Nghe bọn họ cười nói rôm rả, nhìn bọn họ vui vẻ, mà cô ta không thể xả cơn giận, chỉ có thể ra sức nhéo tay mình, miệng vẫn nở nụ cười: “Mẹ đừng tán gẫu nữa, đến giờ ăn cơm rồi, mấy đứa nhỏ đều đói bụng.”

Thằng Hai sắp có con ruột nên Mã Ái Vân phấn khởi quá mức, suýt nữa quên mất giờ ăn cơm: “Đúng vậy, các con đi tàu hỏa cả ngày, chắc là đói lắm rồi. Mấy đứa nhỏ cũng đợi từ sáng sớm, đều đói bụng hết, chúng ta ăn cơm nhé.”

Lúc trên xe, Giang Nguyệt Vi đã ngủ một giấc ngon lành, nhưng Tưởng Chính Hoa thì không. Thế nên khi nghe Mã Ái Vân nói vậy, cô lập tức đáp: “Chính Hoa ngủ không đủ giấc, ăn cơm xong để anh ấy nghỉ ngơi.”

Nhà họ Tưởng biết trưa nay hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi về nên đã chuẩn bị cơm nước tươm tất, chẳng qua không ngờ bị Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân phá đám. Bây giờ đã đuổi được hai người kia đi, Mã Ái Vân bảo Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga xuống phòng bếp bưng thức ăn lên bàn.

Trước khi đi, Lưu Thải Nga nhìn bụng bầu của Giang Nguyệt Vi, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười rất khẽ.

Cười cái gì? Có cái gì đáng cười? Chờ đến khi Giang Nguyệt Vi mẹ tròn con vuông thì các người hẵng cười.

Bữa cơm hôm nay của nhà họ Tưởng rất phong phú, có gà, vịt, thịt, cá, canh vân vân. Tất cả đều là những món ăn được nấu từ nguyên liệu tươi ngon, ngoại trừ món canh gà còn đang hầm trên bếp, những món khác đều đã nấu xong, được để trong nồi giữ nhiệt, chỉ chờ hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi về là dọn ra ăn.

Tống Xuân Ninh vừa đưa từng bát, đĩa thức ăn cho Lưu Thải Nga vừa tán gẫu với cô ta: “Tôi may gần xong quần áo rồi, còn mỗi tay áo là chưa làm xong, còn cô thì sao?”

Lưu Thải Nga đón lấy đĩa đồ ăn rồi đặt chúng xuống khay, cong môi cười: “Tôi cũng sắp làm xong rồi, tôi còn làm thêm hai đôi giày nhưng chưa xong.”

Tống Xuân Ninh cười với cô ta: “Trẻ con mới sinh thì đi giày làm gì, chắc phải đợi đứa bé hơn một tuổi mới dùng được giày của cô.”

Lưu Thải Nga thầm hừ lạnh, giày này cô ta làm cho Nha Nha, cô ta chỉ thuận miệng nói thôi. Có điều tất nhiên cô ta sẽ không nói thằng những lời, chỉ gật đầu cười đáp: “Vậy để dùng sau.”

Dứt lời, cô ta bưng thức ăn lên, hai người bận bịu một lúc, cuối cùng cũng bưng hết đồ ăn và bát đũa. Cô ta hỏi Tống Xuân Ninh: “Còn món gì chưa bưng lên không?”

Tống Xuân Ninh: “Hết rồi, chỉ còn mỗi món gà hầm, cô mang lên đây đi.”

Lưu Thải Nga nhướng mày: “Mới ninh được hơn một giờ, chắc là chưa nhừ đâu. Chi bằng tôi múc cho mỗi người một bát nhỏ, ăn cho ấm bụng nhé? Nồi canh gà rất lớn, ít nhất phải ninh từ hai giờ trở lên thì mới nhừ, đúng là bây giờ chưa ninh đủ thời gian, nhưng trời lạnh như vậy, ăn trước một ít làm ấm cơ thể cũng được. Mã Ái Vân bèn nói: “Mẹ và cha không ăn đâu, con múc cho Nguyệt Vi và mấy đứa nhỏ ăn trước cho ấm bụng đi.”

Tống Xuân Ninh cũng nói: “Tôi và Chính Dương cũng không ăn trước đâu, cho mấy đứa nhỏ ăn trước là được.”

Mọi người không ăn nên Giang Nguyệt Vi cũng ngại không ăn, thế nhưng Tưởng Chính Hoa lại nói: “Vậy em cứ ăn trước đi, tay em lạnh quá.”

Lưu Thải Nga không ngờ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn so với những gì cô ta nghĩ. Cô ta cười tươi rói: “Được, vậy tôi, Nguyệt Vi và mấy đứa nhỏ ăn trước nhé.”

Dứt lời, cô ta liếc nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, cười tươi như hoa, nhanh nhẹn bưng khay đi vào phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiếc nồi trên bếp lửa đang bốc khói nghi ngút, trong nồi vang lên tiếng nước sôi ùng ục. Lưu Thải Nga hít sâu một hơi, ngửi hương thơm đậm đà của nồi canh gà, nét cười trên môi chầm chậm phai nhạt theo cảm xúc trong đôi mắt.

Cô ta nhanh chóng bưng từng chiếc bát đặt lên khay, sau đó mở vung nồi, múc từng muỗng canh vào trong bát .

Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi, cô ta lại hít sâu một hơi nữa, nhìn lướt qua cửa phòng bếp, chắc chắn không có người rồi mới lấy một gói thuốc nhỏ từ trong túi ra.

Với lượng thuốc này thì chắc chắn không gây c.h.ế.t người, nhưng cũng đủ khiến Giang Nguyệt Vi đổ bệnh hai ngày. Phụ nữ có thai bị tiêu chảy, chuyện này không quá nguy hiểm nhưng cũng chẳng đơn giản, nếu không cẩn thận sẽ sinh non, ai mà dám đảm bảo Giang Nguyệt Vi sẽ bình an vô sự?

Mọi người cùng ăn canh, đường tiêu hóa của mọi người đều yếu, mấy đứa nhỏ không làm sao, chỉ có một mình Giang Nguyệt Vi xảy ra chuyện, chỉ trách cô xui xẻo.

Tất nhiên Lưu Thải Nga cũng phải đóng giả bản thân đổ bệnh, chịu khổ một chút.

Cô ta càng nghĩ càng hào hứng, mở gói thuốc trong tay ra, đổ vào một bát canh trên khay, chưa kịp cầm đũa khuấy xong thì đã nghe thấy sau lưng có người nói: “Chị Thải Nga, chị đang khuấy cái gì đấy?”

Lưu Thải Nga sợ đến mức giật nảy mình vì âm thanh của Giang Nguyệt Vi. Nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã hoàn hồn, nhét gói giấy nhỏ vào lò bếp đang cháy hừng hực. Cô ta quay người lại nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đứng ở cửa, phía sau cô còn có Tưởng Chính Hoa đi cùng.

Trái tim cô ta bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô ta hơi nhích người che cái khay lại, nhìn hai người không biết xuất hiện ở cửa từ bao giờ. Cô ta nhếch môi cười: “Khuấy gì cơ? Làm gì có, cô đang nói gì đấy?”

Sau khi mang thai, Giang Nguyệt Vi phải đi vệ sinh thường xuyên, vừa nãy cô đi vệ sinh xong thì muốn đến phòng bếp rửa tay. Tưởng Chính Hoa không yên tâm để cô đi một mình nên đi theo, ai ngờ bọn họ vừa rẽ vào phòng bếp thì thấy Lưu Thải Nga cúi người, lấy một gói nhỏ trong túi ra, lén lút đổ vào trong bát.

Cô nhìn chằm chằm Lưu Thải Nga, nói bằng giọng chắc nịch: “Tôi nhìn thấy chị đổ thứ gì đó vào trong bát, thậm chí còn nhét giấy gói màu trắng vào trong bếp. Chị còn dám chối ư?”

Cô vừa dứt lời, Tưởng Chính Hoa rảo bước đi đến chỗ Lưu Thải Nga, bưng bát canh lên ngửi ngửi nhưng tiếc là thuốc bột đã tan hết, anh không ngửi được mùi của thuốc. Anh quắc mắt, nhìn chòng chọc Lưu Thải Nga bằng ánh mắt sắc bén: “Cô đổ cái gì vào trong này? Cô định cho ai ăn bát canh này?”

Lưu Thải Nga chắc chắn là mình đã nhìn quan sát ngoài phòng bếp có ai không mới lấy gói thuốc ra. Ai dè không biết bọn họ chui ra từ xó nào, ấy thế mà lại nhìn thấy rõ mồn một như vậy.

Cô ta khẽ nhéo vào tay mình, tự trấn an bản thân. Nếu bọn họ đã nhìn thấy, Tưởng Chính Hoa còn cầm bát canh đi thì cô ta chỉ còn cách đổi phương án: “Hóa ra hai người muốn nói đến cái này hả?”

Cô ta nói xong, hơi ngừng lại rồi lại thản nhiên nói tiếp: “Dạo này tôi cảm choáng váng, khó chịu. Bác sĩ kê cho tôi ít thuốc bột bổ khí bổ huyết, pha với nước thì khó uống quá nên tôi hòa vào canh gà cho dễ uống.”

Tưởng Chính Hoa nheo mắt: “Nếu chỉ là thuốc bổ khí thì việc gì cô phải lén lút như ăn trộm vậy?”

Đôi mắt đen láy của người đàn ông giống hệt như một con d.a.o dí trước mặt Lưu Thải Nga. Chân Lưu Thải Nga hơi nhũn ra nhưng bây giờ cô ta chỉ còn cách giả vờ bình tĩnh: “Chú Hai à, chú nói vậy là có ý gì? Tôi đổ gì vào trong bát của tôi mà hai người cũng xen vào à? Hai người cố tình nhằm vào tôi đúng không?”

Nếu những lời cô ta nói là sự thật thì tất nhiên không có vấn đề gì, có điều điệu bộ lén lút của cô ta khiến Tưởng Chính Hoa cảm rất bất thường: “Được, nếu cô đã nói vậy thì bây giờ cô ăn bát canh ấy đi, tôi sẽ tin.”

Lưu Thải Nga nghe mà thầm hoảng sợ, cô ta không ngờ hai vợ chồng Tưởng Chính Hoa không những không tin lời giải thích của mình mà còn bắt cô ta ăn bát canh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện