Diệp Trùng khẽ run trong lòng, hỏi: "Có mấy cái?"
- Mười cái! Trả lời của Mục làm sắc mặt Diệp Trùng lập tức đại biến. Mười cái, cũng chính là 1 tiểu tổ chiến đấu tiêu chuẩn của Tông sở. Diệp Trùng vẫn không tự đại tới mức cho rằng mình có thể 1 địch 10.
Trúc Linh vừa muốn nói những gì mình biết, bỗng bóng vàng trước mắt lóe lên, đến khi có phản ứng, lại phát hiện mình bị đối phương nhấc lên, lao đi vùn vụt trong rừng.
Gió thổi vù vù bên tai Trúc Linh, gió thổi thẳng tới làm mặt đau buốt, mắt cũng mở không nổi. Cành cây ngẫu nhiên thò ra đánh lên người nàng, đau rát, nhưng nàng nhẫn nại vô cùng, tuy rằng cực kỳ đau đớn, nhưng nàng vẫn cứ không than tiếng nào.
- Bên trái 30 độ! Mục đã vì Diệp Trùng lựa chọn tuyến đường bỏ chạy tốt nhất.
Diệp Trùng bỗng nhiên đổi hướng. Lực ly tâm cực lớn do đột nhiên đổi hướng mang lại làm não bộ của Trúc Linh bị sung huyết, trước mắt tối đen, Trúc Linh rốt cuộc nhịn không nổi phát ra một tiếng rên. May mà Trúc Linh bình thường huấn luyện khắc khổ, điều kiện thân thể vô cùng xuất sắc, chẳng bao lâu liền phục hồi trở lại, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng. Dựa vào cảm giác đau đớn do gió đâm trên mặt, nàng có thể ước tính đại khái tốc độ của cái quang giáp màu vàng kim này, kết luận có được làm nàng cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi.
Tốc độ của cái quang giáp mini này lại vượt xa tốc độ bay của quang giáp thông thường! Điều này làm sao có thể? Trong đầu nàng đã loạn cả lên, sự thật trước mắt hoàn toàn thoát ra ngoài thường thức mà nàng quen thuộc. Chính vừa rồi, nàng còn phát hiện 1 chi tiết, bán kính đổi hướng cấp tốc của cái quang giáp này cực kỳ nhỏ, thế này sẽ mang đến cho sư sĩ bên trong quang giáp gánh nặng rất lớn. Mình vừa rồi chính vì não bộ sung huyết mà bị choáng tạm thời cực ngắn, nhưng sư sĩ của cái quang giáp này lại giống như chẳng có việc gì, hắn rốt cuộc là loại quái vật gì chứ? Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên lại là 1 cái đổi hướng cấp tốc, trước mắt Trúc Linh lại tối sầm, cái gì cũng nghĩ không được!
Không ngờ, đây mới là khởi đầu của đau khổ. Cái quang giáp mini này lại làm ra đổi hướng cấp tốc liên tục một cách biến thái. Trúc Linh cảm giác mình hiện giờ giống như chơi xích đu trong địa ngục, một hồi lên, một hồi xuống, một hồi trái, một hồi phải, ngay cả sức rên rỉ cũng không có, ý thức còn sót lại tự nói với mình nhất định phải cố gắng nhẫn nại.
Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Trúc Linh bị nhấc trên tay. Toàn bộ sức chú ý của hắn lúc này đều đặt ở Mục và trước mắt. Hắn cần phải ngay lập tức đưa ra phản ứng chính xác theo hướng dẫn của Mục, với lại chướng ngại vật trong rừng thật sự quá nhiều, duy trì tốc độ cao như vậy di chuyển trong rừng quả thật là một việc vô cùng khó khăn. Cho dù là loại sư sĩ có kỹ xảo điều khiển quang giáp siêu đẳng như Diệp Trùng cũng không dám có chút sơ suất nào.
Mảnh rừng rậm này vô cùng rộng lớn, liên miên bất tuyệt, nhìn không thấy giới hạn. Điều này làm cho Diệp Trùng có đủ không gian để hoạt động.
Dưới sự hướng dẫn của Mục, Diệp Trùng rất nhanh tránh xa tiểu tổ chiến đấu tiêu chuẩn của Tông sở đang kéo tới chỗ xảy ra chuyện.
Ngay khi Diệp Trùng chuẩn bị thở phào, 1 câu nói của Mục lại làm cho Diệp Trùng giống như dã thú phát dục, điên cuồng chạy đi: "Diệp tử, không được dừng lại, bọn chúng đang men theo dấu vết ngươi đi qua tiến về phía này. Nè, cẩn thận, trên không còn có 3 cái quang giáp giám thị!"
Không giống quang giáp thông thường dùng động cơ để di chuyển, nguồn gốc sức mạnh của Thủ hộ vẫn là sức mạnh nhục thể của sư sĩ, chẳng qua là phóng đại lên thôi. Cho nên phương thức đi tới của Diệp Trùng không phải là bay mà là chạy nhảy. Sức mạnh đã được Thủ hộ phóng đại của Diệp Trùng cực kỳ kinh người, mũi chân đạp lên mặt đất, bùn đất bắn tung tóe, mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ lớn, rất nhiều địa phương đã đi qua giống như bị cày lên vậy. Điều này cũng để lại cho địch nhân một sự chỉ đường cực kỳ nổi bật.
Kẻ đáng thương là Trúc Linh, nếu như nói đoạn đường ngắn vừa rồi đó làm nàng cả đời khó quên, vậy đoạn đường tiếp theo gần như làm nàng sống không bằng chết! Tốc độ càng nhanh hơn, đổi hướng cấp tốc càng biến thái hơn, cảm giác càng lắc lư hơn. Nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, gánh nặng mức độ thế này đã vượt qua cực hạn thân thể nàng có thể chịu đựng, hiện giờ nàng đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Cây cối trong rừng rậm vô cùng cao to, che bầu trời kín mít, mà Diệp Trùng lại dán vào mặt đất mà đi tới cực nhanh. Cho nên ở trên không căn bản không cách nào phát hiện ra chút dị dạng nào.
Không giống Diệp Trùng điên cuồng chạy, 7 cái quang giáp Thần thức cẩn thận đi tới trước, tình hình đó giống như phía trước bất cứ lúc nào cũng có thể có mai phục vậy. Sắc mặt tiểu đội trưởng đi ở giữa càng ngưng trọng hơn, từ dấu vết để lại trên mặt đất mà xét, rõ ràng không phải là quang giáp thông thường, hình dáng đối phương chắc là không hơn kém người bình thường. Điều này làm cho hắn lập tức nghĩ tới mục tiêu truy nã chủ yếu mà Tông sở phát ra không lâu trước đây, cái quang giáp mini màu vàng kim đó, cùng với mục tiêu theo dấu của mình khá là ăn khớp.
Hắn lập tức báo tin tức này về Tông sở, phản đồ và kẻ địch ở cùng 1 chỗ, điều này nghĩ tới làm người ta cảm thấy không ổn.
Từ tin tức lần trước Tông sở đưa ra, sức chiến đấu của quang giáp mini màu vàng kim đó vô cùng kinh người, trên thông tin mà Tông sở đưa cho mình thậm chí còn ghi trong tình huống đơn độc, phải lập tức cầu viện! Điều này làm cho vị tiểu đội trưởng có kinh nghiệm phong phú này ngửi ra được mùi nguy hiểm ở trong đó, cũng tức là nói, trong tình huống đối mặt đơn độc, Tông sở cho rằng bên mình căn bản không có cửa thắng.
Cho nên mới có chuyện Diệp Trùng ở phía trước một mạch chạy như điên, mà 7 cái quang giáp ở phía sau lại cẩn thận từng li từng tí, sợ xảy ra tình cảnh bị mai phục.
Diệp Trùng giống như một viên đạn màu vàng kim tràn đầy linh tính, luồn lách trong rừng cây.
Đột nhiên, trước mắt Diệp Trùng rộng rãi, sáng sủa, hắn đã ra khỏi rừng rậm. Trước mặt là một con sông rộng rãi, hắn không chút do dự nhảy vào đó.
Diệp Trùng vừa nhảy vào trong con sông không lâu, 1 lượng lớn quang giáp Thần thức vù vù bay qua mặt sông, chui vào trong rừng rậm.
Một bãi đá vụn hoang vắng ở hạ lưu, đột nhiên từ trong nước chui ra một bóng người màu vàng kim, trong tay xách 1 bé gái, đã bất tỉnh nhân sự.
Đây chính là Diệp Trùng nhảy vào trong dòng sông, lần này có Thủ hộ bảo vệ, Diệp Trùng ở trong nước so với cá còn linh hoạt hơn, hoàn toàn khác hẳn sự chật vật lần trước.
Diệp Trùng bỏ Trúc Linh ở trong tay xuống. Trúc Linh mềm oặt nằm trên bãi đá vụn. Vừa rồi chạy như điên trong rừng cây, dưới tốc độ nhanh như thế, cành cây thò ra chỉ cần đánh lên người nàng, trên y phục của nàng chắc chắn sẽ nhiều thêm một vết rách. Suốt dọc đường chạy như điên, y phục của nàng gần như sắp thành từng sợi vải, với lại vừa rồi còn ngâm trong nước sông, làm gì còn có thể che đậy gì nữa. Trúc Linh từ nhỏ đã tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, thân thể phát dục khá sớm, thể hình có thể nói là hoàn mỹ. Nửa kín nửa hở thế này gần như có thể làm cho tất cả đàn ông bình thường mạch máu sôi sục.
Diệp Trùng đối với cảnh đẹp trước mắt không chút động lòng. Không phải là Diệp Trùng thiếu bản năng của đàn ông, chỉ là Diệp Trùng đối với mấy việc này căn bản không biết chút gì, kinh nghiệm có được chẳng qua cũng chỉ là liếm Nhuế Băng một cái. Với lại Trúc Linh trong mắt Diệp Trùng chẳng qua chỉ là hình lập thể 3D dạng lưới do một đống lớn đường kẽ màu trắng tạo thành, bên cạnh lúc nào cũng có số liệu phân tích của Thủ hộ, trong tình huống thế này, Diệp Trùng nếu như có ý nghĩ gì, vậy trừ phi là hắn đạt tới cảnh giới của Thương!
- Ơ! Mục trước giờ vẫn bình tĩnh lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Sao vậy? Mục! Diệp Trùng tò mò hỏi, việc có thể làm cho Mục kinh ngạc không nhiều.
- Ngươi nhìn cái dây chuyền đeo trên cổ nàng ta kìa!
- Ừ, có gì không đúng sao? Xem ra hình như rất bình thường! Đối với mấy thứ trang sức của phụ nữ như dây chuyền này, Diệp Trùng trước giờ luôn không có nghiên cứu. Nhưng Diệp Trùng vẫn cầm lên xem xét tỉ mỉ.
Một sợi dây thừng xem ra vô cùng cũ kỹ buộc 1 cái bông tai hình giọt nước, bông tai màu xám xịt, rất không bắt mắt. Đương nhiên, thứ Diệp Trùng nhìn thấy chỉ là hình 3D dạng lưới của nó.
- Chẳng lẽ là công tắc không gian? Thứ Diệp Trùng nghĩ tới đầu tiên chính là công tắc không gian, rất nhiều công tắc không gian chính là làm thành hình dạng đồ trang sức, thí dụ công tắc không gian của Mục.
- Không phải! Mục rất chắc chắn phủ định suy đoán của Diệp Trùng, rồi vén màn bí mật: "Theo tư liệu cho biết, món trang sức hình giọt nước đó là do 1 loại tài liệu cực kỳ quý hiếm được gọi là Tửu Phiêu Hồng tạo thành. Tửu Phiêu Hồng trong tình trạng bình thường xem ra vô cùng không bắt mắt, nhưng một khi bị chất cồn kích thích, nó sẽ biến thành một màu đỏ vô cùng ngụy dị, rất được phái nữ yêu thích. Nhưng số lượng của nó cực kỳ ít ỏi, cho nên trân quý phi thường. Nếu như tư liệu của ta không sai, chỉ có môt số thế gia cực kỳ cổ xưa mới có loại trân bảo này!"
- Ý của người là nói lai lịch người phụ nữ này rất khả nghi? Phản ứng của Diệp Trùng cực nhanh.
- Không phải, từ "khả nghi" này mang màu sắc chủ quan cá nhân mạnh mẽ! Không kiến nghị sử dụng! Ta chỉ là cho rằng thân thế của đối phương có xác suất nhất định khác với người thường! Lời của Mục bình tĩnh đến mức gần như làm người ta không cảm thấy chút cảm tình nào.
- Ừ, quả thật là có khả năng, chẳng qua thân thế của nàng ta và chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì! Ừ, Mục, Tửu Phiêu Hồng có trợ giúp chó việc đề cao tính năng của vật liệu kim loại sao? Diệp Trùng hỏi. Đây mới là phương diện hắn cảm thấy hứng thú.
- Trước mắt vẫn chưa có tư liệu về phương diện này! Dù sao nó qua trân quý, không có ai lấy nó làm tài liệu thí nghiệm. Mục nói.
- Ừ, vậy có thể thử một chút! Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ.
Diệp Trùng cong người, từ trên người Trúc Linh tháo Tửu Phiêu Hồng hình giọt nước đó xuống, hắn không hề có chút ý nghĩ ray rứt nào. Với hắn mà nói, Trúc Linh là con mồi của hắn, đồ trên người con mồi tự nhiên thuộc về mình! Thứ tôn thờ trong xương cốt của Diệp Trùng vẫn là quy luật tự nhiên.
Tiểu nha đầu từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại trong bụng như dời sông lấp biển, ói mửa không ngừng.
Vừa vào trong nước, vốn lâm vào trạng thái hôn mê, tiểu nha đầu lập tức tỉnh lại, rất nhanh phát hiện mình ở trong nước. Nàng không hề kinh hoảng, sinh tồn thời gian dài trong nước như thế nào, đây cũng là một môn huấn luyện của nàng.
Ở trong nước thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, ít nhất không có đổi hướng cấp tốc biến thái đó. Từ từ, nàng phát hiện không đúng, cái quang giáp này lại không có chút ý muốn nổi lên đổi khí nào! Tuy rằng nàng rất giỏi trong môn này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể vĩnh viễn ở trong nước, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể ép buộc mình vào trạng thái chết giả.
Lên bờ rồi, được sự kích thích của không khí trong lành, nàng mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại, trong bụng giống như dời sông lấp biển, nàng thật sự nhịn không nổi, liền điên cuồng ói ra, hồn nhiên không hề phát hiện dây chuyền trên cổ đã không cánh mà bay.
Sau khi nôn mửa một trận, cuối cùng cũng lắng lại, Trúc Linh lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã không thể hoàn toàn che đậy thân thể. Tiểu nha đầu lại không có chút xấu hổ nào, vẫn như cũ, lạnh lùng như thường.
- Được rồi, ngươi có thể tiếp tục hỏi! Chẳng qua hỏi xong xin để ta rời đi! Vẻ mặt tiểu nha đầu bình tĩnh nói.
Diệp Trùng tán thưởng trong lòng, giọng nói lại không lộ ra chút nào: "Ừ, tốt, vậy chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi, thuật thừa sĩ và thuật thừa sư trong Tông sở đại khái có bao nhiêu?"
- Mười cái! Trả lời của Mục làm sắc mặt Diệp Trùng lập tức đại biến. Mười cái, cũng chính là 1 tiểu tổ chiến đấu tiêu chuẩn của Tông sở. Diệp Trùng vẫn không tự đại tới mức cho rằng mình có thể 1 địch 10.
Trúc Linh vừa muốn nói những gì mình biết, bỗng bóng vàng trước mắt lóe lên, đến khi có phản ứng, lại phát hiện mình bị đối phương nhấc lên, lao đi vùn vụt trong rừng.
Gió thổi vù vù bên tai Trúc Linh, gió thổi thẳng tới làm mặt đau buốt, mắt cũng mở không nổi. Cành cây ngẫu nhiên thò ra đánh lên người nàng, đau rát, nhưng nàng nhẫn nại vô cùng, tuy rằng cực kỳ đau đớn, nhưng nàng vẫn cứ không than tiếng nào.
- Bên trái 30 độ! Mục đã vì Diệp Trùng lựa chọn tuyến đường bỏ chạy tốt nhất.
Diệp Trùng bỗng nhiên đổi hướng. Lực ly tâm cực lớn do đột nhiên đổi hướng mang lại làm não bộ của Trúc Linh bị sung huyết, trước mắt tối đen, Trúc Linh rốt cuộc nhịn không nổi phát ra một tiếng rên. May mà Trúc Linh bình thường huấn luyện khắc khổ, điều kiện thân thể vô cùng xuất sắc, chẳng bao lâu liền phục hồi trở lại, nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng. Dựa vào cảm giác đau đớn do gió đâm trên mặt, nàng có thể ước tính đại khái tốc độ của cái quang giáp màu vàng kim này, kết luận có được làm nàng cực kỳ kinh ngạc, thậm chí có chút sợ hãi.
Tốc độ của cái quang giáp mini này lại vượt xa tốc độ bay của quang giáp thông thường! Điều này làm sao có thể? Trong đầu nàng đã loạn cả lên, sự thật trước mắt hoàn toàn thoát ra ngoài thường thức mà nàng quen thuộc. Chính vừa rồi, nàng còn phát hiện 1 chi tiết, bán kính đổi hướng cấp tốc của cái quang giáp này cực kỳ nhỏ, thế này sẽ mang đến cho sư sĩ bên trong quang giáp gánh nặng rất lớn. Mình vừa rồi chính vì não bộ sung huyết mà bị choáng tạm thời cực ngắn, nhưng sư sĩ của cái quang giáp này lại giống như chẳng có việc gì, hắn rốt cuộc là loại quái vật gì chứ? Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên lại là 1 cái đổi hướng cấp tốc, trước mắt Trúc Linh lại tối sầm, cái gì cũng nghĩ không được!
Không ngờ, đây mới là khởi đầu của đau khổ. Cái quang giáp mini này lại làm ra đổi hướng cấp tốc liên tục một cách biến thái. Trúc Linh cảm giác mình hiện giờ giống như chơi xích đu trong địa ngục, một hồi lên, một hồi xuống, một hồi trái, một hồi phải, ngay cả sức rên rỉ cũng không có, ý thức còn sót lại tự nói với mình nhất định phải cố gắng nhẫn nại.
Diệp Trùng hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của Trúc Linh bị nhấc trên tay. Toàn bộ sức chú ý của hắn lúc này đều đặt ở Mục và trước mắt. Hắn cần phải ngay lập tức đưa ra phản ứng chính xác theo hướng dẫn của Mục, với lại chướng ngại vật trong rừng thật sự quá nhiều, duy trì tốc độ cao như vậy di chuyển trong rừng quả thật là một việc vô cùng khó khăn. Cho dù là loại sư sĩ có kỹ xảo điều khiển quang giáp siêu đẳng như Diệp Trùng cũng không dám có chút sơ suất nào.
Mảnh rừng rậm này vô cùng rộng lớn, liên miên bất tuyệt, nhìn không thấy giới hạn. Điều này làm cho Diệp Trùng có đủ không gian để hoạt động.
Dưới sự hướng dẫn của Mục, Diệp Trùng rất nhanh tránh xa tiểu tổ chiến đấu tiêu chuẩn của Tông sở đang kéo tới chỗ xảy ra chuyện.
Ngay khi Diệp Trùng chuẩn bị thở phào, 1 câu nói của Mục lại làm cho Diệp Trùng giống như dã thú phát dục, điên cuồng chạy đi: "Diệp tử, không được dừng lại, bọn chúng đang men theo dấu vết ngươi đi qua tiến về phía này. Nè, cẩn thận, trên không còn có 3 cái quang giáp giám thị!"
Không giống quang giáp thông thường dùng động cơ để di chuyển, nguồn gốc sức mạnh của Thủ hộ vẫn là sức mạnh nhục thể của sư sĩ, chẳng qua là phóng đại lên thôi. Cho nên phương thức đi tới của Diệp Trùng không phải là bay mà là chạy nhảy. Sức mạnh đã được Thủ hộ phóng đại của Diệp Trùng cực kỳ kinh người, mũi chân đạp lên mặt đất, bùn đất bắn tung tóe, mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ lớn, rất nhiều địa phương đã đi qua giống như bị cày lên vậy. Điều này cũng để lại cho địch nhân một sự chỉ đường cực kỳ nổi bật.
Kẻ đáng thương là Trúc Linh, nếu như nói đoạn đường ngắn vừa rồi đó làm nàng cả đời khó quên, vậy đoạn đường tiếp theo gần như làm nàng sống không bằng chết! Tốc độ càng nhanh hơn, đổi hướng cấp tốc càng biến thái hơn, cảm giác càng lắc lư hơn. Nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, gánh nặng mức độ thế này đã vượt qua cực hạn thân thể nàng có thể chịu đựng, hiện giờ nàng đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Cây cối trong rừng rậm vô cùng cao to, che bầu trời kín mít, mà Diệp Trùng lại dán vào mặt đất mà đi tới cực nhanh. Cho nên ở trên không căn bản không cách nào phát hiện ra chút dị dạng nào.
Không giống Diệp Trùng điên cuồng chạy, 7 cái quang giáp Thần thức cẩn thận đi tới trước, tình hình đó giống như phía trước bất cứ lúc nào cũng có thể có mai phục vậy. Sắc mặt tiểu đội trưởng đi ở giữa càng ngưng trọng hơn, từ dấu vết để lại trên mặt đất mà xét, rõ ràng không phải là quang giáp thông thường, hình dáng đối phương chắc là không hơn kém người bình thường. Điều này làm cho hắn lập tức nghĩ tới mục tiêu truy nã chủ yếu mà Tông sở phát ra không lâu trước đây, cái quang giáp mini màu vàng kim đó, cùng với mục tiêu theo dấu của mình khá là ăn khớp.
Hắn lập tức báo tin tức này về Tông sở, phản đồ và kẻ địch ở cùng 1 chỗ, điều này nghĩ tới làm người ta cảm thấy không ổn.
Từ tin tức lần trước Tông sở đưa ra, sức chiến đấu của quang giáp mini màu vàng kim đó vô cùng kinh người, trên thông tin mà Tông sở đưa cho mình thậm chí còn ghi trong tình huống đơn độc, phải lập tức cầu viện! Điều này làm cho vị tiểu đội trưởng có kinh nghiệm phong phú này ngửi ra được mùi nguy hiểm ở trong đó, cũng tức là nói, trong tình huống đối mặt đơn độc, Tông sở cho rằng bên mình căn bản không có cửa thắng.
Cho nên mới có chuyện Diệp Trùng ở phía trước một mạch chạy như điên, mà 7 cái quang giáp ở phía sau lại cẩn thận từng li từng tí, sợ xảy ra tình cảnh bị mai phục.
Diệp Trùng giống như một viên đạn màu vàng kim tràn đầy linh tính, luồn lách trong rừng cây.
Đột nhiên, trước mắt Diệp Trùng rộng rãi, sáng sủa, hắn đã ra khỏi rừng rậm. Trước mặt là một con sông rộng rãi, hắn không chút do dự nhảy vào đó.
Diệp Trùng vừa nhảy vào trong con sông không lâu, 1 lượng lớn quang giáp Thần thức vù vù bay qua mặt sông, chui vào trong rừng rậm.
Một bãi đá vụn hoang vắng ở hạ lưu, đột nhiên từ trong nước chui ra một bóng người màu vàng kim, trong tay xách 1 bé gái, đã bất tỉnh nhân sự.
Đây chính là Diệp Trùng nhảy vào trong dòng sông, lần này có Thủ hộ bảo vệ, Diệp Trùng ở trong nước so với cá còn linh hoạt hơn, hoàn toàn khác hẳn sự chật vật lần trước.
Diệp Trùng bỏ Trúc Linh ở trong tay xuống. Trúc Linh mềm oặt nằm trên bãi đá vụn. Vừa rồi chạy như điên trong rừng cây, dưới tốc độ nhanh như thế, cành cây thò ra chỉ cần đánh lên người nàng, trên y phục của nàng chắc chắn sẽ nhiều thêm một vết rách. Suốt dọc đường chạy như điên, y phục của nàng gần như sắp thành từng sợi vải, với lại vừa rồi còn ngâm trong nước sông, làm gì còn có thể che đậy gì nữa. Trúc Linh từ nhỏ đã tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, thân thể phát dục khá sớm, thể hình có thể nói là hoàn mỹ. Nửa kín nửa hở thế này gần như có thể làm cho tất cả đàn ông bình thường mạch máu sôi sục.
Diệp Trùng đối với cảnh đẹp trước mắt không chút động lòng. Không phải là Diệp Trùng thiếu bản năng của đàn ông, chỉ là Diệp Trùng đối với mấy việc này căn bản không biết chút gì, kinh nghiệm có được chẳng qua cũng chỉ là liếm Nhuế Băng một cái. Với lại Trúc Linh trong mắt Diệp Trùng chẳng qua chỉ là hình lập thể 3D dạng lưới do một đống lớn đường kẽ màu trắng tạo thành, bên cạnh lúc nào cũng có số liệu phân tích của Thủ hộ, trong tình huống thế này, Diệp Trùng nếu như có ý nghĩ gì, vậy trừ phi là hắn đạt tới cảnh giới của Thương!
- Ơ! Mục trước giờ vẫn bình tĩnh lại phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
- Sao vậy? Mục! Diệp Trùng tò mò hỏi, việc có thể làm cho Mục kinh ngạc không nhiều.
- Ngươi nhìn cái dây chuyền đeo trên cổ nàng ta kìa!
- Ừ, có gì không đúng sao? Xem ra hình như rất bình thường! Đối với mấy thứ trang sức của phụ nữ như dây chuyền này, Diệp Trùng trước giờ luôn không có nghiên cứu. Nhưng Diệp Trùng vẫn cầm lên xem xét tỉ mỉ.
Một sợi dây thừng xem ra vô cùng cũ kỹ buộc 1 cái bông tai hình giọt nước, bông tai màu xám xịt, rất không bắt mắt. Đương nhiên, thứ Diệp Trùng nhìn thấy chỉ là hình 3D dạng lưới của nó.
- Chẳng lẽ là công tắc không gian? Thứ Diệp Trùng nghĩ tới đầu tiên chính là công tắc không gian, rất nhiều công tắc không gian chính là làm thành hình dạng đồ trang sức, thí dụ công tắc không gian của Mục.
- Không phải! Mục rất chắc chắn phủ định suy đoán của Diệp Trùng, rồi vén màn bí mật: "Theo tư liệu cho biết, món trang sức hình giọt nước đó là do 1 loại tài liệu cực kỳ quý hiếm được gọi là Tửu Phiêu Hồng tạo thành. Tửu Phiêu Hồng trong tình trạng bình thường xem ra vô cùng không bắt mắt, nhưng một khi bị chất cồn kích thích, nó sẽ biến thành một màu đỏ vô cùng ngụy dị, rất được phái nữ yêu thích. Nhưng số lượng của nó cực kỳ ít ỏi, cho nên trân quý phi thường. Nếu như tư liệu của ta không sai, chỉ có môt số thế gia cực kỳ cổ xưa mới có loại trân bảo này!"
- Ý của người là nói lai lịch người phụ nữ này rất khả nghi? Phản ứng của Diệp Trùng cực nhanh.
- Không phải, từ "khả nghi" này mang màu sắc chủ quan cá nhân mạnh mẽ! Không kiến nghị sử dụng! Ta chỉ là cho rằng thân thế của đối phương có xác suất nhất định khác với người thường! Lời của Mục bình tĩnh đến mức gần như làm người ta không cảm thấy chút cảm tình nào.
- Ừ, quả thật là có khả năng, chẳng qua thân thế của nàng ta và chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì! Ừ, Mục, Tửu Phiêu Hồng có trợ giúp chó việc đề cao tính năng của vật liệu kim loại sao? Diệp Trùng hỏi. Đây mới là phương diện hắn cảm thấy hứng thú.
- Trước mắt vẫn chưa có tư liệu về phương diện này! Dù sao nó qua trân quý, không có ai lấy nó làm tài liệu thí nghiệm. Mục nói.
- Ừ, vậy có thể thử một chút! Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ.
Diệp Trùng cong người, từ trên người Trúc Linh tháo Tửu Phiêu Hồng hình giọt nước đó xuống, hắn không hề có chút ý nghĩ ray rứt nào. Với hắn mà nói, Trúc Linh là con mồi của hắn, đồ trên người con mồi tự nhiên thuộc về mình! Thứ tôn thờ trong xương cốt của Diệp Trùng vẫn là quy luật tự nhiên.
Tiểu nha đầu từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại trong bụng như dời sông lấp biển, ói mửa không ngừng.
Vừa vào trong nước, vốn lâm vào trạng thái hôn mê, tiểu nha đầu lập tức tỉnh lại, rất nhanh phát hiện mình ở trong nước. Nàng không hề kinh hoảng, sinh tồn thời gian dài trong nước như thế nào, đây cũng là một môn huấn luyện của nàng.
Ở trong nước thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều, ít nhất không có đổi hướng cấp tốc biến thái đó. Từ từ, nàng phát hiện không đúng, cái quang giáp này lại không có chút ý muốn nổi lên đổi khí nào! Tuy rằng nàng rất giỏi trong môn này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể vĩnh viễn ở trong nước, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể ép buộc mình vào trạng thái chết giả.
Lên bờ rồi, được sự kích thích của không khí trong lành, nàng mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại, trong bụng giống như dời sông lấp biển, nàng thật sự nhịn không nổi, liền điên cuồng ói ra, hồn nhiên không hề phát hiện dây chuyền trên cổ đã không cánh mà bay.
Sau khi nôn mửa một trận, cuối cùng cũng lắng lại, Trúc Linh lúc này mới phát hiện quần áo trên người đã không thể hoàn toàn che đậy thân thể. Tiểu nha đầu lại không có chút xấu hổ nào, vẫn như cũ, lạnh lùng như thường.
- Được rồi, ngươi có thể tiếp tục hỏi! Chẳng qua hỏi xong xin để ta rời đi! Vẻ mặt tiểu nha đầu bình tĩnh nói.
Diệp Trùng tán thưởng trong lòng, giọng nói lại không lộ ra chút nào: "Ừ, tốt, vậy chúng ta tiếp tục vấn đề vừa rồi, thuật thừa sĩ và thuật thừa sư trong Tông sở đại khái có bao nhiêu?"
Danh sách chương