Ngay giây phút đó
trong lòng ta lại có chút giải thoát, tuy rằng còn có chút không cam
lòng, đã đi đến được nơi đây… Nhưng thôi, cứ như vậy đi. Nhắm mắt lại
chờ đợi một kích trí mệnh, nhưng không có gì xảy ra, ta chậm rãi mở mắt, lại không thấy một bóng người nào. Người kia trong giây lát vừa rồi
chợt biến mất. Tất cả hết thảy đều giống như là ảo ảnh. Giờ này khắc này mới cảm thấy một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng, trên trán mồ hôi
lạnh chảy xuống ── quả nhiên ta không muốn chết.
Ta sửng sốt một hồi, xoay người nhìn bốn phía, không có bất kỳ dấu vết nào lưu lại. Người kia rốt cuộc là ai, thích khách là người của Tam ca, tại sao lại tới nơi này, vì lý do gì không giết ta? Bao nhiêu suy nghĩ khiến ta cảm thấy phiền chán, đứng từ đây có thể nhìn thấy hình ảnh ánh trăng trong hồ nước phía xa xa. Đúng rồi, phải đến đó ngay lập tức, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ vẩn vơ. Ta đề tức cẩn thận chạy về phía rừng trúc, bên tai truyền đến thanh âm vụt vụt, gió đêm hong khô mồ hôi trên người, cảm giác lạnh buốt khiến ta rùng mình.
Cuối cùng cũng đến sâu trong rừng trúc, ta sải bước đến tảng đá đứng sừng sững đề “Tiêu Diêu thúy” phía trước, nhìn quanh khắp. Ánh trăng sáng trong, Trúc ảnh Y Y, ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu vào rừng trúc, vạn vật giống như được bao phủ bởi một tầng lụa trắng mông lung.
“Thâm Lâm nhân không biết,
Minh Nguyệt đến tướng chiếu”
(Đại ý: Người trong rừng sâu không biết
Trăng sáng rọi đến người)
Thơ của Vương Ma Cật bỗng xuất hiện trong đầu ta, nguyên lai thi nhân nói, chính là ý cảnh này. Ta bỗng nhiên nhớ tới lời giảng sư phụ ngày ấy cùng bộ dáng vẽ tranh, nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự hi vọng hết thảy đều không có gì xảy ra. Thời gian ngắn ngủn trong vài ngày, không biết tại sao lại trở nên thế này.
“Công chúa…” Một thanh âm u u truyền vào tai làm ta kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên. Ta xoay người nhìn lại, phát hiện cự thạch dính một khối đất và thảm cỏ xung quanh đều bị nhấc lên, một người một tay nắm tảng đá, một tay khoa tay múa chân với nàng. Quả nhiên không phải sư phụ… Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng trong lòng ta vẫn còn chút chút âm thầm tiếc nuối. Đúng rồi, nếu như là sư phụ, người đã sớm cứu ta, sao còn phải dẫn ta đến nơi này.
Ta không tiếng động đặt tay lên nhuyễn kiếm nhìn người kia, hơi do dự. Dưới ánh trăng mơ hồ hé ra khuôn mặt bình thường. Hiện tại đã đến mức này, ta không có lý do gì để do dự, nhưng vẫn còn chút lo lắng… Như cảm nhận được cảm xúc của ta, người nọ lại nhẹ giọng nói, “Công chúa, chủ nhân của bỉ gia1 sợ ngài lo lắng, lệnh cho ta nói với ngài ba chữ, Trúc lý quán.”
[1]: ý chỉ người xấu xí, ở đây chỉ bản thân xấu xí.
Ta gật gật đầu, trong lòng biết hẳn là không sai, lập tức sải bước đến cạnh hắn. Cửa vào hơi nhỏ, đủ chỗ cho không dưới hai người, hắn nhìn xung quanh một chút, cởi bao tay bên ngoài ra, sau đó cẩn thận đỡ ta nhảy vào bên trong, sau đó chính mình cũng nhảy vào. Bên trong so với tưởng tượng của ta còn thấp hơn, chỉ tới cổ.
Hắn nói một tiếng, “Thỉnh công chúa cúi đầu.” Sau đó hắn lập tức không tiếng động đóng cửa động. Bốn phía lập tức lâm vào tối đen, ta khom người ở cửa nhỏ hẹp, trong lòng bất giác có chút khẩn trương. “Công chúa xin chờ một chút.” Người bên cạnh trong bóng đêm cung kính nói một tiếng, sau đó chỉ nghe một thanh âm vang lên, không biết làm thế nào một khối thổ địa dưới chân chậm rãi di động, chỉ chốc lát lộ ra một cửa động khá nhỏ, phía dưới mơ hồ có ánh sáng từ ngọn đèn truyền đến, một dây thang ngoằn ngoèo đi xuống dưới.
“Công chúa thỉnh đi theo ta.” Người kia chính mình tự hạ cầu thang xuống, sau đó giúp ta bước chầm chậm xuống. Phía dưới là một không gian kín phong bế, lớn hơn chỗ ở trên kia, trên tường có một ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói.
Đầu tiên hắn sờ soạng mặt tường một hồi, lại lấy ra một khối Như Ý nhìn giống cục đá nhỏ từ trên người, hướng tới đèn tường, đè mạnh xuống. Một mặt vách tường chậm rãi xê dịch về phía sau, mật đạo u ám dần dần xuất hiện ngay trước mắt.
Cách bố trí của mật đạo, cùng mật thất dưới đất trong thư phòng cơ hồ giống nhau như đúc. Quả nhiên do các sư phụ chuẩn bị. “Công chúa, chủ nhân hiện tại có việc tạm thời cũng chưa về, bọn họ dặn ta nếu như có phiền toái liền an bài công chúa tới đây. Thị vệ của Tam hoàng tử canh gác sâm nghiêm nên hôm nay mới báo cho ngài, thỉnh công chúa tha lỗi!” Người nọ dẫn ta đi sâu vào bên trong, vừa đi còn cẩn thận giải thích tình huống hiện nay.
“Không biết ta nên gọi ngươi là gì?” Ta đã chứng kiến thủ đoạn của Tam ca, liền biết hắn có thể thông tri đến ta đã là không dễ, trong lòng không khỏi có chút cảm kích. “Tiểu nhân là Chu Nam Sơn, mọi người đều bảo ta Chu thất“.
Ta gật gật đầu, nói, “Phiền toái Chu tiên sinh.” Hắn lập tức cúi đầu nói, “Công chúa không cần nói như vậy. Nô tài đã ở đây từ ba năm trước làm việc trong phủ trướng, vốn là hạ nhân của ngài, sao dám nhận lễ của ngài. Lúc trước thần cũng có vinh hạnh gặp qua công chúa vài lần, hôm nay có thể cùng công chúa nói chuyện đã là đại đại vinh hạnh.”
Khó trách có chút quen thuộc, đúng là lão nhân trong phủ. Ta thấy hắn kinh sợ trả lời, mỗi khi nói một câu đều giảm tốc độ đi chậm lại, chắp tay cung kính nói. Vì thế ta cũng không hỏi lại cái gì, theo hắn chậm rãi tiến về phía trước.
Ta sửng sốt một hồi, xoay người nhìn bốn phía, không có bất kỳ dấu vết nào lưu lại. Người kia rốt cuộc là ai, thích khách là người của Tam ca, tại sao lại tới nơi này, vì lý do gì không giết ta? Bao nhiêu suy nghĩ khiến ta cảm thấy phiền chán, đứng từ đây có thể nhìn thấy hình ảnh ánh trăng trong hồ nước phía xa xa. Đúng rồi, phải đến đó ngay lập tức, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để suy nghĩ vẩn vơ. Ta đề tức cẩn thận chạy về phía rừng trúc, bên tai truyền đến thanh âm vụt vụt, gió đêm hong khô mồ hôi trên người, cảm giác lạnh buốt khiến ta rùng mình.
Cuối cùng cũng đến sâu trong rừng trúc, ta sải bước đến tảng đá đứng sừng sững đề “Tiêu Diêu thúy” phía trước, nhìn quanh khắp. Ánh trăng sáng trong, Trúc ảnh Y Y, ánh trăng xuyên qua cành lá chiếu vào rừng trúc, vạn vật giống như được bao phủ bởi một tầng lụa trắng mông lung.
“Thâm Lâm nhân không biết,
Minh Nguyệt đến tướng chiếu”
(Đại ý: Người trong rừng sâu không biết
Trăng sáng rọi đến người)
Thơ của Vương Ma Cật bỗng xuất hiện trong đầu ta, nguyên lai thi nhân nói, chính là ý cảnh này. Ta bỗng nhiên nhớ tới lời giảng sư phụ ngày ấy cùng bộ dáng vẽ tranh, nếu như có thể lựa chọn, ta thật sự hi vọng hết thảy đều không có gì xảy ra. Thời gian ngắn ngủn trong vài ngày, không biết tại sao lại trở nên thế này.
“Công chúa…” Một thanh âm u u truyền vào tai làm ta kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên. Ta xoay người nhìn lại, phát hiện cự thạch dính một khối đất và thảm cỏ xung quanh đều bị nhấc lên, một người một tay nắm tảng đá, một tay khoa tay múa chân với nàng. Quả nhiên không phải sư phụ… Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng trong lòng ta vẫn còn chút chút âm thầm tiếc nuối. Đúng rồi, nếu như là sư phụ, người đã sớm cứu ta, sao còn phải dẫn ta đến nơi này.
Ta không tiếng động đặt tay lên nhuyễn kiếm nhìn người kia, hơi do dự. Dưới ánh trăng mơ hồ hé ra khuôn mặt bình thường. Hiện tại đã đến mức này, ta không có lý do gì để do dự, nhưng vẫn còn chút lo lắng… Như cảm nhận được cảm xúc của ta, người nọ lại nhẹ giọng nói, “Công chúa, chủ nhân của bỉ gia1 sợ ngài lo lắng, lệnh cho ta nói với ngài ba chữ, Trúc lý quán.”
[1]: ý chỉ người xấu xí, ở đây chỉ bản thân xấu xí.
Ta gật gật đầu, trong lòng biết hẳn là không sai, lập tức sải bước đến cạnh hắn. Cửa vào hơi nhỏ, đủ chỗ cho không dưới hai người, hắn nhìn xung quanh một chút, cởi bao tay bên ngoài ra, sau đó cẩn thận đỡ ta nhảy vào bên trong, sau đó chính mình cũng nhảy vào. Bên trong so với tưởng tượng của ta còn thấp hơn, chỉ tới cổ.
Hắn nói một tiếng, “Thỉnh công chúa cúi đầu.” Sau đó hắn lập tức không tiếng động đóng cửa động. Bốn phía lập tức lâm vào tối đen, ta khom người ở cửa nhỏ hẹp, trong lòng bất giác có chút khẩn trương. “Công chúa xin chờ một chút.” Người bên cạnh trong bóng đêm cung kính nói một tiếng, sau đó chỉ nghe một thanh âm vang lên, không biết làm thế nào một khối thổ địa dưới chân chậm rãi di động, chỉ chốc lát lộ ra một cửa động khá nhỏ, phía dưới mơ hồ có ánh sáng từ ngọn đèn truyền đến, một dây thang ngoằn ngoèo đi xuống dưới.
“Công chúa thỉnh đi theo ta.” Người kia chính mình tự hạ cầu thang xuống, sau đó giúp ta bước chầm chậm xuống. Phía dưới là một không gian kín phong bế, lớn hơn chỗ ở trên kia, trên tường có một ngọn đèn phát ra ánh sáng le lói.
Đầu tiên hắn sờ soạng mặt tường một hồi, lại lấy ra một khối Như Ý nhìn giống cục đá nhỏ từ trên người, hướng tới đèn tường, đè mạnh xuống. Một mặt vách tường chậm rãi xê dịch về phía sau, mật đạo u ám dần dần xuất hiện ngay trước mắt.
Cách bố trí của mật đạo, cùng mật thất dưới đất trong thư phòng cơ hồ giống nhau như đúc. Quả nhiên do các sư phụ chuẩn bị. “Công chúa, chủ nhân hiện tại có việc tạm thời cũng chưa về, bọn họ dặn ta nếu như có phiền toái liền an bài công chúa tới đây. Thị vệ của Tam hoàng tử canh gác sâm nghiêm nên hôm nay mới báo cho ngài, thỉnh công chúa tha lỗi!” Người nọ dẫn ta đi sâu vào bên trong, vừa đi còn cẩn thận giải thích tình huống hiện nay.
“Không biết ta nên gọi ngươi là gì?” Ta đã chứng kiến thủ đoạn của Tam ca, liền biết hắn có thể thông tri đến ta đã là không dễ, trong lòng không khỏi có chút cảm kích. “Tiểu nhân là Chu Nam Sơn, mọi người đều bảo ta Chu thất“.
Ta gật gật đầu, nói, “Phiền toái Chu tiên sinh.” Hắn lập tức cúi đầu nói, “Công chúa không cần nói như vậy. Nô tài đã ở đây từ ba năm trước làm việc trong phủ trướng, vốn là hạ nhân của ngài, sao dám nhận lễ của ngài. Lúc trước thần cũng có vinh hạnh gặp qua công chúa vài lần, hôm nay có thể cùng công chúa nói chuyện đã là đại đại vinh hạnh.”
Khó trách có chút quen thuộc, đúng là lão nhân trong phủ. Ta thấy hắn kinh sợ trả lời, mỗi khi nói một câu đều giảm tốc độ đi chậm lại, chắp tay cung kính nói. Vì thế ta cũng không hỏi lại cái gì, theo hắn chậm rãi tiến về phía trước.
Danh sách chương