Buổi sáng thức dậy, An Vũ Hàng vừa mở di động ra, liền nhận được tin Wechat Tiêu Mộc Từ gửi tới.
Tiêu Mộc Từ: “Di động em bị tắt, là ngủ hay là di động hết pin?”
Tiêu Mộc Từ: “Viên Gia nói em không trở về phòng ngủ, đi đâu rồi? Trở về nhà sao?”
Tiêu Mộc Từ: “Anh rất lo lắng cho em, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời anh.”
An Vũ Hàng ngồi trong chăn, tâm tình đã không còn tệ như tối hôm qua nữa, quả nhiên ngủ một giấc là thuốc khôi phục tâm tình rất tốt.
An Vũ Hàng: “Em không sao, ngày hôm qua trở về nhà lấy ít đồ, lười trở về trường, liền ngủ lại luôn, đừng lo lắng.”
Trả lời Wechat xong, An Vũ Hàng liền đứng dậy đi rửa mặt, xế chiều cậu còn có tiết học, phải trở về trường thôi.
Chờ đến khi cậu rửa mặt xong đi ra, Tiêu Mộc Từ cũng vừa vặn gọi điện thoại đến, An Vũ Hàng điều chỉnh cảm xúc một chút, mới nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Em mới dậy?”
“Vâng. Ngày hôm qua ngủ hơi sớm, sợ di động hết pin nên mới tắt điện thoại, không báo cho anh biết trước, khiến anh lo lắng rồi.” An Vũ Hàng đáp.
“Em không có việc gì là tốt rồi.” Tiêu Mộc Từ dừng lại một chút, ôn nhu hỏi: “Vũ Hàng, tin tức truyền ra từ buổi yến hội tối qua em đã xem chưa?”
“Đã xem…” An Vũ Hàng thấp giọng đáp, nhắc tới tin tức kia, tâm tình của cậu vẫn không khỏi có chút suy sụp.
“Xin lỗi, là anh sơ suất.” Tiêu Mộc Từ giải thích: “Tiệc tối ngày hôm qua anh đi dự là do một người bác quen tổ chức, mời không ít người tham dự, anh dĩ nhiên phải cho ông chút mặt mũi, việc này trước đó anh đã không nói rõ ràng với em.”
“Vâng.” An Vũ Hàng lên tiếng, tỏ vẻ mình vẫn đang lắng nghe. Kỳ thật lúc ấy Tiêu Mộc Từ chỉ nói có một buổi tiệc xã giao, cậu nghĩ là anh đi bàn chuyện làm ăn, cũng không hỏi nhiều, không ngờ là tiệc tối do trưởng bối mời đi.
“Mẹ anh cũng nằm trong hàng ngũ khách mời, bà ấy giấu anh dẫn Emmy đi theo.” Nói đến đây, ngữ khí của Tiêu Mộc Từ cũng nhiều thêm chút bất đắc dĩ, “Sau khi anh và mẹ chào hỏi nhau xong, liền cố gắng không đứng cùng một chỗ với hai người bọn họ. Sau đó mẹ anh tự mình lại chỗ anh, nói có việc muốn nói với anh, sau đó hai người bọn anh mới tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, chính là chỗ cái bàn trong bức ảnh kia. Mới vừa ngồi xuống, mẹ anh liền nói có chút đói bụng, muốn đi lấy điểm tâm ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Anh cũng không nghĩ nhiều, để bà đi lấy đồ ăn. Kết quả bà vừa mới đi, Emmy đã đi tới. Kỳ thật lúc ấy thấy cô ta ngồi xuống anh đã lập tức đứng dậy, nhưng không ngờ tới lại bị chụp được. Bức ảnh kia chụp rất đúng thời điểm, ngay tại lúc cô ta ngồi xuống anh đứng lên liền chụp lại. Anh cũng là sau khi nhìn thấy tin tức mới biết là bị chụp ảnh, còn bị biên thành một cái tiêu đề dễ gây hiểu lầm như vậy.”
An Vũ Hàng cũng không biết phải nói gì, phóng viên vì đoạt được tin tức, thật đúng là không chỗ nào không có mặt.
“Sợ em hiểu lầm, nên muốn gọi điện thoại cho em giải thích rõ ràng, không ngờ em lại tắt điện thoại. Còn tưởng rằng em tức giận.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Không có. Em tin tưởng anh sẽ không làm như vậy.” Ăn dấm là một chuyện, nhưng cậu vẫn không đánh mất lý trí.
“Ừ. Kỳ thật lúc ấy sau khi anh đứng dậy, biểu tình của Emmy rất kinh ngạc, sau đó hỏi anh một câu ‘Anh đi đâu? Không phải anh tìm tôi có việc sao?’.” Tiêu Mộc Từ nói: “Anh cảm thấy lời của cô ta nói rất kỳ quái, liền hỏi một câu, hoá ra là do mẹ anh nói với cô ta rằng anh tìm cô ta, cho nên cô ta mới tới. Người chụp ảnh phỏng chừng cũng là do mẹ anh tìm tới, nếu không sao có thể xảo diệu mà chụp được ảnh trong nháy mắt kia, nhất định là có chuẩn bị kỹ càng trước đó.”
Đối với thủ đoạn của mẹ Tiêu, An Vũ Hàng cũng không biết đánh giá như thế nào, chỉ nói: “Em biết. Việc này không thể chấm dứt trong một ngày một bữa được, anh cũng đừng quá gấp. Trong nước dù sao cũng không phải là sân nhà của Emmy, chờ cô ấy trở về nước, chuyện này hẳn cũng sẽ lắng xuống.” Cho dù là cậu hay là Tiêu Mộc Từ, cũng không thể nào vận dụng giới truyền thông một cách lão luyện được như mẹ Tiêu đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cho nên ở phương diện này, bọn họ dĩ nhiên đấu không lại mẹ Tiêu.
“Anh rất không thích loại cục diện bị động này.” Tiêu Mộc Từ thản nhiên nói.
“Em cũng không thích. Nhưng em không hy vọng anh vì chuyện này mà khắc khẩu với bác gái, bác ấy có lập trường của riêng mình. Chúng ta quen nhau, vốn đã không phù hợp với định nghĩa về giới tính người yêu của đại bộ phận người rồi, bác ấy không tiếp thu cũng là chuyện bình thường. Thời gian lâu, có lẽ suy nghĩ của bác ấy cũng sẽ thay đổi.” An Vũ Hàng trấn an Tiêu Mộc Từ, đồng thời cũng là đang an ủi bản thân.
“Cho dù bà không chịu lý giải, anh cũng không hy vọng em vì anh mà phải chịu đựng những chuyện không công bằng như thế này.”
“Em biết.” An Vũ Hàng cười cười, Tiêu Mộc Từ vẫn luôn suy xét mọi chuyện dựa trên lập trường của cậu, cũng như cậu vẫn luôn suy xét cho tình cảnh của Tiêu Mộc Từ vậy. Cả hai đều vì đối phương mà suy xét như vậy, cũng là phương thức tốt nhất giúp bọn họ cùng nhau chống đỡ để vượt qua cửa ai khó khăn này.
Sau đó hai người không nhắc đến chuyện phiền lòng này nữa, ngược lại hàn huyên một ít chuyện lý thú về việc học của An Vũ Hàng, mãi đến khi tâm tình của hai người đều tốt hơn rất nhiều, mới để điện thoại xuống, ai đi làm việc nấy.
Giữa trưa An Vũ Hàng trở về trường học cùng cả đám Viên Gia đi ăn cơm trưa, nhưng vừa mới ăn cơm được một nửa, cậu liền nhận được điện thoại mẹ cậu gọi đến.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, nói với bọn họ mình ra nghe điện thoại, liền rời khỏi quán ăn.
“Alô?” An Vũ Hàng đi ra phía sau quán cơm, mặt không đổi sắc mà tiếp nhận điện thoại.
“Vũ Hàng, con chia tay với người bạn trai kia của con đi.” Mẹ cậu nói chuyện vẫn như trước đi thẳng vào vấn đề.
Lửa giận trong lòng An Vũ Hàng nhất thời trào lên, giận dữ hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Mẹ cậu lúc này ngược lại hạ giọng xuống, nói: “Vũ Hàng, mẹ không ép con bán căn phòng kia nữa, con chia tay với người kia đi, được không?”
Căn phòng và Tiêu Mộc Từ sao có thể lấy ra để cân đo đong đếm, cậu dựa vào cái gì phải chọn một trong hai? “Lí do?” An Vũ Hàng hỏi, cậu không thể cứ như vậy mà không minh bạch để mặc cho mẹ mình bắt cậu phải đưa ra quyết định lựa chọn không cần thiết như thế này.
Mẹ cậu ở đầu bên kia khóc ròng nói: “Con cho gia đình mình một con đường sống đi…”
Nếu như trước đây mỗi lần mẹ cậu khóc sẽ làm cậu dao động, vậy hiện tại An Vũ Hàng thật sự sắp miễn dịch đối với chuyện này luôn rồi. Không phải là cậu nhẫn tâm, mà là mỗi lần mẹ cậu khóc với cậu, đều không phải là chuyện gì tốt, hơn nữa cho đến hiện tại cũng chưa từng đứng trên lập trường của cậu mà suy xét cho cậu.
“Cái gì gọi là con không cho nhà mình con đường sống? Hiện tại việc này, cục diện này, là do con gây ra sao?” An Vũ Hàng không khách khí đáp lại, “Mẹ, tại thời điểm mẹ vô duyên vô cớ bảo con chừa đường sống cho mọi người, mọi người hẳn cũng phải nên chừa cho con con đường sống trước chứ đúng không?!”
“Vũ Hàng à…” Mẹ cậu bên kia khóc càng dữ hơn, “Xem như mẹ cầu con đó. Chia tay đi, được không?”
An Vũ Hàng thật sâu hít vào một hơi, nói: “Mẹ nói sự thật đi, rốt cục là vì cái gì?”
Mẹ cậu ở bên kia hít hít mũi, nói: “Sáng sớm hôm nay, một vị phu nhận họ Từ gọi điện thoại đến, tự xưng là mẹ của bạn trai con. Bà ấy nói với mẹ, bà ấy không đồng ý chuyện của con và con bà ấy, cũng biết tình huống nhà chúng ta. Nếu như mẹ có thể khuyên con chia tay, bà ấy sẽ cho nhà chúng ta hai trăm vạn.”
Môi An Vũ Hàng run lên một chút, áp chế chua xót trong cổ họng, nói: “Mẹ vì hai trăm vạn này, mà bán con?”
“Bà ấy vốn đã không đồng ý hai đứa quen nhau, nếu không có kết quả, còn không bằng cầm tiền giải quyết tình trạng khẩn cấp trong nhà.” Mẹ cậu lập tức ngừng khóc, vội vàng nói, “Vũ Hàng, con nghe lời mẹ một lần này đi. Có số tiền này, về sau trong nhà cũng tốt hơn nhiều.”
Nghe mẹ cậu nói, trong lòng An Vũ Hàng một mảnh lạnh như băng. Trước mặt nợ nần và tiền thuốc men, cậu thì tính là cái gì? Trong nhà đến tình trạng này, mẹ cậu thật sự không để ý cái gì nữa cả, chỉ cần có thể có được tiền, cậu sống hay chết thì có quan hệ gì đến bọn họ? Đây là nhà của cậu, vốn dĩ cậu nghĩ bởi vì chứng u uất hậu sản nên mẹ cậu mới không có tình cảm gì đối với mình, từ nhỏ lại không sống cùng với nhau, không thân cận với nhau. Hiện tại xem như cậu đã hiểu, cái gì chứng u uất chứ, không tình cảm chính là không tình cảm, có muốn bồi dưỡng cũng khó.
“Mẹ… Con là con ruột của mẹ sao?” An Vũ Hàng thật lòng đã tuyệt vọng với gia đình mình.
“Vô nghĩa! Nếu mày không phải con tao, tao có thể nuôi mày lớn như vậy sao?” Mẹ cậu the thé giọng nói.
“Thật không…” An Vũ Hàng ngược lại thật hy vọng bản thân không phải là con ruột, ít nhất trong lòng còn có thể dễ chịu hơn một chút.
Lúc này An Vũ Hàng cũng không chờ mẹ cậu nói thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, cậu đã không còn lời nào để nói. Ba cậu nếu yêu cầu nợ cha con trả, cậu cũng không muốn dây dưa với bọn họ, dù sao cậu cũng chỉ sẽ trả một nửa mà thôi, 30 vạn, một phân tiền cũng không đưa them. Về phần tiền thuốc men của An Minh Hi, đó vốn không phải là gánh nặng cậu cần phải gánh, cậu cũng đã đưa tiền cho mẹ mình, nhưng chuyện khác cậu đành bất lực.
Kỳ thật 30 vạn đối với cậu mà nói không phải số lượng nhỏ, cậu đã tìm được vài công việc làm them khác, có làm phiên dịch tiếng Anh, có làm hướng dẫn viên du lịch, cũng có làm gia sư, An Vũ Hàng định liên hệ toàn bộ thủe xem, nếu thời gian phù hợp liền nhận làm.
Buổi tối, Tiêu Mộc Từ gọi điện hẹn cậu ngày mai cùng nhau đi ăn cơm, An Vũ Hàng lấy cớ nói mình có việc, nói là hẹn vài vị học trưởng hỏi thăm về chuyện thi nghiên cứu sinh. Tiêu Mộc Từ cũng không hoài nghi, dặn cậu ăn cơm đúng giờ, liền cúp điện thoại.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi An Vũ Hàng tan học, liền chạy đến chỗ công ty du lịch tuyển nhân viên part time. Công ty này thấy điều kiện các phương diện của cậu đều không tệ, liền nói cho cậu nội dung cụ thể của công việc, kỳ thật nói trắng ra chính là trợ lý hướng dẫn du lịch, giúp đỡ giải đáp các vấn đề của du khách nước ngoài, giải quyết một ít việc vặt vãnh. Trước khi rời đi, công ty du lịch đưa cho cậu một tập tài liệu tham khảo, bảo cậu về xem trước, cuối tuần sẽ thông báo cho cậu biết thời gian đi theo đoàn.
Rời khỏi công ty du lịch kia, thời gian vẫn còn sớm, nơi này cách Noãn Quang cũng không xa, An Vũ Hàng định đến đó một chuyến, hỏi xem có thể nhận thêm việc nữa hay không.
Nhưng mới vừa đi đến phụ cận của quán cà phê, An Vũ Hàng đã nhìn thấy mấy người cầm cameras đứng ở xung quanh quán cà phê, cảm giác vô cùng không thích hợp với những người khác đang đi dạo hoặc đi ngang qua, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào quán cà phê, nhưng đang chờ ai đó.
Không đợi An Vũ Hàng đoán ra được nguyên nhân, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ đi ra từ trong tiệm, đi cùng với anh còn có Emmy. Thấy bọn họ đi ra, đám phóng viên bất đầu rục rịch, cameras không ngừng loé lên, nhưng không ai tiến lên phỏng vấn, nguyên do trong đó thì An Vũ Hàng cũng không rõ lắm.
Đậu bên ngoài chính là xe của Tiêu Mộc Từ, anh cũng trực tiếp ngồi vào ghế lái, sau đó xe liền rời đi.
An Vũ Hàng nhìn theo hướng xe rời đi, trong lòng có chút khổ sở. Cậu biết Tiêu Mộc Từ có thể có ý tưởng riêng của mình, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà xót xa. Cho dù là người phụ nữ nào, cho dù là Emmy thân ở trung tâm vụ scandal, đều có thể quang minh chính đại ở cùng Tiêu Mộc Từ, chỉ có cậu là không thể. Bọn họ không thể nắm tay nhau đứng trước mặt phóng viên, nói bọn họ là tình nhân, cũng không thể hôn nhau ngoài đường, hoàn toàn không cần kiêng kị ánh mắt của người khác. Tiêu Mộc Từ không sợ comeout, nhưng bọn họ xác thực không thể không công khai. Tuy rằng trong lòng uỷ khuất, nhưng nếu cậu đã lựa chọn con đường này, chẳng khác nào lựa chọn uỷ khuất, lựa chọn phải ẩn nhẫn… Đây là tình yêu này dành cho cậu, đây là xã hội này dành cho cậu…
Không có tâm tình đi vào nói với ông chủ chuyện xin làm thêm thời gian, An Vũ Hàng vô tri vô giác mà trở lại trường học. Vừa đi vào ký túc xá, di động liền vang lên, lúc này người gọi điện đến là ba cậu.
“Alô…” An Vũ Hàng nhận điện thoại, thanh âm rất thấp.
“Đang ở đâu?” Ba cậu ở đầu bên kia hỏi.
“Ở trường ba.” An Vũ Hàng ngắn gọn mà trả lời.
“Chuyện chia tay suy xét như thế nào?” Ngữ khí của ba cậu rất cứng rắn, tựa hồ căn bản không có đường thương lượng.
“Ha ha…” An Vũ Hàng châm chọc bậc cười nói: “Hai trăm vạn đủ cho mọi người tiêu xài phung phí mấy ngày?”
“Mày…” Ba cậu không biết là bị tức hay là bị nói đúng tâm tư, ngược lại không nói ra được lời nào.
“Con sống từng này tuổi, ở trong lòng ba mẹ, so ra còn kém hơn em trai, còn kém hơn giá tiền của căn phòng cũ của bà, tự nhiên so ra cũng kém hơn 200 vạn kia. Cho dù hai người xem con là con trai cũng được, xem là lợi thế có thể đổi thành tiền cũng được. Nhưng mà, đầu tiên, con là một con người, con cũng có điểm mấu chốt và tôn nghiêm của mình, cho dù con là đồng tính luyến ái, nhưng con cũng có nhân cách và tôn nghiêm chứ.” Trái tim An Vũ Hàng đã lạnh lẽo, không còn cảm giác thương tâm nữa. Trầm mặc một lúc, cậu hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: “Ba bảo con trả nợ cho ba, có thể. Nhưng con đã nói, con chỉ trả một nửa. Căn phòng ngày mai con sẽ đi tìm trung tâm môi giới rao bán. Chờ chuyện này làm xong, con một phần tiền cũng không có, về sau có chuyện gì, cũng đừng tìm con, con không đủ sức cũng không có nhiều tiền như vậy. Về phần sinh hoạt phi, mọi người cũng không cần cho con nữa, dù sao cái gì con cũng đã mất rồi, cũng không thiếu chút tiền sinh hoạt phí đó của ba.”
“Vũ Hàng…”
“Đừng nói nữa. Cứ như vậy đi. Căn phòng kia khi nào bán được, tiền sẽ trực tiếp gửi vào thẻ của ba. Tạm biệt.” Nói xong, An Vũ Hàng trực tiếp cúp điện thoại.
Căn phòng kia cậu quả thực rất luyến tiếc, nhưng cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần căn phòng kia còn đó, đối với ba mẹ cậu mà nói, đó chính là phần đảm bảo cho họ, họ vẫn sẽ dây dưa mãi. Hôm nay tính kế không thành, vẫn còn có ngày mai, ngày mốt. Căn phòng này còn một ngày, cậu sẽ một ngày không được bình yên. Chi bằng bán đi, xong hết mọi chuyện.
Trực tiếp ném đống tư liệu mang về từ công ty du lịch kia vào trong thùng rác, An Vũ Hàng tự giễu mà cười cười, liều mạng làm việc như vậy có lợi ích gì, cũng không có người thương cậu, còn không bằng tự mình thương mình. Cậu còn trẻ, không sợ bắt đầu lại từ đầu. Chờ chuyện này kết thúc, cậu cũng không định tiếp tục liên hệ với người trong nhà nữa, cậu không muốn theo đuổi thứ thân tình mờ ảo hư vô kia, mà sống đến vất vả như vậy.
Lên mạng kiểm tra giá nhà ở một chút, cũng có chút hiểu biết đại khái về giá nhà ở khu vực này, sau đó An Vũ Hàng liên hệ với người bên trung tâm môi giới, chuẩn bị bán căn phòng này.
Ngày hôm sau An Vũ Hàng dẫn người bên trung tâm môi giới đến nhà mình kiểm tra phòng. Nhân viên môi giới sau khi đã hiểu biết toàn bộ tình huống căn phòng, mới nói đây không gần khu tàu điện ngầm, cũng không gần nhà ga và trạm xe bus, về mặt phương tiện công cộng cũng vô cùng thiếu hụt. Phòng ở quá cũ, không dùng được bao nhiêu năm nữa là phải phá bỏ và dời đi nơi khác, diện tích căn phòng cũng không đẹp, ưu điểm duy nhất chính là căn phòng bố cục không tệ, Nam Bắc thông thấu, thích hợp để cư trú. Tổng hợp lại những yếu tố trên, nhân viên môi giới mới ra cái giá 47 vạn, đương nhiên, đối phương cũng nói trước, đây không phải là giá thật, chủ yếu là cho người mua có không gian để trả giá, phỏng chừng lúc thành giao hẳn chỉ còn khoảng trên dưới 45 vạn, xem trình độ tiếp thu của An Vũ Hàng như thế nào.
Mà mức giá này cũng nằm bên trong dự kiến của An Vũ Hàng, không yêu cầu nhiều, để nhân viên môi giới dựa theo giá này mà rao bán.
Lúc An Vũ Hàng và nhân viên môi giới kia xem phòng, thì bên này Tiêu Mộc Từ cũng lấy được phần báo cáo viết tay thứ ba được kỹ thuật viên giao cho trợ lý đưa tới. Bên trên là danh sách những người đi theo Kha Tuấn Hân đi vào quán bar kia, cũng kèm theo tư liệu cơ bản của những người này. Mà trong đó, duy nhất khiến Tiêu Mộc Từ chú ý chính là cái tên ‘Hứa Phong Bạch’, anh không nhận ra Hứa Phong Bạch là ai, nhưng trên tư liệu của Hứa Phong Bạch lại viết là sinh viên đại học A, lúc này mới khiến Tiêu Mộc Từ lưu ý một chút, chẳng qua không cùng một khoa với An Vũ Hàng, cũng không cùng niên cấp, cho nên Tiêu Mộc Từ cũng không quá để ý.
Xử lý xong chuyện phòng ở, An Vũ Hàng trở lại trường học, liền đụng mặt Hứa Phong Bạch.
Tuy rằng hai người không giao tiếp quá nhiều, nhưng Hứa Phong Bạch vẫn rất lịch sự mà nói với An Vũ Hàng: “Chào học trưởng, gặp anh ở đây thật tốt.”
“Có chuyện gì?” Nghe ngữ khí của Hứa Phong Bạch, có vẻ như có chuyện tìm mình.
“Vâng. Có thể chậm trễ chút thời gian của anh được hay không.” Hứa Phong Bạch cười đến thực ngại ngùng, nói: “Là như vầy. Mấy kỳ báo trường lần này đều đang làm chuyên đề về việc ‘Cái nhìn của sinh viên các cấp đối với các chuyên ngành’, mà kỳ này đến khoa Văn và Tin học. Em phụ trách khoa Văn, cho nên vẫn luôn tìm người để phỏng vấn.”
“Cậu đi tìm Viên Gia không phải là dễ dàng hơn sao?” An Vũ Hàng hỏi.
“Viên Gia học trưởng đã được phỏng vấn rồi, mỗi một khoá phỏng vấn 4 người, năm 3 còn thiếu 1 người nữa thôi, anh giúp em hoàn thành nhiệm vụ đi mà. Phỏng vấn đều là nặc danh, học trưởng cho dù không thích chuyên ngành này, cũng không biết anh là ai, yên tâm đi.” Hứa Phong Bạch cười nói, “Hơn nữa phía ban biên tập báo trường rất yêu cầu phỏng vấn anh, anh là người hàng năm nhận học bổng, đối với chuyên ngành này khẳng định có cái nhìn riêng của mình. Để em phỏng vấn anh một chút, được không?”
An Vũ Hàng do dự một chút, cảm thấy chỉ là công nhấc tay thôi, có thể giúp đỡ thì giúp.
“Đi.” An Vũ Hàng gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Hứa Phong Bạch từ trong túi lấy ra 2 vé giảm giá, nói: “Học trưởng, em mời anh uống nước, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.”
“Không cần đâu, tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó trao đổi là được rồi.” An Vũ Hàng cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu.
“Anh đừng khách khí với em, dù sao cũng không xa, trong một cửa tiệm nhỏ trong khu dân cư gần đây nè. Lần trước lúc em phỏng vấn ai em cũng sẽ mời người đó ăn chút gì đó, không tin anh đi hỏi Viên Gia học trưởng đi. Hơn nữa vấn đê cũng không ít, chúng ta chậm rãi tán gẫu, em có thể ghi nhớ kỹ càng tỉ mị hơn một chút. Đi thôi.” Nói xong, Hứa Phong Bạch liền dẫn đầu đi về hướng cổng trường.
An Vũ Hàng thấy cậu ta có ý tốt, cũng không tiện cự tuyệt nữa, liền đi cùng.
Xung quanh trường học có không ít tiểu khu, có mấy tiệm bán bánh ngọt, cà phê này nọ mở bên trong, sinh viên đại học A cũng rất thích đến nơi này ngồi cả buổi chiều. An Vũ Hàng ngược lại rất ít đến đây, thứ nhất là cậu không có tiền dư mà đi nhấm nháp trà chiều, về phương diện khác, đám Viên Gia đối với đồ ăn ngọt này nọ cũng không có hứng thú, café gì đó uống tại phòng ngủ cũng không tệ.
Lúc này trên đường vào khu dân cư không nhiều người lắm, Hứa Phong Bạch và An Vũ Hàng một trước một sau đi tới. Hứa Phong Bạch quẹo trái quẹo phải một hồi cũng không biết là đi đến đâu, An Vũ Hàng đi theo phía sau cậu ta, cũng không đặc biệt lưu ý đường đi. Đi đến một con đường nhỏ khá yên tĩnh, Hứa Phong Bạch đột nhiên ngừng lại. An Vũ Hàng không hiểu mà ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Hứa Phong Bạch quay đầu lại nhìn cậu cười cười, nói: “Học trưởng, có người nào nói anh quá đơn thuần hay không?”
Cậu ta vừa mới nói xong, một chiếc xe bánh mì màu đen đậu ở cách đó không xa ngay lập tức lái lại gần, dừng lại trước mặt hain gười. An Vũ Hàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người trên xe bước xuống kéo vào bên trong xe, sau đó cửa xe bị đóng mạnh lại, xe nghênh ngang rời đi.
Mà An Vũ Hàng bị bắt vào trong xe đang dùng hết sức giãy dụa, mới vừa hỏi ‘Các người là ai’, lại có cảm giác cánh tay đau xót, chất lỏng không biết tên theo kim tiêm tiến vào huyết dịch của cậu, rất nhanh An Vũ Hàng đã mất đi ý thức, chìm vào trong bóng đêm khôn cùng…
Hết –
Tiêu Mộc Từ: “Di động em bị tắt, là ngủ hay là di động hết pin?”
Tiêu Mộc Từ: “Viên Gia nói em không trở về phòng ngủ, đi đâu rồi? Trở về nhà sao?”
Tiêu Mộc Từ: “Anh rất lo lắng cho em, nhìn thấy tin nhắn thì trả lời anh.”
An Vũ Hàng ngồi trong chăn, tâm tình đã không còn tệ như tối hôm qua nữa, quả nhiên ngủ một giấc là thuốc khôi phục tâm tình rất tốt.
An Vũ Hàng: “Em không sao, ngày hôm qua trở về nhà lấy ít đồ, lười trở về trường, liền ngủ lại luôn, đừng lo lắng.”
Trả lời Wechat xong, An Vũ Hàng liền đứng dậy đi rửa mặt, xế chiều cậu còn có tiết học, phải trở về trường thôi.
Chờ đến khi cậu rửa mặt xong đi ra, Tiêu Mộc Từ cũng vừa vặn gọi điện thoại đến, An Vũ Hàng điều chỉnh cảm xúc một chút, mới nhận cuộc gọi: “Alô?”
“Em mới dậy?”
“Vâng. Ngày hôm qua ngủ hơi sớm, sợ di động hết pin nên mới tắt điện thoại, không báo cho anh biết trước, khiến anh lo lắng rồi.” An Vũ Hàng đáp.
“Em không có việc gì là tốt rồi.” Tiêu Mộc Từ dừng lại một chút, ôn nhu hỏi: “Vũ Hàng, tin tức truyền ra từ buổi yến hội tối qua em đã xem chưa?”
“Đã xem…” An Vũ Hàng thấp giọng đáp, nhắc tới tin tức kia, tâm tình của cậu vẫn không khỏi có chút suy sụp.
“Xin lỗi, là anh sơ suất.” Tiêu Mộc Từ giải thích: “Tiệc tối ngày hôm qua anh đi dự là do một người bác quen tổ chức, mời không ít người tham dự, anh dĩ nhiên phải cho ông chút mặt mũi, việc này trước đó anh đã không nói rõ ràng với em.”
“Vâng.” An Vũ Hàng lên tiếng, tỏ vẻ mình vẫn đang lắng nghe. Kỳ thật lúc ấy Tiêu Mộc Từ chỉ nói có một buổi tiệc xã giao, cậu nghĩ là anh đi bàn chuyện làm ăn, cũng không hỏi nhiều, không ngờ là tiệc tối do trưởng bối mời đi.
“Mẹ anh cũng nằm trong hàng ngũ khách mời, bà ấy giấu anh dẫn Emmy đi theo.” Nói đến đây, ngữ khí của Tiêu Mộc Từ cũng nhiều thêm chút bất đắc dĩ, “Sau khi anh và mẹ chào hỏi nhau xong, liền cố gắng không đứng cùng một chỗ với hai người bọn họ. Sau đó mẹ anh tự mình lại chỗ anh, nói có việc muốn nói với anh, sau đó hai người bọn anh mới tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, chính là chỗ cái bàn trong bức ảnh kia. Mới vừa ngồi xuống, mẹ anh liền nói có chút đói bụng, muốn đi lấy điểm tâm ăn, vừa ăn vừa nói chuyện. Anh cũng không nghĩ nhiều, để bà đi lấy đồ ăn. Kết quả bà vừa mới đi, Emmy đã đi tới. Kỳ thật lúc ấy thấy cô ta ngồi xuống anh đã lập tức đứng dậy, nhưng không ngờ tới lại bị chụp được. Bức ảnh kia chụp rất đúng thời điểm, ngay tại lúc cô ta ngồi xuống anh đứng lên liền chụp lại. Anh cũng là sau khi nhìn thấy tin tức mới biết là bị chụp ảnh, còn bị biên thành một cái tiêu đề dễ gây hiểu lầm như vậy.”
An Vũ Hàng cũng không biết phải nói gì, phóng viên vì đoạt được tin tức, thật đúng là không chỗ nào không có mặt.
“Sợ em hiểu lầm, nên muốn gọi điện thoại cho em giải thích rõ ràng, không ngờ em lại tắt điện thoại. Còn tưởng rằng em tức giận.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Không có. Em tin tưởng anh sẽ không làm như vậy.” Ăn dấm là một chuyện, nhưng cậu vẫn không đánh mất lý trí.
“Ừ. Kỳ thật lúc ấy sau khi anh đứng dậy, biểu tình của Emmy rất kinh ngạc, sau đó hỏi anh một câu ‘Anh đi đâu? Không phải anh tìm tôi có việc sao?’.” Tiêu Mộc Từ nói: “Anh cảm thấy lời của cô ta nói rất kỳ quái, liền hỏi một câu, hoá ra là do mẹ anh nói với cô ta rằng anh tìm cô ta, cho nên cô ta mới tới. Người chụp ảnh phỏng chừng cũng là do mẹ anh tìm tới, nếu không sao có thể xảo diệu mà chụp được ảnh trong nháy mắt kia, nhất định là có chuẩn bị kỹ càng trước đó.”
Đối với thủ đoạn của mẹ Tiêu, An Vũ Hàng cũng không biết đánh giá như thế nào, chỉ nói: “Em biết. Việc này không thể chấm dứt trong một ngày một bữa được, anh cũng đừng quá gấp. Trong nước dù sao cũng không phải là sân nhà của Emmy, chờ cô ấy trở về nước, chuyện này hẳn cũng sẽ lắng xuống.” Cho dù là cậu hay là Tiêu Mộc Từ, cũng không thể nào vận dụng giới truyền thông một cách lão luyện được như mẹ Tiêu đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cho nên ở phương diện này, bọn họ dĩ nhiên đấu không lại mẹ Tiêu.
“Anh rất không thích loại cục diện bị động này.” Tiêu Mộc Từ thản nhiên nói.
“Em cũng không thích. Nhưng em không hy vọng anh vì chuyện này mà khắc khẩu với bác gái, bác ấy có lập trường của riêng mình. Chúng ta quen nhau, vốn đã không phù hợp với định nghĩa về giới tính người yêu của đại bộ phận người rồi, bác ấy không tiếp thu cũng là chuyện bình thường. Thời gian lâu, có lẽ suy nghĩ của bác ấy cũng sẽ thay đổi.” An Vũ Hàng trấn an Tiêu Mộc Từ, đồng thời cũng là đang an ủi bản thân.
“Cho dù bà không chịu lý giải, anh cũng không hy vọng em vì anh mà phải chịu đựng những chuyện không công bằng như thế này.”
“Em biết.” An Vũ Hàng cười cười, Tiêu Mộc Từ vẫn luôn suy xét mọi chuyện dựa trên lập trường của cậu, cũng như cậu vẫn luôn suy xét cho tình cảnh của Tiêu Mộc Từ vậy. Cả hai đều vì đối phương mà suy xét như vậy, cũng là phương thức tốt nhất giúp bọn họ cùng nhau chống đỡ để vượt qua cửa ai khó khăn này.
Sau đó hai người không nhắc đến chuyện phiền lòng này nữa, ngược lại hàn huyên một ít chuyện lý thú về việc học của An Vũ Hàng, mãi đến khi tâm tình của hai người đều tốt hơn rất nhiều, mới để điện thoại xuống, ai đi làm việc nấy.
Giữa trưa An Vũ Hàng trở về trường học cùng cả đám Viên Gia đi ăn cơm trưa, nhưng vừa mới ăn cơm được một nửa, cậu liền nhận được điện thoại mẹ cậu gọi đến.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, nói với bọn họ mình ra nghe điện thoại, liền rời khỏi quán ăn.
“Alô?” An Vũ Hàng đi ra phía sau quán cơm, mặt không đổi sắc mà tiếp nhận điện thoại.
“Vũ Hàng, con chia tay với người bạn trai kia của con đi.” Mẹ cậu nói chuyện vẫn như trước đi thẳng vào vấn đề.
Lửa giận trong lòng An Vũ Hàng nhất thời trào lên, giận dữ hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Mẹ cậu lúc này ngược lại hạ giọng xuống, nói: “Vũ Hàng, mẹ không ép con bán căn phòng kia nữa, con chia tay với người kia đi, được không?”
Căn phòng và Tiêu Mộc Từ sao có thể lấy ra để cân đo đong đếm, cậu dựa vào cái gì phải chọn một trong hai? “Lí do?” An Vũ Hàng hỏi, cậu không thể cứ như vậy mà không minh bạch để mặc cho mẹ mình bắt cậu phải đưa ra quyết định lựa chọn không cần thiết như thế này.
Mẹ cậu ở đầu bên kia khóc ròng nói: “Con cho gia đình mình một con đường sống đi…”
Nếu như trước đây mỗi lần mẹ cậu khóc sẽ làm cậu dao động, vậy hiện tại An Vũ Hàng thật sự sắp miễn dịch đối với chuyện này luôn rồi. Không phải là cậu nhẫn tâm, mà là mỗi lần mẹ cậu khóc với cậu, đều không phải là chuyện gì tốt, hơn nữa cho đến hiện tại cũng chưa từng đứng trên lập trường của cậu mà suy xét cho cậu.
“Cái gì gọi là con không cho nhà mình con đường sống? Hiện tại việc này, cục diện này, là do con gây ra sao?” An Vũ Hàng không khách khí đáp lại, “Mẹ, tại thời điểm mẹ vô duyên vô cớ bảo con chừa đường sống cho mọi người, mọi người hẳn cũng phải nên chừa cho con con đường sống trước chứ đúng không?!”
“Vũ Hàng à…” Mẹ cậu bên kia khóc càng dữ hơn, “Xem như mẹ cầu con đó. Chia tay đi, được không?”
An Vũ Hàng thật sâu hít vào một hơi, nói: “Mẹ nói sự thật đi, rốt cục là vì cái gì?”
Mẹ cậu ở bên kia hít hít mũi, nói: “Sáng sớm hôm nay, một vị phu nhận họ Từ gọi điện thoại đến, tự xưng là mẹ của bạn trai con. Bà ấy nói với mẹ, bà ấy không đồng ý chuyện của con và con bà ấy, cũng biết tình huống nhà chúng ta. Nếu như mẹ có thể khuyên con chia tay, bà ấy sẽ cho nhà chúng ta hai trăm vạn.”
Môi An Vũ Hàng run lên một chút, áp chế chua xót trong cổ họng, nói: “Mẹ vì hai trăm vạn này, mà bán con?”
“Bà ấy vốn đã không đồng ý hai đứa quen nhau, nếu không có kết quả, còn không bằng cầm tiền giải quyết tình trạng khẩn cấp trong nhà.” Mẹ cậu lập tức ngừng khóc, vội vàng nói, “Vũ Hàng, con nghe lời mẹ một lần này đi. Có số tiền này, về sau trong nhà cũng tốt hơn nhiều.”
Nghe mẹ cậu nói, trong lòng An Vũ Hàng một mảnh lạnh như băng. Trước mặt nợ nần và tiền thuốc men, cậu thì tính là cái gì? Trong nhà đến tình trạng này, mẹ cậu thật sự không để ý cái gì nữa cả, chỉ cần có thể có được tiền, cậu sống hay chết thì có quan hệ gì đến bọn họ? Đây là nhà của cậu, vốn dĩ cậu nghĩ bởi vì chứng u uất hậu sản nên mẹ cậu mới không có tình cảm gì đối với mình, từ nhỏ lại không sống cùng với nhau, không thân cận với nhau. Hiện tại xem như cậu đã hiểu, cái gì chứng u uất chứ, không tình cảm chính là không tình cảm, có muốn bồi dưỡng cũng khó.
“Mẹ… Con là con ruột của mẹ sao?” An Vũ Hàng thật lòng đã tuyệt vọng với gia đình mình.
“Vô nghĩa! Nếu mày không phải con tao, tao có thể nuôi mày lớn như vậy sao?” Mẹ cậu the thé giọng nói.
“Thật không…” An Vũ Hàng ngược lại thật hy vọng bản thân không phải là con ruột, ít nhất trong lòng còn có thể dễ chịu hơn một chút.
Lúc này An Vũ Hàng cũng không chờ mẹ cậu nói thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, cậu đã không còn lời nào để nói. Ba cậu nếu yêu cầu nợ cha con trả, cậu cũng không muốn dây dưa với bọn họ, dù sao cậu cũng chỉ sẽ trả một nửa mà thôi, 30 vạn, một phân tiền cũng không đưa them. Về phần tiền thuốc men của An Minh Hi, đó vốn không phải là gánh nặng cậu cần phải gánh, cậu cũng đã đưa tiền cho mẹ mình, nhưng chuyện khác cậu đành bất lực.
Kỳ thật 30 vạn đối với cậu mà nói không phải số lượng nhỏ, cậu đã tìm được vài công việc làm them khác, có làm phiên dịch tiếng Anh, có làm hướng dẫn viên du lịch, cũng có làm gia sư, An Vũ Hàng định liên hệ toàn bộ thủe xem, nếu thời gian phù hợp liền nhận làm.
Buổi tối, Tiêu Mộc Từ gọi điện hẹn cậu ngày mai cùng nhau đi ăn cơm, An Vũ Hàng lấy cớ nói mình có việc, nói là hẹn vài vị học trưởng hỏi thăm về chuyện thi nghiên cứu sinh. Tiêu Mộc Từ cũng không hoài nghi, dặn cậu ăn cơm đúng giờ, liền cúp điện thoại.
Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi An Vũ Hàng tan học, liền chạy đến chỗ công ty du lịch tuyển nhân viên part time. Công ty này thấy điều kiện các phương diện của cậu đều không tệ, liền nói cho cậu nội dung cụ thể của công việc, kỳ thật nói trắng ra chính là trợ lý hướng dẫn du lịch, giúp đỡ giải đáp các vấn đề của du khách nước ngoài, giải quyết một ít việc vặt vãnh. Trước khi rời đi, công ty du lịch đưa cho cậu một tập tài liệu tham khảo, bảo cậu về xem trước, cuối tuần sẽ thông báo cho cậu biết thời gian đi theo đoàn.
Rời khỏi công ty du lịch kia, thời gian vẫn còn sớm, nơi này cách Noãn Quang cũng không xa, An Vũ Hàng định đến đó một chuyến, hỏi xem có thể nhận thêm việc nữa hay không.
Nhưng mới vừa đi đến phụ cận của quán cà phê, An Vũ Hàng đã nhìn thấy mấy người cầm cameras đứng ở xung quanh quán cà phê, cảm giác vô cùng không thích hợp với những người khác đang đi dạo hoặc đi ngang qua, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào quán cà phê, nhưng đang chờ ai đó.
Không đợi An Vũ Hàng đoán ra được nguyên nhân, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ đi ra từ trong tiệm, đi cùng với anh còn có Emmy. Thấy bọn họ đi ra, đám phóng viên bất đầu rục rịch, cameras không ngừng loé lên, nhưng không ai tiến lên phỏng vấn, nguyên do trong đó thì An Vũ Hàng cũng không rõ lắm.
Đậu bên ngoài chính là xe của Tiêu Mộc Từ, anh cũng trực tiếp ngồi vào ghế lái, sau đó xe liền rời đi.
An Vũ Hàng nhìn theo hướng xe rời đi, trong lòng có chút khổ sở. Cậu biết Tiêu Mộc Từ có thể có ý tưởng riêng của mình, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà xót xa. Cho dù là người phụ nữ nào, cho dù là Emmy thân ở trung tâm vụ scandal, đều có thể quang minh chính đại ở cùng Tiêu Mộc Từ, chỉ có cậu là không thể. Bọn họ không thể nắm tay nhau đứng trước mặt phóng viên, nói bọn họ là tình nhân, cũng không thể hôn nhau ngoài đường, hoàn toàn không cần kiêng kị ánh mắt của người khác. Tiêu Mộc Từ không sợ comeout, nhưng bọn họ xác thực không thể không công khai. Tuy rằng trong lòng uỷ khuất, nhưng nếu cậu đã lựa chọn con đường này, chẳng khác nào lựa chọn uỷ khuất, lựa chọn phải ẩn nhẫn… Đây là tình yêu này dành cho cậu, đây là xã hội này dành cho cậu…
Không có tâm tình đi vào nói với ông chủ chuyện xin làm thêm thời gian, An Vũ Hàng vô tri vô giác mà trở lại trường học. Vừa đi vào ký túc xá, di động liền vang lên, lúc này người gọi điện đến là ba cậu.
“Alô…” An Vũ Hàng nhận điện thoại, thanh âm rất thấp.
“Đang ở đâu?” Ba cậu ở đầu bên kia hỏi.
“Ở trường ba.” An Vũ Hàng ngắn gọn mà trả lời.
“Chuyện chia tay suy xét như thế nào?” Ngữ khí của ba cậu rất cứng rắn, tựa hồ căn bản không có đường thương lượng.
“Ha ha…” An Vũ Hàng châm chọc bậc cười nói: “Hai trăm vạn đủ cho mọi người tiêu xài phung phí mấy ngày?”
“Mày…” Ba cậu không biết là bị tức hay là bị nói đúng tâm tư, ngược lại không nói ra được lời nào.
“Con sống từng này tuổi, ở trong lòng ba mẹ, so ra còn kém hơn em trai, còn kém hơn giá tiền của căn phòng cũ của bà, tự nhiên so ra cũng kém hơn 200 vạn kia. Cho dù hai người xem con là con trai cũng được, xem là lợi thế có thể đổi thành tiền cũng được. Nhưng mà, đầu tiên, con là một con người, con cũng có điểm mấu chốt và tôn nghiêm của mình, cho dù con là đồng tính luyến ái, nhưng con cũng có nhân cách và tôn nghiêm chứ.” Trái tim An Vũ Hàng đã lạnh lẽo, không còn cảm giác thương tâm nữa. Trầm mặc một lúc, cậu hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: “Ba bảo con trả nợ cho ba, có thể. Nhưng con đã nói, con chỉ trả một nửa. Căn phòng ngày mai con sẽ đi tìm trung tâm môi giới rao bán. Chờ chuyện này làm xong, con một phần tiền cũng không có, về sau có chuyện gì, cũng đừng tìm con, con không đủ sức cũng không có nhiều tiền như vậy. Về phần sinh hoạt phi, mọi người cũng không cần cho con nữa, dù sao cái gì con cũng đã mất rồi, cũng không thiếu chút tiền sinh hoạt phí đó của ba.”
“Vũ Hàng…”
“Đừng nói nữa. Cứ như vậy đi. Căn phòng kia khi nào bán được, tiền sẽ trực tiếp gửi vào thẻ của ba. Tạm biệt.” Nói xong, An Vũ Hàng trực tiếp cúp điện thoại.
Căn phòng kia cậu quả thực rất luyến tiếc, nhưng cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần căn phòng kia còn đó, đối với ba mẹ cậu mà nói, đó chính là phần đảm bảo cho họ, họ vẫn sẽ dây dưa mãi. Hôm nay tính kế không thành, vẫn còn có ngày mai, ngày mốt. Căn phòng này còn một ngày, cậu sẽ một ngày không được bình yên. Chi bằng bán đi, xong hết mọi chuyện.
Trực tiếp ném đống tư liệu mang về từ công ty du lịch kia vào trong thùng rác, An Vũ Hàng tự giễu mà cười cười, liều mạng làm việc như vậy có lợi ích gì, cũng không có người thương cậu, còn không bằng tự mình thương mình. Cậu còn trẻ, không sợ bắt đầu lại từ đầu. Chờ chuyện này kết thúc, cậu cũng không định tiếp tục liên hệ với người trong nhà nữa, cậu không muốn theo đuổi thứ thân tình mờ ảo hư vô kia, mà sống đến vất vả như vậy.
Lên mạng kiểm tra giá nhà ở một chút, cũng có chút hiểu biết đại khái về giá nhà ở khu vực này, sau đó An Vũ Hàng liên hệ với người bên trung tâm môi giới, chuẩn bị bán căn phòng này.
Ngày hôm sau An Vũ Hàng dẫn người bên trung tâm môi giới đến nhà mình kiểm tra phòng. Nhân viên môi giới sau khi đã hiểu biết toàn bộ tình huống căn phòng, mới nói đây không gần khu tàu điện ngầm, cũng không gần nhà ga và trạm xe bus, về mặt phương tiện công cộng cũng vô cùng thiếu hụt. Phòng ở quá cũ, không dùng được bao nhiêu năm nữa là phải phá bỏ và dời đi nơi khác, diện tích căn phòng cũng không đẹp, ưu điểm duy nhất chính là căn phòng bố cục không tệ, Nam Bắc thông thấu, thích hợp để cư trú. Tổng hợp lại những yếu tố trên, nhân viên môi giới mới ra cái giá 47 vạn, đương nhiên, đối phương cũng nói trước, đây không phải là giá thật, chủ yếu là cho người mua có không gian để trả giá, phỏng chừng lúc thành giao hẳn chỉ còn khoảng trên dưới 45 vạn, xem trình độ tiếp thu của An Vũ Hàng như thế nào.
Mà mức giá này cũng nằm bên trong dự kiến của An Vũ Hàng, không yêu cầu nhiều, để nhân viên môi giới dựa theo giá này mà rao bán.
Lúc An Vũ Hàng và nhân viên môi giới kia xem phòng, thì bên này Tiêu Mộc Từ cũng lấy được phần báo cáo viết tay thứ ba được kỹ thuật viên giao cho trợ lý đưa tới. Bên trên là danh sách những người đi theo Kha Tuấn Hân đi vào quán bar kia, cũng kèm theo tư liệu cơ bản của những người này. Mà trong đó, duy nhất khiến Tiêu Mộc Từ chú ý chính là cái tên ‘Hứa Phong Bạch’, anh không nhận ra Hứa Phong Bạch là ai, nhưng trên tư liệu của Hứa Phong Bạch lại viết là sinh viên đại học A, lúc này mới khiến Tiêu Mộc Từ lưu ý một chút, chẳng qua không cùng một khoa với An Vũ Hàng, cũng không cùng niên cấp, cho nên Tiêu Mộc Từ cũng không quá để ý.
Xử lý xong chuyện phòng ở, An Vũ Hàng trở lại trường học, liền đụng mặt Hứa Phong Bạch.
Tuy rằng hai người không giao tiếp quá nhiều, nhưng Hứa Phong Bạch vẫn rất lịch sự mà nói với An Vũ Hàng: “Chào học trưởng, gặp anh ở đây thật tốt.”
“Có chuyện gì?” Nghe ngữ khí của Hứa Phong Bạch, có vẻ như có chuyện tìm mình.
“Vâng. Có thể chậm trễ chút thời gian của anh được hay không.” Hứa Phong Bạch cười đến thực ngại ngùng, nói: “Là như vầy. Mấy kỳ báo trường lần này đều đang làm chuyên đề về việc ‘Cái nhìn của sinh viên các cấp đối với các chuyên ngành’, mà kỳ này đến khoa Văn và Tin học. Em phụ trách khoa Văn, cho nên vẫn luôn tìm người để phỏng vấn.”
“Cậu đi tìm Viên Gia không phải là dễ dàng hơn sao?” An Vũ Hàng hỏi.
“Viên Gia học trưởng đã được phỏng vấn rồi, mỗi một khoá phỏng vấn 4 người, năm 3 còn thiếu 1 người nữa thôi, anh giúp em hoàn thành nhiệm vụ đi mà. Phỏng vấn đều là nặc danh, học trưởng cho dù không thích chuyên ngành này, cũng không biết anh là ai, yên tâm đi.” Hứa Phong Bạch cười nói, “Hơn nữa phía ban biên tập báo trường rất yêu cầu phỏng vấn anh, anh là người hàng năm nhận học bổng, đối với chuyên ngành này khẳng định có cái nhìn riêng của mình. Để em phỏng vấn anh một chút, được không?”
An Vũ Hàng do dự một chút, cảm thấy chỉ là công nhấc tay thôi, có thể giúp đỡ thì giúp.
“Đi.” An Vũ Hàng gật gật đầu.
“Thật tốt quá!” Hứa Phong Bạch từ trong túi lấy ra 2 vé giảm giá, nói: “Học trưởng, em mời anh uống nước, chúng ta vừa uống vừa tán gẫu.”
“Không cần đâu, tuỳ tiện tìm một chỗ nào đó trao đổi là được rồi.” An Vũ Hàng cũng không muốn chiếm tiện nghi của cậu.
“Anh đừng khách khí với em, dù sao cũng không xa, trong một cửa tiệm nhỏ trong khu dân cư gần đây nè. Lần trước lúc em phỏng vấn ai em cũng sẽ mời người đó ăn chút gì đó, không tin anh đi hỏi Viên Gia học trưởng đi. Hơn nữa vấn đê cũng không ít, chúng ta chậm rãi tán gẫu, em có thể ghi nhớ kỹ càng tỉ mị hơn một chút. Đi thôi.” Nói xong, Hứa Phong Bạch liền dẫn đầu đi về hướng cổng trường.
An Vũ Hàng thấy cậu ta có ý tốt, cũng không tiện cự tuyệt nữa, liền đi cùng.
Xung quanh trường học có không ít tiểu khu, có mấy tiệm bán bánh ngọt, cà phê này nọ mở bên trong, sinh viên đại học A cũng rất thích đến nơi này ngồi cả buổi chiều. An Vũ Hàng ngược lại rất ít đến đây, thứ nhất là cậu không có tiền dư mà đi nhấm nháp trà chiều, về phương diện khác, đám Viên Gia đối với đồ ăn ngọt này nọ cũng không có hứng thú, café gì đó uống tại phòng ngủ cũng không tệ.
Lúc này trên đường vào khu dân cư không nhiều người lắm, Hứa Phong Bạch và An Vũ Hàng một trước một sau đi tới. Hứa Phong Bạch quẹo trái quẹo phải một hồi cũng không biết là đi đến đâu, An Vũ Hàng đi theo phía sau cậu ta, cũng không đặc biệt lưu ý đường đi. Đi đến một con đường nhỏ khá yên tĩnh, Hứa Phong Bạch đột nhiên ngừng lại. An Vũ Hàng không hiểu mà ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Hứa Phong Bạch quay đầu lại nhìn cậu cười cười, nói: “Học trưởng, có người nào nói anh quá đơn thuần hay không?”
Cậu ta vừa mới nói xong, một chiếc xe bánh mì màu đen đậu ở cách đó không xa ngay lập tức lái lại gần, dừng lại trước mặt hain gười. An Vũ Hàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị người trên xe bước xuống kéo vào bên trong xe, sau đó cửa xe bị đóng mạnh lại, xe nghênh ngang rời đi.
Mà An Vũ Hàng bị bắt vào trong xe đang dùng hết sức giãy dụa, mới vừa hỏi ‘Các người là ai’, lại có cảm giác cánh tay đau xót, chất lỏng không biết tên theo kim tiêm tiến vào huyết dịch của cậu, rất nhanh An Vũ Hàng đã mất đi ý thức, chìm vào trong bóng đêm khôn cùng…
Hết –
Danh sách chương