Hạ Quân Bình quả nhiên rất có mặt mũi, không chỉ xin cho Trác Vân tới đội của mình, còn lấy được chức Hiệu úy cho nàng, dĩ nhiên chỉ có danh mà không có thực, dưới nàng không có một binh nào, chỗ tốt duy nhất là khi nhổ trại sẽ có ngựa để cỡi đi, không phải vác toàn bộ đồ trên vai, và dùng hai chân để đo đất như binh lính thông thường.

Ngô Nguyên Nương bị đưa tới chỗ Yến thế tử, nói cho hay là để hai huynh muội chăm sóc lẫn nhau. Thực tế Ngô Nguyên Nương lại khổ muốn chết, dù lần trước ở Phụng An xài hết tiền, cũng không phải khổ tới mức này. Mới đi có nửa ngày, hai chân Ngô Nguyên Nương đã có vết phồng, mỗi bước đi đau tới tận tim, nước mắt chảy xuống ào ào, khiến Yến thế tử sợ chết khiếp.

“Nguyên Nương, cỡi ngựa của ta đi, ta đi bộ!” Yến thế tử thấy Ngô Nguyên Nương như vậy, mềm lòng nói. Ngô Nguyên Nương lặng lẽ nhìn mấy thị vệ bên cạnh Yến thế tử, thấy sắc mặt họ hơi khó coi, không dám lên ngựa, mím môi nói “Không cần đâu, đến tối muội chọc thủng mấy vết phồng, tắm một cái là tốt thôi!”

Ngô Nguyên Nương biết rõ con đường phía trước còn rất dài, nếu hiện tại nhờ Yến thế tử giúp đỡ, sợ rằng tới tối sẽ lập tức bị Ngô đại tướng quân đưa về Nghi Đô. diễbl;n.đàn.lê/ql;uý.đôn Hôm đó ở trước mặt Ngô Thân, Ngô Nguyên Nương đã vỗ ngực đảm bảo, nay chưa tới nửa ngày lại chịu thua, chẳng phải là tự đánh mặt mình, huống chi, mấy thị vệ kia đang ở bên cạnh nhìn, nếu thế tử vì nàng ta mà phải chịu khổ, sau này truyền về Nghi Đô, nàng ta biết ăn nói thế nào với Yến vương phi? Yến thế tử không ngờ Ngô Nguyên Nương sẽ cự tuyệt, sững sờ một lát rồi chợt hiểu ra, sau đó, giục ngựa đi tìm Hạ Quân Bình nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Yến thế tử dắt một con ngựa tới, nói với Ngô Nguyên Nương, “Nguyên Nương, cỡi con này đi.”

Ngô Nguyên Nương vẫn hơi do dự, hỏi nhỏ “Con ngựa này từ đâu vậy?”

Yến thế tử cười nói “Ta mượn Hạ tướng quân. Muội không cần lo lắng, ta đã dặn hắn, sẽ không nói ra đâu.”

Lúc này Ngô Nguyên Nương mới nắm lấy dây cương, trịnh trọng nói cám ơn với Yến thế tử, rồi nhảy lên lưng ngựa.

Trác Vân tuy đã nhiều năm không phải chịu khổ như vậy, nhưng dù gì cũng có kinh nghiệm hành quân đánh giặc, thậm chí đã từng trải qua cuộc sống còn gian nan hơn thế này, cho nên cũng không cảm thấy quá khó khăn. Buổi tối, lúc hạ trại, thậm chí nàng còn có tinh thần đi vòng quanh doanh trại hai vòng, rồi mới đi thăm Ngô Nguyên Nương.

Ngô Nguyên Nương đang ở trong lều ngâm chân, vừa ngâm vừa khóc, thấy Trác Vân vào bèn khóc lớn lên. Trác Vân bó tay với Ngô Nguyên Nương, không biết phải an ủi thế nào, đành ngồi yên một bên nhìn, chờ tới lúc Ngô Nguyên Nương khóc xong rồi mới mở miệng nói “Chinh chiến là vậy đó, nếu Nguyên Nương thật sự không chịu nổi…..”

“Ai nói ta không chịu nổi!” Ngô Nguyên Nương lập tức kích động, vừa lau nước mắt vừa nói “Ta…. Nếu ta bỏ cuộc, chẳng phải sẽ uổng phí những đau khổ này! Ta không về! Không thể để người khác chê cười….”

Trác Vân thầm nghĩ, rốt cuộc có nên nói với Ngô Nguyên Nương những khó khăn này chỉ mới là bắt đầu hay không đây?

Cùng với sự rối rắm của Trác Vân và sự khổ sở của Ngô Nguyên Nương, đại quân đi gần nửa tháng, rốt cuộc tới Đồng An.

Vừa hạ trại xong, đại quân chưa kịp nghỉ ngơi, Ngô Thân đã phái một đội quân tiên phong tới cửa thành ‘mắng’.

Lúc trước Hạ Quân Bình sống với Trác Vân ở Ích Châu, dù gì cũng là người có học, nay thấy đội lính đứng mắng trước cửa thành, giọng điệu chanh chua không khác gì lưu manh đầu đường bỗng thấy rét run cả người.

Vì vậy Hạ Quân Bình kéo Trác Vân đứng một bên xem náo nhiệt, thỉnh thoảng đánh giá ai mắng hay nhất, nếu nghe có người mắng người ta tức chết mà không phải dùng bất kỳ một lời thô tục nào, hai người còn vỗ tay cổ vũ. Thật ra người ngồi xem náo nhiệt không ít, nhưng không có ai làm người khác chú ý như hai người, nói trắng ra cũng là vì hai người trông rất tuấn tú.

“Không ngờ Hạ tướng quân cũng là hạng người nông cạn chỉ xem trọng bề ngoài!” Yến Tử đứng sau lưng Mạnh Vân, cúi đầu nói. d..iễn.đà//n.lê.q.uý.đôn Mạnh Vân nghe thấy, trừng Yến Tử một cái, nhỏ giọng trách “Im ngay! Hạ tướng quân là ai? Là người ngươi có thể tùy tiện bình luận! Sau này còn không biết trên dưới như vậy nữa thì chạy về nông trại cho ta đi!”

Yến Tử theo hầu Mạnh Vân từ nhỏ, chưa bao giờ bị trách móc nặng nề như vậy, lập tức đỏ mắt, mạnh miệng giải thích “Tiểu thư, nô tỳ chỉ là bất bình thay tiểu thư!”

“Ta có gì phải bất bình?” Mạnh Vân lạnh lùng nhìn Yến tử, “Hạ tướng quân và Phương cô nương là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng, lại được Yến vương ban hôn, là một đôi do ông trời tác hợp, có liên quan gì tới ta? Ngươi bất bình thay ta cái gì? Lời này bị truyền ra ngoài, ta phải làm sao? Ngươi nhanh mồm nhanh miệng như vậy chẳng phải là thay ta kéo hận? Ta cần ngươi có lợi ích gì?”

Yến Tử nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa té xuống đất.

Mạnh Vân cũng không muốn gây sự chú ý, lạnh lùng liếc Yến Tử một cái xong xoay người đi về lều. Yến Tử cúi đầu theo sát phía sau, không dám nói gì nữa.

Thủ vệ canh cổng thành Đồng An vẫn hết sức bình thản, mặc cho quân Yến mắng ước chừng một canh giờ, vẫn không có chút phản ứng nào. Hạ Quân Bình thấy vậy bèn kêu Trác Vân về lều nghỉ ngơi trước, nói nhỏ “Bọn họ sẽ không ra đâu, chúng ta về trước nghỉ ngơi một lát đi. Đoán chừng tối nay sẽ tấn công thành!”

“Thật sao?” Yến thế tử không biết xuất hiện từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi Hạ Quân Bình “Đại tướng quân đã nói nhỏ cho hai người biết?”

Hạ Quân Bình cười lắc đầu “Ta đoán thôi! Nay đại quân đang hừng hực khí thế, thành Đồng An lại không coi là thành lớn, binh lực không đủ, nếu tối nay đánh lén, khả năng thành công cực cao!”

Yến thế tử nghe vậy lập tức nhao nhao muốn thử, xoa xoa tay nói nhỏ bên tai Hạ Quân Bình, “Một lát ngươi có thể nói vài lời với đại tướng quân giùm ta, để ta đi theo được không? Cả ngày rú trong doanh trại, trừ tập luyện không có gì làm nữa, chán quá!”

Hạ Quân Bình rất hiểu, nhưng lại không dám gật bừa, nói “Thế tử, ngài đừng làm khó ta!Ngài ở dưới thành hắng giọng hô hào trợ uy là tốt rồi, công thành là việc hết sức nguy hiểm, bất cẩn một chút là mạng nhỏ sẽ không còn, nếu ngài có chuyện không may, mấy vạn đại quân cũng không đủ bồi thường!”

Yến thế tử nổi giận, thờ phì phò quát “Bình ca nhi! Thì ra ta xa xôi tới đây chỉ là để hô hào trợ uy cho các ngươi! Ta…. Ta mặc dù không có bản lĩnh như ngươi, nhưng cũng không phải tiểu quỷ nhát gan sợ chết. Mặc kệ! Dù sao hôm nay ta cũng phải đi! Ngươi không dẫn ta đi thì ta và bọn Tùng ca nhi sẽ lén đi…”

Hai huynh muội nhà này thật là không nói lý gì hết, không khiến người ta bớt lo được! Hạ Quân Bình bó tay chỉ biết tức giận nhìn Yến thế tử. Ngược lại, Trác Vân cười khuyên “Nếu thế tử muốn đi, thì chàng nói với đại tướng quân một tiếng thử xem, khó khăn lắm thế tử mới có cơ hội đi đánh trận, cũng không thể không đánh trận nào đã về. Không phải chàng đã nói phòng thủ của Đồng An không nghiêm, có lẽ không khó đánh sao?”

Trác Vân biết rõ quân Yến có thể nói là tiến quân rất thuận lợi, chỉ ngắn ngủn nửa năm sẽ đánh đến kinh thành của Đại Chu, có điều hoàng đến Đại Chu sẽ dẫn đám bá quan văn võ chạy tới thành Hồng Dương trước, cố thủ ở đó, cho đến tám năm sau, thành Hồng Dương bị đánh bại, triều Đại Chu mới hoàn toàn sụp đổ, cho nên thừa dịp này cho Yến thế tử thử một lần cũng không sợ có gì bất trắc.

“Vẫn là Vân muội muội tốt nhất!” Yến thế tử nghe vậy lập tức vui vẻ lại, hớn hở cười với Trác Vân, lại dùng sức đập một quyền lên lưng Hạ Quân Bình đắc ý nói “Vân muội muội cũng lên tiếng rồi, chỉ còn chờ ngươi thôi! Đúng rồi, lúc đó phải mang theo cái gì? Dây thừng? Hay là đao kiếm?.... Không được, ta phải nhanh chóng chạy về chuẩn bị đây!” Dứt lời Yến thế tử đã chạy mất dép.

Hạ Quân Bình quay đầu nhìn Trác Vân, bất đắc dĩ thở dài “A Vân, sao nàng lại nói giúp Yến thế tử?”

Trác Vân cười híp mắt nói “Chàng cảm thấy với tình tình của thế tử, thế tử có lén đi theo không? Thành Đồng An nhỏ, binh lực yếu, công thành không khó, thế tử vốn thông minh lanh lẹ, cộng thêm có chúng ta bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Nếu chàng vẫn không chịu, chẳng may sau này thế tử lại có ý nghĩ kỳ lạ như muốn làm quân tiên phong đánh kinh thành, lúc đó chàng chờ khóc đi!”

“Chúng ta?” Hạ Quân Bình hỏi lại. Trác Vân không đợi Hạ Quân Bình mở miệng phản đối, đã cười như không cười hỏi “Chẳng lẽ chàng muốn để ta lén chạy tới cùng với thế tử?”

Hạ Quân Bình lập tức im miệng.

Đại quân nghỉ ngơi một buổi chiều, đến đêm, quả nhiên Hạ Quân Bình bị Ngô Thân kêu qua bàn việc công thành. Trác Vân thì ở trong lều chuẩn bị vũ khí. Yến thế tử ở ngoài lều kêu nàng một tiếng, rồi thò đầu vào từ rèm cửa, cười toét miệng.

Trác Vân ngoắc Yến thế tử, hỏi “Thế tử đã chuẩn bị những gì?”

Yến thế tử lập tức hưng phấn kéo cái túi nặng nề sau lưng xuống, đắc ý nói “Muội xem!” rồi lấy ra một thanh đao khảm hồng ngọc múa may cho Trác Vân xem, vui vẻ nói “Đây là thanh đao phụ vương thưởng cho ta sau trận Quảng Nguyên! Muội xem, chỉ cầm thôi đã thấy không tầm thường rồi!”

Trác Vân không nhận lấy thanh đao trong tay Yến thế tử, vuốt trán, bất đắc dĩ nói “Thế tử định đi biểu diễn sao? Thanh đao này cứ như một khối thiết nặng trịch, cầm múa may một lát, không mệt chết mới lạ đó!”

“Không thể mang theo à….” Yến thế tử bị đả kích, ỉu xìu nói, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại, đẩy cả túi tới trước mặt Trác Vân, nói “Muội nhìn giúp ta xem đem theo cái gì thì tốt? Ta không biết!” Nói như Trác Vân đã từng đi chiến trường rồi.

Trác Vân mò ra một sợi dây thừng và một cây chủy thủ, rồi đẩy cả cái túi to qua một bên nói “Hai thứ này là đủ rồi. Đúng rồi, còn phải mang theo cung tên. Thế tử bắn cung được không?”

Yến thế tử vỗ ngực nói “Rất tốt!”

Trác Vân không tin lắm, nghĩ một lát lại dặn, “Lúc đi nhớ theo sát ta, đừng tự tiện hành động, bằng không về sau thế tử cứ ở yên trong trại đi!”

Yến thế tử liên tục gật đầu, cười nói “Muội yên tâm, ta còn tiếc mạng lắm!”

Lúc Hạ Quân Bình trở lại, Trác Vân đã thay một bộ quần áo màu đen, đang cúi đầu đeo cung. Nàng nghe tiếng chân hắn cũng không ngẩng đầu, qua hồi lâu, không thấy hắn có bất kỳ hành động nào, bèn ngẩng đầu xem thử, mới phát hiện hắn đang đứng ở cửa nhìn nàng sững sờ.

“Chàng làm gì đó?”

Hạ Quân Bình hồi phục tinh thần, nhếch miệng cười, ánh mắt trở nên nóng bỏng, nói nhỏ “A Vân mặc màu đen rất đẹp!” Lúc này Trác Vân mặc đồ đen hơi khác với hình ảnh trong trí nhớ của hắn, mặt nàng nhu hòa, ánh mắt kiên định, cả người lộ ra một sự yên tĩnh khó nói thành lời, khiến lòng hắn cũng vô thức lắng xuống theo.

Trác Vân nghe vậy liếc Hạ Quân Bình một cái, có quyến rũ khó nói thành lời, “Chàng đã nói với đại tướng quân chưa?”

“Rồi.” Lòng Hạ Quân Bình như có một con mèo đang quơ móng vuốt cào, ngứa không chịu được, vừa nói vừa tiến lại gần Trác Vân, ánh mắt rơi trên mặt nàng, một lát lại tới đôi môi đỏ mọng của nàng.

“Vân muội muội, Vân muội muội….” Tiếng Yến thế tử như u linh gọi hồn vang lên ngoài lều, mặt Hạ Quân Bình lập tức đen hẳn.

Yến thế tử hấp tấp xông vào, thấy khuôn mặt thối của Hạ Quân Bình, lập tức ngộ ra, cười khan hai tiếng, không chịu thua, nhỏ giọng lầm bầm “A Vân là muội muội của ta đó!”

Dù Hạ Quân Bình đã đính hôn với Trác Vân, nhưng hai người chưa thành thân, tính ra hắn vẫn thân với Trác Vân hơn. Nghĩ vậy Yến thế tử chợt cảm thấy sức mạnh tràn đầy, ngồi trong lều không chịu đi. Trác Vân buồn cười nhìn hai người.

Cuối cùng Hạ Quân Bình mở miệng nói “Thế tử, ta có lời muốn nói với a Vân.”

“Thì cứ nói đi!” Yến thế tử cười híp mắt đáp, “Đều là người trong nhà cả, ta cũng muốn nghe thử xem sao!”

Hạ Quân Bình không nói gì nữa, nhếch miệng nhìn Yến thế tử, nụ cười ‘vô cùng ấm áp’ nhưng lại khiến Yến thế tử sợ run cả người, lắp bắp nói “Ta… ta có chút chuyện phải làm, đi trước đây…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện