Hai tu sĩ Hóa Thần của Hải Thần Tông, thân vận hồng y, lướt đi giữa không trung như gió thoảng mây trôi, kiếm pháp sắc bén như băng đao tuyết kiếm, lúc thì thế công mãnh liệt, lúc lại linh động uyển chuyển như bướm lượn hoa bay.
Hai người phối hợp không một kẽ hở, chấn động núi rừng, cuối cùng khiến linh thú cấp tám gầm lên ngã quỵ, thân thể thu nhỏ lại bằng một con sư tử bình thường.
Từ xa nhìn lại, giữa bãi chiến trường hoang tàn, hai tu sĩ Hóa Thần của Hải Thần Tông thu kiếm, hạ thân, chậm rãi bước đến gần Bạch Trì và Tạ Thanh Dư.
Đã bị họ phát hiện, lúc này không bước ra thì cũng chẳng ổn.
Vạn nhất Bạch Trì nhân cơ hội giở trò trước mặt hai tiểu hồng phấn này thì lát nữa bọn họ sẽ bị truy sát bởi hai tu sĩ Hóa Thần mất.
Ngự Đan Liên kéo nhẹ ống quần Diệp Thanh Minh, ngẩng đầu nói:
“Thất sư huynh, chúng ta có nên qua đó không?”
Diệp Thanh Minh liếc xuống bàn tay nhỏ của nàng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà hắn đã tính trước, lúc đặt nàng xuống đất đã lặng lẽ để tay giữ chắc mép quần, tránh bị kéo tuột.
Diệp Thanh Minh lại nhấc nàng lên, đặt lên cánh tay, lạnh giọng nói:
“Đi.”
“Nhưng thân phận Quỷ tu của sư huynh...?”
“Không sao, bọn họ không nhìn ra được.”
Ngự Đan Liên khẽ gật đầu.
Vậy thì tốt rồi.
Tuy nàng cũng mang Quỷ khí, nhưng đã bị tu vi Phật tu Trúc Cơ của nàng hoàn toàn áp chế rồi.
Lại thêm chuỗi xá lợi do Đại sư huynh tặng giúp che giấu tu vi, nàng cũng chẳng lo bị lộ.
Trong chớp mắt, Diệp Thanh Minh mang theo Ngự Đan Liên xuất hiện trước mặt Bạch Trì và Tạ Thanh Dư.
Lúc này, Bạch Trì đã thay một thân y phục sạch sẽ, đang ngồi điều tức.
Hai tu sĩ Hóa Thần của Hải Thần Tông đã gọi Tạ Thanh Dư tới tra hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Các ngươi là người của Cửu Huyền Kiếm Môn đúng không? Vì sao mới chỉ Trúc Cơ mà dám bước vào bí cảnh này?”
Tạ Thanh Dư cắn răng nói: “Nhị vị tiền bối, ta và sư tôn là do bị người truy sát mới vô tình lạc nhập bí cảnh này.”
“Cửu Huyền Kiếm Môn là môn phái đứng đầu trong tứ đại tiên môn, lại có kẻ to gan lớn mật dám truy sát các ngươi đến tận đây sao?”
“Là kẻ nào dám ngông cuồng như vậy?”
“Là…”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Tạ Thanh Dư còn chưa nói hết câu thì một giọng trẻ con non nớt lại lanh lảnh vang lên từ bên trái, nghe đầy vẻ khoa trương:
“Biểu tỷ sư điệt! Bạch Trì sư huynh! May mà các người vẫn bình an! Vừa rồi đúng là quá nguy hiểm!”
“Ta chẳng phải đã lớn tiếng bảo các ngươi lùi về phía sau tránh đi hay sao? Cớ sao cứ cố chấp xông tới phía trước vậy?”
“Chỉ tiếc rằng tu vi ta mới đến Luyện Khí, nếu không ta đã xông lên giúp một tay rồi!”
Ánh mắt Tạ Thanh Dư lập tức quét thẳng về phía Ngự Đan Liên, trong mắt tràn đầy phẫn nộ:
“Ngươi đừng có mà ở đây giả nhân giả nghĩa nữa! Chính là ngươi muốn hại c.h.ế.t ta và sư tôn! Nhị vị tiền bối, chính là hai người bọn họ truy sát ta và sư tôn đến tận nơi này!”
Hai vị Hóa Thần của Hải Thần Tông – Thiên Miên và Thiên Cẩm, cùng lúc đưa mắt nhìn sang Ngự Đan Liên.
Chỉ thấy tiểu cô nương ấy thân hình nhỏ nhắn, trên đầu là hai búi tóc song oa buộc bằng vải trắng, đeo lục lạc đỏ lủng lẳng.
Bên trong mặc váy màu nguyệt bạch thêu kim tuyến, bên ngoài khoác áo choàng lông trắng, dải lụa đỏ buộc trước n.g.ự.c càng tôn lên khuôn mặt hồng hào thanh tú, đôi mắt đen lay láy linh động, quả thật đáng yêu vô ngần.
Khi thăm dò tu vi thì chỉ là Luyện Khí tầng một.
Hơn nữa toàn thân mang khí tức thanh khiết của Phật tu.
Còn người nam tử đang nắm tay nàng kia, dáng người cao ráo, thần sắc nghiêm nghị, mặt mày đoan chính, tuyệt chẳng giống tà tu.
Tu vi chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Tạ Thanh Dư: “Con linh thú bát giai kia cũng là do bọn họ cố ý dẫn dụ đến truy sát ta và sư tôn! Nhị vị tiền bối, sư tôn ta Bạch Trì chính là tu sĩ Hóa Thần của Cửu Huyền Kiếm Môn! Xin nhị vị hãy giúp ta trừ khử hai tai họa này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện