Lúc An Vũ Hàng chạy đến phòng cấp cứu, hộ sĩ nói cho cậu biết An Minh Hi đã được đưa vào phòng giải phẫu. An Vũ Hàng lại chạy đến phòng giải phẫu ở lầu 10, vừa mới bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy ba mẹ mình ngồi chờ bên ngoài phòng giải phẫu, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Ba, mẹ.” An Vũ Hàng đi tới, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Thấy cậu đến đây, mẹ An lau nước mắt trên mặt, kéo ống tay áo An Vũ Hàng hỏi: “Vũ Hàng, trên người con còn tiền không?”

“Tiền?” An Vũ Hàng sửng sốt một chút, sau đó lấy ví tiền ra, bên trong chỉ có 300 tệ, số còn lại còn không đến 50 hào tiền lẻ, An Vũ Hàng lấy hết toàn bộ tiền ra, đưa cho mẹ mình: “Chỉ có bấy nhiêu thôi. Mẹ ra ngoài mà không mang tiền sao?” Cậu cho rằng mẹ mình đi quá gấp, không mang tiền, cần chút tiền dung khẩn cấp.

“Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Làm sao mà đủ chứ.” Bàn tay nắm tay áo cậu của mẹ An càng siết chặt hơn, vội vàng hỏi: “Con có tiền gửi không?”

“Mẹ… Mẹ có ý gì?” An Vũ Hàng có chút hoảng hốt nhìn mẹ mình, đột nhiên ý thức được mẹ cậu không phải không mang tiền, mà càng giống như là không có tiền. Nắm chặt bàn tay của mẹ đang bắt lấy tay mình, An Vũ Hàng thăm dò hỏi: “Trong nhà không còn tiền ạ?”

Mẹ An lập tức khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Năm kia, ba con lấy gần hết tiền trong nhà đi đầu tư, ai biết phải bồi thường đến một đồng cũng không còn. Đầu tháng này, Tiểu Hi nói là cùng người ta đầu tư cổ phiếu, lấy hết 10 vạn, bây giờ còn dư lại bao nhiêu mẹ cũng không biết.”

An Vũ Hàng nhíu mày, hỏi: “Trong nhà không còn tiền dư nữa?” Cậu cảm thấy mẹ cậu hẳn là không đến mức giao hết toàn bộ tài sản tích tụ mấy năm nay đưa cho ba và An Minh Hi, tốt xấu gì cũng phải giữ lại một ít phòng khi khẩn cấp mới đúng.

Mẹ An nức nở nói rằng: “Hiện tại trong thẻ của mẹ chỉ còn có 1 vạn, hiện tại Tiểu Hi lại như vậy, chút tiền này làm sao mà đủ dùng chứ?”

An Minh Hi cũng không mua bảo hiểm, tiền thuốc men lần này tốn không biết bao nhiêu, chỉ có ít tiền như vậy quả thật cũng là vấn đề.

An Vũ Hàng xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Mẹ đưa Minh Hi nhiều tiền như vậy làm gì? Trong nhà vốn đã phải đền tiền cho người ta, mẹ còn đưa hết số tiền còn lại cho nó, mẹ rốt cục là tin tưởng nó đến mức nào, mới có thể cảm thấy nó có thể kiếm tiền mà không bị lỗ?”

Mẹ An ngừng nức nở vài giây, mới do dự mà nói: “Tiểu Hi nói có người chỉ dẫn nó, có phương pháp, sẽ không bị lỗ. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nó muốn tự mình kiếm tiền, bậc làm cha mẹ, mẹ dĩ nhiên phải ủng hộ nó chứ.”

An Vũ Hàng quả thật không còn lời nào để nói, cho dù là muốn ủng hộ, cũng đừng đưa hết số tiền tích cóp còn lại như vậy chứ? Hơn nữa về sau số tiền này còn lại bao nhiêu cũng chẳng biết, vậy có gì khác với thổi bong bóng bằng bọt xà phòng? Ba An ngồi trên ghế, thở dài thật sâu, dùng một tay che mặt, trên mặt cũng đầy nét u sầu.

Mẹ An vọt tới trước mặt chồng, túm lấy quần áo của ông lớn tiếng la mắng: “Đều tại ông! Nếu ông không đi đầu tư, trong nhà sao đến nỗi như vậy?! Tôi cả đời đi theo ông chưa từng được sống tốt ngày nào! Bây giờ còn liên luỵ Tiểu Hi chịu khổ…”

“Mẹ.” An Vũ Hàng nhanh chóng chạy lại can ngăn, chỗ này còn có rất nhiều người là người thân của bệnh nhân khác, gây náo loạn như vậy thật sự rất khó coi, “Mẹ bình tĩnh một chút, nơi này là bệnh viện.”

An Vũ Hàng vừa mới dứt lời, đã có một vị bác sĩ từ trong phòng giải phẫu bước ra, đọc tên 1 bệnh nhân, sau đó thông báo cho người nhà của người này, việc cứu chữa của người bệnh không có hiệu quả, đã tử vong. Người nhà lập tức khóc ồ lên.

Mẹ An tựa hồ cũng bị kích thích, túm lấy áo ba An khóc lớn nói: “Nếu Tiểu HI không cứu được, tôi phải sống thế này đây!”

Ba An cũng không còn hơi sức đâu mà chiếu cố đến cảm xúc kích động của vợ mình, ngẩng đầu hỏi An Vũ Hàng: “Tiền gửi của con còn không? Đến tình trạng này rồi, nhanh chóng lấy ra dùng khẩn cấp đi.”

An Vũ Hàng nhìn nhìn ba mẹ, lắc lắc đầu nói: “Không có, sinh hoạt phí của con đều là ba mẹ cho, sao có thể có dư chứ?” Cậu đích thật đang nói dối, trong nhà không biết cậu ra ngoài làm them, tự nhiên cũng không biết cậu sẽ có tiền tiết kiệm. Không phải cậu thấy chết mà không cứu, chỉ là phải xem tình huống như thế nào đã. Nói thật, tiền tiết kiệm của cậu cũng không nhiều, nếu ba mẹ lấy tiền lại không tin cậu chỉ có bấy nhiêu tiền, vậy thì phải làm như thế nào? Hoặc là biết cậu đang làm thêm, lại bảo cậu đi ứng lương trước, vậy thì phải làm sao? Trong tiệm của họ không có quy củ này.

Ba An cũng không hoài nghi những gì An Vũ Hàng nói, bọn họ mỗi tháng gửi cho An Vũ Hàng bao nhiêu tiền, trong lòng ông đều có tính toán, vỗ vỗ vai vợ vẫn còn đang khóc lóc, ba An nói: “Bà cũng đừng khóc nữa, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp vay tiền đi.”

Mẹ An tức giận trợn trừng mắt, nói: “Tôi đi chỗ nào mà mượn hả? Tình huống nhà mẹ tôi như thế nào ông còn không biết sao?!”

Ba An nhất thời không lên tiếng, bên ngoài phòng giải phẫu chỉ còn nghe tiếng nức nở của mẹ An.

An Vũ Hàng ngồi yên trên ghế, trầm mặc không nói. Tình huống nhà bà ngoại cậu như thế nào cậu rất rõ ràng, có khi còn đến tìm mẹ xin xỏ một ít, ba cậu rất yêu mẹ, cho nên đối với mấy chuyện này thường là ngầm đồng ý. Hiện tại nếu muốn vay tiền từ nhà bà ngoại, căn bản không có khả năng.

“Vị nào là người nhà của An Minh Hi?” Ba tiếng sau, bác sĩ mổ chính bước ra từ phòng giải phẫu hỏi.

“Là tôi!” Ba An và mẹ An đồng thời lên tiếng.

“Người bệnh tạm thời bảo toàn sinh mệnh, chẳng qua cậu ấy có hai chỗ vết đâm hơi sâu, thương tổn đến nội tạng, đầu cũng bị đánh trúng, có triệu chứng bị chấn động não cấp trung, hiện tại vẫn còn chìm trong hôn mê, cần phải chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt tiếp tục quan sát.” Bác sĩ nói.

“Vâng, cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ.” Hai người liên tục nói cảm tạ, hiện tại bọn họ cũng không để ý nhiều được như vậy, chỉ cần An Minh Hi còn sống là được.

“Không có chi. Bệnh nhân phải một lúc nữa mới được chuyển ra, hai người đi trước làm thủ tục nằm viện đi.”

“Vâng.” Ba An nhẹ nhàng thở ra, nói với An Vũ Hàng: “Con đi giúp em trai làm thủ tục đi, ba với mẹ con ở đây chờ.”

An Vũ Hàng cũng không nói gì, tiếp nhận tiền và giấy chứng nhận mẹ cậu đưa, đi xuống lầu làm thủ tục nằm viện.

Chờ An Vũ Hàng làm xong xuôi hết thủ tục, An Minh Hi đã được đưa vào phòng chăm sóc và quan sát đặc biệt. Lúc An Vũ Hàng qua đó, chỉ có mình mẹ cậu, không thấy ba cậu đâu. Phòng ICU không cho phép tiến vào, mẹ cậu chỉ có thể đứng bên ngoài thông qua cửa sổ thuỷ tinh nhìn vào bên trong.

An Vũ Hàng đi qua, nhìn thoáng qua An Minh Hi sắc mặt tái nhợt nằm bên trong, trong lòng thở dài, hỏi: “Ba đâu mẹ?”

“Đi vay tiền rồi.” Mẹ An trả lời, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú mà nhìn An Minh Hi không có chút sinh khí.

An Vũ Hàng nhìn mẹ mình, hỏi: “Mẹ có muốn ăn chút gì lót dạ hay không?”

Mẹ An lắc đầu.

“Rốt cục em ấy làm sao mà bị thương vậy mẹ?” An Vũ Hàng lại hỏi, đến hiện tại cũng không ai cho cậu biết nguyên nhân An Minh Hi bị thương, đến tận khi bác sĩ đi ra giải thích tình huống cậu mới biết là có vết dao đâm.

Mẹ An xoa xoa hai mắt, nói: “Hôm nay Tiểu Hi cùng với người bạn hợp tác làm ăn của mình đi ăn cơm, người kia đắc tội người ta, người ta tìm tới cửa, Tiểu Hi là vô tội mà bị liên luỵ.” Mấy chuyện này là do bà nghe được từ vị cảnh sát đến lấy lời khai.

“Vô tội?” An Vũ Hàng nhăn mày, “Nó không biết người kia là dạng người thế nào sao?”

“Nó còn nhỏ, không nhìn người rõ.” Mẹ An bênh vực An Minh Hi.

“Mẹ nếu cảm thấy nó còn nhỏ, vì sao lại còn đưa cho nó tiền, để nó đi chơi cổ phiếu với người ta?”

“Mẹ…” Mẹ An nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã cãi lại: “Mày đửa nhỏ này không giúp gì được cho em trai thì thôi đi, sao còn đi chỉ trích mẹ mày hả?”

“Trước đây con cũng đã từng nhắc nhở, bảo mẹ có rảnh thì quan tâm nhiều hơn một chút xem Minh Hi tiếp xúc với những ai, mà mẹ thì sao?”

“Tiểu Hi trước nay đều có chủ ý riêng…”

“Có chủ ý? Có chủ ý mà nằm ở đây sao?” An Vũ Hàng giơ tay chỉ vào An Minh Hi đang nằm trong phòng ICU.

Mẹ An lúc này triệt để im lặng, An Vũ Hàng cũng không nói gì thêm, hai người lâm vào trầm mặc.

Lúc chạng vạng, ba An mang theo cơm tối quay trở lại bệnh viện. An Vũ Hàng cũng không hỏi ông có mượn được tiền hay không, cũng không ở lại ăn cơm, chào hỏi hai người một tiếng, trở về trường học. Ba mẹ cũng không giữ cậu lại, hai người cùng nhau ở bên ngoài phòng ICU canh chừng An Minh Hi.

Trở lại trường học, An Vũ Hàng cũng không đề cập đến chuyện trong nhà. Viên Gia hỏi cậu đi đâu, cậu cũng chỉ đáp là đi ra ngoài dạo phố. Viên Gia cảm thấy có thể là do cậu có chút ăn dấm bởi vì chuyện của Tiêu Mộc Từ và Emmy, cũng không tiện hỏi cậu quá nhiều.

Buổi tối Tiêu Mộc Từ có tiệc xã giao, cho nên hai người nói chuyện trên Wechat một lúc, An Vũ Hàng bảo Tiêu Mộc Từ cứ đi làm việc của mình đi. Hôm nay cậu thật sự cũng chẳng có tâm tình để nói chuyện, như vậy vừa đúng lúc. Về chuyện trong nhà, An Vũ Hàng không định nói với anh, không phải cậu sợ mất mặt, chỉ là thái độ của ba mẹ cậu đối với Tiêu Mộc Từ, khiến cậu cảm thấy không cần thiết phải đề cập với anh.

Tắm rửa xong đi ra, An Vũ Hàng nhận được điện thoại do mẹ mình gọi tới, nhìn màn hình hiển thị người gọi, An Vũ Hàng đi ra hành lang nghe máy.

“Alô, mẹ?”

“Vũ Hàng, con bán căn phòng mà con đang đứng tên đi.” Mẹ cậu nói thẳng.

