốn đáp đã nghe Ngô Đồng hỏi: "Dương Quỳnh, cô gặp Minh Hoa chưa?"

Dương Quỳnh thành thật lắc đầu. Thẩm Minh Hoa là ngoại nam, không thể tiến vào hậu cung, cô đương nhiên chưa gặp.

"Minh Hoa là con lớn của ân sư cũng là đại sư huynh của bọn tôi. Nhưng tuổi bọn tôi cách xa nhau cho nên lúc bái sư là Minh Hoa dạy tôi. Minh Hoa sư huynh cũng xem như nửa sư phụ của tôi. Anh ấy dạy tôi vài năm thì nhập sĩ, sau đó ân sư mới chính thức dạy tôi." Ngô Đồng giải thích. Tuy hắn nói cho Dương Quỳnh nhưng ánh mắt nhìn xa xăm nhưng nhớ lại khoảng thời gian ở cùng Thẩm Minh Hoa.

"Tuy anh hai nhìn nghiêm túc nhưng lại đối xử rất tốt với các sư huynh, đặc biệt là sư huynh Ngô Đồng. Anh ấy nhập môn muộn cho nên anh hai luôn chú ý anh ấp. Anh Ngô Đồng phải chép sách nhiều nhất, phải học bài nhiều nhất cho nên anh ấy rất sợ anh hai." Thẩm Thu Hoa cũng nhớ chuyện kiếp trước. Thẩm Minh Hoa rất nghiêm khắc với các sư đệ, đặc biệt là Ngô Đồng. Thẩm Minh Hoa thậm chí nghiêm khắc đến mức vô tình.

"Haiz! Cũng không phải anh sợ anh ấy đâu!" Ngô Đồng kiêu ngạo: "Minh Hoa trâu bò lắm, anh chỉ không muốn bị anh ấy hành hạ thôi."

Dương Quỳnh rất khó hình dung Thẩm Minh Hoa trâu bò giống với Thẩm Minh Hoa trong cảm nhận của mình: "Sao mà khác với Lạc Hoa mà tôi gặp vậy?"

"Cô đừng để vẻ ngoài của anh ấy lừa." Ngô Đồng kêu lên. Hắn nhìn Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa, ngày mốt Minh Hoa đến, em nhất định phải đến cứu anh."

Thẩm Thu Hoa cúi đầu buồn cười: "Em cũng rất muốn gặp anh hai."

Bữa cơm kết thúc trong nỗi lo lắng của Ngô Đồng. Trên đường về, Dương Quỳnh không hiểu người như Ngô Đồng lại bị Thẩm Minh Hoa trị gắt gao.

"Bởi vì tính Ngô Đồng sư huynh phóng khoáng nên anh hai càng nghiêm khắc với anh ấy. Anh hai không phải muốn anh ấy đổi tính mà muốn anh ấy hiểu thế đạo thật sự. Phụ thân có sáu đệ tử, ngoại trừ anh hai thì người có tài nhất chính là Ngô Đồng sư huynh. Tuy cuối cùng anh ấy làm thái y nhưng phụ thân vẫn rất hài lòng về cậu đồ đệ này." Thẩm Thu Hoa nhớ lúc nhỏ nhìn thấy Thẩm Minh Hoa nhéo tai Ngô Đồng, dạy hắn học, không nhịn được mỉm cười. Khoảng thời gian đó thật đẹp.

"Thu Hoa, chị nói thật, anh hai rất cuộc là người thế nào? Chị cho rằng anh ấy vốn là người cổ hũ nhưng lần trước gặp ở Đức, anh ấy rất dễ chấp nhận chị, thoạt nhìn không giống lắm." Dương Quỳnh vừa nghe ngày mốt Lạc Hoa xuất hiện, trong lòng lại bồn chồn. Cô vẫn khá sợ ông anh vợ ảnh đế này.

"Chị biết gì gọi là bênh vực người mình không?" Thẩm Thu Hoa hỏi.

Dương Quỳnh vội gật đầu: "Ý em là chỉ cần chị đối tốt với em là đủ rồi."

"Thông minh lắm!" Thẩm Thu Hoa nhéo mặt Dương Quỳnh.

"Này! Chị đang lái xe! Em đừng đùa!" Dương Quỳnh vội ngăn Thẩm Thu Hoa. Cô cảm thấy chỉ cần Lạc Hoa xuất hiện, Thẩm Thu Hoa giống như trẻ con, đây có lẽ là ỷ lại.

Thời gian hai ngày đảo mắt đã đến. Hôm nay Thẩm Thu Hoa đang nhận phỏng vấn, điện thoại trong túi Dương Quỳnh không ngừng run lên. Cô lấy ra xem là điện thoại của Thẩm Thu Hoa. Cô mở WeChat, hóa ra là tin nhắn cầu cứu của Ngô Đồng.

"Thu Hoa, Minh Hoa xuất hiện rồi, em mau tới cứu anh đi! Theo sau là ba icon khóc lớn."

Dương Quỳnh lắc đầu cười, ngẩng đầu thấy Thẩm Thu Hoa đang phỏng vấn nhìn về phía này.

Sau khi tan làm, Thẩm Thu Hoa cho Tề Duyệt và Liễu Du trở về, nàng và Dương Quỳnh cùng đến y quán. Khác với lần trước, lần này tiếp tân vừa thấy hai người đeo khẩu trang lập tức đưa cả hai lên lầu 3, đến ngoài phòng khám của Ngô Đồng thì rời đi.

Dương Quỳnh gõ cửa, sau đó mở ra, nghiêng người cho Thẩm Thu Hoa bước vào. Phòng khám không có người khác chỉ có Lạc Hoa và Ngô Đồng.

Lạc Hoa quay đầu thấy Thẩm Thu Hoa bước vào, nhướng mày nhìn Ngô Đồng: "Sư đệ à thì ra em tìm viện binh đến."

"Em không có." Ngô Đồng dứt khoát trả lời.

Dương Quỳnh chào Lạc Hoa xong thì đứng cạnh tường cố gắng làm mình vô hình. Thẩm Thu Hoa đi đến nói: "Anh hai, anh đừng luôn bắt nạt anh Ngô Đồng."

Lạc Hoa nhìn Ngô Đồng: "Sức khỏe của anh thế nào?"

Ngô Đồng lắc đầu, đáp: "Anh khỏe như trâu ấy. Không biết anh dưỡng sinh thế nào mà còn khỏe hơn kiếp trước."

"Anh có tập luyện mà." Lạc Hoa thu tay, chỉ Thẩm Thu Hoa: "Nếu em ở đây, vì sao sức khỏe Thu Hoa lại không tốt? Với y thuật của em, chẳng lẽ không có cách sao?"

Ngô Đồng vừa muốn lên tiếng, Thẩm Thu Hoa đã nói: "Anh hai, sức khỏe của em là do tâm bệnh, không liên quan đến anh Ngô Đồng. Anh đừng trách anh ấy."

Lúc này Lạc Hoa không cười, lạnh lùng hỏi Ngô Đồng: "Thật sự không có cách không?"

"Sư huynh, em dám không hết mình với Thu Hoa sao? Thật sự là tâm bệnh khó chữa, nếu Thu Hoa có thể thoát khỏi tâm ma, sức khỏe đương nhiên sẽ khá hơn." Ngô Đồng nói thật.

"Nếu không thể?" Lạc Hoa truy hỏi.

Ngô Đồng mở miệng cuối cùng nhìn Thẩm Thu Hoa, im lặng không đáp.

Lạc Hoa nhíu mày: "Lẽ nào nghiêm trọng đến mức cả em cũng hết cách?"

Ngô Đồng giải thích: "Sư huynh, Thu Hoa khác chúng ta, em ấy xuyên đến đây mà không phải đầu thai cho nên em ấy lo lắng cũng là chuyện thường tình."

Lạc Hoa không thích đáp án này. Anh thích cảm giác tất cả nằm trong tay mình: "Thu Hoa, chuyện của em là sao? Anh nghe Ngô Đồng nói, em thường xuyên mơ thấy ác mộng."

Thẩm Thu Hoa hoàn toàn là trẻ con trước mặt Lạc Hoa: "Anh hai, em chỉ mơ thấy mấy lần thôi, không có thường xuyên."

"Em sợ trở về?" Đôi mắt đen lấy của Lạc Hoa nhìn về phía Dương Quỳnh đang rúc mình bên cạnh tường: "Vì luyến tiếc cô ấy? Hay em sợ nhìn thấy Hoàng Thượng?"

Cái liếc mắt làm Dương Quỳnh giật mình.

"Là cả hai. Em không muốn trở về, em chỉ muốn ở bên Dương Quỳnh." Thẩm Thu Hoa rất chắc chắn đáp.

Lạc Hoa đứng lên. Đi đến trước mặt Thẩm Thu Hoa, vỗ vai em mình: "Thu Hoa, kiếp trước anh hai bất lực. Kiếp này em muốn làm gì thì làm, đừng suy nghĩ nhiều. Có việc gì có anh hai lo."

Thẩm Thu Hoa cảm động, mắt đỏ hoe nói: "Anh hai, em xin lỗi đã khiến anh lo lắng,"

Ngô Đồng chống cằm, say mê hỏi: "Sư huynh, còn em thì sao, có thể muốn làm gì cũng được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện