Run lập cập gỡ
nút thắt của sợi tàm ti bạc trói chặt bàn chân, ta run rẩy vịn vịn thành giường bước xuống. Chất lỏng đặc dính trong lúc di chuyển tích tích rơi xuống nền nhà, mỗi bước đi giống như xé rách thân thể. Ta gian nan lê
bước đến ngăn tủ lấy viên thuốc, bỏ vào trong miệng, dùng hết sức nuốt
xuống. Trong phòng tất nhiên có nước, đáng tiếc dù là nước trà hay là
rượu đế, đều thả phấn hoa vô sắc vô vị. Ở quốc gia Nam Phiên hắc ám tối
tăm, trong đầm lầy có một loài Bạch Liên ba cánh, vừa thoảng qua ngửi
thấy mùi thơm ngát, phấn hoa gặp nước tan ngay lập tức, vô sắc vô vị
cũng vô hại, nhưng nếu ai uống nước ngửi thấy tử đàn hương… Ta nhìn nhìn Tam ca, sư phụ nói người bình thường sẽ choáng váng hết ba ngày, không
biết hắn có gặp chuyện gì không. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Tam ca
trước kia, vẫn là người rất tốt với ta.
Ta mở chốt đẩy cửa sổ ra, cả viện tràn ngập trong ánh trăng, ánh trăng hết sức sáng ngời. Nhưng chỉ trong thời gian hai ba nén nhang nữa thôi vầng trăng sẽ biến mất trên bầu trời. Thay một thân y phục đi trong đêm, xong xuôi liền ngồi xếp bằng trên giường ngưng thần, vận công điều tức một hồi, ta cảm thấy nhiệt khí trong thân thể chậm rãi tán đi mới đứng dậy thu thập phòng. Đem Tam ca kéo đến dựa vào một cái gối đầu, dém lại chăn, lại đem chăn bông thả xuống bên giường còn lại, cuối cùng thả trướng bạc xuống. Ta thổi tắt nến trong phòng, thừa dịp bóng đêm đen tối cẩn thận ẩn vào đình viện.
Vạn vật đều tĩnh lặng, gió lạnh phơ phất, chỉ có loài côn trùng nhỏ vô danh kêu đứt quãng. Lúc trước nội viện không có nhiều hạ nhân, mỗi đêm cũng không có thói quen đốt đèn trắng đêm, cho nên hiện nay trong viện ngoại trừ ánh trăng sáng tỏ, cũng chỉ có ánh sáng mông lung từ đèn lồng cách nhau một trượng ngoài hành lang phát ra. Tâm tình nhảy dồn dập, lúc trước Tam ca yêu cầu thuộc hạ giám thị rời khỏi nhưng đến tột cùng là bọn hắn có đi hay không, nếu như thật sự đi rồi và đi rất xa, ta cũng không biết được. Thời gian không còn nhiều, trừ bỏ liều mình thử một lần thì không có biện pháp khác, chỉ không rõ con đường này có thể đi tới đâu. Nội viện hình chữ U, xung quanh là các loại phòng, bên ngoài phòng là hành lang liên tiếp nối dài, trong tờ giấy vừa rồi có đề cập tới rừng trúc tại lỗ hổng trung gian ở Tây Bắc điện.
Ta đề tức lặng yên không một tiếng động dọc theo hành lang hướng bắc chạy đi, nương theo bóng tối hành lang giấu kín tung tích. Lần đầu phát hiện nội phủ lại to lớn như vậy, ánh trăng càng lên cao, trán nhỏ của ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng.Ước chừng qua thời gian một ly trà, ta đến sân tối ở phía bắc. Tiếng nước róc rách loáng thoáng truyền đến, thanh âm đến từ trên núi, có lẽ là một cái hồ, chỉ rộng khoảng một hai thước.
Sơn Tuyền uyển chuyển chảy qua hoa viên, đổ vào hồ nước. Bên phải hồ nước là vườn hoa đẹp đẽ, bên trái chính là rừng trúc-nơi ta cần tới. Sân Tây Bắc hàng năm đều bị khóa lại, ta ỷ ở mặt trên thoáng nghỉ tạm một chút, tiếp tục chạy về phía trước. Ta vốn ảo tưởng rằng mình đã tu luyện tốt, thậm chí còn đắc ý vì kỹ thuật khinh công, hiện tại xem ra tựa hồ cũng chỉ có động tác võ thuật đẹp. Còn thể lực, mới chạy dọc theo nội viện trong chốc lát đã thở không ra hơi. Gió thổi ngày càng lớn, gần như đã rời khỏi hồ nước, ta thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đã tới.
“Ai?” Một tiếng gào to bất chợt, khiến hơi thở ta đình trệ, suýt nữa ngừng hô hấp. Nghênh diện là một trận kình phong bổ tới, ta vội vàng lui về phía sau, may mắn tránh được. Người tới không đợi ta kịp phản ứng, lập tức nhảy tới, hắc y hắc khố, đều là loại quần áo dạ hành, ánh sáng của đoản đao chợt lóe trong đêm tối. Rừng trúc gần ngay trước mắt, lòng ta ngầm nổi sóng, rút nhuyễn kiếm ra.
Thứ lạp lạp, như là cảm nhận được nỗi tức giận của ta, bảo kiếm ở dưới ánh trăng phát ra quang mang uy hiếp. Ta huy kiếm khi thân, nếu Lạc Linh Tê đã đến đây, phải liều chết chiến đấu, nói gì cũng không thể để người khác khi dễ ta được. Đao ngắn so kiếm dài, đao cứng rắn so nhuyễn kiếm, võ công của đối phương còn kém xa sư phụ, tương đương với ta. Ta huy kiếm nhất kích công kích lỗ hổng trong chiêu thức của hắn, tuy rằng thể lực ở thế hạ phong, cuối cùng cũng duy trì đánh ngang tay. Thời gian giao hẹn ngày càng gần, ta lo lắng tìm cách thoát khỏi, lại lơ là một khoảnh khắc bị hắn bắt được, một cây đao lớn sáng long lanh bổ tới chính diện, tránh cũng không thể tránh.
Ta mở chốt đẩy cửa sổ ra, cả viện tràn ngập trong ánh trăng, ánh trăng hết sức sáng ngời. Nhưng chỉ trong thời gian hai ba nén nhang nữa thôi vầng trăng sẽ biến mất trên bầu trời. Thay một thân y phục đi trong đêm, xong xuôi liền ngồi xếp bằng trên giường ngưng thần, vận công điều tức một hồi, ta cảm thấy nhiệt khí trong thân thể chậm rãi tán đi mới đứng dậy thu thập phòng. Đem Tam ca kéo đến dựa vào một cái gối đầu, dém lại chăn, lại đem chăn bông thả xuống bên giường còn lại, cuối cùng thả trướng bạc xuống. Ta thổi tắt nến trong phòng, thừa dịp bóng đêm đen tối cẩn thận ẩn vào đình viện.
Vạn vật đều tĩnh lặng, gió lạnh phơ phất, chỉ có loài côn trùng nhỏ vô danh kêu đứt quãng. Lúc trước nội viện không có nhiều hạ nhân, mỗi đêm cũng không có thói quen đốt đèn trắng đêm, cho nên hiện nay trong viện ngoại trừ ánh trăng sáng tỏ, cũng chỉ có ánh sáng mông lung từ đèn lồng cách nhau một trượng ngoài hành lang phát ra. Tâm tình nhảy dồn dập, lúc trước Tam ca yêu cầu thuộc hạ giám thị rời khỏi nhưng đến tột cùng là bọn hắn có đi hay không, nếu như thật sự đi rồi và đi rất xa, ta cũng không biết được. Thời gian không còn nhiều, trừ bỏ liều mình thử một lần thì không có biện pháp khác, chỉ không rõ con đường này có thể đi tới đâu. Nội viện hình chữ U, xung quanh là các loại phòng, bên ngoài phòng là hành lang liên tiếp nối dài, trong tờ giấy vừa rồi có đề cập tới rừng trúc tại lỗ hổng trung gian ở Tây Bắc điện.
Ta đề tức lặng yên không một tiếng động dọc theo hành lang hướng bắc chạy đi, nương theo bóng tối hành lang giấu kín tung tích. Lần đầu phát hiện nội phủ lại to lớn như vậy, ánh trăng càng lên cao, trán nhỏ của ta toát ra một tầng mồ hôi mỏng.Ước chừng qua thời gian một ly trà, ta đến sân tối ở phía bắc. Tiếng nước róc rách loáng thoáng truyền đến, thanh âm đến từ trên núi, có lẽ là một cái hồ, chỉ rộng khoảng một hai thước.
Sơn Tuyền uyển chuyển chảy qua hoa viên, đổ vào hồ nước. Bên phải hồ nước là vườn hoa đẹp đẽ, bên trái chính là rừng trúc-nơi ta cần tới. Sân Tây Bắc hàng năm đều bị khóa lại, ta ỷ ở mặt trên thoáng nghỉ tạm một chút, tiếp tục chạy về phía trước. Ta vốn ảo tưởng rằng mình đã tu luyện tốt, thậm chí còn đắc ý vì kỹ thuật khinh công, hiện tại xem ra tựa hồ cũng chỉ có động tác võ thuật đẹp. Còn thể lực, mới chạy dọc theo nội viện trong chốc lát đã thở không ra hơi. Gió thổi ngày càng lớn, gần như đã rời khỏi hồ nước, ta thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đã tới.
“Ai?” Một tiếng gào to bất chợt, khiến hơi thở ta đình trệ, suýt nữa ngừng hô hấp. Nghênh diện là một trận kình phong bổ tới, ta vội vàng lui về phía sau, may mắn tránh được. Người tới không đợi ta kịp phản ứng, lập tức nhảy tới, hắc y hắc khố, đều là loại quần áo dạ hành, ánh sáng của đoản đao chợt lóe trong đêm tối. Rừng trúc gần ngay trước mắt, lòng ta ngầm nổi sóng, rút nhuyễn kiếm ra.
Thứ lạp lạp, như là cảm nhận được nỗi tức giận của ta, bảo kiếm ở dưới ánh trăng phát ra quang mang uy hiếp. Ta huy kiếm khi thân, nếu Lạc Linh Tê đã đến đây, phải liều chết chiến đấu, nói gì cũng không thể để người khác khi dễ ta được. Đao ngắn so kiếm dài, đao cứng rắn so nhuyễn kiếm, võ công của đối phương còn kém xa sư phụ, tương đương với ta. Ta huy kiếm nhất kích công kích lỗ hổng trong chiêu thức của hắn, tuy rằng thể lực ở thế hạ phong, cuối cùng cũng duy trì đánh ngang tay. Thời gian giao hẹn ngày càng gần, ta lo lắng tìm cách thoát khỏi, lại lơ là một khoảnh khắc bị hắn bắt được, một cây đao lớn sáng long lanh bổ tới chính diện, tránh cũng không thể tránh.
Danh sách chương