“Cái gì?!” Mặt An Vũ Hàng nhất thời lạnh xuống.

“Mẹ nói con bán căn phòng đó đi, tốt xấu gì cũng là tiền.” Mẹ cậu lặp lại từng chữ một.

“Không được.” An Vũ Hàng quả quyết cự tuyệt, “Đó là do bà nội để lại cho con.”

“Căn phòng rách kia quan trọng, hay là em trai mày quan trong hơn?” Tiếng mẹ cậu bên kia vang lên đầy hằn học.

An Vũ Hàng cười lạnh một tiếng, nói: “Mẹ, ba và Minh Hi làm ăn thua lỗ hết tiền trong nhà, hiện tại lại bắt đầu đánh chủ ý đến đồ mà bà nội để lại luôn sao. Hiện tại căn phòng kia là của con, chẳng lẽ con cũng không có quyền lợi nói ‘Không’ hay sao?”

“Mày có lương tâm hay không hả?!” Mẹ cậu nghiến răng nghiến lợi hỏi, tựa hồ chỉ hận không thể chạy đến bóp chết cậu.

“Không có tiền con có thể cố hết sức đi vay mượn. Nhưng còn căn phòng kia, con không thể bán.” An Vũ Hàng nói thẳng. An Minh Hi tuy rằng bị thương nặng, nhưng cũng không phải là bệnh hiểm nghèo gì, không đến mức phải bán nhà, đi mượn thêm ít tiền khẳng định sẽ đủ dùng. Cậu thật không biết vì sao mẹ cậu lại đột nhiên nghĩ đến việc bán nhà.

“Được, vậy mày đi mượn đi!” Nói xong, mẹ cậu liền cúp điện thoại.

An Vũ Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài… Đây là mẹ cậu đây, là gia đình của cậu đây…

Buổi chiều ngày hôm sau, An Vũ Hàng trở về căn phòng nhỏ của mình, sổ tiết kiệm của cậu đặt trong tủ sắt, vô cùng bí mật, cũng rất an toàn.

Khoá tủ lại, An Vũ Hàng nhìn nhìn căn phòng nhỏ cũ kỹ này, đây là tiền cậu định dùng khi căn phòng này bị phá bỏ và dời đi nơi khác, hiện tại chỉ có thể đưa cho An Minh Hi làm tiền thuốc men, chẳng qua bất kể như thế nào, không để cho mẹ cậu nhớ thương căn phòng này là được rồi. Đây là vật duy nhất bà nội để lại cho cậu, với cậu mà nói đây không chỉ là nhà, mà càng là ký ức và kỷ niệm.

Lúc An Vũ Hàng đi vào bệnh viện, ba mẹ cậu đều đang ngồi bên ngoài phòng ICU, trên mặt mang theo mệt mỏi rõ ràng, lại vẫn như trước không chịu rời đi nửa bước.

“Ba, mẹ.” An Vũ Hàng đi qua, đưa chi phiếu cho mẹ mình, nói: “Chỗ này có không đến 4 vạn, đưa cho Minh Hi dùng đi.”

“Ở đâu ra?” Mẹ An cầm chi phiếu, hỏi.

“Mượn.” An Vũ Hàng lần thứ hai nói dối. Cậu không trông cậu vào việc ba mẹ sẽ trả lại tiền cho cậu, chẳng qua cậu thật sự chỉ có bao nhiêu đây tiền, cậu không hy vọng lại bị áp bức nữa.

“Vũ Hàng, con vẫn nên bán căn phòng kia đi.” Ba An đột nhiên mở miệng nói.

An Vũ Hàng sửng sốt một chút, cậu cảm thấy ba mình hẳn càng phải quý trọng đồ do bà nội để lại mới đúng, “Vì sao?”

Ba An cúi đầu không nói.

Mẹ An vẫn là người trực tiếp nhất, nói: “Vũ Hàng, ba của con vẫn còn nợ tiền người bên ngoài. Ông ấy kỳ thật không phải là đầu tư bình thường, mà là hợp tác với người ta buôn bán, vốn dĩ nếu thành công còn có thể kiếm không ít tiền, nhưng ai mà ngờ chẳng những không làm được, mà còn phải đền tiền, hiện tại vẫn còn nợ một ít. Vốn định tìm bạn bè mượn đỡ, chờ khi người bạn hợp tác làm ăn của ba con trả tiền thì trả cho người ta, nhưng không ngờ người bạn làm ăn kia của ba con như thể bốc hơi khỏi nhân gian, điện thoại cũng không nghe máy…”

“Mọi người…” Đầu óc An Vũ Hàng nhất thời hỗn loạn, ba cậu căn bản không có năng khiếu buôn bán, cũng không phải chưa từng thất bại, vì sao không biết tiếp thu bài học chứ?

Đầu tư thất bại đối với ba An mà nói đã là rất xấu hổ rồi, thấy trong ánh mắt của An Vũ Hàng đều là chỉ trích, ông lập tức nổi giận: “Bọn tao thế nào? Bọn tao là ba mẹ của mày đó! Nợ ba con đền không đúng sao?”

An Vũ Hàng cũng không để ý cái gì là giáo dục lễ phép, lập tức đáp lại: “Đó cũng là con và An Minh Hi mỗi người một nửa!”

“Minh Hi đã như vậy rồi, còn trả như thế nào nữa? Nếu không phải nó muốn giúp tao trả nợ số tiền kia, nó có thể đi đầu tư cỗ phiếu với người ta sao?!”

“A…” An Vũ Hàng cười lạnh một tiếng, “Lúc trước thì đuổi con ra khỏi nhà, hiện tại lại bảo con trở về trả nợ, con rốt cục tính là cái gì?!”

Ba An đưa tay liền muốn đánh cậu, bị mẹ An ngăn cản lại.

“Vũ Hàng à, con ráng giúp nhà mình đi.” Mẹ An khóc ròng nói.

An Vũ Hàng nhắm mắt lại, hỏi: “Thiếu bao nhiêu?”

“Sáu mươi vạn.”

“Sáu mươi vạn? Vậy cho dù có bán phòng ở cũng không đủ!” Nói xong, An Vũ Hàng xoay người bước đi. Lấy giá nhà đất hiện tại, cộng với vị trí và độ cũ kỹ của căn phòng, có thể bán được năm mươi vạn đã là tốt lắm rồi, hơn nữa còn them phí thuốc men của An Minh Hi, làm sao mà đủ?

“Vũ Hàng! Vũ Hàng!” Mẹ An gọi cậu hai tiếng, An Vũ Hàng vẫn không quay đầu lại mà đi thẳng…

Đi ra khỏi bệnh viện, An Vũ Hàng không trở về trường học, mà trở về căn phòng nhỏ của mình. Nơi này có thể khiến cho cậu cảm thấy an toàn, bình yên, quan trọng nhất là an tĩnh, có thể bình tĩnh suy nghĩ.

Qua loa ăn chút đồ ăn, An Vũ Hàng mở máy tính ra, bắt đầu tìm việc làm thêm, cậu phải kiếm càng nhiều tiền hơn mới được. Ba mẹ hiện tại đã đánh chủ ý lên căn phòng này, nếu cậu không lấy đủ số tiền ra, chuyện bán căn phòng này khẳng định sẽ không dừng lại ở đây, cậu muốn giữ lại căn phòng này, phải làm thêm vài công việc nữa, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tìm kiếm việc làm trên mạng hơn hai tiếng, An Vũ Hàng có chút mệt, liền mở trang web bình thường hay lên xem, muốn đọc chút tin tức thả lỏng tinh thần một chút. Nhưng vừa mới mở trang web lên, liền thấy xuất hiện giữa trang báo tin tức giải trí —— Tiêu công tử và Emmy hẹn hò trong buổi tiệc tối, không xem ai ra gì, cử chỉ thân mật.

Phía dưới là một bức ảnh chụp, trong ảnh chụp Tiêu Mộc Từ và Emmy ngồi cùng một bàn, chỉ có hai người bọn họ, trên bàn đặt hai ly rượu đỏ và một ít điểm tâm kiểu châu Âu. Thông qua ánh sáng ngọn đèn có thể thấy được đây là một buổi yến hội nào đó. Tiêu Mộc Từ mặt không đổi sắc, nhưng Emmy lại là ý cười đầy mặt, cho nên rất dễ khiến người ta liên tưởng đến việc hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

An Vũ Hàng tuy rằng tin tưởng Tiêu Mộc Từ, nhưng nhìn đến bức ảnh này, vẫn cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Tại thời điểm tâm tình cậu vốn đã không tốt mà nhìn thấy tin tức như vậy, sẽ chỉ làm cậu cảm thấy thân tâm mệt mỏi, không muốn nhìn kỹ, cũng không muốn hỏi đến.

Tắt máy tính và di động, An Vũ Hàng lên giường đi ngủ —— Có lẽ ngủ một giấc thật sâu, sang ngày mai những chuyện phiền lòng này sẽ phai nhạt bớt, tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện