Hạ Quân Bình bị cơn đau tận xương tủy làm tỉnh, mơ màng mở mắt ra, xung quanh rất huyên náo, tiếng người qua lại, tiếng rao của người bán háng rong, và cả tiếng xe ngựa lốc cốc trên đường…… Hắn nặng nề hít một hơi, từng cơn đau đớn từ mắt cá chân truyền tới khiến hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt. Hắn cắn răng cố giật chân, nhưng chỗ bị thương lập tức đau nhói, đổ mồ hôi lạnh cả người.

Người qua đường đều vội vàng bước đi, thỉnh thoảng có người tiện tay ném một đồng tiền vào cái chén bể trước mặt Hạ Quân Bình, phát ra những tiếng ‘phanh phanh…” Theo những tiếng phanh này, trí nhớ hỗn độn của hắn rốt cuộc rõ ràng hơn một chút. Hắn nhớ mình đánh nhau với vài tên lưu manh trong hẻm, sau đó bị té xỉu, lúc tỉnh lại, đã thành thế này.

“Cứu…. cứu mạng….” Hạ Quân Bình muốn mở miệng kêu cứu, lại phát hiện hoàn toàn không có tiếng. Toàn thân hắn không có chút sức nào, đừng nói chi đứng dậy. Hắn chỉ có thể mở to hai mắt, tựa như một con chó sắp chết nằm dựa ven đường, hấp hối nhìn đám người qua lại trước mặt, nhìn số đồng tiền trong cái chén bể càng ngày càng nhiều.

Tới trưa, một hán tử thô kệch đi tới, đong đong số đồng tiền trong cái chén bể trước mặt Hạ Quân Bình, lấy hết đi, sau đó đút cho hắn một chén nước rồi không thèm quan tâm gì đến nữa. Vì vậy hắn lại tiếp tục duy trì tư thế như vậy cho tới trời tối.

Đến tối, hán tử kia lại xuất hiện, lấy hết tiền đi, tiện tay vác Hạ Quân Bình đến một ngôi miếu đổ nát, sau đó ném một cái bánh bao cho hắn.

Hạ Quân Bình hoàn toàn không cách nào bước đi, chỉ có thể cố hết sức lết người tới góc tường nhìn cái bánh màn thầu trên đất, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hạ Quân Bình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lưu lạc tới mức này, dù nhà họ Hạ có bị tịch thu, hắn buộc phải chạy trốn, thậm chí đánh nhau với người khác chỉ vì mấy cái bánh màn thầu, hắn vẫn duy trì bản tính phách lối kiêu ngạo của một đại thiếu gia, nhưng chỉ chớp mắt, đã thành bộ dáng thế này. Trước kia hắn đã từng nghe nói về những tên lừa đảo lừa bán hài tử, hay những kẻ ác đánh gãy chân hài tử rồi ném trên chợ để xin ăn, nhưng cứ cho rằng đó chẳng qua là những câu chuyện hoang đường do người lớn trong nhà bịa ra để lừa gạt hài tử, không ngờ giờ lại thật sự xảy ra trên người mình.

Không lâu sau, trời tối hẳn, lại có khoảng mười nhóc ăn mày đi vào ngôi miếu. Bọn nhỏ vừa vào cửa đã nộp túi tiền trong tay cho hán tử kia, sau đó lĩnh một chiếc bánh màn thầu, chia nhau ngồi chồm hổm ở mỗi góc tường ăn như hổ đói.

“Ngươi không ăn à?” Một nhóc ăn mày bên cạnh Hạ Quân Bình hỏi nhỏ, vừa nói vừa nhìn xung quanh, nhỏ giọng khuyên “Giờ ngươi không ăn, một lát Đại Cường ăn xong nhất định sẽ tới giành với ngươi.” Dứt lời nhóc ăn mày kia lại nhặt bánh màn thầu lên đưa đến bên miệng Hạ Quân Bình.

Hạ Quân Bình cắn một cái, nước mắt càng chảy dữ hơn…..

Bánh màn thầu không lớn, mấy nhóc ăn mày đều đang tuổi lớn, ăn một cái làm sao đủ no, quả nhiên như nhóc ăn mày kia nói, thấy Hạ Quân Bình còn nửa cái bánh chưa ăn xong, lập tức có đứa to gan muốn đi qua giành.

Hạ Quân Bình cũng không biết sức lực sinh ra từ đâu, vừa ôm thật chặt bánh màn thầu vào ngực, vừa cắn tay Đại Cường kia, khiến Đại Cường phát ra tiếng rống kinh thiên động địa.

“Ồn ào cái gì, tất cả im lặng hết cho ta!” Hán tử kia nghe thấy tiếng động, hùng hổ xách roi xông vào, không hỏi rõ mọi chuyện đã quất bọn nhỏ vài roi. Hạ Quân Bình bị quất trúng cánh tay, vừa đau lại vừa rát. Đại Cường cũng bị đánh, không dám giành nữa, hung tợn trừng nhóc ăn mày bên cạnh Hạ Quân Bình, nghiến răng tránh ra.

“Không ngờ ngươi giỏi quá!” Nhóc ăn mày ngồi xổm bên cạnh Hạ Quân Bình, nói “Ta tên là Tiểu Cảm, ngươi tên gì?”

“…. Thạch Đầu.” Hạ Quân Bình nghĩ thật lâu, rốt cuộc vẫn không nói ra tên thật của mình. Con cháu nhà họ Hạ lưu lạc tới mức này, nói ra quả thật làm mất thể diện của tổ tông.

“Về sau ta sẽ đi theo ngươi!” Tiểu Cảm đơn thuần cười nói.

Hạ Quân Bình nói nhỏ “Ta bị gãy chân, ngay cả mình còn không bảo vệ được, làm sao bảo vệ được ngươi?”

“Bị lão Kim cắt đứt chứ gì?” Tiểu Cảm lại gần tai Hạ Quân Bình nói nhỏ “Ngươi yên tâm, chờ Tam gia về sẽ lập tức giúp ngươi trị thương thôi! Ngươi xin tiền một ngày có thể được bao nhiêu? Chắc chắn Tam gia sẽ dạy bản lĩnh gì đó cho ngươi. Giờ lão Kim sợ ngươi bỏ trốn mới làm màu vậy thôi!”

Hạ Quân Bình nghe nói chân mình có thể chữa khỏi, trong lòng nhất thời dấy lên hi vọng. Đợi đến khi chân hắn lành lại, không sợ chạy không thoát! Không biết đến tột cùng là lão Kim chưa mất hết lương tâm hay vì nguyên nhân nào khác mà qua hai ngày, lão đã đi kiếm thuốc về đắp cho Hạ Quân Bình, khiến vết thương của hắn dần khá hơn nhiều.

Lại qua mấy ngày, rốt cuộc Tam gia trở lại. dihễn.đà/n.lê.qu/,ý.đô;kn Tam gia vừa vào miếu, đôi mắt như rắn độc kia đã nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình từ trên xuống dưới, nói “Đồ khốn kiếp, không có mắt hả? Ai cho ngươi ra tay? Hàng như vậy đưa đi Ích Châu có thể bán được bao nhiêu? Ngươi đánh gãy chân của nó, khó tránh sẽ để lại vết sẹo, làm sao nâng giá được…..”

Hạ Quân Bình không ngốc, mặc dù nhỏ tuổi, nhưng lớn lên ở kinh thành tất nhiên biết có một số nhà giàu có sở thích đặc biệt, nghe tới đây lập tức hiểu ý Tam gia, nhất thời giận tới mức toàn thân phát run. Mấy nhóc ăn xin còn lại rất sợ Tam gia, lúc này đều nín thở co mình lại ngồi im trong góc không dám lên tiếng.

Lão Kim liên tiếp thưa phải, lại nói “Tiểu nhân đã đắp thuốc cho nó! Ngài yên tâm, tiểu nhân ra tay rất có chừng mực, tiểu tử kia bị thương không nặng, lại để không tới hai ngày, còn cứu được!”

“Đồ vô tích sự!” Tam gia giận quát “Thương ở gân cốt phải dưỡng ít nhất một trăm ngày! Tiểu tử kia muốn dưỡng cho khỏi hẳn tối thiểu cũng phải vài tháng. Còn không biết có để lại sẹo hay không, nếu lỡ có sẹo, lão tử sẽ cho ngươi biết tay!” Tam gia vừa nói vừa đi tới trước mặt Hạ Quân Bình, nắm cằm hắn cẩn thẩn nhìn mấy lần, gật đầu nói “Không tệ!”

Hạ Quân Bình mắc ói suýt phun ra, nhưng không dám phun, chỉ há miệng run rẩy né ra sau. Tam gia thấy hắn nhát gan, vừa lòng gật đầu một cái.

Những ngày kế tiếp, Hạ Quân Bình vẫn tiếp tục ra chợ xin tiền, đồng thời vết thương trên chân cũng dần chuyển biến tốt, và ánh mắt Tam gia nhìn hắn cũng càng ngày càng nóng bỏng.

Tháng sáu, trong miếu lại có thêm một hài tử, là một nam hài xinh đẹp khoảng bảy tám tuổi, không biết lão Kim bắt được ở đâu. Bởi vì hài tử này rất xinh xắn, lão Kim không dám cắt đứt gân chân của nó, chỉ trói lại nhốt trong miếu. Không biết nam hài kia làm cách nào mà cắt đứt được dây thừng, lén trốn đi.

Đêm đó là cơn ác mộng cả đời Hạ Quân Bình không thể quên. Lão Kim bắt đứa bé kia lại, đánh nó chết tươi ngay trước mặt những hài tử khác, sau đó ném xác vào sông. Từ ngày đó, không đêm nào Hạ Quân Bình được ngủ ngon giấc, vừa nhắm mắt lại là sẽ thấy một màu đỏ tươi, bên tai vang vọng tiếng gào thét thảm thiết của hài tử kia. Thậm chí có lúc hắn còn mơ thấy người bị hành hạ đến chết là mình, rồi giật mình tỉnh giấc, người đầy mồ hôi, không thể ngủ tiếp.

Một một buổi tối nửa tháng sau, Hạ Quân Bình dùng một mảnh sứ vỡ cắt đứt cổ họng Tam gia và lão Kim, hốt hoảng bỏ chạy khỏi Ích Châu. Từ đó đến rất nhiều năm sau, vẫn luôn lưu lạc trên đường phố Ích Châu…

“Bình ca nhi, Bình ca nhi…….” Hạ Quân Bình mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Yến thế tử trước mắt, vẻ mặt cảnh giác. Yến thế tử thấy vậy, sững người, hỏi nhỏ “Ngươi gặp ác mộng sao? Mồ hôi lạnh đầy người kìa……”

Hạ Quân Bình sờ sờ trán, thấy lòng bàn tay ướt đẫm.

“Mơ thấy cái gì? Ở ngoài lều còn nghe thấy tiếng la của ngươi đó, thật dọa người……” Yến thế tử tiếp tục càu nhàu, “Có phải ngươi nằm mơ thấy Vân muội muội không? Không thể như vậy được, ngươi mới đi được mấy ngày đâu, chúng ta còn chưa ra khỏi đất Yến nữa kìa…”

“A Vân…..” Hạ Quân Bình lầm bầm kêu một tiếng, đột nhiên cảm thấy rất cô độc, trong giấc mơ kia hoàn toàn không có hình bóng của Trác Vân. Tại sao hắn lại có giấc mơ kỳ quái như vậy? Dù chỉ là mơ, nhưng tất cả lại rất chân thật, giống như những việc đó đã từng xảy ra.

Yến thế tử thấy vẻ mặt bất an của Hạ Quân Bình, quan tâm hỏi “Bình ca nhi, ngươi sao vậy?”

Hạ Quân Bình dường như bị hắn dọa sợ, chợt lùi về phía sau, vẻ mặt đề phòng. Yến thế tử giật mình, hỏi “Bình ca nhi, ngươi không sao chứ?”

“Đi ra ngoài….” Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm vào Yến thế tử, lạnh lùng nói, “Đi ra ngoài….” Yến thế tử lui về sau mấy bước theo bản năng, rồi quay người lại chạy thẳng ra ngoài.

Hạ Quân Bình chờ Yến thế tử đi xa, mới day day huyệt Thái dương, nặng nề thở ra một hơi, ngã mạnh xuống giường.

Đây chỉ là mở đầu, rất nhiều ngày sau, Hạ Quân Bình đều bị những cơn ác mộng kia quấy nhiễu. Rốt cuộc, hắn đã thấy Trác Vân trong mơ, nhưng đó hoàn toàn không phải là cảnh hắn muốn thấy.

Hạ Quân Bình cảm giác mình sắp điên rồi, không cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ cái gì ược, tính tình càng ngày càng gắt gỏng, thậm chí không dám đi ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, cơn ác mộng đáng sợ kia lại tới ăn mòn hắn. Vì vậy hắn tập trung tất cả sức lực trên chiến trường, giống như chỉ có tiêu hao hết tinh lực mới có thể ngủ yên được trong chốc lát, mới có thể đuổi những thứ đáng sợ kia ra khỏi đầu.

Hạ Quân Bình không biết tại sao hắn lại có những giấc mơ đó, hắn cho đó là mơ, cho tới khi gặp được Mạnh Vân trong doanh trại….. Chủ nhân của nông trại Chiếu An, người hắn được ban hôn trong giấc mơ đó. Hắn cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.

Hạ Quân Bình không ngốc, thậm chí có thể nói là rất thông minh, nhưng dù hắn cố gắng không nghĩ về nó nữa thì cho đến khi Mạnh Vân xuất hiện, hắn giật mình nhận ra mình đã đoán được nguyên do từ lâu, chẳng qua là không muốn đối mặt mà thôi.

Kiếp tước là một cơn ác mộng, còn kiếp này, từ khi gặp được Trác Vân thì đã có bước ngoặc lớn trong cuộc đời Hạ Quân Bình. diblklễn.đàn.lê/q;nuý.đôn Hắn sống rất tốt, rất vui vẻ, thậm chí còn có người yêu, hắn không muốn chìm đắm trong quá khứ đáng sợ, nhưng chúng vẫn ép hắn đến mức hít thở không thông, khiến hắn trở nên nóng nảy, nhăn nhó với tất cả mọi người, giống như Hạ Quân Bình âm trầm của đời trước đã ám vào hắn, khiến hắn rất sợ hãi! Cho dến ngày hắn tuần tra về, Yến thế tử nói với hắn “A Vân tới….” Rốt cuộc hắn đã được giải thoát!

Những năm gần đây Trác Vân nghĩ thế nào, nàng có suy nghĩ gì về Lục Phong, những điều này Hạ Quân Bình đều không muốn biết, hắn chỉ chắc chắn một điều duy nhất đó là hắn muỗn giữ nàng mãi bên cạnh mình. Thật may là đời trước hắn chết trong tay nàng, cho nên đời này, nàng phải dùng cả đời để trả lại!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện