Lúc đến Hoành Thôn đã là buổi chiều, bầu trời vốn chỉ đang âm u lại nổi lên mưa phùn. Đi xe đường dài khiến cho thầy trò chút mệt mỏi, mọi người che ô từ từ đi vào Hoành Thôn, mưa bụi lất phất khiến cho nơi đây trở nên đẹp hơn, cũng quyến rũ, lãng mạn hơn, nhưng mà du khách đông đúc ồn ào lại làm cho người ta tâm phiền ý loạn.
Sở Du tuy nhờ lời nhắc nhở của Trần Huyên mơ hồ có cảm giác, nhưng loại chuyện này lại không thể nói toạc ra. Bồ Tử Hạo cho tới bây giờ không hề biểu đạt điều gì qua lời nói, có lẽ chỉ là tình cảm bạn học thông thường thôi. Sở Du biết điều này, nhưng vẫn bắt đầu chú ý giữ khoảng cách với hắn, cô không hi vọng sẽ nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào.
Bồ Tử Hạo khá nhạy bén, rất nhanh liền cảm thấy sự thay đổi không dấu vết của Sở Du. Các bạn học đứng trước hiên nhà trú mưa, có người nhìn du khách trên đường cùng với nước mưa lầy lội không nhịn được cảm khái nói, "Hoành thôn ngoài đời với trên ảnh thật không giống nhau nha!"
Hoành thôn trong hình bầu trời xanh biếc, mặt nước bình tĩnh, không có bóng dáng của du khách, gợi ra cảm giác của một vùng dân cư cổ xưa tĩnh lặng mà xinh đẹp. Hoành thôn trước mắt mọi người bây giờ không phải như vậy, có chút sương mù, ít đi mấy phần sáng sủa như trong hình, một là thời tiết không tốt, hai là du khách quá nhiều.
Sở Du nhẹ nhàng nói, "Thực tế và minh hoạ luôn có một khoảng cách nhất định." Giọng cô thờ ơ, thế nhưng Bồ Tử Hạo luôn cảm thấy cô đang ám chỉ điều gì đó.
Sở Du cảm thấy cảm tình chớm nở của Bồ Tử Hạo chẳng qua là do mới nhìn bề ngoài, chỉ cần hắn càng đi sâu vào hiểu mình, thì sẽ loại bỏ đi ý niệm này. Nếu như cô là một nam sinh, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn mình, bởi vì cô biết bản thân có bao nhiêu tật xấu.
Ngược lại, Bồ Tử Hạo cũng không nóng nảy, còn chưa đến cuối cùng, có lẽ cô mơ hồ phát hiện ra chưa chắc là chuyện không tốt. Có điều, hắn nhìn Sở Du từ từ kéo dãn khoảng cách với mình, vẫn có chút mất mát.
_____________________________
❝Bồ Dạ một mực đuổi theo cả đoạn đường, rốt cuộc đến Đoạn Nhai mới có thể đem nàng ngăn lại. Cho tới bây giờ hắn vẫn không hề biết Cẩn Du lại có nội lực cao thâm như vậy, tiểu sư muội mà hắn luôn cho rằng cần được bảo vệ, lại có thể có được thực lực tương đương với mình. Kiếm pháp của nàng thậm chí so với hắn còn sắc bén, xảo quyệt hơn, cũng không phải chiêu thức của chính phái!
"Sư huynh, ngươi làm sao lại cố chấp như vậy? Tiểu sư muội mà ngươi luôn bảo vệ trong tâm đã sớm chết rồi." Cẩn Du tay cầm Thần Kiếm, hướng mũi kiếm nhắm ngay Bồ Dạ, mái tóc đen bay bay, nụ cười càn rỡ.
Bồ Dạ mím môi một cái, khuyên nhủ, "Cẩn Du, cùng ta trở về đi... Chỉ cần muội trả lại Thần Kiếm, các trưởng lão sẽ khoan thứ (khoan dung + tha thứ)."
Cẩn Du cười một tiếng, giọng nghiền ngẫm, "Ta không thể nào trở về nữa rồi."
"Tại sao? Chỉ cần muội thành thật nhận lỗi, các trưởng lão nhất định sẽ..."
"Đừng ngu ngốc nữa, trên thế gian này căn bản không có Cẩn Du nào cả." Nàng cười lạnh một tiến, cắt lời Bồ Dạ, khinh miệt nói, "Bây giờ còn muốn tự lừa mình dối người nữa sao? Sư huynh?"
Tiếng "sư huynh" của nàng đã gọi hàng ngàn lần, giống như lúc mới quen biết Bồ Dạ vậy. Bồ Dạ nhìn nàng, vẫn là mái tóc đen dài cùng với y phục đỏ tươi, vẫn là đôi mắt mang ý cười nhẹ nhàng và làn mi thanh tú, chẳng qua nụ cười bây giờ không còn tươi sáng nữa, mà mang theo mấy phần bướng bỉnh.
"Ta không phải là Cẩn Du, mà thường được gọi là Sở Miêu, chính là thiếu môn chủ Ma giáo." Nàng nhếch mi cười một tiếng. không tiếc lời, "Hôm nay, Thần Kiếm của quý phái, ta nhất định phải lấy rồi!"
Sở Miêu vừa dứt lời, liền huơ kiếm xuất thủ, đâm thẳng vào chỗ hiểm. Bồ Dạ khó khăn lắm mới tránh thoát, nhưng mà cũng chỉ là phòng thủ bị động, qua mấy chiêu liền bị Thần Kiếm trong tay nàng đả thương. Thần Kiếm nhuốm máu, phát ra âm thanh bi thương, Sở Miêu ha ha cười to, "Bồ Dạ, bị người trong lòng dùng Thần Kiếm đâm, mùi vị như thế nào? Cái này không phải là điều mà ngươi quan tâm nhất sao?"
Bồ Dạ nhìn nàng cả người đều mang dáng vẻ ma giáo, biết rõ nàng chính là kẻ thù không đội trời chung, nhưng vẫn không nhịn được mà bị nàng hấp dẫn. Nàng quả thật không chỉ trộm kiếm, mà còn trộm luôn thứ quan trọng nhất trong lòng hắn.
Sở Miêu nhìn dáng vẻ u ma không tỉnh của hắn, yên lặng hồi lâu, không nhịn được tàn nhẫn nói, "Đừng ngu ngốc nữa, ta căn bản không hề để tâm đến ngươi."
"Những thứ ngươi thấy và cảm nhận được, đều là giả."❞
___________________________________
Bạch Cáo[1] sau khi đổi mới, khu bình luận hoàn toàn bùng nổ. Nữ chính ** đến cùng đột nhiên trở thành boss cuối của tiểu thuyết, đổi lại ai mà chịu nổi kích thích này chứ!? Các độc giả cũng sắp điên lên rồi, đã bảo là viết truyện dễ chịu đâu, đã hứa là nghiêm túc viết truyện tình cảm đâu, ngươi cho ta xem cái gì đây? [1]Bạch Cáo: cái này hình như là bút danh của Bồ Tử Hạo.
[Vũ trụ đại đế: Bạch Cáo ngươi thật phế (hư)!Mỗi lần thăng cấp, tình tiết đánh quái cũng thoải mái như vậy, đến chuyện tình cảm thì ngươi lại cho ta nhìn cái này? Thà chịu không có nữ chính! Motip không có nữ chính như vậy mà có thể viết được!]
[Phong tiêu tiêu: Ngộ phắc [2] tui phục luôn rồi, đã sớm biết Bạch Cáo nổi danh trong giới văn học mạng không phải là một tác giả sáo lộ (đã chú thích ở chương 20), nhưng mà cái kinh thiên nghịch chuyển này của ngươi cũng quá... Thật muốn xem sảng điểm[3], đến trận chiến cuối cùng coi như là giết nữ chính rồi!]
[2] ngộ phắc: nguyên văn Hán Việt là "ngoạ tào", là một cách chửi thường thấy trên mạng, phát âm tựa như "ngã thao" tức là "I f*ck" nên edit thành "ngộ phắc", nghĩa và cách phát âm cũng tương tự. Nguồn chú thích: saidao.wordpress.com
[3] sảng điểm: đại khái là chỉ những tình tiết bất ngờ, lật người tình thế, khiến cho người đọc sung sướng. ví dụ như, nếu bạn đọc một câu chuyện vô cùng đơn thuần trong sáng, hint giữa hai nhân vật chính từ đầu đến cuối rất rất ít, đột nhiên mẹ kế tác giả bỏ vào một cảnh hôn, thì người đọc sẽ cảm thấy rất thoả mãn. Đại khái là vậy ớ =v=
[8297134: Tui là người phải hăm, vốn dĩ đối với sư muội hoàn toàn không có cảm giác, bây giờ nàng tự nhiên hắc hoá (biến đen) thì tui lại cảm thấy nữ chính thật siêu... Chẳng lẽ tui là người thích bị ngược sao?]
[Hồ ly ngáy khò khò: Trong lòng thật không biết nên chửi kiểu gì? Nhân vật mà Bạch Cáo khắc hoạ so với mấy sáo lộ văn kia cường không biết bao nhiêu lần, đây thật sự là kết thúc của bộ này sao? Mấy người mà muốn nữ chính không não đi yêu nam chính si tình dây dưa, không phải là trong thực tế chưa từng thấy qua cú có gai chứ[4]? Tình tiết thăng cấp đánh quái của Bạch Cáo là đã[5] tiêu chuẩn rồi, chẳng qua là viết đến đoạn tình cảm thì có điểm logic (?), các người liền mắng thành như vậy?]
[4] cú có gai, có bạn có thể đọc lái lại để hiểu, nguyên văn Hán Việt là "nữ nhân đích điểu ty", mà "điểu ty" là "đồ con buồi" (tiếng nói tục, gọi bộ phận sinh dục nam), nên mình lấy "cú có gai" ra dùng, khá tương đồng về nghĩa. Vì đây là chỗ đọc truyện của mấy chế con trai nên khi nói chuyện có hơi thô một chút, mấy bạn thông cảm nhe:">
[5]"đã" ở đây được dùng với chức năng là tính từ, chỉ cảm giác sảng khoái, sung sướng.
[Một ly rượu: Khi nào đi sáng tác văn học nghiêm chỉnh thì hãy nói tới chuyện logic a, viết truyện trên mạng ai mà quan tâm đến cái này? Ta thật không biết đầu óc Bạch Cáo có phải là bị nước vào rồi không, nữ chính có gì tốt, vì sao cứ muốn dính chặt dây dưa tới chết chứ!]
[Shintaro: Mấy người mà cảm thấy nữ chính không moe[6], chắc đều cho rằng một nữ chính tốt là phải nũng nịu, nói chuyện như muốn nuốt lưỡi, kéo tay người khác lắc lắc ha, không nghĩ tới trong đời thực mà làm như vậy chỉ có tìm chết sao (?)... Ta cảm thấy Bạch Cáo khắc hoạ nhân vật rất nhẵn nhụi, nữ chính bên cạnh thiệt giống như kiểu do tác giả không có bạn gái nên yy[7] ra.]
[6]moe: chỉ những thứ dễ thương, xinh xắn, cute
[7]yy: tự sướng, tự tưởng tượng...
[Chân tướng chỉ có một: Nói giống như kiểu Bạch Cáo đã có bạn gái.]
________________________________
Chuyến ngoại khoá đến An Huy thuận lợi kết thúc, thầy trò đã có một chuyến đi thật tốt đẹp. Trên tàu cao tốc, thầy Trương đứng bên trong toa tàu nhắc nhở. "Sau khi trở về, các em đã chính thức trở thành học sinh lớp 12! Đừng có nghĩ là chưa vào học kỳ thì chưa có cảm giác khẩn trương, kỳ thi đại học năm nay vừa kết thúc, tiễn một khoá 12 nữa đi, thì mấy đứa chính là đàn anh đàn chị lớn nhất rồi, là học sinh 12!"
Mọi người đều yên tĩnh trở lại, đối mặt với kỳ thi đại học không thể nào có người hoàn toàn không thấy khẩn trương. Ngoại khoá vừa kết thúc, căn bản cũng đồng nghĩa với sự thật, thời gian vui chơi đã hết, bọn họ phải lập tức bước vào trạng thái khẩn trương chạy nước rút.
Sau khi trở về trường, các giáo viên quả nhiên y theo lời hứa, điên cuồng giao bài tập và bố trí nội dung ôn tập, hoàn toàn dùng thái độ trang nghiêm như đối đãi với học sinh 12. Các bạn học khổ không thể tả, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đợi tới kỳ nghỉ hè. Nghỉ hè lần này thời gian không dài, từ 11 lên 12 là giai đoạn quan trọng, nhà trường còn bố trí thêm học hè.
Trong lớp, mỗi tháng sẽ đổi chỗ ngồi một lần, thay đổi vị trí giữa các tổ. Sau lần đổi chỗ ngồi này, Sở Du vốn đang ngồi cạnh cửa sổ liền chuyển đến cuối lớp, Bồ Tử Hạo thì ngồi tại chỗ cũ của Sở Du, hai người không còn ngồi cùng bàn nữa, ngược lại là ngồi hai chỗ có khoảng cách xa nhất trong lớp.
Sở Du cũng hơi thả lỏng một chút, chỉ cần không ngồi cùng bàn thì sẽ không tiếp xúc nhiều, Bồ Tử Hạo cho dù có cảm nắng thì không chừng cũng sẽ nhạt dần. Cô cảm thấy loại cảm giác mơ hồ thời học sinh này sẽ không duy trì được bao lâu.
_____________________________
Cuối tuần, Sở Du cùng Bạch Thanh gặp mặt một lần, vẫn ở quán cà phê cũ. Cô mang theo một vài kiểu chữ mình đã làm xong, lấy máy tính trong tay Bạch Thanh, một một video ra làm mẫu. Trong video quả thực có một số ống kính chất lượng không cao, Sở Du dứt khoát làm thành một bức tranh cố định lớn, chỉnh màu sắc cùng với phối hợp phụ đề xong, liền sinh ra hiệu ứng gây cười.
Sở Du làm việc với phần mềm tốc độ cực nhanh, nhưng nhất thời cũng không có cách nào đem mọi thứ làm xong, chỉ có thể lấy mấy chỗ đơn giản làm mẫu. Trái lại, Bạch Thanh không hề nghĩ đến Sở Du lại có nhiều phương pháp như vậy, phụ đề đính lên phim hoàn toàn không mang lại cảm giác lạc quẻ, anh khá kinh ngạc, "Hiệu quả thật sự rất tốt, cái này chắc tốn nhiều công phu chứ?"
"Cũng tạm." Những người khác chế tạo có thể cần nhiều thời gian hơn, nhưng Sở Du thuộc trường phái thuần thục rồi, tự nhiên làm khá nhanh, chất lượng cũng cao.
Mỗi một phụ đề đều chế tạo đơn độc nhằm phù hợp với phim gốc, có mấy chỗ lúc đính phụ đề lên còn phân phối thêm âm thanh cùng hiệu ứng, thật ra thì rất tốn sức. Bây giờ thời đại của các show truyền hình thực tế còn chưa tới, trên mạng cũng không có có mấy bản mẫu AE[8] cho chương trình thực tế, phụ đề hiệu ứng Sở Du đang dùng bây giờ đều là do cô tự làm ra một chút.
[8]AE: Adobe After Effects: một phần mềm ứng dụng kỹ thuật số xử lý hiệu ứng hình ảnh, đồ họa chuyển động và compositing được Adobe Systems phát triển và được sử dụng trong hậu kỳ sản xuất của quá trình làm phim và sản xuất truyền hình. After Effects có thể được sử dụng cho keying, theo dõi, compositing và hình ảnh động. Nó cũng có chức năng như một phần mềm biên tập rất cơ bản phi tuyến tính, biên tập âm thanh và chuyển mã phương tiện truyền thông. Nguồn: wikipedia
Một chương trình truyền hình thực tế lớn thật sự, là có luôn một tổ hậu kỳ chuyên nghiệp hoặc là tổ phụ đề, dĩ nhiên, đây là chuyện của vài năm sau. Bạch Thanh nhìn phụ đề bắt mắt, bình luận, "Thật ra thì cái này giống như một vài chương trình của đài Mango, nhưng mà đẹp hơn."
Một vài tiết mục của Mango cũng có đưa thêm phụ đề vào, nhưng không được đẹp như Sở Du làm, nhìn hơi low một chút. Sở Du dĩ nhiên biết vì sao, đoán chừng trong đài đều là dùng phần mềm có sẵn kiểu chữ và hiệu ứng để làm, tất nhiên sẽ không được thích hợp và tinh mỹ như cái tự thiết kế được, hơn nữa, phong cách cô dùng lại gần với thẩm mỹ của những năm sau, tài nghệ bây giờ đương nhiên không thể so sánh được.
Trình độ AE của cô chỉ có thể coi là thuần thục, còn xa lắm mới tới được mức tinh thông. Sinh viên nghệ thuật có chút chuyên nghiệp chú trọng việc học tập bản mẫu và thiết kế của các phần mềm, phần mềm có liên quan cũng phức tạp hơn nhiều so với AE, cực khổ nhưng kiếm được nhiều tiền hơn. Bạch Thanh cũng khá hào phóng, một tập Sở Du làm sẽ được 5 ngàn.
Làm hậu kỳ phim so với việc biên tập dễ dàng hơn nhiều bởi vì Sở Du không cần lựa chọn tài liệu thực tế, chỉ cần xem lại các cảnh phim đồng thời tạo ra điểm chọc cười thích hợp là được. Lần này Sở Du cũng không cần dùng weibo Dân công meo để quảng cáo, có thể nói, khoản tiền này hoàn toàn là chi phí lao động của Sở Du, không bao gồm phí quảng cáo.
Sở Du cũng không cự tuyệt, cô nhất định sẽ dùng sản phẩm cuối cùng để Bạch Thanh thấy, số tiền này đáng giá. Hai người sau khi định phong cách của phụ đề xong, Bạch Thanh suy nghĩ một chút rồi nói, "Đúng rồi, nghỉ hè em có dự định gì không? Ừ, nếu như em muốn, có thể đến công ty của tôi thực tập..."
Thật ra thì Bạch Thanh có hơi hồi hộp, các sinh viên điện ảnh và truyền hình như Sở Du sẽ tranh thủ kỳ nghỉ hè để đi thực tập, tích luỹ kinh nghiệm, tuy nhiên, đa phần các sinh viên đều chọn đài truyền hình hoặc các công ty truyền thông nổi tiếng, như vậy, hồ sơ xin việc sau này sẽ đẹp mắt hơn. Truyền thông Thiên Nghi vẫn còn rất nhỏ, cũng không phải là một lựa chọn tốt để thực tập.
Sở Du sửng sốt một chút, cô đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hồi Đại học dĩ nhiên cô cũng từng tham gia kỳ thực tập, nhưng mà bây giờ cô đang là một học sinh cao trung, hơn nữa lại còn chuẩn bị lên 12. Sở Du không qua chắc chắn về tình hình nghỉ hè của mình, thành thật nói, "Chúng tôi còn chưa có lịch nghỉ chắc chắn, tôi cũng biết kế hoạch cụ thể hè này như thế nào..."
Bạch Thanh cho rằng Sở Du đang uyển chuyển cự tuyệt, có chút thất vọng, anh thật lòng cảm thấy Sở Du là một người rất có năng lực, cho nên mới hi vọng cô có thể đến thực tập. Anh cũng không giận, "Được rồi, chờ đến khi em nghỉ hè rồi nói sau."
Sở Du thật ra thì có hơi động tâm, chẳng lẽ nguyên cả một kỳ nghỉ hè của cô chỉ có thể nghiêm nghiêm chỉnh học tập sao? Nếu như ở những nơi khác, cô không thể thực tập, không có ai muốn một học sinh cao trung tham gia thực tập. Nhưng mà Bạch Thanh xem qua tác phẩm của cô, hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, nới rộng yêu cầu?
Có điều, nếu cô thực tập, Bạch Thanh nhất định sẽ biết chuyện cô không phải là sinh viên.
Sở Du tuy nhờ lời nhắc nhở của Trần Huyên mơ hồ có cảm giác, nhưng loại chuyện này lại không thể nói toạc ra. Bồ Tử Hạo cho tới bây giờ không hề biểu đạt điều gì qua lời nói, có lẽ chỉ là tình cảm bạn học thông thường thôi. Sở Du biết điều này, nhưng vẫn bắt đầu chú ý giữ khoảng cách với hắn, cô không hi vọng sẽ nảy sinh bất kỳ hiểu lầm nào.
Bồ Tử Hạo khá nhạy bén, rất nhanh liền cảm thấy sự thay đổi không dấu vết của Sở Du. Các bạn học đứng trước hiên nhà trú mưa, có người nhìn du khách trên đường cùng với nước mưa lầy lội không nhịn được cảm khái nói, "Hoành thôn ngoài đời với trên ảnh thật không giống nhau nha!"
Hoành thôn trong hình bầu trời xanh biếc, mặt nước bình tĩnh, không có bóng dáng của du khách, gợi ra cảm giác của một vùng dân cư cổ xưa tĩnh lặng mà xinh đẹp. Hoành thôn trước mắt mọi người bây giờ không phải như vậy, có chút sương mù, ít đi mấy phần sáng sủa như trong hình, một là thời tiết không tốt, hai là du khách quá nhiều.
Sở Du nhẹ nhàng nói, "Thực tế và minh hoạ luôn có một khoảng cách nhất định." Giọng cô thờ ơ, thế nhưng Bồ Tử Hạo luôn cảm thấy cô đang ám chỉ điều gì đó.
Sở Du cảm thấy cảm tình chớm nở của Bồ Tử Hạo chẳng qua là do mới nhìn bề ngoài, chỉ cần hắn càng đi sâu vào hiểu mình, thì sẽ loại bỏ đi ý niệm này. Nếu như cô là một nam sinh, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn mình, bởi vì cô biết bản thân có bao nhiêu tật xấu.
Ngược lại, Bồ Tử Hạo cũng không nóng nảy, còn chưa đến cuối cùng, có lẽ cô mơ hồ phát hiện ra chưa chắc là chuyện không tốt. Có điều, hắn nhìn Sở Du từ từ kéo dãn khoảng cách với mình, vẫn có chút mất mát.
_____________________________
❝Bồ Dạ một mực đuổi theo cả đoạn đường, rốt cuộc đến Đoạn Nhai mới có thể đem nàng ngăn lại. Cho tới bây giờ hắn vẫn không hề biết Cẩn Du lại có nội lực cao thâm như vậy, tiểu sư muội mà hắn luôn cho rằng cần được bảo vệ, lại có thể có được thực lực tương đương với mình. Kiếm pháp của nàng thậm chí so với hắn còn sắc bén, xảo quyệt hơn, cũng không phải chiêu thức của chính phái!
"Sư huynh, ngươi làm sao lại cố chấp như vậy? Tiểu sư muội mà ngươi luôn bảo vệ trong tâm đã sớm chết rồi." Cẩn Du tay cầm Thần Kiếm, hướng mũi kiếm nhắm ngay Bồ Dạ, mái tóc đen bay bay, nụ cười càn rỡ.
Bồ Dạ mím môi một cái, khuyên nhủ, "Cẩn Du, cùng ta trở về đi... Chỉ cần muội trả lại Thần Kiếm, các trưởng lão sẽ khoan thứ (khoan dung + tha thứ)."
Cẩn Du cười một tiếng, giọng nghiền ngẫm, "Ta không thể nào trở về nữa rồi."
"Tại sao? Chỉ cần muội thành thật nhận lỗi, các trưởng lão nhất định sẽ..."
"Đừng ngu ngốc nữa, trên thế gian này căn bản không có Cẩn Du nào cả." Nàng cười lạnh một tiến, cắt lời Bồ Dạ, khinh miệt nói, "Bây giờ còn muốn tự lừa mình dối người nữa sao? Sư huynh?"
Tiếng "sư huynh" của nàng đã gọi hàng ngàn lần, giống như lúc mới quen biết Bồ Dạ vậy. Bồ Dạ nhìn nàng, vẫn là mái tóc đen dài cùng với y phục đỏ tươi, vẫn là đôi mắt mang ý cười nhẹ nhàng và làn mi thanh tú, chẳng qua nụ cười bây giờ không còn tươi sáng nữa, mà mang theo mấy phần bướng bỉnh.
"Ta không phải là Cẩn Du, mà thường được gọi là Sở Miêu, chính là thiếu môn chủ Ma giáo." Nàng nhếch mi cười một tiếng. không tiếc lời, "Hôm nay, Thần Kiếm của quý phái, ta nhất định phải lấy rồi!"
Sở Miêu vừa dứt lời, liền huơ kiếm xuất thủ, đâm thẳng vào chỗ hiểm. Bồ Dạ khó khăn lắm mới tránh thoát, nhưng mà cũng chỉ là phòng thủ bị động, qua mấy chiêu liền bị Thần Kiếm trong tay nàng đả thương. Thần Kiếm nhuốm máu, phát ra âm thanh bi thương, Sở Miêu ha ha cười to, "Bồ Dạ, bị người trong lòng dùng Thần Kiếm đâm, mùi vị như thế nào? Cái này không phải là điều mà ngươi quan tâm nhất sao?"
Bồ Dạ nhìn nàng cả người đều mang dáng vẻ ma giáo, biết rõ nàng chính là kẻ thù không đội trời chung, nhưng vẫn không nhịn được mà bị nàng hấp dẫn. Nàng quả thật không chỉ trộm kiếm, mà còn trộm luôn thứ quan trọng nhất trong lòng hắn.
Sở Miêu nhìn dáng vẻ u ma không tỉnh của hắn, yên lặng hồi lâu, không nhịn được tàn nhẫn nói, "Đừng ngu ngốc nữa, ta căn bản không hề để tâm đến ngươi."
"Những thứ ngươi thấy và cảm nhận được, đều là giả."❞
___________________________________
Bạch Cáo[1] sau khi đổi mới, khu bình luận hoàn toàn bùng nổ. Nữ chính ** đến cùng đột nhiên trở thành boss cuối của tiểu thuyết, đổi lại ai mà chịu nổi kích thích này chứ!? Các độc giả cũng sắp điên lên rồi, đã bảo là viết truyện dễ chịu đâu, đã hứa là nghiêm túc viết truyện tình cảm đâu, ngươi cho ta xem cái gì đây? [1]Bạch Cáo: cái này hình như là bút danh của Bồ Tử Hạo.
[Vũ trụ đại đế: Bạch Cáo ngươi thật phế (hư)!Mỗi lần thăng cấp, tình tiết đánh quái cũng thoải mái như vậy, đến chuyện tình cảm thì ngươi lại cho ta nhìn cái này? Thà chịu không có nữ chính! Motip không có nữ chính như vậy mà có thể viết được!]
[Phong tiêu tiêu: Ngộ phắc [2] tui phục luôn rồi, đã sớm biết Bạch Cáo nổi danh trong giới văn học mạng không phải là một tác giả sáo lộ (đã chú thích ở chương 20), nhưng mà cái kinh thiên nghịch chuyển này của ngươi cũng quá... Thật muốn xem sảng điểm[3], đến trận chiến cuối cùng coi như là giết nữ chính rồi!]
[2] ngộ phắc: nguyên văn Hán Việt là "ngoạ tào", là một cách chửi thường thấy trên mạng, phát âm tựa như "ngã thao" tức là "I f*ck" nên edit thành "ngộ phắc", nghĩa và cách phát âm cũng tương tự. Nguồn chú thích: saidao.wordpress.com
[3] sảng điểm: đại khái là chỉ những tình tiết bất ngờ, lật người tình thế, khiến cho người đọc sung sướng. ví dụ như, nếu bạn đọc một câu chuyện vô cùng đơn thuần trong sáng, hint giữa hai nhân vật chính từ đầu đến cuối rất rất ít, đột nhiên mẹ kế tác giả bỏ vào một cảnh hôn, thì người đọc sẽ cảm thấy rất thoả mãn. Đại khái là vậy ớ =v=
[8297134: Tui là người phải hăm, vốn dĩ đối với sư muội hoàn toàn không có cảm giác, bây giờ nàng tự nhiên hắc hoá (biến đen) thì tui lại cảm thấy nữ chính thật siêu... Chẳng lẽ tui là người thích bị ngược sao?]
[Hồ ly ngáy khò khò: Trong lòng thật không biết nên chửi kiểu gì? Nhân vật mà Bạch Cáo khắc hoạ so với mấy sáo lộ văn kia cường không biết bao nhiêu lần, đây thật sự là kết thúc của bộ này sao? Mấy người mà muốn nữ chính không não đi yêu nam chính si tình dây dưa, không phải là trong thực tế chưa từng thấy qua cú có gai chứ[4]? Tình tiết thăng cấp đánh quái của Bạch Cáo là đã[5] tiêu chuẩn rồi, chẳng qua là viết đến đoạn tình cảm thì có điểm logic (?), các người liền mắng thành như vậy?]
[4] cú có gai, có bạn có thể đọc lái lại để hiểu, nguyên văn Hán Việt là "nữ nhân đích điểu ty", mà "điểu ty" là "đồ con buồi" (tiếng nói tục, gọi bộ phận sinh dục nam), nên mình lấy "cú có gai" ra dùng, khá tương đồng về nghĩa. Vì đây là chỗ đọc truyện của mấy chế con trai nên khi nói chuyện có hơi thô một chút, mấy bạn thông cảm nhe:">
[5]"đã" ở đây được dùng với chức năng là tính từ, chỉ cảm giác sảng khoái, sung sướng.
[Một ly rượu: Khi nào đi sáng tác văn học nghiêm chỉnh thì hãy nói tới chuyện logic a, viết truyện trên mạng ai mà quan tâm đến cái này? Ta thật không biết đầu óc Bạch Cáo có phải là bị nước vào rồi không, nữ chính có gì tốt, vì sao cứ muốn dính chặt dây dưa tới chết chứ!]
[Shintaro: Mấy người mà cảm thấy nữ chính không moe[6], chắc đều cho rằng một nữ chính tốt là phải nũng nịu, nói chuyện như muốn nuốt lưỡi, kéo tay người khác lắc lắc ha, không nghĩ tới trong đời thực mà làm như vậy chỉ có tìm chết sao (?)... Ta cảm thấy Bạch Cáo khắc hoạ nhân vật rất nhẵn nhụi, nữ chính bên cạnh thiệt giống như kiểu do tác giả không có bạn gái nên yy[7] ra.]
[6]moe: chỉ những thứ dễ thương, xinh xắn, cute
[7]yy: tự sướng, tự tưởng tượng...
[Chân tướng chỉ có một: Nói giống như kiểu Bạch Cáo đã có bạn gái.]
________________________________
Chuyến ngoại khoá đến An Huy thuận lợi kết thúc, thầy trò đã có một chuyến đi thật tốt đẹp. Trên tàu cao tốc, thầy Trương đứng bên trong toa tàu nhắc nhở. "Sau khi trở về, các em đã chính thức trở thành học sinh lớp 12! Đừng có nghĩ là chưa vào học kỳ thì chưa có cảm giác khẩn trương, kỳ thi đại học năm nay vừa kết thúc, tiễn một khoá 12 nữa đi, thì mấy đứa chính là đàn anh đàn chị lớn nhất rồi, là học sinh 12!"
Mọi người đều yên tĩnh trở lại, đối mặt với kỳ thi đại học không thể nào có người hoàn toàn không thấy khẩn trương. Ngoại khoá vừa kết thúc, căn bản cũng đồng nghĩa với sự thật, thời gian vui chơi đã hết, bọn họ phải lập tức bước vào trạng thái khẩn trương chạy nước rút.
Sau khi trở về trường, các giáo viên quả nhiên y theo lời hứa, điên cuồng giao bài tập và bố trí nội dung ôn tập, hoàn toàn dùng thái độ trang nghiêm như đối đãi với học sinh 12. Các bạn học khổ không thể tả, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đợi tới kỳ nghỉ hè. Nghỉ hè lần này thời gian không dài, từ 11 lên 12 là giai đoạn quan trọng, nhà trường còn bố trí thêm học hè.
Trong lớp, mỗi tháng sẽ đổi chỗ ngồi một lần, thay đổi vị trí giữa các tổ. Sau lần đổi chỗ ngồi này, Sở Du vốn đang ngồi cạnh cửa sổ liền chuyển đến cuối lớp, Bồ Tử Hạo thì ngồi tại chỗ cũ của Sở Du, hai người không còn ngồi cùng bàn nữa, ngược lại là ngồi hai chỗ có khoảng cách xa nhất trong lớp.
Sở Du cũng hơi thả lỏng một chút, chỉ cần không ngồi cùng bàn thì sẽ không tiếp xúc nhiều, Bồ Tử Hạo cho dù có cảm nắng thì không chừng cũng sẽ nhạt dần. Cô cảm thấy loại cảm giác mơ hồ thời học sinh này sẽ không duy trì được bao lâu.
_____________________________
Cuối tuần, Sở Du cùng Bạch Thanh gặp mặt một lần, vẫn ở quán cà phê cũ. Cô mang theo một vài kiểu chữ mình đã làm xong, lấy máy tính trong tay Bạch Thanh, một một video ra làm mẫu. Trong video quả thực có một số ống kính chất lượng không cao, Sở Du dứt khoát làm thành một bức tranh cố định lớn, chỉnh màu sắc cùng với phối hợp phụ đề xong, liền sinh ra hiệu ứng gây cười.
Sở Du làm việc với phần mềm tốc độ cực nhanh, nhưng nhất thời cũng không có cách nào đem mọi thứ làm xong, chỉ có thể lấy mấy chỗ đơn giản làm mẫu. Trái lại, Bạch Thanh không hề nghĩ đến Sở Du lại có nhiều phương pháp như vậy, phụ đề đính lên phim hoàn toàn không mang lại cảm giác lạc quẻ, anh khá kinh ngạc, "Hiệu quả thật sự rất tốt, cái này chắc tốn nhiều công phu chứ?"
"Cũng tạm." Những người khác chế tạo có thể cần nhiều thời gian hơn, nhưng Sở Du thuộc trường phái thuần thục rồi, tự nhiên làm khá nhanh, chất lượng cũng cao.
Mỗi một phụ đề đều chế tạo đơn độc nhằm phù hợp với phim gốc, có mấy chỗ lúc đính phụ đề lên còn phân phối thêm âm thanh cùng hiệu ứng, thật ra thì rất tốn sức. Bây giờ thời đại của các show truyền hình thực tế còn chưa tới, trên mạng cũng không có có mấy bản mẫu AE[8] cho chương trình thực tế, phụ đề hiệu ứng Sở Du đang dùng bây giờ đều là do cô tự làm ra một chút.
[8]AE: Adobe After Effects: một phần mềm ứng dụng kỹ thuật số xử lý hiệu ứng hình ảnh, đồ họa chuyển động và compositing được Adobe Systems phát triển và được sử dụng trong hậu kỳ sản xuất của quá trình làm phim và sản xuất truyền hình. After Effects có thể được sử dụng cho keying, theo dõi, compositing và hình ảnh động. Nó cũng có chức năng như một phần mềm biên tập rất cơ bản phi tuyến tính, biên tập âm thanh và chuyển mã phương tiện truyền thông. Nguồn: wikipedia
Một chương trình truyền hình thực tế lớn thật sự, là có luôn một tổ hậu kỳ chuyên nghiệp hoặc là tổ phụ đề, dĩ nhiên, đây là chuyện của vài năm sau. Bạch Thanh nhìn phụ đề bắt mắt, bình luận, "Thật ra thì cái này giống như một vài chương trình của đài Mango, nhưng mà đẹp hơn."
Một vài tiết mục của Mango cũng có đưa thêm phụ đề vào, nhưng không được đẹp như Sở Du làm, nhìn hơi low một chút. Sở Du dĩ nhiên biết vì sao, đoán chừng trong đài đều là dùng phần mềm có sẵn kiểu chữ và hiệu ứng để làm, tất nhiên sẽ không được thích hợp và tinh mỹ như cái tự thiết kế được, hơn nữa, phong cách cô dùng lại gần với thẩm mỹ của những năm sau, tài nghệ bây giờ đương nhiên không thể so sánh được.
Trình độ AE của cô chỉ có thể coi là thuần thục, còn xa lắm mới tới được mức tinh thông. Sinh viên nghệ thuật có chút chuyên nghiệp chú trọng việc học tập bản mẫu và thiết kế của các phần mềm, phần mềm có liên quan cũng phức tạp hơn nhiều so với AE, cực khổ nhưng kiếm được nhiều tiền hơn. Bạch Thanh cũng khá hào phóng, một tập Sở Du làm sẽ được 5 ngàn.
Làm hậu kỳ phim so với việc biên tập dễ dàng hơn nhiều bởi vì Sở Du không cần lựa chọn tài liệu thực tế, chỉ cần xem lại các cảnh phim đồng thời tạo ra điểm chọc cười thích hợp là được. Lần này Sở Du cũng không cần dùng weibo Dân công meo để quảng cáo, có thể nói, khoản tiền này hoàn toàn là chi phí lao động của Sở Du, không bao gồm phí quảng cáo.
Sở Du cũng không cự tuyệt, cô nhất định sẽ dùng sản phẩm cuối cùng để Bạch Thanh thấy, số tiền này đáng giá. Hai người sau khi định phong cách của phụ đề xong, Bạch Thanh suy nghĩ một chút rồi nói, "Đúng rồi, nghỉ hè em có dự định gì không? Ừ, nếu như em muốn, có thể đến công ty của tôi thực tập..."
Thật ra thì Bạch Thanh có hơi hồi hộp, các sinh viên điện ảnh và truyền hình như Sở Du sẽ tranh thủ kỳ nghỉ hè để đi thực tập, tích luỹ kinh nghiệm, tuy nhiên, đa phần các sinh viên đều chọn đài truyền hình hoặc các công ty truyền thông nổi tiếng, như vậy, hồ sơ xin việc sau này sẽ đẹp mắt hơn. Truyền thông Thiên Nghi vẫn còn rất nhỏ, cũng không phải là một lựa chọn tốt để thực tập.
Sở Du sửng sốt một chút, cô đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này. Hồi Đại học dĩ nhiên cô cũng từng tham gia kỳ thực tập, nhưng mà bây giờ cô đang là một học sinh cao trung, hơn nữa lại còn chuẩn bị lên 12. Sở Du không qua chắc chắn về tình hình nghỉ hè của mình, thành thật nói, "Chúng tôi còn chưa có lịch nghỉ chắc chắn, tôi cũng biết kế hoạch cụ thể hè này như thế nào..."
Bạch Thanh cho rằng Sở Du đang uyển chuyển cự tuyệt, có chút thất vọng, anh thật lòng cảm thấy Sở Du là một người rất có năng lực, cho nên mới hi vọng cô có thể đến thực tập. Anh cũng không giận, "Được rồi, chờ đến khi em nghỉ hè rồi nói sau."
Sở Du thật ra thì có hơi động tâm, chẳng lẽ nguyên cả một kỳ nghỉ hè của cô chỉ có thể nghiêm nghiêm chỉnh học tập sao? Nếu như ở những nơi khác, cô không thể thực tập, không có ai muốn một học sinh cao trung tham gia thực tập. Nhưng mà Bạch Thanh xem qua tác phẩm của cô, hẳn sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, nới rộng yêu cầu?
Có điều, nếu cô thực tập, Bạch Thanh nhất định sẽ biết chuyện cô không phải là sinh viên.
Danh sách chương