Vài dòng nhắc nhở của Edit khi đọc truyện: Ừm, có một số đoạn nói chuyện mình để trong dấu ⌈⌈... ⌋⌋ tức là đánh dấu các đoạn tin nhắn riêng của các nhân vật nha! Cảm ơn mọi người đã quan tâm:">

Mặc dù nội tâm Sở Du muốn đi, nhưng nghĩ lại thì chuyện thi Đại học mới là chuyện trọng yếu nhất lúc này, hay là chờ đến kỳ nghỉ rồi xem tình hình như thế nào đi. Cô cùng Bạch Thanh trao đổi tốt thời gian giao sản phẩm xong, liền tạm biệt, rời khỏi quán cà phê. Trên đường từ quán cà phê đến chỗ tàu điện ngầm có một khuôn viên của trường đại học, trong lúc lơ đãng, cô lại phát hiện Bồ Tử Hạo đang chơi bóng trên sân bóng rổ.

Khuôn viên đại học được tự do ra vào, Bồ Tử Hạo ở giữa một đám sinh viên vẫn không có vẻ yếu thế. Thân hình hắn cao ngất, ở trong đám người tương đối nổi bật, đường cong cánh tay lúc bỏ bóng vào rổ vừa lưu loát vừa đẹp mắt. Sở Du dừng chân nhìn một hồi, động tác của Bồ Tử Hạo nhanh nhẹn, lúc chơi bóng mang cảm giác mạnh mẽ cùng tính tấn công(?), có một loại cảm giác tuổi trẻ vô lo vô ưu.

Hắn giống như một đứa con của ánh sáng và nhiệt huyết, cả người đều toát lên sức sống mãnh liệt cùng sức mạnh không gì cản được.

Sở Du đứng tại chỗ thưởng thức một hồi, mới xoay người đi tới ga tàu, không thể không nói, nhìn Bồ Tử Hạo chơi bóng quả là một chuyện cảnh đẹp ý vui. Bồ Tử Hạo cũng không nhận ra Sở Du đến, kết thúc trận thì lau mồ hôi, vẫy tay tạm biệt với mấy người bạn vừa mới chơi bóng với mình.

Bồ Tử Hạo lúc buồn chán thì sẽ chạy đến đây chơi bóng, cũng coi như quen biết với mấy sinh viên trên sân bóng. Hắn thích cảm giác vui vẻ sau khi vận động này, đầu óc thả lỏng, từ từ rảo bước về nhà. Lúc Bồ Tử Hạo bước vào cửa, Lục Hân nhìn con trai nhà mình mang giày thể thao, thở dài nói, "Lại chơi bóng hả?"

"Dạ, con đi tắm đã."

Lục Hân thấp giọng nói, "Con tắm xong thì ra đây, mẹ có chuyện muốn thương lượng."

Tốc độ tắm của Bồ Tử Hạo rất nhanh, hắn tiện tay xoa xoa tóc, ngồi đối diện với lục Hân, nghi ngờ nói, "Mẹ, sao vậy?"

Lục Hân trịnh trọng nói, "Trước đây không phải đã nói con suy nghĩ xem muốn học đại học trong nước hay du học sao, bây giờ ý con như thế nào?" Lục Hân cảm thấy nếu chuyện này vẫn còn chưa quyết định được thì chắc chắn sẽ không kịp, nếu như muốn xuất ngoại thì dù sao hè này Bồ Tử Hạo nhất định phải học tiếng Anh rồi.

"..." Bồ Tử Hạo suy tư một hồi, nhàn nhạt nói, "Con muốn học trong nước."

Lục Hân có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói, "Tính học trường nào?"

"Truyền Đại."[1] Thanh âm của Bồ Tử Hạo rất nhẹ.

[1]Truyền Đại (nguyên văn: 传大) - tên đầy đủ là Đại học Truyền thông Trung Quốc. Đây là một trong những trường đại học trọng điểm của Bộ Giáo Dục. Đại học Truyền thông Trung Quốc nghiên cứu khoa học và bồi dưỡng nhân tài thuộc các lĩnh vực quảng cáo, điện ảnh, truyền hình, xuất bản, báo chí và truyền thông. Trường là đại học mang tính tổng hợp đào tào nhiều chuyên ngành thuộc các lĩnh vực văn hóa, kỹ thuật, nghệ thuật, quản lý, khoa học, kinh tế, pháp luật, giáo dục tuy nhiên ngành đào tạo chủ chốt của trường là về tin tức truyền thông. Có một lưu ý nho nhỏ là, vì tác giả không đề cập rõ ràng cụ thể tên ngôi trường này, và mình thông qua mày mò, tìm hiểu cộng với việc đoán mò thì cho ra kết quả này, vì vậy nếu các bạn thấy sai sót thì vui lòng góp ý để bản dịch được ngày một tiến bộ. Cảm ơn! Nguồn thông tin: https://duhoctrungquoc.org.vn/2015/10/dai-hoc-truyen-thong-trung-quoc/.

Lục Hân trầm mặc, một lát sau bà mới mở miệng nói, "Mẹ cũng không hỏi con nguyên nhân cụ thể, có điều con phải biết, điểm số hiện tại của con cách điểm chuẩn của trường rất xa. Con muốn thi ngành gì?"

"Biên kịch điện ảnh - truyền hình."[2] Bồ Tử Hạo cảm thấy chuyên ngành này khá thích hợp. "Còn thành tích thì con sẽ cố gắng."

[2] Biên kịch điện ảnh - truyền hình (nguyên văn tiếng Hán "戏剧影视文学", nghĩa Hán Việt là "Hí kịch ảnh thị văn học", theo như Baidu đại ca giải thích thì đây là một ngành chủ yếu để đào tạo ra một biên kịch đầy đủ tư cách về mặt phẩm chất và chuyên môn, phát huy tài năng của mình trên mặt trận nghệ thuật.

Lục Hân suy nghĩ một hồi, khách quan bình luận, "Hí văn (tên gọi tắt của ngành anh nhà chọn) quả thật tương đối thích hợp với con, nhưng con cũng nên biết, viết tiểu thuyết và viết kịch vốn không giống nhau, Hí văn còn cần nghệ khảo[3], cần phải chuẩn bị trước." Lục Hân cũng đang làm việc trong ngành truyền thông, không ít đồng nghiệp bên cạnh đều có con cái tham gia nghệ khảo, cũng coi như tìm hiểu một chút.

[3]nghệ khảo: kỳ thi nghệ thuật. Ở một số trường Đại học ở Trung Quốc có một số ngành bên cạnh thi văn hoá (tức là thi giống như các học sinh khác) thì họ còn có thêm một kỳ thi về thực hành, về nghệ thuật nữa. Để hình dung rõ hơn thì mọi người có thể liên tưởng đến đợt nghệ khảo của Dịch Dương Thiên Tỉ hay trước đó nữa là của Vương Tuấn Khải...

Bồ Tử Hạo chậm rãi nói, "Cái này không liên quan lắm."

Lục Hân chưa từng thấy qua dáng vẻ đàng hoàng như vậy của con trai, bật thốt lên, "Con vì ai mà thi Truyền Đại?"

"..." Bồ Tử Hạo có chút quẫn bách, "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy."

"Lúc lớp 10 con không có ý định này, nói cách khác, đối phương chính là bạn học sau khi phân bạn lên 11..." Đầu óc Lục Hân bắt đầu vận hành với công suất cực lớn, bắt đầu nhớ lại từng bạn học cùng lớp với Bồ Tử Hạo. "Lớp các con nữ sinh rất nhiều, nhưng có quan hệ tốt với con lại rất ít, được con nhắc tới thì có thể đếm trên đầu ngón tay... Bạn cùng bạn với con tên gì? Dáng dấp cũng dễ nhìn lắm đó." (Best mẹ anh nam chính!!! Cô siêu siêu giỏi, nhoáng cái đã đoán được cờ-rớt của con mình =)))

"Mẹ!" Bồ Tử Hạo cảm thấy cả người nóng bừng lên, làm sao lại như vậy chứ! Lục Hân hứng thú bừng bừng, truy hỏi, "Có phải con bé ấy không a? Mẹ chỉ hỏi một chút thôi, không có ý gì khác. Con yên tâm, mẹ không phải kiểu người cổ hủ! Nói một chút đi?"

"Con về phòng học bài đây, tuần này bài tập tương đối nhiều." Bồ Tử Hạo cảm thấy không thể nói chuyện nữa, xoay người chuẩn bị về phòng.

Lục Hân còn lâu mới tin vào câu nói hoang đường của hắn (chắc là câu về phòng học bài =)))), mặc dù bà tương đối hiếu kỳ, nhưng cũng biết là không thể hỏi được gì, chỉ nhắc nhở, "Có điều con phải nhớ rõ, đây là do bản thân con chọn, nếu như kết quả không giống như con nghĩ, con cũng không thể oán trách người khác."

Bà không biết Bồ Tử Hạo chọn Truyền Đại là tốt hay xấu, chỗ tốt là ít nhất thằng bé còn có mục tiêu và động lực tiến về phía trước, chỗ xấu là cái mục tiêu này lại đến từ người khác, như vậy thì khả năng thay đổi cũng rất lớn, có lẽ sau này hắn sẽ hối hận.

"Con biết." Bồ Tử Hạo nhẹ nhàng nói, sau đó khép cửa phòng lại, hắn sẽ không hối hận.

_____________________________

Sở Du làm xong bài tập, ở nhà làm thêm một số kiểu phụ đề, sau đó nghỉ ngơi lướt weibo một lúc. Số lượng người ái mộ của cô ngày càng nhiều, các loại quảng cáo tiếp thị tìm tới cửa cũng ngày càng nhiều. Trước mắt thì Sở Du nhận việc làm phim cho Bạch Thanh, các loại tiếp thị chủ đề[4], phát quảng cáo, đều không nhận.

[4]tiếp thị chủ đề, nguyên văn "带话题", hay dễ hiểu hơn là " đánh giá - trả tiền" tức là quá trình quảng cáo, phổ biến một sản phẩm nào đó sẽ có sự tham gia của một vài blogger, họ sẽ viết bài bình luận, review (đôi lúc có hơi hướng quảng cáo) về sản phẩm đó, và tất nhiên, họ được trả tiền cho bài viết của mình.

Sau sự kiện fans hâm mộ Lâm Uyển, thật sự là có một vài studio lớn nhỏ hoặc đoàn đội PR tìm tới cửa, hy vọng Dân công meo có thể giúp họ phát một bảng xếp hạng, mượn cơ hội đẩy minh tinh hoặc tác phẩm mới. Sở Du đối với chuyện người ái mộ độc miệng công kích, ký ức vẫn như vừa mới hôm qua, cô không muốn lại tiếp tục khuấy nước đục, chút tiền này không phải cô không kiếm được.

Cô xem tin nhắn, lọc ra vài tin có ích. Nội dung tin nhắn đủ loại kỳ lạ, có mấy lời trêu đùa hỏi thăm sức khoẻ của người hâm mộ, có quảng cáo, có doanh tiêu,... tìm tới cửa. Sở Du nhìn một chút, trong đó có một tin nhắn hấp dẫn sự chú ý của cô.

⌈⌈Mênh mông: Có hứng thú viết bình luận cho《Kỷ Sự Màu Xanh》không, có thù lao.⌋⌋

⌈⌈Dân công meo: Có thể, nhưng mà không nhận viết thuỷ văn[5].⌋⌋

[5]thuỷ văn (nguyên văn là "水军软文", Hán Việt là "thuỷ quân mềm văn"), từ này có thể hiểu theo cách nôm na là viết bài theo hơi hướng tâng bốc, khen ngợi. Ở thời điểm các doanh nghiệp tung ra một sản phẩm mới thì thường hay xuất hiện thuỷ văn, đẩy mạnh tính phổ biến và tăng khả năng thương mại của sản phẩm. Một bài viết có phải là "thuỷ văn" thì còn phụ thuộc phần nào vào cảm nhận của người đọc. Có thể cùng một bài viết đó nhưng có người cảm thấy nó quá mức phô trương, khen ngợi quá lố; nhưng cũng có người cảm thấy bình thường, hay,... Một vài ví dụ về việc viết bình luận phim điện ảnh ở Việt Nam có thể thấy như một số bài viết của anh Nguyễn Ngọc Thạch,...

⌈⌈Mênh mông: Bạn cứ dựa vào cảm giác thực tế của mình mà viết là được rồi, chúng tôi là ban biên tập của tạp chí《 Cùng nhau xem điện ảnh》, bây giờ đang xây dựng một ứng dụng (app) điện ảnh, xem như là ứng dụng trực tuyến của tạp chí, trước mắt thì app cần có một chuyên mục bản thảo(?). Chủ biên cảm thấy văn phong của bạn vô cùng phù hợp, cho nên muốn hỏi xem có hứng thú hợp tác lâu dài hay không, giá cả thù lao có thể thương lượng.⌋⌋

Sở Du không hề nghĩ là đối phương sẽ trả lời tốc độ như vậy, bọn họ rất nhanh đã đã trao đổi phương thức liên lạc, Mênh mông cũng sắp xếp tài liệu cụ thể gửi cho Sở Du. Ngành truyền thông giấy (báo, tạp chí giấy) đang có chiều hướng lụi tàn, mặc dù《Cùng nhau xem điện ảnh》là một tạp chí điện ảnh nổi danh trong nước, có nhóm độc giả cố định, nhưng cũng bắt đầu cân nhắc chuyện lâu dài sau này, định chuẩn bị xây dựng app điện ảnh.

Bọn họ dự định đem một số nội dung nổi bật trong tạp chí mang lên app, đồng thời bản thân app cũng phải có nội dung mới của riêng mình. Một vài tài khoản weibo cũng từng bước sở hữu lượt tương tác kinh khủng, nhưng phần lớn đều những video hài hước, đồ ăn ngon, mỹ phẩm các loại, các weibo bình luận điện ảnh thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Dân công meo qua một thời gian phát triển thì cũng được xem là tài khoản có lượng người hâm mộ và độ trung thành của fans tương đối cao, hơn nữa quả thật là ngôn chi hữu vật[6], không phải loại ngoài nghề nói càn. Chủ biên của《 Cùng nhau xem điện ảnh》liền đánh chủ ý lên Sở Du, cảm thấy có thể dựa vào Dân công meo mà kéo thêm lưu lượng cho app, đồng thời phong cách bình luận của Dân công meo cũng khá phù hợp với phong cách của tạp chí.

[6]ngôn chi hữu vật: là một câu thành ngữ, khen ngợi chất lượng của một bài viết hay một nội dung nào đó, hoặc đề cập đến một bài viết hay bài phát biểu nào đó cụ thể và đáng kể.

Sở Du lướt qua tài liều một chút, cảm thấy cũng được, ít nhất đối phương là người đáng tin, khong phải là một công ty con lừa gạt.

⌈⌈Dân công meo: Nhưng mà bộ phim này còn phải chờ khá lâu mới có thể lên rạp mà? Khi nào thì các bạn muốn đọc bài viết?⌋⌋

Sở Du có nghe nói đến bộ phim《Kỷ Sự Màu Xanh》này, nhưng đời trước cũng không xem qua, nhìn chung cũng tạm được, đáp ứng đầy đủ các quy tắc tiêu chuẩn, đồng thời cũng không khiến người xem rung động. Đây là một bộ phim nghệ thuật, nữ chính là minh tinh đang ăn khách, trong giới phim nghệ thuật thì doanh thu phòng vé cũng coi như tương đối cao.

⌈⌈Mênh mông: Bộ phim này có điểm ánh[7], bạn hẳn là đang sống ở Đế Đô chứ? Chúng tôi có thể sắp xếp để bạn tham gia buổi điểm ánh, còn về bài viết thì tốt nhất là trước khi phim ra rạp, như vậy mới có thể kịp thời đưa lên app.⌋⌋

[7]điểm ánh (nguyên văn "点映"), hay còn gọi là "ánh xạ điểm", đại loại nó là một loại trải nghiệm dành có một số người hâm mộ ở các thành phố lớn, một vài bộ phim điện ảnh trước ngày ra rạp thì có một buổi chiếu trước. Loại trải nghiệm này khá hấp dẫn đối với những người hâm mộ thực sự, bởi vì trong khi những người khác đang chuẩn bị mua vé thì họ đã được xem và bàn luận trêm các trang mạng truyền thông khác nhau. Ngoài ra theo mình nghĩ thì mục đích của "điểm ánh" chính là mời một vài blogger đến và xem trước, sau đó viết một vài lời bình để thu hút các mọt phim đến phòng vé, tăng doanh thu. Đó là cách nghĩ của mình thông qua baidu và một group bình luận phim bên Trung, mình đã cố gắng để khiến nó dễ hiểu nhất có thể, và nếu có gì sai sót hoặc bản thân mình đã hiểu sai thì mong mọi người góp ý để bản dịch được tốt hơn. Cảm ơn <3

Sở Du cảm thấy thật ra mình không được xem là một người bình luận điện ảnh, cũng không biết vì sao《 Cùng nhau xem điện ảnh》lại đến tìm cô. Tiêu chuẩn để trở thành một người bình điện ảnh ở trong nước không được thành thục như nước ngoài, yêu cầu rất thấp, tựa hồ chỉ cần có vài bài bình thì có thể dán lên người cái mác người bình điện ảnh. Mặc dù có Douban [8] hay các trang web khác, nhưng các bài viết cũng mang sắc thái cá nhân khá nặng, tất nhiên, cái này cũng là một loại phương thức viết bình luận, nhưng có điều, phong cách của loại này lại không đủ toàn diện và khách quan.

[8]Douban, một trang bình luận phim lớn của Trung Quốc, hoạt động theo mô hình như IMDb nghĩa là để người dùng chấm điểm phim theo thang điểm 10. Nó có bộ lọc rất tốt cùng lượng người dùng cao nhờ vậy điểm số đánh giá phim khá chính xác. Một số trang về tin tức CBiz trên Facebook hay dịch review trên Douban. các bạn có thể tìm đọc, mình đảm bảo tính giải trí thâm thúy luôn. Dân bên Trung nó bựa hết sức đẳng cấp. Còn nếu bạn đã biết tiếng Hoa rồi thì xin chúc mừng bạn khỏi mắc công tìm kiếm linh tinh cứ Douban mà phang. Còn không biết tiếng Hoa thì sao? Thì tìm theo cách gà mờ. Search tên tiếng Anh phim + chữ "douban" trên google. Bạn sẽ thấy một trang toàn tiếng Trung nhìn muốn nổ con mắt. Và điểm số của phim hiện rành rành trên đó. Chỉ cần quan tâm cái này thôi. Nhân đây, cập nhật thêm cho các bạn IMDB là gì. IMDb là một website trực tuyến nó đóng vai trò như một thư viện, nơi lưu trữ những thông tin chi tiết về các tác phẩm điện ảnh nổi tiếng, ngoài ra IMDb còn là website uy tín đóng vai trò như một nhà phê bình. IMDb cũng là nơi tổng hợp những ý kiến đánh giá, xếp hạng của một tác phẩm điện ảnh dựa trên các yếu tố như kịch bản, công tác đạo diễn, bối cảnh, hiệu quả hình ảnh, kỹ thuật quay phim...IMDb rất có uy tín với giới độc giả Internet, cũng như các tín đồ của môn nghệ thuật thứ 7. Ngoài nội dung phê bình đánh giá về các tác phẩm thuộc lĩnh vực điện ảnh, IMDb còn đánh giá những tác phẩm truyền hình hay những ngôi sao điện ảnh, nhà sản xuất phim... Nguồn thông tin (về Douban) https://linhdinoblog.wordpress.com/2017/06/28/phim-hoa-ngu-va-douban-p1/ ; (về IMDb) http://dichvulamphim.vn/tin-tuc/2016/08/26/imdb-la-gi-vi-sao-imdb-co-anh-huong-lon-nhu-vay.html

Sở Du cùng Mênh mông bàn bạc xong thời gian và địa điểm lấy vé điểm ánh, và gặp mặt thương lượng chuyện giá cả tiền công.

Dần dần Sở Du cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, chuyện học hành đã nặng nhọc, lấy đi không ít thời gian của cô. Bây giờ lại thêm quản lý weibo, làm phim với Bạch Thanh, lại nhận viết bình phim, dừng như đến cực hạn của cô luôn rồi. Sở Du định sau kì nghỉ hè này, cũng phải bớt bớt lại, lên 12 thì không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không đến lúc thi đại học sẽ chết là điều không thể nghi ngờ.

_____________________

Sau khi đổi chỗ ngồi, cơ hội gặp mặt của Sở Du và Bồ Tử Hạo ít đi rất nhiều. Bồ Tử Hạo gần đây giống như biến thành một người khác, mấy đợt kiểm tra đều có sự tiến bộ, các thầy cô cũng rất ngạc nhiên mừng rỡ, liên tục nêu tên tuyên dương, hy vọng hắn có thể tiếp tục giữ vững. Sở Du thấy vậy cũng yên tâm, từ từ quên mất nhắc nhở của Trần Huyên, cảm thấy Bồ Tử Hạo với cô chỉ là tình bạn đơn thuần, lấy việc giúp người là niềm vui mà thôi.

Giáo viên đem chứng nhận đoàn viên đặt trên bục giảng, gọi Sở Du đang đứng bên cạnh phụ một tay. Sở Du bưng một chồng chứng nhận xanh nho nhỏ, mở từng cái, dựa vào tên mà phát. Trên chứng nhận đoàn viên cũng chính là hình của các bạn học thời sơ trung (cấp II bên mình á), có người thì không có gì thay đổi, có người thì có thể nói là hô biến long trời lở đất.

Sở Du nhìn bộ dạng ngơ ngác của Trần Huyên hồi sơ trung thì cười một tiếng, đem chứng nhận đặt ở trên bàn của cô ấy, lại cầm lên một cuốn nữa. Cái này là của Bồ Tử Hạo, cô nhìn hình liền sửng sốt. Lúc Bồ Tử Hạo trở về phòng học, đúng lúc thấy Sở Du đang đứng chỗ bàn hắn, tưởng cô có chuyện gì, sau khi lại gần, nhìn chứng nhận đoàn viên trong tay cô, mới phản ứng được, lớn tiếng nói, "Không được nhìn!"

Sở Du giật mình, nhanh nhẹn nhảy qua một bên, cô đem chứng nhận đoàn viên giấu sau lưng, nhìn Bồ Tử Hạo vừa định nói gì đó, rốt cuộc vẫn không nhịn được bật cười.

"Không cho cười, trả lại cho tôi..." Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ cố nhịn cười của cô, làm sao lại không biết chuyện gì xảy ra. Chứng nhận đoàn viên phải mở ra mới có thể biết tên, cô nhất định là đã thấy hình ở bên cạnh.

Hắn thật sự có chút gấp gáp, chỉ muốn đi lên cướp, nhưng lúc đến gần Sở Du thì lại xấu hổ. Sở du né tránh hắn, không nhịn được lại lén liếc qua bức hình một chút, mới trả lại chứng nhận cho hắn. Cô cố gắng khống chế nụ cười của mình, nén lại không muốn cất tiếng cười to, "Ừ, cậu trước kia... thật đáng yêu."

Bồ Tử Hạo ở trong hình hoàn toàn không phải là dáng vẻ cao ngất anh tuấn như bây giờ, mà là một gương mặt nhỏ tròn vo mập mạp. Sở Du nhịn đến mức đau bụng, cuối cùng vẫn là cúi người bật cười.

Bồ Tử Hạo nghe vậy lại thẹn quá hoá giận, "Cậu, không cho cười!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện