Về đến văn phòng, Vương Các Đông thuật lại quá trình hỏi cung vừa xong cho Chu Quốc Sơn, nghe xong Chu Quốc Sơn cau mày: "Thằng này đúng là bị u não?"
Vương Các Đông lắc đầu vẻ bất lực: "Không biết là thật hay giả, nhìn cách hắn nói, có vẻ là thật."
Chu Quốc Sơn yên lặng suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại bảo bác sĩ pháp y Trần vào: "Các anh đã thu thập xong toàn bộ vật chứng chưa?"
"Về cơ bản đã xử lý xong rồi, đã dán niêm phong cửa căn hộ đó, tạm thời cử hai dân phòng tiếp tục canh chừng. Việc kiểm tra vật chứng sau đó vẫn đang tiếp tục."
"Mảng công việc này phải khẩn trương nhé. Đúng rồi, các cậu có tìm thấy sổ khám bệnh của Trần Tiến không?"
"Sổ khám bệnh? Để em hỏi xem." Bác sĩ Trần gọi điện thoại, sau đó trả lời, "Có hai quyển, một quyển của bệnh viện ở Mỹ, quyển kia là của bệnh viện ung bướu tỉnh, trong sổ có viết... viết là trong não Trần Tiến có một khối u ác tính, có cả ảnh CT."
Chu Quốc Sơn cau mày, đi lại hồi lâu, nói: "Thảo nào hắn dám gây ra vụ án lớn như vậy, hóa ra hắn đã sớm biết là mình không còn sống được bao lâu nữa."
Vương Các Đông nói: "Tiếp theo sẽ xét hỏi thế nào?"
Chu Quốc Sơn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Hỏi thì vẫn phải hỏi, nhưng đừng làm quá, cần chú ý mức độ. Vụ án này gây ra chấn động lớn, lãnh đạo cấp trên buộc phải có được kết quả hoàn chỉnh về tình tiết vụ án, nhất định cuối cùng phải đưa ra tòa xét xử, trước khi xét xử không được để chuyện gì xảy ra với hắn ta."
"Vâng," Vương Các Đông thở dài, "em sẽ nghĩ cách. Nếu hắn hợp tác là tốt nhất, nếu không hợp tác, thế nào cũng có cách khác."
Bác sĩ Trần nói: "Sáng nay khi khám nhà, còn gặp một chuyện."
"Gì?" Vương Các Đông hỏi.
"Trên ban công ở nóc nhà có một cái thùng sắt, bên trong là một đống những thứ linh tinh vừa bị đốt, chưa cháy hết, xem sơ bộ thì thấy có hai chiếc bàn chải, mấy cốc trà, gối, vỏ chăn, ga giường, khăn mặt và mấy đôi tất..., căn cứ vào vết tích để lại, Trần Tiến đốt những thứ này vào sáng sớm ngày hôm nay, sau đó lại giội nước vào, đồng thời cho vào một chút chất lỏng có tính axit."
Chu Quốc Sơn không hiểu: "Chỉ có những thứ đó à?"
"Vâng, đúng thế."
"Tại sao hắn ta lại đốt những thứ này?"
Bác sĩ pháp y Trần lắc đầu.
Vương Các Đông suy nghĩ giây lát, bỗng mắt sáng lên, nói: "Suýt nữa thì bị hắn lừa, quả nhiên hắn vẫn còn đồng phạm!"
"Ồ, thế là thế nào?" Chu Quốc Sơn hỏi.
"Những thứ này đều là đồ dùng cá nhân! Anh Trần, nếu trên bàn chải đánh răng, khăn mặt... có sợi dính lông tóc thì xét nghiệm được DNA, bị hắn đốt như vậy, có phải là không xét nghiệm được nữa không?"
"Nếu vẫn còn sót lại tóc, chắc là vẫn có thể xét nghiệm ra được, nhưng những thứ dễ cháy như khăn mặt, vỏ chăn đều gần như đã cháy hết rồi, chỉ còn lại mấy thứ khó cháy như bàn chải đánh răng, cốc trà, hơn nữa sau khi đốt xong còn cho chất lỏng có tính axit vào, sợ là không thể tìm ra được tóc hay nước bọt nữa."
Vương Các Đông hít thở sâu một hơi: "Xem ra, có khả năng tên đồng phạm đã sống trong nhà Trần Tiến một thời gian dài hoặc tạm thời."
Chu Quốc Sơn cau mày: "Ngoài những thứ đó ra, muốn chứng minh Trần Tiến còn một đồng phạm, chỉ có thể căn cứ vào dấu chân trong nhà thôi. Nhưng sáng nay chúng ta hoàn toàn không lưu tâm đến chi tiết này, bao nhiêu người đi vào nhà rồi, dấu chân trên nền nhà cũng loạn hết rồi."
Vương Các Đông nói: "Cho dù sáng nay có để ý kiểm tra dấu chân trên nền nhà cũng vô ích, chỉ dựa vào dấu chân thì hắn ta hoàn toàn có thể nói là người khác vào nhà, cứ nói đại là có thợ đến sửa điện trong nhà, chúng ta cũng rất khó kiểm chứng."
Chu Quốc Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo như tình hình trước mắt, vẫn phải hỏi ra đồng phạm của hắn đã. Có một điểm cậu chưa hỏi, động cơ phạm tội của hắn là gì? Nếu không có đồng phạm, quan hệ giữa hắn và Cam Giai Ninh lại không thân thiết lắm, lấy đâu ra động cơ phạm tội? Ngoài ra, công việc bên đội Vật chứng phải tiến hành thật khẩn trương, nếu các anh điều tra ra được tình hình chi tiết, Trần Tiến sẽ không thể nói dối được nữa. Đúng rồi, Các Đông, hỏi cung xong thì cậu bố trí cho Trần Tiến đến bệnh viện chụp kiểm tra xem có đúng là hắn ta bị u não không. Hỏi bác sĩ xem, nếu đúng là hắn bị u não, có phải là chúng ta không được động đến hắn ta không."
Vương Các Đông lắc đầu vẻ bất lực: "Không biết là thật hay giả, nhìn cách hắn nói, có vẻ là thật."
Chu Quốc Sơn yên lặng suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại bảo bác sĩ pháp y Trần vào: "Các anh đã thu thập xong toàn bộ vật chứng chưa?"
"Về cơ bản đã xử lý xong rồi, đã dán niêm phong cửa căn hộ đó, tạm thời cử hai dân phòng tiếp tục canh chừng. Việc kiểm tra vật chứng sau đó vẫn đang tiếp tục."
"Mảng công việc này phải khẩn trương nhé. Đúng rồi, các cậu có tìm thấy sổ khám bệnh của Trần Tiến không?"
"Sổ khám bệnh? Để em hỏi xem." Bác sĩ Trần gọi điện thoại, sau đó trả lời, "Có hai quyển, một quyển của bệnh viện ở Mỹ, quyển kia là của bệnh viện ung bướu tỉnh, trong sổ có viết... viết là trong não Trần Tiến có một khối u ác tính, có cả ảnh CT."
Chu Quốc Sơn cau mày, đi lại hồi lâu, nói: "Thảo nào hắn dám gây ra vụ án lớn như vậy, hóa ra hắn đã sớm biết là mình không còn sống được bao lâu nữa."
Vương Các Đông nói: "Tiếp theo sẽ xét hỏi thế nào?"
Chu Quốc Sơn suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Hỏi thì vẫn phải hỏi, nhưng đừng làm quá, cần chú ý mức độ. Vụ án này gây ra chấn động lớn, lãnh đạo cấp trên buộc phải có được kết quả hoàn chỉnh về tình tiết vụ án, nhất định cuối cùng phải đưa ra tòa xét xử, trước khi xét xử không được để chuyện gì xảy ra với hắn ta."
"Vâng," Vương Các Đông thở dài, "em sẽ nghĩ cách. Nếu hắn hợp tác là tốt nhất, nếu không hợp tác, thế nào cũng có cách khác."
Bác sĩ Trần nói: "Sáng nay khi khám nhà, còn gặp một chuyện."
"Gì?" Vương Các Đông hỏi.
"Trên ban công ở nóc nhà có một cái thùng sắt, bên trong là một đống những thứ linh tinh vừa bị đốt, chưa cháy hết, xem sơ bộ thì thấy có hai chiếc bàn chải, mấy cốc trà, gối, vỏ chăn, ga giường, khăn mặt và mấy đôi tất..., căn cứ vào vết tích để lại, Trần Tiến đốt những thứ này vào sáng sớm ngày hôm nay, sau đó lại giội nước vào, đồng thời cho vào một chút chất lỏng có tính axit."
Chu Quốc Sơn không hiểu: "Chỉ có những thứ đó à?"
"Vâng, đúng thế."
"Tại sao hắn ta lại đốt những thứ này?"
Bác sĩ pháp y Trần lắc đầu.
Vương Các Đông suy nghĩ giây lát, bỗng mắt sáng lên, nói: "Suýt nữa thì bị hắn lừa, quả nhiên hắn vẫn còn đồng phạm!"
"Ồ, thế là thế nào?" Chu Quốc Sơn hỏi.
"Những thứ này đều là đồ dùng cá nhân! Anh Trần, nếu trên bàn chải đánh răng, khăn mặt... có sợi dính lông tóc thì xét nghiệm được DNA, bị hắn đốt như vậy, có phải là không xét nghiệm được nữa không?"
"Nếu vẫn còn sót lại tóc, chắc là vẫn có thể xét nghiệm ra được, nhưng những thứ dễ cháy như khăn mặt, vỏ chăn đều gần như đã cháy hết rồi, chỉ còn lại mấy thứ khó cháy như bàn chải đánh răng, cốc trà, hơn nữa sau khi đốt xong còn cho chất lỏng có tính axit vào, sợ là không thể tìm ra được tóc hay nước bọt nữa."
Vương Các Đông hít thở sâu một hơi: "Xem ra, có khả năng tên đồng phạm đã sống trong nhà Trần Tiến một thời gian dài hoặc tạm thời."
Chu Quốc Sơn cau mày: "Ngoài những thứ đó ra, muốn chứng minh Trần Tiến còn một đồng phạm, chỉ có thể căn cứ vào dấu chân trong nhà thôi. Nhưng sáng nay chúng ta hoàn toàn không lưu tâm đến chi tiết này, bao nhiêu người đi vào nhà rồi, dấu chân trên nền nhà cũng loạn hết rồi."
Vương Các Đông nói: "Cho dù sáng nay có để ý kiểm tra dấu chân trên nền nhà cũng vô ích, chỉ dựa vào dấu chân thì hắn ta hoàn toàn có thể nói là người khác vào nhà, cứ nói đại là có thợ đến sửa điện trong nhà, chúng ta cũng rất khó kiểm chứng."
Chu Quốc Sơn suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo như tình hình trước mắt, vẫn phải hỏi ra đồng phạm của hắn đã. Có một điểm cậu chưa hỏi, động cơ phạm tội của hắn là gì? Nếu không có đồng phạm, quan hệ giữa hắn và Cam Giai Ninh lại không thân thiết lắm, lấy đâu ra động cơ phạm tội? Ngoài ra, công việc bên đội Vật chứng phải tiến hành thật khẩn trương, nếu các anh điều tra ra được tình hình chi tiết, Trần Tiến sẽ không thể nói dối được nữa. Đúng rồi, Các Đông, hỏi cung xong thì cậu bố trí cho Trần Tiến đến bệnh viện chụp kiểm tra xem có đúng là hắn ta bị u não không. Hỏi bác sĩ xem, nếu đúng là hắn bị u não, có phải là chúng ta không được động đến hắn ta không."
Danh sách chương