Nếu cô ta ăn bát canh này, tiêu chảy vài lần thì nửa cái mạng của cô ta sẽ đi tong, cô ta đâu có ngu.

Tuy trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt cô ta lại ra vẻ giận dữ: “Chú Hai, bằng chứng đâu mà chú lại nghi ngờ tôi? Vì sao lại bắt tôi phải làm theo ý chú?”

Tưởng Chính Hoa không muốn lằng nhằng với cô ta: “Chỉ bằng hành vi lén lút đổ thêm thứ gì đó vào bát canh của cô. Nếu đúng là cô đổ vào bát canh của mình thì bây giờ cô ăn luôn đi.”

Nói rồi anh quay lại nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em đi gọi mẹ đến phòng cô ta kiểm tra đi, xem có gói nhỏ màu trắng nào đựng thuốc bột không, xem rốt cuộc bên trong là cái gì?”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì sợ tái mặt, bộ não như thể bị ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Cô ta đành giận dữ quát lên: “Tưởng Chính Hoa, chú đừng quá đáng, lát nữa tôi sẽ ăn hết bát canh này, nhưng vì cớ gì mà chú đòi lục soát phòng tôi? Chú là công an à?”

Tưởng Chính Hoa nhìn thái độ của cô ta, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ cô ăn luôn đi, ăn xong tôi sẽ tin thứ vừa được đổ vào là thuốc bổ của cô. Nếu không, tôi có lý do nghi ngờ cô đầu độc Nguyệt Vi và các con của chúng tôi!”

Lưu Thải Nga nghe vậy thì cả người cứng đờ, không ngờ Tưởng Chính Hoa lại nhạy bén như vậy, thoắt cái đã nghĩ đến chuyện đó, thậm chí còn nói trắng ra: “Chú bị điên à, sao tôi có thể làm vậy chứ?”

Bây giờ Giang Nguyệt Vi đang mang thai nên suy nghĩ hơi chậm, vừa nghe thấy Tưởng Chính Hoa nói như vậy, cô lập tức nhớ ra. Ban nãy ở nhà chính, Lưu Thải Nga có những biểu hiện bất thường, tâm trạng cô ta có vẻ không tốt lắm nhưng lúc Mã Ái Vân bảo cô ta bưng canh lên thì bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, làm người khác cảm thấy hết sức kỳ quái.

Càng nghĩ, trái tim Giang Nguyệt Vi càng sợ hãi, nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh tanh: “Chị Thải Nga, chắc không phải chị thật sự đổ thuốc độc vào trong bát canh nên không dám ăn đâu nhỉ?”

Dứt lời, cô nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chi bằng bỏ đi, chúng ta đưa bát canh này cho công an kiểm tra, đỡ mất công chúng ta đổ oan cho chị ấy.”

Lưu Thải Nga nghe xong thì suýt nghẹt thở, nếu để bọn họ đưa bát canh này cho công an thì chắc chắn công an sẽ điều tra ra trong này là thuốc xổ. Cô ta duỗi tay về phía Tưởng Chính Hoa, nghiến răng: “Được, tôi ăn.”

Đôi mắt đen láy của Tưởng Chính Hoa ánh lên sự lạnh lẽo, không đưa ngay bát canh cho Lưu Thải Nga mà đổ một ít canh ra bát khác để giữ lại, sau đó mới đưa bát canh cho cô ta.

Lưu Thải Nga nhìn động tác của Tưởng Chính Hoa, cảm giác lạnh lẽo từ chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Cô ta nhận lấy bát canh, bây giờ không thể giả vờ làm đổ bát canh, đành phải ăn hết nó trước mặt hai người.

Sau đó, cô ta đặt cái bát lên kệ bếp, tức giận đến suýt bật khóc: “Tưởng Chính Hoa, tôi ăn xong rồi, tôi không chết, trong đó không có độc, chú hài lòng chưa?”

Tưởng Chính Hoa quan sát cô ta một lúc lâu, tạm thời cô ta vẫn khỏe mạnh như cũ. Anh dửng dưng lên tiếng: “Ăn rồi thì lát nữa đừng nôn ra, lãng phí thức ăn là không tốt.”

Vốn dĩ Lưu Thải Nga định chờ bọn họ rời đi, cô ta sẽ móc họng để nôn hết ra. Khốn nỗi Tưởng Chính Hoa như thể nhìn thấu kế hoạch của cô ta. Cô ta mím môi, giọng điệu càng giận dữ hơn: “Chú còn muốn như nào nữa?”

Việc đã đến nước này, Tưởng Chính Hoa cũng không muốn cô ta làm gì nữa: “Lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng với Chính Quang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, Lưu Thải Nga càng run sợ hơn, chỉ hận không thể quay ngược thời gian về trước khi cô ta đổ thuốc vào bát. Tên Tưởng Chính Hoa này khốn nạn quá, cô ta đã ăn hết bát canh rồi mà tên này còn muốn kể mọi chuyện cho Tưởng Chính Quang.

Cô ta lập tức nói: “Không cần phải làm vậy đâu, chút chuyện cỏn con này nói với anh ấy làm gì. Đừng làm mất hòa khí giữa hai anh em chú, tôi không truy cứu sự việc ngày hôm nay nữa.”

Cô ta vừa nói xong thì nghe thấy giọng của Mã Ái Vân vọng lại từ ngoài sân: “Vợ thằng Ba đâu, múc mỗi bát canh thôi mà sao lâu như vậy? Có cần mẹ giúp không?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa liếc xéo Lưu Thải Nga rồi dửng dưng nói: “Cô bưng canh lên trước đi, mấy đứa nhỏ muốn ăn canh rồi.”

Nếu cứ đà này thì ngay cả Mã Ái Vân cũng sẽ biết chuyện, Lưu Thải Nga không còn cách nào khác, đành gồng mình bưng khay ra ngoài.

Đợi cô ta đi rồi, Giang Nguyệt Vi chẳng còn lòng dạ nào ăn canh. Cô và chồng chầm chậm rời khỏi phòng bếp, nhớ lại động tác ăn canh dứt khoát vừa rồi của Lưu Thải Nga, giọng cô hơi run: “Có khi nào chúng ta hiểu làm chị ấy không? Ngộ nhỡ thứ chị ấy đổ vào thật sự là thuốc bổ?”

Nghe vậy, Tưởng Chính Hoa cúi đầu nhìn lướt qua chiếc bát trong tay, bên trong còn một ít canh: “Anh không biết, cứ cẩn thận vẫn hơn. Nếu hết hôm nay mà cô ta vẫn không bị làm sao thì tính sau.”

Chắc hẳn Lưu Thải Nga sẽ không bỏ thuốc độc vào bát, đó là điều quá ngu xuẩn. Hơn nữa nhìn động tác uống canh vừa rồi của cô ta, anh cảm thấy hẳn không phải là thuốc độc, nhưng nếu đúng là thuốc bổ vì việc gì cô ta phải lén lút như vậy? Bây giờ Giang Nguyệt Vi mang thai, tất nhiên anh phải cẩn thận hơn rất nhiều. Huống chi tâm tư của Lưu Thải Nga không đơn giản, thế nên anh càng thận trọng hơn, nếu bát canh có vấn đề thì lên đồn công an giải quyết, nếu bát canh không có vấn đề, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì đến lúc đó, chú Ba trách mắng anh như nào anh cũng chịu.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà chính, tất cả thức ăn đều đã được bưng lên bàn. Tưởng Chính Hoa lập tức kể lại sự việc xảy ra ở phòng bếp cho mọi người nghe, sau đó nhìn Tưởng Chính Quang và nói: “Nguyệt Vi mang thai nên anh hơi cả nghĩ, nếu có gì làm phật lòng em dâu thì anh xin lỗi trước.”

Ban nãy mọi người trong nhà chính loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng lên từ phòng bếp nhưng không ngờ bọn họ xảy ra xích mích. Mã Ái Vân cảm thấy rất bất thường nhưng không thể nói rõ là bất thường ở chỗ nào. Bà nhìn Lưu Thải Nga và nói: “Con không khỏe à?”

Lưu Thải Nga mới ngồi xuống được hai phút, bây giờ thuốc chưa phát huy tác dụng nên Lưu Thải Nga chưa bị làm sao. Cô ta vắt óc nghĩ cách, tìm cớ đi ra ngoài để móc họng, gật đầu bừa: “Vâng, dạo này con thường mệt mỏi, chóng mặt.”

Tống Xuân Ninh cũng hỏi thăm cô ta: “Sao lúc cô đi khám không rủ tôi đi với. Dạo này tôi cũng cảm thấy chóng mặt, không biết có phải do nghỉ ngơi không đủ không.”

Lưu Thải Nga nheo mắt: “Thuốc này tôi được kê từ lâu rồi, hồi đó tôi chưa uống hết, bây giờ thấy cơ thể khó chịu nên lấy ra uống tiếp.”

Cô ta nói y như thật, mọi người không mảy may nghi ngờ, duy chỉ có Tưởng Chính Quang sa sầm mặt. Bởi vì Tưởng Chính Quang không nhớ là trước kia bác sĩ từng kê thuốc bổ khí cho Lưu Thải Nga. Có điều bây giờ anh ta không thể biểu hiện sự nghi ngờ dành cho vợ của mình trước mặt mọi người, đành sầm mặt nói không sao, thầm nghĩ đợi ăn xong sẽ hỏi lại Lưu Thải Nga.

Bận bịu suốt một buổi sáng, mọi người đều đói bụng, mấy đứa nhỏ đói đến mức hoa mắt, thế nên không một ai nói gì, nhanh chóng xới cơm. Một lát sau, bụng Lưu Thải Nga hơi quặn đau, cô ta nhịn được một lát. Lúc đó cô ta thầm nghĩ mình vẫn may mắn, chẳng qua dè chừng Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi nên không dám động đậy.

Nhưng một lúc sau, bụng cô ta càng ngày càng đau. Cô ta hết sức lo lắng, không nhịn được nữa buộc lòng phải đứng dậy. Mọi người thấy cô ta đột nhiên đứng lên, đổ dồn ánh mắt thắc mắc về phía cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện