Hồ bơi ngoài trời, Vân Hề tựa như một chú cá đang thoải mái vui đùa, khi thì ngụp xuống, lúc lại ngoi lên, liều mạng đem hết tinh lực đổ dồn vào bể bơi này.

Thư phòng lầu hai, Hàn Diệp Tu lẳng lặng đứng gần cửa sổ, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Hề đang bơi lội phía dưới, đáy mắt mang theo say đắm thật sâu. Hắn rất muốn cắt rời quần áo và đồ dùng trên người mình xuống, nhảy từ cửa sổ xuống bể vơi để bơi lội cũng Vân Hề, nhưng hắn không dám, bởi hắn biết Vân Hề không muốn.

Mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng cũng rất may mắn khi hắn chọn căn phòng này làm thư phòng, hắn đã vô số lần tưởng tượng mình đứng bên cạnh cửa sổ nhìn Vân Hề bơi lội dưới kia, song khi huyễn tưởng ấy thành hiện thực, hắn lại không chỉ khát vọng được đứng xem Vân Hề nữa mà còn khát vọng được ần cậu hơn một chút, gần một chút. Hắn nghĩ, ước mơ của con người quả thật không có giới hạn, vĩnh viễn không hiểu được cái gì là thỏa mãn.

Một tiếng “Ào” lớn vang lên, Vân Hề đang nổi lên mặt nước, vừa rồi cậu có lặn hơi lâu, bọt nước vẫn còn vương trên mặt, bởi vì vận động mạnh là hô hấp có chút gấp gáp.

Mao Mao ở trên bờ thấy Vân Hề lập tức sủa hai tiếng, cái đuôi sung sướng vẫy vẫy, móng vuốt dưới đám lông xù cũng lộ ra, vừa muốn chạm xuống nước lại cảm thấy sợ hãi nên rụt về.

Vân Hề nhàn nhạt liếc nhìn Mao Mao một cái sau đó thu hồi tầm măt, Mao Mao ai oán sủa một tiếng rồi yên lặng ghé vào bên bờ, nhìn chằm chằm vào giàn nho phía trên rồi lại nhìn mặt nước xanh thẳm phía dưới.

Đây là ngày thứ ba Vân Hề bị Hàn Diệp Tu giam lỏng. phạm vi hoạt động của cậu chỉ được trong khoảng không có tường bao quanh này, mặc dù hoạt động tự do nhưng lúc nào cũng có thể thấy vệ sĩ khiến cậu cảm thấy rất phiền chán. Ngoài phòng ngủ của cậu trong biệt thự thì chỉ có bể bơi này mới không có người canh gác, đương nhiên, nhiều người đang ẩn nấp ở gần đó mà cậu không biết. Thôi cứ tạm thời quên đi.

Ba ngày nay Hàn Diệp Tu cũng không rời chân khỏi biệt thự, tựa hồ hắn đã đem toàn bộ công việc của công ty về đây làm, mỗi ngày trợ lý đều ôm một đống giấy tờ đến rồi lúc đi cũng mang theo một đống giầy tờ về. Cũng không liên quan gì đến cậu, từ ngày đàm phàn không thành công giữa cậu và Hàn Diệp Tu thì cậu đã không thèm nói với hắn thêm một câu nào.

Cậu chưa từng nghĩ Hàn Diệp Tu có thể quỳ xuống cầu xin, mục đích chỉ mong cậu có thể cho hắn thêm một cơ hội, cậu rất ngạc nhiên nhưng phần nhiều chính là buồn bã, lúc trước toàn tâm toàn ý dâng cho hắn thì hắn lại không thèm ngó đến, hiện tại quyết định buông tay hắn lại làm ra vẻ mặt không thể không có cậu được, thật là mất mặt.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, trái tim cậu đang rối loạn, là bị con người Hàn Diệp Tu đã quỳ xuống kia. Hàn Diệp Tu là ai? Hắn là hàn nhị thiếu gia, là con tria của hàn tư lệnh, ngay cả anh trai hắn cũng đã bò lên chức vị đại tá rồi, một gia thế hiển hách như vậy, hiện tại hắn là tổng giám đốc tập đoàn Hạo Hãn, là nhân vật mà một bước chân của hắn có thể tạo thành động đất cấp 3 ở thành phố S, còn có một thế lực phía sau vô cùng lớn.

Hàn Diệp Tu chỉ quỳ một lần duy nhất trước cha mình, đó là lần hắn đánh cho thái tử đảng Lý Đồng đến gãy chân. Một người như thế đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Vân Hề, cho dù tâm Vân Hề có mạnh mẽ đến thế nào cũng không thể thờ ơ nổi.

Dù sao đây cũng là người cậu đã từng yêu sáu năm, cho dù buông xuống, nhưng cậu không hoàn toàn quên được. Giờ phút này cậu rất hối hận khi quyết định về nước, cậu cho rằng cách xa năm năm Hàn Diệp Tu đã ném mình vào quên lãnh rồi, không ngờ tình hình lại biến đổi như hiện tại, cậu chấp nhận đối mặt với ám sát, cũng không muốn đối mặt với Hàn Diệp Tu như thế này. Có đôi khi cậu thực lòng suy nghĩ, có phải Hàn Diệp Tu đã thực sự tỉnh ngộ rồi không? Nhưng mỗi khi nhớ lại thống khổ trong ba năm ấy, một quãng thời gian đau đớn đã khắc sâu vào trong tim câu, cũng chính là giờ phút cậu nhắc nhở mình không được dao động nữa.

Vân Hề phiền não lắc đầu, sau đó hít một hơi thật sâu lặn xuống nước, cậu đã cho rằng năm năm qua mình đã có một đôi cánh tự do để thoát khỏi Hàn Diệp Tu, nhưng bây giờ đến một giảm lỏng nho nhỏ thế này cậu đã không thể thoát, cho dù là giam lỏng để bảo vệ chính mình.

Hàn Diệp Tu thấy Vân Hề nhảy xuống nước lần thứ hai thì bật cười lắc đầu, hình như Vân Hề rất thích bơi, mấy ngày nay có đến một nửa thời gian là ở bể bơi rồi, bơi mệt rồi cậu sẽ mặc áo tắm, nằm nghỉ trên ghế dài bên hồ, nhìn vào vô cùng thích mắt.

‘Gâu! gâu!’ Mao Mao dựng thẳng người dậy thong thả đi lại bên bờ, thỉnh thoảng lại hướng về phía mặt nước sủa to vài tiếng, tựa như lo lắng khi chưa thấy Vân Hề xuất hiện lại trên mặt nước.

Lần này hình như Vân Hề lặn hơi lâu thì phải? Hàn Diệp Tu nhíu mày, đáy mắt có chút đấu tranh. Lại qua hơn mười giây nữa, mặt nước vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ có thể thấy được dáng hình Vân Hề lờ mờ dưới mặt nước.

“Vân Hề!” Trên mặt Hàn Diệp Tu hiện lên vẻ khiếp sợ, hắn mở ngay cửa sổ ra, ngay cả quần áo trên người cũng không thèm cởi, liền nhảy từ tầng hai xuống bể bơi.

‘Rào!’ bọt nước bắn ra tung tóe phá vỡ yên tĩnh của mặt nước.

Hàn Diệp Tu cố sức bơi đến chỗ Vân Hề đang lặn, còn cách một khoảng không xa, liền thấy Vân Hề vốn không nhúc nhích đột nhiên lao mạnh lên mặt nước, hàng loạt giọt nước chảy từ trên xuống dưới, cậu lạnh lùng không nói gì nhìn khuôn mặt kinh hoàng của Hàn Diệp Tu cách đó không xa.

Hàn Diệp Tu lúng tũng gãi đầu: ‘Này…anh nghĩ em, a, không phải, do thời tiết nóng quá nên anh muốn xuống đây hạ nhiệt chút, hạ nhiệt chút thôi, ha ha.’

Vân Hề thu hồi ánh mắt, không thèm liếc Hàn Diệp Tu một cái vội vàng nhảy lên bờ.

Hắn cũng không giận, hai con mắt đều tập trung nhìn chằm chằm vào cậu, xa cách nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc với thân thể Vân Hề gần như thế. So với năm năm trước Vân Hề có cao lên một chút, nhưng da thịt trước sau đều trắng nõn trơn bóng, thắt lưng trơn tuột bị làn nước trắng bao quanh, phản chiều qua ánh mắt trời rực rỡ giống như lấp lánh vậy. Quần bơi màu đen bao trùm lên hai cánh mong cong cong, khiến hắn không khỏi liên tưởng đến mình đã từng đè người này ra làm trong bao nhiêu đêm điên cuồng.

Hàn Diệp Tu không tự chủ được nuốt nước bọt, hắn cảm giác được bộ vì nào đó đang có phản ứng. Phải nhắc lại rằng năm năm nay hắn vẫn cấm dục, đừng nói bạn giường ngay cả DIY (tự sướng) cũng rất ít, trong giây lát xuất hiện hình ảnh kích thích như vậy hắn không nhào lên làm cậu tại trận đã là có ý chí kiên cường lắm rồi.

Vân Hề đến bên ghế lấy một chiếc khăn tắm ra quấn lên người, trầm mặc rời khỏi hồ bơi, cậu nghĩ mình hẳn là không nên đặt chân lên bề bơi này lần nào nữa, không ai lại có thể nguyện ý có người khác len lén rình mò mình từ trong chỗ tối cả ngày hết, đừng nói đến người này là người mà cậu muốn trốn tránh nhất.

Hàn Diệp Tu thất vọng nhưng nhiều hơn vẫn là chán nản, nếu như hắn có thể nhẫn nhịn một chút thì đã không rơi vào thế bị động thế này, thậm chí hắn còn không biết tìm nơi nào để ngắm người này nữa. Hắn đưa mắt nhìn bóng dáng Vân Hề rời đi mà vẫn chưa dám đứng dậy, Vân Hề vốn dĩ đã chán ghét hắn, nếu còn thấy bộ phận nào đấy của hắn đang ngẩng cao đầu thì chắc chắn sẽ càng thêm chán ghét hơn.

Mao Mao đứng bên bờ thấy Hàn Diệp Tu thì vẫy đuôi phấn khích, nó thả móng vuốt của mình xuống nước, tựa hồ như hướng đến Hàn Diệp Tu nói mình cũng muốn được chơi nước.

Nhưng ánh mắt Hàn Diệp Tu không đặt lên Mao Mao, càng không ngừng hít sâu, đợi cho bộ phận nào đó yên tĩnh lại mới hậm hực nhảy lên bờ. Quần áo bị thấm nước dán lên thân hình Hàn Diệp Tu, buộc chặt lấy thân hình với số đo hoàn mỹ khiến nhiều người trầm mê, hắn giơ tay vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của mình, xách chân trần đuổi theo bóng dáng Vân Hề, theo sau chính là Mao Mao đang nhắm mắt vẫy đuôi, trên mặt nước màu xanh chỉ còn lại hai mảnh vải màu trắng.

A Dũng đang làm việc bên ngoài vừa về cũng lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Diệp Tu chật vật như vậy, vốn đang định nói gì đó cũng phải nuốt vào miệng. Hắn quay người chạy vào trong phòng, trên tay cầm theo quần áo, hắn chạy chậm đến đem quàn áo cho Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu trầm mặc mặc quần áo vào, tiếp tục đi vào trong phòng: ‘Trở về sớm như vậy là có tin tức gì sao?’

A Dũng nghe vậy lập tức nhớ về mục đích chính mình gấp gáp trở về, hắn đáp: ‘Bên Mỹ truyền đến tin tức, nói tìm được tung tích bên kia ở thành phố L.’

‘Thành phố L?’ Hàn Diệp Tu híp mắt, cho dù trên người rất chật vật nhưng không thể che giấu được khí thế sắc bén của hắn.

‘Trước đó Đường Hạo cũng nói với tôi tìm thấy dấu vết đối phương ở thành phố L, nhưng cậu ta điều tra rất lâu vẫn không ra kết quả, anh có xác định được tin này đã có từ lâu rồi không?’

‘Đây là tin tức mới nhất, là dịch dương phát hiện được trong chốn làng chơi, tuy rằng không phải quá chắc chắn nhưng trên cánh tay hai người đó đều có vết xăm mà Đường Hạo miêu tả.’

‘Tốt!’ khóe miệng Hàn Diệp Tu nảy lên một nụ cười độc ác: ‘Trước tiên đừng động vào chúng, cứ điều tra sát sao, cố gắng không để đánh rắn động cỏ, nếu bị phát hiện rồi, thì không cần tiếc bất cứ thứ gì lập tức bắt sống bọn đấy.’

A Dũng cung kính gật đầu xuống: ‘Đúng vậy, ông chủ.’

“Mấy giờ rồi?”

A dũng ngây ra một lúc rồi nhìn lại đồng hồ đeo tay của mình: “Thưa ông chủ, đã ba giờ mười bảy phút.”

“Hơn ba gờ rồi đầy à. ” Hàn Diệp Tu vừa thì thầm vừa đi xuống thang: “Xem ra phải nhanh chóng nấu một bát canh ngon mới được.”

A dũng lặng yên nhìn chằm chằm vũng nước đọng bên chân mà khóe miệng giaatj giật, ai có thể tưởng tượng được một Hàn Diệp Tu nói một không nói hai lại vì một người đàn ông mà cam tam tình nguyện lăn vào phòng bếp làm thức ăn, hơn nữa còn là một đầu bếp vô cùng có trách nhiệm.

Trong phòng ngủ, Vân Hề đã tắm rửa thay quần áo đang ngồi đầu giường, ánh mắt cậu vẫn luôn dán lên chiếc điện thoại di dộng, tuy rằng Hàn Diệp Tu giam lỏng cậu nhưng lại không hạn chế cậu liên lạc với bên ngoài, không biết là do hắn quá tự tin vào khả năng của mình hay là quá mức dung túng cậu nữa.

Cậu đã nhiều lần muốn gọi điện cho Leon nhưng lại cố gắng nhịn xuống, không kể đến bây giờ bên kia đang là hừng đông, chỉ là gọi rồi cậu cũng không biết mình muốn nói với Leon gì nữa. Khi Đường Hạo đến Mỹ đã gọi điện liền cho cậu, đầu tiên hắn nói xin lỗi cậu, sau đó liền đem toàn bộ kế hoạch báo cáo cho cậu, biểu thị mình sẽ nhanh chóng đón cậu về Mỹ.

Cậu biết Đường Hạo đã không đem chuyện cậu bị Hàn Diệp Tu giam lỏng nói cho leon, nếu không với tính cách của leon nói không chừng đã cãi nhau một trận với Đường Hạo rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch. Cậu cũng không hề trách móc gì Đường Hạo, cũng không có tư cách để trách hắn, dù sao Đường Hạo làm tất cả những chuyện này cũng chỉ để đảm bảo tính mạng của cậu không bị bất cứ ai uy hiếp.

Chỉ là, Đường Hạo nói tất cả những điều này là muốn tốt cho cậu, lại chưa hỏi cậu có nguyện ý chấp nhận hay không. Cậu rất muốn họi cho Leon nói hắn phái ít thủ hạ tốt đến đây đem cậu từ không chiếc ***g giam lỏng hít thở không nổi này kéo ra ngoài, thế nhưng cậu lại không biết phải trả lời những câu hỏi của Leon thế nào.

Ngay lúc Vân Hề đang do dự thì điện thoại di động trên tay cậu đột ngột vang lên, trên màn ảnh là một số điện thoại xa lạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện