Đột nhiên, khóe mắt phảng phất như liếc thấy 1 bóng người màu vàng kim thoáng qua, tiểu nha đầu không khỏi ngẩn người. Chính trong 1 lúc ngơ ngẩn này, Thanh phù tước vốn đã thương tích đầy mình lại dính thêm vài vết thương mới. Chẳng qua tiểu nha đầu ngược lại tinh thần chấn động, đối với 1 học viên luôn đứng vững ở vị trí đầu trong kỳ thi nhãn lực của tổ tinh anh mà nói, làm sao lại có thể hoa mắt? Không nhìn rõ là cái gì, nhất định là tốc độ của vật thể đó quá nhanh, với lại không hề ở trong phạm vi tập trung chú ý của mình. Tiểu nha đầu vô cùng tự tin với bản thân.
Có biến! Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong lòng tiểu nha đầu! Đối với cục diện lúc này, nếu như vẫn cứ thế này, mình cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh bị bắt. Dù sao cũng tới cục diện xấu nhất rồi, bất cứ biến cố nào cũng có nghĩa là biến số, mà những biến số này là thứ mà tiểu nha đầu muốn xuất hiện nhất lúc này.
Trong thời khắc nguy cấp thế này, đầu óc tiểu nha đầu vẫn bình tĩnh ra ngoài ý liệu của mọi người. Nếu như Diệp Trùng và Mục biết suy nghĩ của nàng ta lúc này, nhất định sẽ tán thưởng không thôi.
Mà biến cố lại lớn ra ngoài ý liệu của của tiểu nha đầu!
Bỗng, quang giáp Thần thức vừa rồi vẫn tấn công như cuồng phong bạo vũ đột nhiên không chút cử động, giống như 1 bức tượng. Sự thay đổi từ cực động sang cực tĩnh này làm tiểu nha đầu nhất thời không kịp phản ứng. Chính trong thoáng chốc tiểu nha đầu ngơ ngẩn, dư quang nơi khóe mắt lại liếc thấy phía dưới khoang tròn hình bầu dục của quang giáp Thần thức đang đứng ngây ra xuất hiện vài đạo quang mang màu xanh nhạt.
Sắc mặt tiểu nha đầu lập tức thay đổi, thầm hô không hay, chính đang muốn thoát ra lùi lại, nhưng đã trễ nửa bước! Sóng xung kích khổng lồ do quang giáp Thần thức nổ tung mang lại lập tức làm Thanh phù tước mất đi khống chế, giống một tảng đá lớn quay cuồng té ngã ra sau. Tiểu nha đầu trong quang giáp cũng bị té đến đầu óc choáng váng, đầu óc mê muội.
Hai bên giao chiến trong 1 mảng rừng rậm, quang giáp Thần thức nổ tung trực tiếp tạo thành một cái hố cạn đường kính tới 10 mét, âm thanh cây cối gãy đổ càng vang lên không ngớt, để lại vô số gốc cây lộ ra vết gãy nham nhở.
Tiểu nha đầu lắc mạnh cái đầu vẫn còn đang choáng váng, cố gắng làm mình mau chóng tỉnh táo trở lại. Cảnh tượng trước mặt từ từ trở nên rõ ràng, ở không xa hình như có 1 bóng người màu vàng kim đang đứng ở đó nhìn mình.
Tiểu nha đầu lại một lần nữa lắc lắc đầu, tầm nhìn mới thật sự trở nên rõ ràng. Nàng lúc này mới nhìn rõ bóng người màu vàng kim đó rốt cuộc là cái gì. Quang giáp mini? Trong lòng tiểu nha đầu có chút nghi ngờ. Từ ngoại hình và kích cỡ mà xét, chắc là quang giáp mini không sai. Nhưng, có quang giáp mini lợi hại vậy sao? Có thể dễ dàng đánh lén quang giáp Thần thức như vậy? Với lại còn là 1 kích mất mạng!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tiểu nha đầu không khỏi lắc đầu, làm sao lại có thể? Thứ nàng từ nhỏ đã được truyền bá chính là Tông sở cường đại không gì so sánh được, cho dù là tử địch Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ, cũng chẳng qua chỉ không hơn không kém với Tông sở, ngay cả học cũng không thể nào dễ dàng như vậy mà phá hư được vỏ giáp của quang giáp Thần thức.
Một cái quang giáp mini, đây cũng thật là buồn cười nha! Tính năng của quang giáp mini căn bản không thể nào so sánh với quang giáp thông thường, nó chẳng qua chỉ được dùng làm hộ vệ. Trước giờ chưa từng nghe nói quang giáp mini thắng được quang giáp thông thường. Với lại còn là quang giáp Thần thức! Điều này không thể nào! Khẳng định vừa rồi ra tay vẫn là người khác, nhất định là mình không nhìn sai.
Tới cùng là ai chứ? Tiểu nha đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào!
Diệp Trùng không ngờ tới Thủ hộ lại không có sức uy hiếp như vậy. Không giống người bình thường, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã nhận biết được sự mạnh mẽ của Thủ hộ, cho nên trong tiềm thức của hắn đã sớm quy Thủ hộ là 1 loại quang giáp siêu mạnh. Hắn căn bản không nghĩ tới người chưa từng nhìn thấy uy lự của Thủ hộ lại xem Thủ hộ như thế này. Chẳng qua, cho dù nếu hắn biết Thủ hộ căn bản khó mà làm người khác cảnh giác, chỉ e sẽ càng cao hứng hơn, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là tỉ lệ hắn đánh lén thành công cũng tăng lên rất nhiều.
Diệp Trùng bình tĩnh chăm chú nhìn quang giáp màu lục trên mặt đất, chờ đối phương đứng dậy. Nhưng cả nửa ngày, đối phương vẫn không có chút động tĩnh, Diệp Trùng lúc này hơi nhíu mày, chẳng lẽ thân thể đối phương lại yếu ớt như vậy, xung kích như vậy liền bị hôn mê? Mặt nạ màu vàng kim mềm mại dán sát mặt mang biểu hiện này của Diệp Trùng biểu hiện sống động ra ngoài. Đương nhiên sự thay đổi vẻ mặt nhỏ này tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt đứng đầu kỳ thi nhãn lực của tiểu nha đầu.
- Chẳng lẽ thật sự là hắn? Tiểu nha đầu lẩm bẩm trong lòng.
Không đợi nàng ta suy nghĩ, Diệp Trùng đã mở miệng: “Ra đi! Cho ngươi 10 giây, nếu như còn không ra, ta tự mình ra tay!” Lời Diệp Trùng nói nghe nhẹ nhàng, không mang theo chút khói lửa nào, giống như đang nói việc uống nước rót trà, không thể nào bình thường hơn được nữa.
Nhưng mặt tiểu nha đầu lại lập tức biến sắc! Tâm tư linh động, nàng ta gần như ngay lập tức tin chắc rằng đối thủ vừa rồi chính là cái quang giáp mini màu vàng kim trước mắt này. Trong lời nói lạnh nhạt của đối phương bao hàm sự tự tin mãnh liệt, làm nàng không thể không xem xét lại cái quang giáp mini mà trong mắt nàng không hề mạnh mẽ chút nào này.
Diệp Trùng không nghĩ tới tâm tư đối phương lại tinh tế như vậy, chỉ đếm ngược thời gian: “Mười… chín… tám…”
Mười giây thật quá ngắn ngủi, đặc biệt là đối với người bỗng gặp biến cố mà nói.
- Ba… Hai… Giọng nói của Diệp Trùng vẫn bình tĩnh và thờ ơ như trước.
Tiểu nha đầu lúc này mới hoảng sợ phát hiện suy nghĩ của mình tốn quá nhiều thời gian, không khỏi vội vàng mở miệng nói: “Đợi đã!”
- Một! Diệp Trùng đếm con số cuối cùng.
Tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, sắc mặt đã biến lại càng thêm biến! Bởi vì nàng phát hiện cái quang giáp mini màu vàng kim trước mặt này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh tận trong xương cốt, thật sự là lạnh thấu xương!
Chính trong thời gian 1 giây này, khí chất đối phương xảy ra sự thay đổi về chất! Uy nghiêm bức người! Loại cảm giác này, nàng chỉ cảm nhận được trên người thầy khi dạy bọn họ kỹ xảo giết người!
Thầy của bọn họ từng nói thế này: “Cảm giác của các ngươi đối với người bình thường, thậm chí so với ta còn mẫn cảm hơn. Khi các ngươi phát hiện 1 người tạo cho các ngươi cảm giác giống như ta, vậy các ngươi ngàn vạn lần không được dễ dàng mà trêu chọc hắn!” Khi nói lời này, ánh mắt thầy lại giống như rắn độc nhìn chằm chằm bọn họ, lúc đó, sắc mặt mọi học viên đều biến sắc!
Cảm giác người trước mặt tạo cho nàng mạnh liệt hơn cảm giác hôm đó thầy tạo ra cho nàng nhiều lắm!
Nàng biết lần này mình gặp phiền phức rồi!
Diệp Trùng vốn không vì lời đối phương mà có chút ngập ngừng nào. Ngay khi chữ ‘một’ vừa dứt, thân hình Diệp Trùng liền động!
Một bóng người màu vàng kim giống như 1 trận gió quét tới mình, sắc mặt trắng bệch của tiểu nha đầu trở nên không còn chút máu, bởi vì nàng phát hiện mình căn bản không cách nào bắt được hình bóng của đối phương! Đây… đây vẫn còn là con người sao?
Bùng, một tiếng trầm muộn, tiếp theo là một sự tịch mịch như đã chết.
Vài giây sau, bộp nhẹ một tiếng.
Trong tai tiểu nha đầu lại không khác gì tiếng sấm! Nàng hoảng sợ phát hiện buồng lái của Thanh phù tước, cũng chính là vị trí hiện tại của nàng, vỏ giáp ngay trước mặt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, mà tiếng động nhẹ này, lại là âm thanh mảnh vỡ vỏ giáp khi rơi xuống phát ra.
Tiếp theo là một loạt tiếng loảng xoảng, vỏ giáp trước mặt nàng, từng miếng to một rơi xuống, không khí trong lành từ ngoài chui vào làm nàng không khỏi phấn chấn tinh thần, tâm tình cũng hơi hơi bình phục một chút. Nàng đột nhiên phát hiện bên ngoài lỗ hổng, quang giáp mini màu vàng kim đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt trắng đen xen lẫn ngụy dị không nói nên lời. Trong lòng tiểu nha đầu không khỏi run sợ.
Diệp Trùng vốn định dùng trủy thủ, nhưng nghĩ tới sự khủng bố của Trủy thủ của Số 2, lỡ không cẩn thận hơi quẹt trúng sư sĩ ở trong, chỉ sợ không chết cũng bị thương. Mục đích của Diệp Trùng không hề là tiêu diệt đối phương, mà là muốn từ trên người đối phương lấy được tình báo mà mình muốn. Diệp Trùng chỉ còn cách đổi dùng nắm tay. Lúc trước Diệp Trùng chỉ đơn thuần dùng nắm tay đánh hư cửa hợp kim, chẳng qua lúc đó nắm tay cũng bị thương. Lần này có tác dụng phóng đại của Thủ hộ, đánh vỡ vỏ giáp của Thanh phù tước trở nên dễ dàng hơn nhiều. Với lại do có Thủ hộ bảo vệ, tay của Diệp Trùng lần này bình an vô sự, không chịu chút tổn thương nào.
Đương nhiên, điều này có quan hệ với chất liệu của Thanh phù tước, bản thân Thanh phù tước chỉ là 1 quang giáp huấn luyện dùng để huấn luyện, vật liệu sử dụng đều vô cùng bình thường. Nếu như là quang giáp Thần thức, Diệp Trùng muốn đơn thuần dùng nắm đấm để đánh vỡ vỏ giáp của nó, đó không khác gì kẻ ngu nói chuyện mơ.
Tiểu nha đầu rất tự giác từ trong quang giáp bò ra. Từ đấm vừa rồi của đối phương mà xét, vẫn là hợp tác một chút thì càng có lợi cho việc bảo đảm tính mạng của mình hơn. Tất cả hành vi không hợp tác nhất định sẽ bị đối phương cho là khiêu khích, một khi bị đối phương cho là khiêu khích, hậu quả của nó là cái gì thì không nghĩ cũng biết! Nàng không muốn vì loại hành vi ngu ngốc này mà mất đi tính mạng của mình.
Tầm nhìn trắng đen của Thủ hộ đối với việc phân biệt người quả thật không phải là 1 lựa chọn tốt! Một sơ đồ con người 3D hình lưới do những đường nét màu trắng tạo thành, ít nhiều gì cũng có chút quái dị. May mà mấy đường nét này vô cùng tỉ mỉ, vẫn có thể làm cho Diệp Trùng đại khái phán đoán được tướng mạo bé gai trước mặt.
Tiểu nha đầu xem ra chỉ khoảng 13, 14 tuổi, mái tóc ngắn rối bời, gương mặt hơi gầy. Xem ra có vài phần mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng có thần. Những thứ này không phải là thứ mà Diệp Trùng quan tâm. Ừ, thể hình vô cùng không tệ, cân bằng mà không thiếu lực bạo phát, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện có hệ thống. Nghĩ tới tuổi tác của đối phương, mức độ phát dục của thân thể, Diệp Trùng đánh giá cao sự huấn luyện của đối phương. Với lại hắn cũng biết, cô bé vẫn còn các mục huấn luyện càng quan trọng hơn, chính là những kỹ xảo mà Diệp Trùng không cách nào hiểu được đó. Từ tin tức lấy được ở chỗ Âm tiên sinh, phương pháp tôi luyện của thuật thừa sĩ và thuật thừa sư có cùng một nguồn, chỉ là trọng điểm không giống mà thôi, nhưng không hề có ngoại lệ, phải hao phí khá nhiều thời gian.
Trong tình huống thời gian ngắn như vậy vẫn có thể tôi luyện thân thể tới trình độ này, đích xác là làm người ta tán thưởng!
Nếu như Thương ở đây, vẫn có thể thực hiện đánh giá thẩm mỹ với cô bé, đáng tiếc vấn đề này đối với Diệp Trùng mà nói, quả thật là có chút khó khăn.
Nhìn tiểu nha đầu đứng trước mặt, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện đặt câu hỏi là 1 việc vô cùng có học vấn. Nhất thời, hắn phát hiện mình không biết mở miệng thế nào.
Không còn cách nào, Diệp Trùng chỉ có thể nhờ Mục hỗ trợ: "Mục, hay là ngươi hỏi đi?"
Mục rất nhanh liền phủ quyết đề nghị này: "Phương diện này ta không hề rành, nếu như ngươi xác định là cần, ta có thể đổi cho Thương ra, dù sao hắn ở phương diện này là chuyên gia!"
- Thương? Vừa nghĩ tới sự giày vò mấy ngày trước phải chịu, trong lòng Diệp Trùng bỗng giật mình, vội vàng lắc đầu: "Vậy thì thôi đi, ta tự mình làm!"
Diệp Trùng trầm mặc một hồi, cẩn thận suy nghĩ phải từ vấn đề gì bắt đầu.
Tiểu nha đầu đã từ sự khủng hoảng ban đầu bình tĩnh lại, lại phát hiện cái quang giáp mini trước mặt cả nửa ngày cũng không nói 1 lời. Hắn rốt cuộc là giở trò gì? Tiểu nha đầu lẩm bẩm trong lòng.
- Ngươi tên gì? Diệp Trùng trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Tiểu nha đầu hơi kinh ngạc, nhưng thành quả huấn luyện ngày thường rất nhanh thể hiện ra, lập tức trở nên vô cùng trấn định: "Trúc Linh."
- Trúc Lâm?
- Linh là linh của lung linh!
- Ừ! Đối với mấy thứ họ tên gì đó, Diệp Trùng cũng chẳng có chút khái niệm nào, với hắn mà nói, tên chẳng qua là một dấu hiệu để người khác dễ xưng hô của con người.
- Thân phận của ngươi ở Tông sở? Diệp Trùng hỏi.
- Ở Tông sở? Tiểu nha đầu thông minh lập tức hiểu mục đích thật sự của người ở trước mặt, trong lòng máy động, biết giá trị của mình đối với đối phương rốt cuộc là ở chỗ nào. Đây cũng có nghĩa là mình không phải không hề có chút tiền vốn nào. Chỉ cần vận dụng hợp lý, tình cảnh của mình sẽ được cải thiện rất lớn.
Đủ loại ý nghĩ nhanh chóng thoáng qua trong lòng, miệng lại không hề ngừng lại chút nào: "Ta là học viên tổ tinh anh của Tông sở!" Nàng biết lúc này không thể biểu hiện ra chút ngập ngừng nào, lấy được tín nhiệm của đối phương mới là điều mình cần làm nhất bây giờ.
- Tổ tinh anh? Diệp Trùng không hiểu cái này chút nào.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trùng, tiểu nha đầu liền biết Diệp Trùng cái gì cũng không biết, liền kiên nhẫn giải thích: "Tổ tinh anh là cách gọi không chính quy trong nội bộ Tông sở, tên gọi thật sự của nó là ban học viên tổ chấp hành của Tông sở, cũng chính là phân khu của những học viên vẫn chưa hoàn thành toàn bộ huấn luyện và thông qua kiểm tra, phụ thuộc tổ chấp hành của Tông sở."
- Tổ chấp hành của Tông sở là gì? Lại là một danh từ lần đầu tiên Diệp Trùng nghe nói tới.
- Tổ chấp hành của Tông sở là cơ cấu nội bộ của Tông sở do cao cấp thuật thừa sĩ lập thành, thông thường dùng để chấp hành nhiệm vụ đặc biệt hoặc nhiệm vụ có độ khó cao. Vẻ mặt tiểu nha đầu không tự chủ được lộ ra vài phần kiêu ngạo.
- Thì ra là vậy! Vậy trong đó đều là cao cấp thuật thừa sĩ?
- Đúng vậy!
- Chính là người có năng lực cảm ứng trước?
- Năng lực cảm ứng trước? Cách nói chính xác phải là tự phản ứng trước cả thân thể, là một phương thức vận dùng năng lực tinh thần, phương diện này, thuật thừa sư so với thuật thừa sĩ càng tinh thông hơn nhiều, nhưng thuật thừa sĩ hiểu biết sâu hơn về chiến đấu, bọn họ biết phải làm thế nào mới mới có thể phát huy lớn nhất loại năng lực này.
- Ừ, vận dụng càng quan trọng hơn! Điểm này Diệp Trùng cực kỳ tán đồng, "Ngươi là thuật thừa sĩ hay thuật thừa sư?"
- Ta? Vẫn chưa thông qua kiểm tra, không cách nào thăng lên làm thuật thừa sĩ. Tiểu nha đầu bình tĩnh nói.
- Thuật thừa sĩ trong Tông sở đại khái có bao nhiêu? Thuật thừa sư thì sao? Vấn đề này cực kỳ quan trọng, làm cho Diệp Trùng có sự ước lượng đại khái đối với sức mạnh của Tông sở.
