Trong phòng hỏi cung, đây là lần thứ hai trong ngày Vương Các Đông tra hỏi Trần Tiến: "Chúng tôi phát hiện thấy một cái thùng sắt ở ban công nhà anh." Anh chăm chú nhìn Trần Tiến, quan sát vẻ mặt hắn.

Trần Tiến không để lộ bất cứ cảm xúc gì trên mặt: "Ồ, vâng, bên trong có hai chiếc bàn chải đánh răng, một cốc nước, một cốc trà, bốn cái khăn mặt, một bộ vỏ chăn ga gối, chắc là có mấy đôi tất nữa. Rồi sao?"

Vương Các Đông cười nhạt: "Anh khai rất cụ thể đấy."

Trần Tiến điềm tĩnh đáp: "Khi tôi đã để cho các anh bắt, thì cũng không có ý định giấu nữa, anh muốn hỏi gì, tôi đều hợp tác."

"Chúng tôi đã kiểm tra, bàn chải đánh răng, khăn mặt trong phòng vệ sinh của anh đều vứt trong thùng sắt để đốt, tại sao?"

Trần Tiến không hề nghĩ ngợi, trả lời luôn: "Tôi đốt vào sáng sớm, đốt xong tôi còn cho vào đó một ít Axit sulfuric loãng còn sót lại."

"Chúng tôi biết, tôi hỏi tại sao anh lại làm như vậy?"

"Bàn chải đánh răng, khăn mặt đều có dính DNA của tôi, không chỉ những thứ này, sáng nay trước khi ra khỏi nhà tôi còn lau nhà một lượt, dọn sạch tóc và vết chân trên nền nhà, tất nhiên rồi, chắc là chưa dọn sạch hết được, nhưng thời gian gấp rút, tôi chỉ còn cách cố gắng dọn dẹp một chút, tránh để lại DNA của mình. Sáng sớm ngày hôm nay, khi đi ra ngoài, tôi trông thấy lệnh truy nã của các anh, tôi không ngờ các anh lại điều tra tôi. Tôi đành làm theo kế hoạch xấu nhất đã vạch ra, sau khi dọn xong DNA sẽ trốn đi, trong lúc chạy trốn, sẽ chờ thời cơ tìm một người có dáng vóc như tôi, giết xong rồi thiêu, hủy hoại một phần ngoại hình, giả như tôi đã tự sát vì sợ hãi. Nếu các anh không có DNA của tôi, căn cứ vào giấy tờ còn lại bên cạnh người chết, sẽ phán đoán người chết là tôi."

Khóe mắt Vương Các Đông khẽ giật giật, chẳng nhẽ tên này thiêu hủy DNA không phải là để che giấu đồng phạm, mà là muốn giết người để tạo hiện trường giả? Hắn là kẻ máu lạnh đến mức nào! Nhưng đây cũng chỉ là lời khai của hắn, có thể là nói dối thì sao? Anh tiếp tục hỏi: "Nhưng cuối cùng anh đã không làm như vậy, mà tự đi đến trước xe của cảnh sát."

Trần Tiến điềm tĩnh mỉm cười: "Vì lúc đó Trương Hồng Ba đã chết rồi, toàn bộ kế hoạch giết người của tôi đã hoàn thành, không cần phải trốn nữa. Tôi vốn nghĩ là các anh đã ra lệnh truy nã khắp nơi, tôi không còn nhiều thời gian để trốn, càng không có được cơ hội giết người cuối cùng. Kết quả, tôi cải trang một chút, phát hiện ra trên đường đi không có ai nhận ra. Khi đi qua khu vực gần công ty Trương Hồng Ba, tôi định vào thử vận may thôi, cuối cùng không ngờ lại dễ dàng đạt được mục đích. Mục tiêu cuối cùng đã bị tôi giết rồi, giờ tôi chỉ còn thọ được nửa năm nữa, cũng không cần phải giết thêm một người không có tội tình gì để giúp mình chạy trốn. Tôi đã sống đủ rồi, kiếm đủ rồi, một mạng người đánh đổi bảy mạng chó, không thiệt."

Mặt Vương Các Đông lạnh băng, tên tội phạm trước mặt đúng là một tên giết người biến thái máu lạnh, anh thực sự muốn lao tới nện cho hắn một trận, dập tắt ngọn lửa ngạo mạn ở hắn. Anh nắm chặt nắm đấm, nén cơn giận, hỏi: "Anh làm những việc này rốt cuộc là vì cái gì?"

Trần Tiến lấy làm lạ, hỏi: "Đến bây giờ các anh vẫn chưa điều tra ra vì sao tôi lại giết những người này?"

Vương Các Đông hỏi vẻ hồ nghi: "Anh vì Cam Giai Ninh? Nhưng ngoài quan hệ bạn học ra, anh và Cam Giai Ninh còn có quan hệ gì nữa?"

Trần Tiến cúi đầu im lặng giây lát, ngẩng đầu lên nhìn Vương Các Đông, lúc này mắt anh ta hoe đỏ: "Cam Giai Ninh từng là người yêu của tôi, anh bảo tôi có nên giết những người đó không?"

Vương Các Đông vô cùng kinh ngạc: "Cái gì! Anh nói Cam Giai Ninh là người yêu của anh?" Rồi anh lại đột ngột lắc đầu, "Không thể nào."

Trần Tiến cười vẻ thảm hại: "Anh cũng không tin, ha ha. Mặc dù chỉ là người yêu của tôi trong một tháng, nhưng tôi mãi mãi không bao giờ quên được cô ấy, cho đến nay tôi vẫn chưa lập gia đình, cũng không hề yêu ai, là vì thế."

Vương Các Đông liên tục lắc đầu: "Không thể nào, chúng tôi đã điều tra các bạn học của anh, chưa có người nào nhắc đến chuyện anh là người yêu của Cam Giai Ninh."

Trần Tiến thất vọng nói: "Có phải anh thấy ngoại hình của tôi không xứng với Cam Giai Ninh?"

Vương Các Đông nhìn anh ta, một khuôn mặt chưa đến bốn mươi nhưng trông như năm mươi, hói đầu, mũi tẹt, mắt bé, béo ị, da đen, dáng thấp.

Cho dù có quay trở lại mười năm trước, ảnh Trần Tiến thời sinh viên trông cũng rất xấu xí, tất nhiên là không thể xứng với Cam Giai Ninh. Về điều này, Vương Các Đông không nói gì, có vẻ như không phủ nhận.

Trần Tiến cười ha hả: "Không cần anh phải nói ra, tôi cũng tự biết mình không xứng với cô ấy, cũng không người nào tin là tôi có thể trở thành người yêu của Cam Giai Ninh. Khi học đại học, Cam Giai Ninh là hoa khôi ở khoa Hóa chúng tôi, được công nhận là người đẹp, rất nhiều người thích cô ấy. Lớp trưởng lớp tôi là Lưu Chí Dũng cuối cùng đã giành được trái tim cô ấy, hai người yêu nhau. Nhưng thời gian rất ngắn, không bao lâu sau thì Cam Giai Ninh chia tay anh ấy, nguyên nhân cụ thể cho đến bây giờ tôi vẫn không rõ."

"Nói tóm lại, thời gian đó, tâm trạng của cô ấy không tốt, lúc đó, tôi đã bước vào cuộc sống của cô ấy. Thực tế, tôi đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, không chỉ ngoại hình, mà cả khí chất, cá tính, mỗi nụ cười, cử chỉ của cô ấy đều đẹp đến thế. Nhưng tôi biết mình thấp, ngoại hình xấu xí, chưa bao giờ là một người đáng chú ý, tôi làm sao dám thích cô ấy? Nhưng tôi không khống chế được tình cảm của mình, tôi thực sự quá yêu cô ấy, anh không thể hiểu được, một người vô cùng tầm thường trong con mắt của người khác như tôi lại đi thích một cô gái có vẻ đẹp như một nữ thần."

"Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi cũng không dám để người khác biết là mình yêu cô ấy, người khác nhất định sẽ chế nhạo, nói là đũa mốc mà chòi mâm son. Cho nên trong suốt thời gian đó, tôi chỉ có thể thầm thương trộm nhớ cô ấy, dõi theo tất cả mọi việc của cô ấy. Cho đến khi cô ấy chia tay với Lưu Chí Dũng, tôi thực sự không thể kiềm chế được bản thân mình, lặng lẽ thể hiện tình yêu đối với cô ấy, kết quả là kỳ tích đã xảy ra! Tôi không hề ảo tưởng, tôi luôn biết rằng, cô ấy chấp nhận tình yêu của tôi là vì tâm trạng buồn sau khi chia tay, có thể cô ấy ghét bỏ chính bản thân mình, cũng có thể là cô ấy muốn tìm tạm một trải nghiệm mới, nói tóm lại, cô ấy đã đồng ý."

"Có điều, đó chỉ là sự đồng ý bằng lời nói, cô ấy chưa từng nắm tay tôi, càng chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật, cũng không nói cho bất cứ ai biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, như thể coi tôi là bạn, tâm sự với tôi mọi chuyện của mình. Nhưng đối với tôi, thế là quá đủ, đã cho tôi một thời gian vui nhất, mãn nguyện nhất trong cuộc đời. Mặc dù chưa đến một tháng, cô ấy đã nói với tôi, cô ấy quá ích kỷ, có lẽ cô ấy chỉ muốn tìm một người bạn để tâm sự và người ấy có thể giữ kín mọi chuyện giúp cô ấy, mối quan hệ gọi là yêu đương của chúng tôi cũng kết thúc. Tôi không quá buồn, lúc đó, từ lâu tôi đã hiểu được rằng tôi không xứng với cô ấy, cũng không phải cô ấy là thực sự chấp nhận tôi. Nhưng một tháng đó là những ký ức đẹp đẽ nhất trong đời tôi, tôi mãi mãi không bao giờ quên được khoảng thời gian vui vẻ đó."

"Sau khi tốt nghiệp đại học, mặc dù tôi ở Mỹ, nhưng không giây phút nào thôi nhớ về cô ấy. Khi biết cô ấy lấy chồng, tôi mừng cho cô ấy. Sau khi biết cô ấy có con, tôi vui mừng như thể mình là cha của con cô ấy. Nhưng ai ngờ được có một ngày cô ấy lại lâm vào cảnh chồng mất nhà tan. Sau khi biết tin Hà Kiến Sinh chết, tôi đã muốn về nước thăm cô ấy, an ủi cô ấy, nhưng có ai ngờ, tôi còn chưa kịp về nước, đã xảy ra sự việc như vậy. Anh bảo, tôi có thể không hận không? Lúc đó, tôi hận đến mức cả người run lên bần bật, rồi ngất đi, đến bệnh viện kiểm tra mới biết bị u não, đồng thời phát hiện ra đã sang giai đoạn sau, bác sĩ nói có thể có liên quan đến công việc tôi đã làm nhiều năm, nghề của tôi là nghiên cứu phát minh về hóa học, ngày nào cũng phải tiếp xúc với các loại hóa chất, ít nhiều cũng hấp thụ một số thành phần độc hại, anh nhìn tướng mạo của tôi thì biết, tích tụ từ ngày này qua tháng khác, cuối cùng đã xuất hiện u trong não. Nhưng phát hiện ra khi đã quá muộn, khả năng chữa trị không nhiều, bác sĩ tư khuyên tôi những ngày tháng còn lại hãy sống theo bất cứ cách nào mà mình muốn."

"Anh có biết không, sau khi biết mình chỉ còn sống được nửa năm đến một năm, tuần đó tôi gần như chỉ ủ rũ trong nhà, chán nản tuyệt vọng. Nhưng một tuần sau, tôi đã hiểu ra, niềm hy vọng lớn nhất của tôi vốn là được nhìn thấy người mình yêu thương sống vui vẻ, bây giờ người mình yêu thương đã không còn, thời gian còn lại của tôi cũng đang trong trạng thái đếm ngược, chả bằng tôi dùng số thời gian còn lại của mình giúp cô ấy làm mấy việc mà cô ấy muốn nhưng chưa làm xong. May mà bộ phận có u không nằm ở vỏ ngoài của não, nếu không tư duy của tôi sẽ có vấn đề, làm sao nghĩ ra một loạt các hành động phạm tội được? U não tạm thời chỉ ảnh hưởng đến thần kinh thực vật của tôi, tôi vẫn dùng thuốc để khống chế liên tục, cho nên, tôi đã giết hại những người đó thành công."

Nghe xong lời thuật của anh ta, Vương Các Đông trầm tư suy nghĩ, cuối cùng anh đã hiểu được tại sao Trần Tiến lại làm như vậy. Bình thường công việc của anh rất bận, ít khi quan tâm đến gia đình, nhưng tự đáy lòng mình, anh cũng yêu vợ và con mình. Anh có thể hiểu được tâm tư tình cảm của Trần Tiến. Khi bạn dành tình yêu sâu sắc cho một người, yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, ý nguyện lớn nhất của bạn sẽ là mãi mãi được thấy đối phương sống vui vẻ, cho dù cô ấy có lấy một người khác. Nhưng nếu có người đập tan ý nguyện đó của bạn trong giây lát, bạn sẽ không thể kiềm chế hơn được nữa.

Huống hồ là Trần Tiến biết mình chỉ còn sống được nửa năm đến một năm nữa, anh ta đã không còn vướng bận điều gì.

Nếu có người giết vợ và con mình, liệu mình có điên cuồng trả thù như Trần Tiến không? Câu hỏi này vụt qua trong đầu Vương Các Đông, anh không dám nghĩ tiếp, việc này không thể xảy ra được.

Người nào cũng có khả năng trở nên điên cuồng, chỉ cần xem anh ta đã mất đi thứ gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện