Vân Hề gắt gao nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình nhưng lại không có ý muốn nhận điện, cho dù là ở đâu thì người biết số của cậu cũng rất ít, mà dãy số này còn là dãy số mà cậu không biết. Dù sao những người biết số điện thoại của cậu cũng biết cho dù mình gọi đến nếu tâm tình cậu không tốt thì dù có gọi đến sập nguồn cậu cũng không nhấc máy, giống như muốn nói chuyện đến tìm cậu nói chuyện thật là ngu xuẩn đến mức nào.

Mà trùng hợp tâm trạng Vân Hề lúc này lại không được tốt, cho dù nhắm mắt cũng bởi vì người kia mà tâm phiền ý loạn, mở mắt ra thì hình ảnh người đó lại hiện lên trước mắt, cho nên tâm trạng tốt không biết đã trôi đến nơi nào. Vì vậy Vân Hề ném điện thoại di động qua một bên, cầm một quyển sổ và bút ở một bên chăm chú theo dõi tin tức chứng khoán trong ngày trên TV.

Nhưng chủ nhân của số điện thoại xa lạ kia dường như rất cố chấp, kiểu nếu Vân Hề không nghe hắn nhất định sẽ gọi đến khi cậu phải nghe, chỉ là điện thoại đã bị Vân Hề đặt ở chế độ im lặng. Vì vậy khi cậu nhìn xem tin tức xong cúi xuống nhìn điện thoại của mình, màn hình lóe lên một hàng dài cuộc gọi nhỡ của số điện thoại kia. Nét mặt cậu không đổi cầm điện thoại lên mà nhíu mày, đột nhiên rất quyết đoán, đem số điện thoại kia ném vào danh sách hạn chế.

“Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau. Sorry…”

Tần Chử trầm mặc nhìn điện thoại của mình một lát, sau đó nghiêng người nhìn sang chủ tịch Phương: “Tạm thời không liên lạc được.”

Chủ tịch Phương làm dáng vẻ không có gì nhưng thực ra khóe mắt đang hung hăng co quắp, ông vuốt vuốt râu suy nghĩ, sau cùng nói: “Có lẽ điện thoại bị hỏng rồi.” nếu có thể hắn rất muốn níu lấy lỗ tai người này mà gào rít cho thông, cậu đã gọi hơn hai mươi cú điện thoại, không nghe điện chính là có chuyện bất thường đó! Tần Chử gật đầu suy nghĩ, chậm rãi đút điện thoại của mình vào túi.

Trong lúc chủ tịch Phương nghĩ tôn kính đại thần chắc sẽ rời đi thì thấy Tần Chử làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với ông ta: “Chủ tịch Phương, dùng điện thoại của ngài gọi một cú xem sao.”

Suýt chút nữa chủ tịch Phương phun một đám máu ra, vốn chuyện lấy số điện thoại của Vân Hề ra cho Tần Chử đã là không nên, kết quả vị tôn kính đại thần này còn bắt ông tự mình gọi nữa, nếu như vậy ông ta cần gì phải cho tần chở số điện thoại Vân Hề nữa chứ? Huống hồ hắn gọi không được mà ông lại gọi được? Đây không phải ông tự mình tặng cho Tần Chử một cái tát sao!

Tần Chử thấy vị chủ tịch béo tròn không có động tĩnh gì, còn nói thêm: “Nếu như ông không gọi tôi sẽ đem chuyện con ông ngủ với đại minh tinh công ty đối thủ tuồn ra.”

“…” Nếu như có thể chủ tịch Phương rất muốn phun một ngụm máu tươi vào giữa mặt Tần Chử, đây hoàn toàn là lấy chuyên công báo thù riêng, ỷ thế hiếp người, thủ đoạn uy hiếp phải gọi là rất nhuần nhuyễn.

“Gọi đi, cùng lăm là tôi không nói gì.”

Khóe miệng chủ tịch Phương nhếch lên, cuối cùng cũng nhận mệnh móc điện thoại trong túi quần mình ra, giờ phút này ông đã lĩnh ngộ thật sâu ()

Điện thoại vừa vang lên hai hồi đã được nhấc máy, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vân Hề truyền đến.

“Chủ tịch Phương, có chuyện gì sao?”

Chủ tịch Phương liếc mắt nhìn Tần Chử sau đó quay lại điện thoại cười nói: “Cậu Arvin đã có mấy ngày không qua công ty bên này cho nên tôi gọi điện hỏi thăm một chút.”

Vân Hề ngây ra một lúc, sau đó cất sổ bút trên đùi sang một bên, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ: “Tôi có chút chuyện riêng phải làm cho nên mấy ngày nay không qua công ty được.”

“Như vậy sao, vậy cậu có cần tài liệu gì không, tôi cho người gửi vào email cho cậu.”

“Không cần, những tài liệu đó mấy ngày trước tôi đã xem qua rồi, tôi tin tưởng lần hợp tác này nhất định sẽ rất thuận lợi.”

“Vâng. Vâng. ” Chủ tịch Phương đáp lời liên thanh: “Ít nhiều gì nhờ ngài Arvin ra tay thì Phương Hoa mới có thể trở mình xoay người được, Arvin cậu cứ yên tâm đi. Lần hợp với Phương Hoa nhất định sẽ không khiến các cổ đông tập đoàn Christopher thất vọng đâu.”

“Cảm ơn.”

Nói nói đến tất nhiên phải tắt điện thoại rồi vì vậy chủ tịch Phương rất có mắt quan sát nói: “Tôi đây không quấy rầy ngài Arvin nữa, nếu có…”

“Arvin!” Tần Chử đã sớm chờ đợi thời cơ, vừa giật lấy điện thoại của chủ tịch Phương vừa hưng phấn nói to: “Còn nhớ tôi nữa không? Tôi là TầnChử.”

Ánh mắt Vân Hề đột nhiên lạnh băng, cậu trầm mặc nhìn chằm chằm giàn nho xanh trong vườn, không hề có ý muốn trả lời.

Chủ tịch Phương nhìn trái nhìn phải lại nhìn qua Tần Chở, vẻ mặt ông vô cùng bi phẫn, ấn đường đen sì, hận không thể đá một phát cho hắn bay xuống theo đường cửa sổ.

“Arvin, ” Tần Chử cho phương đổng một người trấn an đích nhãn thần nói tiếp, “Cậu đừng quát chủ tịch Phương là tôi uy hiếp ông ấy. Vì sao cậu không nhận điện thoại của tôi? Vất vả lắm tôi mới tìm được số điện thoại của cậu, đừng nói cậu đã liệt tôi vào sổ đen rồi nha? Arvin, tôi không có ý gì khác, chỉ là mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu đâu nên có chút lo lắng, vậy giờ cậu ở đâu rồi? Có cần tôi giúp đỡ gì không?”

“Ngài Tần.” Vân Hề lạnh lùng nói: “Xin hỏi rốt cuộc ngài muốn làm cái gì?”

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng chừng một cái chớp mắt, ngay sau đó truyền đến một trận bước chân, kèm theo bước chân chính là giọng gầm gừ của chủ tịch Phương. Một lát sau, Tần Chử tận lực đè xuống âm thanh nhộn nhạo bên ngoài khỏi truyền vào tai nghe: “Mấy hôm trước có xảy ra một vụ đọ súng ở bãi đỗ xe một siêu thị, tôi thấy cậu vài ngày không xuất hiện cho nên có chút lo lắng, mấy ngày nay cậu muốn ra ngoài nên cố gắng cẩn thận một chút thì hơn, nếu không tôi giúp cậu gọi ít vệ sĩ theo được không? Tôi có người quen ở công ty vệ sĩ, tôi có thể giúp cậu bố trí một vài vệ sĩ có năng lực tốt nhất.”

Vân Hề cười vang một tiếng: “Thông tin của ngài Tần đây quả thực nhanh nhạy, nhưng mà tôi rất ngạc nhiên giữa đấu súng và tìm vệ sĩ cho tôi thì có quan hệ gì với nhau?”

“Thật sự không có liên quan sao?” Tần Chử cười vang: “Nhưng mà xét cho cùng phòng ngừa chuyện rắc rối xảy ra sẽ tốt hơn, buổi tối có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cưm.”

“Không rảnh.” Vân Hề trực tiếp từ chối.

“Vậy ngày mai thì sao?”

“Ngài Tần, lẽ nào anh chạy từ thành phố B xa xôi đến đây chỉ để muốn mời tôi đi ăn? Tôi tin tưởng anh có nhiều chuyện bận rộn hơn chứ?”

Tần Chử ngây người ra một lúc, sau đó ngượng ngập nói: “Cậu, cậu cũng biết sao?”

“Nếu anh chỉ là muốn trở thành bạn bè với tôi, như vậy thật xin lỗi, tôi và anh không cùng một thế giới với nhau. Nếu như anh có mục đích khác, nếu anh không ngại nói ra, nói không chừng tôi còn có thể phối hợp với anh một chút.” Vân Hề nói dứt khoát không chút lưu tình.

“Vì sao cậu luôn cho rằng động cơ của tôi không đơn thuần vậy?” Tần Chử chán nản nói: “Thật sự tôi chỉ muốn trở thành bạn bè với cậu thôi mà, tính cách của cậu rất hợp với sở thích của tôi, nói không chừng trong tương lai nhất định trở thành bạn bè thân thiết không giấu nhau chuyện gì cũng nên, không chừng còn có thể cùng hợp tác làm ăn sinh lời đó.”

Khóe miệng Vân Hề gợi lên một đường cong nho nhỏ, cuối cậu câu ngay cả một câu cũng không đáp, quyết đoán tắt luôn điện thoại. Một Hàn Diệp Tu đã khiến cậu đau đầu lắm rồi, hiện tại lại có thêm một người. Thích? Hiện tại cậu rất không tin tưởng có loại chuyện vô nghĩa như vậy tồn tại, cậu biết, Tần Chử nhất định có bí mạt gì đó không muốn cho ai biết.