Tiểu nha đầu vừa muốn trả lời, giọng nói của Mục lại vang lên trong lòng Diệp Trùng: "Diệp tử, có quang giáp đang tới gần bên này!"
Có biến! Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong lòng tiểu nha đầu! Đối với cục diện lúc này, nếu như vẫn cứ thế này, mình cuối cùng cũng không tránh được vận mệnh bị bắt. Dù sao cũng tới cục diện xấu nhất rồi, bất cứ biến cố nào cũng có nghĩa là biến số, mà những biến số này là thứ mà tiểu nha đầu muốn xuất hiện nhất lúc này.
Trong thời khắc nguy cấp thế này, đầu óc tiểu nha đầu vẫn bình tĩnh ra ngoài ý liệu của mọi người. Nếu như Diệp Trùng và Mục biết suy nghĩ của nàng ta lúc này, nhất định sẽ tán thưởng không thôi.
Mà biến cố lại lớn ra ngoài ý liệu của của tiểu nha đầu!
Bỗng, quang giáp Thần thức vừa rồi vẫn tấn công như cuồng phong bạo vũ đột nhiên không chút cử động, giống như 1 bức tượng. Sự thay đổi từ cực động sang cực tĩnh này làm tiểu nha đầu nhất thời không kịp phản ứng. Chính trong thoáng chốc tiểu nha đầu ngơ ngẩn, dư quang nơi khóe mắt lại liếc thấy phía dưới khoang tròn hình bầu dục của quang giáp Thần thức đang đứng ngây ra xuất hiện vài đạo quang mang màu xanh nhạt.
Sắc mặt tiểu nha đầu lập tức thay đổi, thầm hô không hay, chính đang muốn thoát ra lùi lại, nhưng đã trễ nửa bước! Sóng xung kích khổng lồ do quang giáp Thần thức nổ tung mang lại lập tức làm Thanh phù tước mất đi khống chế, giống một tảng đá lớn quay cuồng té ngã ra sau. Tiểu nha đầu trong quang giáp cũng bị té đến đầu óc choáng váng, đầu óc mê muội.
Hai bên giao chiến trong 1 mảng rừng rậm, quang giáp Thần thức nổ tung trực tiếp tạo thành một cái hố cạn đường kính tới 10 mét, âm thanh cây cối gãy đổ càng vang lên không ngớt, để lại vô số gốc cây lộ ra vết gãy nham nhở.
Tiểu nha đầu lắc mạnh cái đầu vẫn còn đang choáng váng, cố gắng làm mình mau chóng tỉnh táo trở lại. Cảnh tượng trước mặt từ từ trở nên rõ ràng, ở không xa hình như có 1 bóng người màu vàng kim đang đứng ở đó nhìn mình.
Tiểu nha đầu lại một lần nữa lắc lắc đầu, tầm nhìn mới thật sự trở nên rõ ràng. Nàng lúc này mới nhìn rõ bóng người màu vàng kim đó rốt cuộc là cái gì. Quang giáp mini? Trong lòng tiểu nha đầu có chút nghi ngờ. Từ ngoại hình và kích cỡ mà xét, chắc là quang giáp mini không sai. Nhưng, có quang giáp mini lợi hại vậy sao? Có thể dễ dàng đánh lén quang giáp Thần thức như vậy? Với lại còn là 1 kích mất mạng!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tiểu nha đầu không khỏi lắc đầu, làm sao lại có thể? Thứ nàng từ nhỏ đã được truyền bá chính là Tông sở cường đại không gì so sánh được, cho dù là tử địch Hắc giác và Hiệp hội sư sĩ, cũng chẳng qua chỉ không hơn không kém với Tông sở, ngay cả học cũng không thể nào dễ dàng như vậy mà phá hư được vỏ giáp của quang giáp Thần thức.
Một cái quang giáp mini, đây cũng thật là buồn cười nha! Tính năng của quang giáp mini căn bản không thể nào so sánh với quang giáp thông thường, nó chẳng qua chỉ được dùng làm hộ vệ. Trước giờ chưa từng nghe nói quang giáp mini thắng được quang giáp thông thường. Với lại còn là quang giáp Thần thức! Điều này không thể nào! Khẳng định vừa rồi ra tay vẫn là người khác, nhất định là mình không nhìn sai.
Tới cùng là ai chứ? Tiểu nha đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào!
Diệp Trùng không ngờ tới Thủ hộ lại không có sức uy hiếp như vậy. Không giống người bình thường, ngay từ khi bắt đầu, hắn đã nhận biết được sự mạnh mẽ của Thủ hộ, cho nên trong tiềm thức của hắn đã sớm quy Thủ hộ là 1 loại quang giáp siêu mạnh. Hắn căn bản không nghĩ tới người chưa từng nhìn thấy uy lự của Thủ hộ lại xem Thủ hộ như thế này. Chẳng qua, cho dù nếu hắn biết Thủ hộ căn bản khó mà làm người khác cảnh giác, chỉ e sẽ càng cao hứng hơn, bởi vì như vậy cũng có nghĩa là tỉ lệ hắn đánh lén thành công cũng tăng lên rất nhiều.
Diệp Trùng bình tĩnh chăm chú nhìn quang giáp màu lục trên mặt đất, chờ đối phương đứng dậy. Nhưng cả nửa ngày, đối phương vẫn không có chút động tĩnh, Diệp Trùng lúc này hơi nhíu mày, chẳng lẽ thân thể đối phương lại yếu ớt như vậy, xung kích như vậy liền bị hôn mê? Mặt nạ màu vàng kim mềm mại dán sát mặt mang biểu hiện này của Diệp Trùng biểu hiện sống động ra ngoài. Đương nhiên sự thay đổi vẻ mặt nhỏ này tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt đứng đầu kỳ thi nhãn lực của tiểu nha đầu.
- Chẳng lẽ thật sự là hắn? Tiểu nha đầu lẩm bẩm trong lòng.
Không đợi nàng ta suy nghĩ, Diệp Trùng đã mở miệng: “Ra đi! Cho ngươi 10 giây, nếu như còn không ra, ta tự mình ra tay!” Lời Diệp Trùng nói nghe nhẹ nhàng, không mang theo chút khói lửa nào, giống như đang nói việc uống nước rót trà, không thể nào bình thường hơn được nữa.
Nhưng mặt tiểu nha đầu lại lập tức biến sắc! Tâm tư linh động, nàng ta gần như ngay lập tức tin chắc rằng đối thủ vừa rồi chính là cái quang giáp mini màu vàng kim trước mắt này. Trong lời nói lạnh nhạt của đối phương bao hàm sự tự tin mãnh liệt, làm nàng không thể không xem xét lại cái quang giáp mini mà trong mắt nàng không hề mạnh mẽ chút nào này.
Diệp Trùng không nghĩ tới tâm tư đối phương lại tinh tế như vậy, chỉ đếm ngược thời gian: “Mười… chín… tám…”
Mười giây thật quá ngắn ngủi, đặc biệt là đối với người bỗng gặp biến cố mà nói.
- Ba… Hai… Giọng nói của Diệp Trùng vẫn bình tĩnh và thờ ơ như trước.
Tiểu nha đầu lúc này mới hoảng sợ phát hiện suy nghĩ của mình tốn quá nhiều thời gian, không khỏi vội vàng mở miệng nói: “Đợi đã!”
- Một! Diệp Trùng đếm con số cuối cùng.
Tiểu nha đầu thông minh lanh lợi, sắc mặt đã biến lại càng thêm biến! Bởi vì nàng phát hiện cái quang giáp mini màu vàng kim trước mặt này vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt không có chút biến hóa nào, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh tận trong xương cốt, thật sự là lạnh thấu xương!
Chính trong thời gian 1 giây này, khí chất đối phương xảy ra sự thay đổi về chất! Uy nghiêm bức người! Loại cảm giác này, nàng chỉ cảm nhận được trên người thầy khi dạy bọn họ kỹ xảo giết người!
Thầy của bọn họ từng nói thế này: “Cảm giác của các ngươi đối với người bình thường, thậm chí so với ta còn mẫn cảm hơn. Khi các ngươi phát hiện 1 người tạo cho các ngươi cảm giác giống như ta, vậy các ngươi ngàn vạn lần không được dễ dàng mà trêu chọc hắn!” Khi nói lời này, ánh mắt thầy lại giống như rắn độc nhìn chằm chằm bọn họ, lúc đó, sắc mặt mọi học viên đều biến sắc!
Cảm giác người trước mặt tạo cho nàng mạnh liệt hơn cảm giác hôm đó thầy tạo ra cho nàng nhiều lắm!
Nàng biết lần này mình gặp phiền phức rồi!
Diệp Trùng vốn không vì lời đối phương mà có chút ngập ngừng nào. Ngay khi chữ ‘một’ vừa dứt, thân hình Diệp Trùng liền động!
Một bóng người màu vàng kim giống như 1 trận gió quét tới mình, sắc mặt trắng bệch của tiểu nha đầu trở nên không còn chút máu, bởi vì nàng phát hiện mình căn bản không cách nào bắt được hình bóng của đối phương! Đây… đây vẫn còn là con người sao?
Bùng, một tiếng trầm muộn, tiếp theo là một sự tịch mịch như đã chết.
Vài giây sau, bộp nhẹ một tiếng.
Trong tai tiểu nha đầu lại không khác gì tiếng sấm! Nàng hoảng sợ phát hiện buồng lái của Thanh phù tước, cũng chính là vị trí hiện tại của nàng, vỏ giáp ngay trước mặt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, mà tiếng động nhẹ này, lại là âm thanh mảnh vỡ vỏ giáp khi rơi xuống phát ra.
Tiếp theo là một loạt tiếng loảng xoảng, vỏ giáp trước mặt nàng, từng miếng to một rơi xuống, không khí trong lành từ ngoài chui vào làm nàng không khỏi phấn chấn tinh thần, tâm tình cũng hơi hơi bình phục một chút. Nàng đột nhiên phát hiện bên ngoài lỗ hổng, quang giáp mini màu vàng kim đang lạnh lùng nhìn mình, ánh mắt trắng đen xen lẫn ngụy dị không nói nên lời. Trong lòng tiểu nha đầu không khỏi run sợ.
Diệp Trùng vốn định dùng trủy thủ, nhưng nghĩ tới sự khủng bố của Trủy thủ của Số 2, lỡ không cẩn thận hơi quẹt trúng sư sĩ ở trong, chỉ sợ không chết cũng bị thương. Mục đích của Diệp Trùng không hề là tiêu diệt đối phương, mà là muốn từ trên người đối phương lấy được tình báo mà mình muốn. Diệp Trùng chỉ còn cách đổi dùng nắm tay. Lúc trước Diệp Trùng chỉ đơn thuần dùng nắm tay đánh hư cửa hợp kim, chẳng qua lúc đó nắm tay cũng bị thương. Lần này có tác dụng phóng đại của Thủ hộ, đánh vỡ vỏ giáp của Thanh phù tước trở nên dễ dàng hơn nhiều. Với lại do có Thủ hộ bảo vệ, tay của Diệp Trùng lần này bình an vô sự, không chịu chút tổn thương nào.
Đương nhiên, điều này có quan hệ với chất liệu của Thanh phù tước, bản thân Thanh phù tước chỉ là 1 quang giáp huấn luyện dùng để huấn luyện, vật liệu sử dụng đều vô cùng bình thường. Nếu như là quang giáp Thần thức, Diệp Trùng muốn đơn thuần dùng nắm đấm để đánh vỡ vỏ giáp của nó, đó không khác gì kẻ ngu nói chuyện mơ.
Tiểu nha đầu rất tự giác từ trong quang giáp bò ra. Từ đấm vừa rồi của đối phương mà xét, vẫn là hợp tác một chút thì càng có lợi cho việc bảo đảm tính mạng của mình hơn. Tất cả hành vi không hợp tác nhất định sẽ bị đối phương cho là khiêu khích, một khi bị đối phương cho là khiêu khích, hậu quả của nó là cái gì thì không nghĩ cũng biết! Nàng không muốn vì loại hành vi ngu ngốc này mà mất đi tính mạng của mình.
Tầm nhìn trắng đen của Thủ hộ đối với việc phân biệt người quả thật không phải là 1 lựa chọn tốt! Một sơ đồ con người 3D hình lưới do những đường nét màu trắng tạo thành, ít nhiều gì cũng có chút quái dị. May mà mấy đường nét này vô cùng tỉ mỉ, vẫn có thể làm cho Diệp Trùng đại khái phán đoán được tướng mạo bé gai trước mặt.
Tiểu nha đầu xem ra chỉ khoảng 13, 14 tuổi, mái tóc ngắn rối bời, gương mặt hơi gầy. Xem ra có vài phần mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng có thần. Những thứ này không phải là thứ mà Diệp Trùng quan tâm. Ừ, thể hình vô cùng không tệ, cân bằng mà không thiếu lực bạo phát, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện có hệ thống. Nghĩ tới tuổi tác của đối phương, mức độ phát dục của thân thể, Diệp Trùng đánh giá cao sự huấn luyện của đối phương. Với lại hắn cũng biết, cô bé vẫn còn các mục huấn luyện càng quan trọng hơn, chính là những kỹ xảo mà Diệp Trùng không cách nào hiểu được đó. Từ tin tức lấy được ở chỗ Âm tiên sinh, phương pháp tôi luyện của thuật thừa sĩ và thuật thừa sư có cùng một nguồn, chỉ là trọng điểm không giống mà thôi, nhưng không hề có ngoại lệ, phải hao phí khá nhiều thời gian.
Trong tình huống thời gian ngắn như vậy vẫn có thể tôi luyện thân thể tới trình độ này, đích xác là làm người ta tán thưởng!
Nếu như Thương ở đây, vẫn có thể thực hiện đánh giá thẩm mỹ với cô bé, đáng tiếc vấn đề này đối với Diệp Trùng mà nói, quả thật là có chút khó khăn.
Nhìn tiểu nha đầu đứng trước mặt, Diệp Trùng đột nhiên phát hiện đặt câu hỏi là 1 việc vô cùng có học vấn. Nhất thời, hắn phát hiện mình không biết mở miệng thế nào.
Không còn cách nào, Diệp Trùng chỉ có thể nhờ Mục hỗ trợ: "Mục, hay là ngươi hỏi đi?"
Mục rất nhanh liền phủ quyết đề nghị này: "Phương diện này ta không hề rành, nếu như ngươi xác định là cần, ta có thể đổi cho Thương ra, dù sao hắn ở phương diện này là chuyên gia!"
- Thương? Vừa nghĩ tới sự giày vò mấy ngày trước phải chịu, trong lòng Diệp Trùng bỗng giật mình, vội vàng lắc đầu: "Vậy thì thôi đi, ta tự mình làm!"
Diệp Trùng trầm mặc một hồi, cẩn thận suy nghĩ phải từ vấn đề gì bắt đầu.
Tiểu nha đầu đã từ sự khủng hoảng ban đầu bình tĩnh lại, lại phát hiện cái quang giáp mini trước mặt cả nửa ngày cũng không nói 1 lời. Hắn rốt cuộc là giở trò gì? Tiểu nha đầu lẩm bẩm trong lòng.
- Ngươi tên gì? Diệp Trùng trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
Tiểu nha đầu hơi kinh ngạc, nhưng thành quả huấn luyện ngày thường rất nhanh thể hiện ra, lập tức trở nên vô cùng trấn định: "Trúc Linh."
- Trúc Lâm?
- Linh là linh của lung linh!
- Ừ! Đối với mấy thứ họ tên gì đó, Diệp Trùng cũng chẳng có chút khái niệm nào, với hắn mà nói, tên chẳng qua là một dấu hiệu để người khác dễ xưng hô của con người.
- Thân phận của ngươi ở Tông sở? Diệp Trùng hỏi.
- Ở Tông sở? Tiểu nha đầu thông minh lập tức hiểu mục đích thật sự của người ở trước mặt, trong lòng máy động, biết giá trị của mình đối với đối phương rốt cuộc là ở chỗ nào. Đây cũng có nghĩa là mình không phải không hề có chút tiền vốn nào. Chỉ cần vận dụng hợp lý, tình cảnh của mình sẽ được cải thiện rất lớn.
Đủ loại ý nghĩ nhanh chóng thoáng qua trong lòng, miệng lại không hề ngừng lại chút nào: "Ta là học viên tổ tinh anh của Tông sở!" Nàng biết lúc này không thể biểu hiện ra chút ngập ngừng nào, lấy được tín nhiệm của đối phương mới là điều mình cần làm nhất bây giờ.
- Tổ tinh anh? Diệp Trùng không hiểu cái này chút nào.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Trùng, tiểu nha đầu liền biết Diệp Trùng cái gì cũng không biết, liền kiên nhẫn giải thích: "Tổ tinh anh là cách gọi không chính quy trong nội bộ Tông sở, tên gọi thật sự của nó là ban học viên tổ chấp hành của Tông sở, cũng chính là phân khu của những học viên vẫn chưa hoàn thành toàn bộ huấn luyện và thông qua kiểm tra, phụ thuộc tổ chấp hành của Tông sở."
- Tổ chấp hành của Tông sở là gì? Lại là một danh từ lần đầu tiên Diệp Trùng nghe nói tới.
- Tổ chấp hành của Tông sở là cơ cấu nội bộ của Tông sở do cao cấp thuật thừa sĩ lập thành, thông thường dùng để chấp hành nhiệm vụ đặc biệt hoặc nhiệm vụ có độ khó cao. Vẻ mặt tiểu nha đầu không tự chủ được lộ ra vài phần kiêu ngạo.
- Thì ra là vậy! Vậy trong đó đều là cao cấp thuật thừa sĩ?
- Đúng vậy!
- Chính là người có năng lực cảm ứng trước?
- Năng lực cảm ứng trước? Cách nói chính xác phải là tự phản ứng trước cả thân thể, là một phương thức vận dùng năng lực tinh thần, phương diện này, thuật thừa sư so với thuật thừa sĩ càng tinh thông hơn nhiều, nhưng thuật thừa sĩ hiểu biết sâu hơn về chiến đấu, bọn họ biết phải làm thế nào mới mới có thể phát huy lớn nhất loại năng lực này.
- Ừ, vận dụng càng quan trọng hơn! Điểm này Diệp Trùng cực kỳ tán đồng, "Ngươi là thuật thừa sĩ hay thuật thừa sư?"
- Ta? Vẫn chưa thông qua kiểm tra, không cách nào thăng lên làm thuật thừa sĩ. Tiểu nha đầu bình tĩnh nói.
- Thuật thừa sĩ trong Tông sở đại khái có bao nhiêu? Thuật thừa sư thì sao? Vấn đề này cực kỳ quan trọng, làm cho Diệp Trùng có sự ước lượng đại khái đối với sức mạnh của Tông sở.
Tiểu nha đầu vừa muốn trả lời, giọng nói của Mục lại vang lên trong lòng Diệp Trùng: "Diệp tử, có quang giáp đang tới gần bên này!"
Danh sách chương