Vân Hề xoay người, liếc mắt đã thấy Hàn Diệp Tu đứng chờ ngoài cửa, vừa rồi cậu chỉ lo nghe điện thoại, thậm chí ngay cả hắn xuất hiện lúc nào cũng không hề biết, cũng không biết người kia đã nghe được ít nhiều câu chuyện vừa rồi chưa.

Khóe miệng Hàn Diệp Tu hơi câu lên, làm ra một dáng vẻ tôi cũng vừa mới đến: “Anh lên đây muốn hỏi tối nay em muốn ăn gì?”

Vân Hề nhíu mày, nhấc chân đi ra ngoài.

Hai mắt Hàn Diệp Tu lộ ra vui mừng nồng đậm, hắn cho rằng Vân Hề rốt cuộc cũng chủ động muốn nói chuyện với mình, độ cong nơi khóe miệng lại càng lớn.

Vân Hề đẩy nhẹ cánh tay Hàn Diệp Tu đang bám lấy cửa phòng, sau đó mặt không đổi đóng sầm cửa phòng lại.

“…”

Hàn Diệp Tu ngượng ngùng sờ sờ lên mũi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng xoay người chạy xuống tầng. Hắn nhìn qua A Dũng, lạnh lùng nói: “Nghĩ biện pháp tống cổ Tần Chử về thành phố B.”

Mặc dù A Dũng có vô vàn nghi hoặc nhưng vì tẫn trách cho nên nhanh chóng gật đầu đồng ý, cuối cùng nhìn Hàn Diệp Tu chạy nhảy như bay vào phòng bếp.

***************

Chạng vạng, A Dũng theo lệnh của Hàn Diệp Tu mang theo Mao Mao to lớn nện từng bước vui vẻ chạy vào nhà, sau đó cung kính ngồi vào bàn chờ Vân Hề xuống lâu dùng bữa. Trong thời gian đó nó vô cùng đau khổ liếc nhìn vào phòng bếp, người giúp việc vừa bưng thức ăn vừa lấy bát đũa, làm việc hết sức tẫn trách, cuối cùng Hàn Diệp Tu cũng mời được Vân Hề xuống lầu dùng cơm.

Đối với chuyện lần này A Dũng rút ra một kết luận, trong nhà hiện tại như có một vách đá sừng sững ngăn cản, mà Hàn Diệp Tu dường như trở nên vô hình trước mặt Vân Hề vậy.

Bởi vì có A Dũng ở đây, Hàn Diệp Tu trực tiếp đem công việc cho Mao Mao ăn ném cho A Dũng, mà hắn lại tẫn trách làm công việc gắp thức ăn vào bát cho Vân Hề.

“Con cá này anh tìm người làm theo phương pháp riêng, em nếm thử xem.”

Vân Hề nhấc mi liếc nhìn qua Hàn Diệp Tu một cái, sau đó thuận lợi đem thịt cá trong bát mình ném qua tô Mao Mao.

“Gâu! ” Mao Mao hưng phấn vẫy vẫy đuôi với Vân Hề, sau đó làm như không phát hiện cái gì trực tiếp đem thịt cá ngon lành trong bát mình nuốt hết.

A Dũng nhất thời có cảm giác mát lạnh toàn thân, hắn lần thứ hai cáu giận tại sao mình lại muốn ở lại, cuối cùng hắn tận lực nở một nự cười méo mó: “Tôi đem Mao Mao ra ngoàn tản bộ.”

“Ăn xong rồi?” Vân Hề cũng không ngẩng đầu lên nói.

A Dũng có loại kích động muốn ôm bắp chân Vân Hề khóc lóc, hắn rất muốn nói chỉ sợ ăn xong bữa này nửa cái mạng của hắn cũng mất theo luôn.

Hàn Diệp Tu đúng A Dũng lộ ra một người buồn rười rượi đích dáng tươi cười, sau đó tiếp tục ân cần địa gắp đồng thịt cá thiêu hảo thứ phóng tới Vân Hề trong bát, chỉ là lần này hắn thông minh đích không có mở miệng.

Có lẽ là bận tâm đến cảm nhận của A Dũng, Vân Hề dừng một chút, sau đó chậm rãi đem cá trong bát ăn hết.

Trong mắt Hàn Diệp Tu tràn đầy vui vẻ, càng thay Vân Hề gắp thêm nhiều thức ăn, hận không thể đem tất cả món ăn trong bàn nhét vào bát của cậu.

Vân Hề dùng chiếc đũa chặn hành động chuẩn bị gắp thức ăn tiếp theo của Hàn Diệp Tu: “Chính mình ăn.”

Tuy rằng chỉ có ba chữ, nhưng lại là câu nói đầu tiên trong vòng ba ngày nay Vân Hề nói với hắn, Hàn Diệp Tu vui vẻ liên tục gật đầu, tâm tình kích động đến mức không còn ngôn từ nào có thể diễn đạt nổi.

Sau khi cơm nước xong, Vân Hề theo thường lệ trở về phòng. Hàn Diệp Tu trân trọng vỗ vỗ vai A dùng: “Sau đó đều tới nơi này ăn cơm đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện