Tuy Ngôn Khánh nói mình không có sở trường là Kích Cúc, nhưng bọn người Bùi Hành Nghiễm cũng không để ý, bọn họ chỉ nghĩ Ngôn Khánh khiêm tốn mà thôi.
Tiết Thu đột nhiên nói:
- Bên cạnh ta có một nhân tuyển chỉ là không biết có mời được không? - Sao?
- Tộc đệ của ta, Tiết Vạn Triệt, con của Tiết Thế Hùng đại tướng quân, năm nay hắn mới mười ba tuổi, có dũng lực, hơn nữa lại thông tinh kích cúc. Hiện nay ở Lạc Dương nếu chúng ta mời hắn tới, chẳng phải đã đủ một đội kích cúc hay sao?
Tiết Vạn Triệt?
Ngôn Khánh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Chỉ là lão tử của hắn đích thực có danh tiếng, trước kia đã đánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, Ngôn Khánh đã nghe nói qua.
- Tiết Thu, nếu vậy thì ngươi quay về nói với lão Tiết một chút.
Tiết Thu gật đầu nói:
- Nếu như là bình thường thì mời hắn ra cũng không khó khăn mấy, chỉ là hiện tại là thời gian ngắn, các ngươi không biết, hai ba tháng trước hắn tại Trường An đã đả thương cháu trai của Bộc Dương quân công, hiện nay còn bị đại tướng quân cấm túc.
- Hắn thậm chí còn đánh cho Vũ Văn Thành Cơ bị nứt xương sườn, còn chọc giận ca ca của hắn, cho nên Tiết tướng quân sợ hắn gây chuyện đã đem hắn tới Lạc Dương quản giáo.
Đối với chuyện xảy ra ở Trường An, Ngôn Khánh không rõ lắm.
Nếu như trước kia Thẩm Quang không nói qua thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết Vũ Văn Thành Cơ là ai.
Cho nên Bùi Hành Nghiễm, Tiết Thu Diêu Nghĩa ba người nhắc tới, hắn và Từ Thế Tích hai người liền lắng nghe.
- Bùi đại ca, lão ca của Vũ Văn Thành Cơ là ai?
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà hỏi thăm.
Hắn có thể nhận ra, Bùi Hành Nghiễm có vẻ cố kỵ lão ca kia.
Tiết Thu nói:
- Chính là con trai trưởng của Vũ Văn Gia Nô Vũ Văn Thành Đô.
- Sao?
Ngôn Khánh giật mình không nhỏ hắn cất tiếng hỏi thăm:
- Chẳng lẽ Vũ Văn Thành Đô thực sự có thật sao?
Ở trong sách sử không có chép lại Vũ Văn Thành Đô nhưng ở trong dã sử diễn nghĩa thì Vũ Văn Thành Đô cực kỳ nổi danh.
Đây chính là một trong mười tám hảo hán thời Tùy Đường, bài danh thứ hai.
Nghe nói đây là một người vô cùng mạnh mẽ, vạn phu không chống nổi, Ngôn Khánh trước đây cũng không quá tin.
Nhưng hiện tại, Bùi Nguyên Khánh đã xuất hiện, Vũ Văn Thành Đô cũng đã xuất hiện.
Ngôn Khánh cảm thấy hơi mơ hồ: Rốt cuộc là sách sử đúng hay là Tùy Đường diễn nghĩa đúng đây?
Đã có cả Vũ Văn Thành Đô và Bùi Nguyên Khánh thì Lý Nguyên Bá kia hẳn cũng nên xuất hiện, liệu hắn có ở U Châu La Thành.
Hắn vô thức nhìn qua Từ Thế Tích.
Trong truyền thuyết Từ mậu công lỗ mũi trâu là người này sao.
- Vũ Văn Gia Nô là ai? Vũ Văn Thành Đô rất lợi hại phải không?
Từ Thế Tích thấy Trịnh Ngôn Khánh nhìn hắn, lập tức hiểu lầm, cứ tưởng Trịnh Ngôn Khánh bảo hắn mở miệng cho nên cất tiếng hỏi.
Diêu Nghĩa nói:
- Ngươi không biết sao?
- Vũ Văn Gia Nô, chính là Vũ Văn Hóa Cập, ha ha, hắn lần trước đi tới Đột Quyết buôn bán bị người ta phát hiện thiếu chút nữa thì ngay cả tính mạng cũng bị đứt mất, may mà Nam Dương công chúa xin tha cho hắn mới bảo toàn tính mạng được.
- Chỉ là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha, hắn bị cách chức làm tiện nô mang bán cho Bộc Dương Quận công rồi.
Phụt.
Ngôn Khánh phun ra một ngụm nước.
Cực phẩm, cái này phải gọi là cực phẩm.
Cũng chỉ sợ có Tùy Dạng Đế mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Diêu Nghĩa lại nói tiếp:
- Vũ Văn Thành Đô theo đại tướng quân Ngư Câu La, mười ba tuổi đã hộ tống đại tướng quân đi chinh thiến, mười lăm tuổi trở thànhThiên Ngưu vệ hoành dũng vô địch, đầu năm lại đánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, chiếm đất khiến cho bọn họ đại bại.
- Hiện nay bệ hạ đã ban thưởng hắn là Thiên Bảo tướng quân, làm lưu thủ ở Trường An.
Bùi Hành Nghiễm hừ một tiếng:
- Chỉ là vận khí cứt chó nhà hắn, cũng tại đầu năm ta bị cấm túc ở nhà, nếu không chưa đến phiên hắn nổi danh.
Quả nhiên diễn nghĩa từng nói Bùi Nguyên Khánh oan gia đối đầu với Vũ Văn Thành Đô không chịu phục.
Tuy nhiên Vũ Văn Thành Đô hôm nay đã hơn hai mươi, Bùi Hành Nghiễm mới chỉ có mười hai, chênh lệch này vô cùng lớn. Ngôn Khánh đối với Vũ Văn Thành Đô cũng không có nhiều hứng thú, cho nên hắn liền hỏi:
- Tiết Thu, vậy ngươi có cách nào mời Tiết thiếu huynh tới không?
- Cái này ta chỉ có thể đi hỏi mà thôi.
Chỉ cần Tiết Thu có thể mời Tiết Vạn Triệt tới đây thì sau khi Đậu Hiếu Tuyên về Lạc Dương thì mọi chuyện cũng đã chuẩn bị xong.
Thoáng chốc Ngôn Khánh và Từ Thế Tích đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Sắc trời lúc này đã không còn sớm nữa, lúc này luyện tập cũng không tốt.
Một đám thiếu niên, tuổi lớn nhất dĩ nhiên là Tiết Thu, năm nay mười sau tuổi, nhỏ nhất là Ngôn Khánh năm nay mười tuổi.
Về phần Từ Thế Tích, Bùi Hành Nghiễm, Diêu Nghĩa bọn họ tuổi tác đều kém Tiết Thu.
Mọi người tụ hội cùng một chỗ, đưa ra đề tài, sau đó chuyển đến bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tam Quốc truyền ra cũng chưa hết, hắn cứ chậm rãi, làm như vậy để cho bọn họ thêm nhiều hứng thú. Mà Từ Thế Tích đã đọc qua nhiều cho nên hôm nay kể tình tiết của cuộc chiến Xích Bích.
Trịnh Ngôn Khánh không nói chuyện nhiều lắm, kết quả Từ Thế Tích trở thành nhân vật chính.
Chỉ thấy nước miếng hắn tung bay, giảng thuật tình tiết, thỉnh thoảng còn làm cho đám người Bùi Hành Nghiễm phải vò đầu bứt tai.
- Trịnh hiền đệ, đệ còn nhiều hàng tồn như vậy sao?
Bùi Hành Nghiễm vội vàng kéo Trịnh Ngôn Khánh:
- Mau mau giao ra đây, để ta thỏa cơn nghiện.
- Cái này ta còn đang ở trong thời gian sửa chữa, đợi sau khi hoàn tất nhất định sẽ mời mấy vị huynh trưởng chỉ ra chỗ sai.
Ngôn Khánh hiện tại hơi do dự, bởi vì trước đây Đỗ Như Hối gửi thư có nói có mấy tình huống không thỏa đáng như là Tôn Lưu hưng hán, soán nghịch ngôi vị hoàng đế, tất cả điều này đều vô cùng mẫn cảm, chỉ sợ chọc tới tai họa.
Lúc ấy ghi tam quốc, Ngôn Khánh không quá để ý.
Nhưng lời nhắc nhở này của Đỗ Như Hối thật khiến cho hắn lo ngại.
Cho nên hắn do dự một chút, có nên đem đoạn văn đằng sau trong Tam Quốc Diễn Nghĩa truyền ra không.
- Tiết Thu, huynh cùng với Diêu Nghĩa đọc sách ở trường thái học, kiến thức rộng rãi học thức cũng hơn so với chúng ta.
- Đệ có một chút nghi vấn, mong hai vị chỉ điểm, loạn Thái bình là thế nào?
Thái bình chi loạn chính là khởi nghĩa Khăn Vàng.
Chuyện này Ngôn Khánh dĩ nhiên không dùng, Mao Vượng hiện tại đã gia nhập làm đệ tử của Phật Di Lặc, Mao Tiểu Niệm cũng gia nhập vào trong đó.
Tiết Thu đột nhiên nói:
- Bên cạnh ta có một nhân tuyển chỉ là không biết có mời được không? - Sao?
- Tộc đệ của ta, Tiết Vạn Triệt, con của Tiết Thế Hùng đại tướng quân, năm nay hắn mới mười ba tuổi, có dũng lực, hơn nữa lại thông tinh kích cúc. Hiện nay ở Lạc Dương nếu chúng ta mời hắn tới, chẳng phải đã đủ một đội kích cúc hay sao?
Tiết Vạn Triệt?
Ngôn Khánh cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Chỉ là lão tử của hắn đích thực có danh tiếng, trước kia đã đánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, Ngôn Khánh đã nghe nói qua.
- Tiết Thu, nếu vậy thì ngươi quay về nói với lão Tiết một chút.
Tiết Thu gật đầu nói:
- Nếu như là bình thường thì mời hắn ra cũng không khó khăn mấy, chỉ là hiện tại là thời gian ngắn, các ngươi không biết, hai ba tháng trước hắn tại Trường An đã đả thương cháu trai của Bộc Dương quân công, hiện nay còn bị đại tướng quân cấm túc.
- Hắn thậm chí còn đánh cho Vũ Văn Thành Cơ bị nứt xương sườn, còn chọc giận ca ca của hắn, cho nên Tiết tướng quân sợ hắn gây chuyện đã đem hắn tới Lạc Dương quản giáo.
Đối với chuyện xảy ra ở Trường An, Ngôn Khánh không rõ lắm.
Nếu như trước kia Thẩm Quang không nói qua thì Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết Vũ Văn Thành Cơ là ai.
Cho nên Bùi Hành Nghiễm, Tiết Thu Diêu Nghĩa ba người nhắc tới, hắn và Từ Thế Tích hai người liền lắng nghe.
- Bùi đại ca, lão ca của Vũ Văn Thành Cơ là ai?
Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà hỏi thăm.
Hắn có thể nhận ra, Bùi Hành Nghiễm có vẻ cố kỵ lão ca kia.
Tiết Thu nói:
- Chính là con trai trưởng của Vũ Văn Gia Nô Vũ Văn Thành Đô.
- Sao?
Ngôn Khánh giật mình không nhỏ hắn cất tiếng hỏi thăm:
- Chẳng lẽ Vũ Văn Thành Đô thực sự có thật sao?
Ở trong sách sử không có chép lại Vũ Văn Thành Đô nhưng ở trong dã sử diễn nghĩa thì Vũ Văn Thành Đô cực kỳ nổi danh.
Đây chính là một trong mười tám hảo hán thời Tùy Đường, bài danh thứ hai.
Nghe nói đây là một người vô cùng mạnh mẽ, vạn phu không chống nổi, Ngôn Khánh trước đây cũng không quá tin.
Nhưng hiện tại, Bùi Nguyên Khánh đã xuất hiện, Vũ Văn Thành Đô cũng đã xuất hiện.
Ngôn Khánh cảm thấy hơi mơ hồ: Rốt cuộc là sách sử đúng hay là Tùy Đường diễn nghĩa đúng đây?
Đã có cả Vũ Văn Thành Đô và Bùi Nguyên Khánh thì Lý Nguyên Bá kia hẳn cũng nên xuất hiện, liệu hắn có ở U Châu La Thành.
Hắn vô thức nhìn qua Từ Thế Tích.
Trong truyền thuyết Từ mậu công lỗ mũi trâu là người này sao.
- Vũ Văn Gia Nô là ai? Vũ Văn Thành Đô rất lợi hại phải không?
Từ Thế Tích thấy Trịnh Ngôn Khánh nhìn hắn, lập tức hiểu lầm, cứ tưởng Trịnh Ngôn Khánh bảo hắn mở miệng cho nên cất tiếng hỏi.
Diêu Nghĩa nói:
- Ngươi không biết sao?
- Vũ Văn Gia Nô, chính là Vũ Văn Hóa Cập, ha ha, hắn lần trước đi tới Đột Quyết buôn bán bị người ta phát hiện thiếu chút nữa thì ngay cả tính mạng cũng bị đứt mất, may mà Nam Dương công chúa xin tha cho hắn mới bảo toàn tính mạng được.
- Chỉ là tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha, hắn bị cách chức làm tiện nô mang bán cho Bộc Dương Quận công rồi.
Phụt.
Ngôn Khánh phun ra một ngụm nước.
Cực phẩm, cái này phải gọi là cực phẩm.
Cũng chỉ sợ có Tùy Dạng Đế mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Diêu Nghĩa lại nói tiếp:
- Vũ Văn Thành Đô theo đại tướng quân Ngư Câu La, mười ba tuổi đã hộ tống đại tướng quân đi chinh thiến, mười lăm tuổi trở thànhThiên Ngưu vệ hoành dũng vô địch, đầu năm lại đánh tan dân tộc Thổ Dục Hồn, chiếm đất khiến cho bọn họ đại bại.
- Hiện nay bệ hạ đã ban thưởng hắn là Thiên Bảo tướng quân, làm lưu thủ ở Trường An.
Bùi Hành Nghiễm hừ một tiếng:
- Chỉ là vận khí cứt chó nhà hắn, cũng tại đầu năm ta bị cấm túc ở nhà, nếu không chưa đến phiên hắn nổi danh.
Quả nhiên diễn nghĩa từng nói Bùi Nguyên Khánh oan gia đối đầu với Vũ Văn Thành Đô không chịu phục.
Tuy nhiên Vũ Văn Thành Đô hôm nay đã hơn hai mươi, Bùi Hành Nghiễm mới chỉ có mười hai, chênh lệch này vô cùng lớn. Ngôn Khánh đối với Vũ Văn Thành Đô cũng không có nhiều hứng thú, cho nên hắn liền hỏi:
- Tiết Thu, vậy ngươi có cách nào mời Tiết thiếu huynh tới không?
- Cái này ta chỉ có thể đi hỏi mà thôi.
Chỉ cần Tiết Thu có thể mời Tiết Vạn Triệt tới đây thì sau khi Đậu Hiếu Tuyên về Lạc Dương thì mọi chuyện cũng đã chuẩn bị xong.
Thoáng chốc Ngôn Khánh và Từ Thế Tích đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.
Sắc trời lúc này đã không còn sớm nữa, lúc này luyện tập cũng không tốt.
Một đám thiếu niên, tuổi lớn nhất dĩ nhiên là Tiết Thu, năm nay mười sau tuổi, nhỏ nhất là Ngôn Khánh năm nay mười tuổi.
Về phần Từ Thế Tích, Bùi Hành Nghiễm, Diêu Nghĩa bọn họ tuổi tác đều kém Tiết Thu.
Mọi người tụ hội cùng một chỗ, đưa ra đề tài, sau đó chuyển đến bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tam Quốc truyền ra cũng chưa hết, hắn cứ chậm rãi, làm như vậy để cho bọn họ thêm nhiều hứng thú. Mà Từ Thế Tích đã đọc qua nhiều cho nên hôm nay kể tình tiết của cuộc chiến Xích Bích.
Trịnh Ngôn Khánh không nói chuyện nhiều lắm, kết quả Từ Thế Tích trở thành nhân vật chính.
Chỉ thấy nước miếng hắn tung bay, giảng thuật tình tiết, thỉnh thoảng còn làm cho đám người Bùi Hành Nghiễm phải vò đầu bứt tai.
- Trịnh hiền đệ, đệ còn nhiều hàng tồn như vậy sao?
Bùi Hành Nghiễm vội vàng kéo Trịnh Ngôn Khánh:
- Mau mau giao ra đây, để ta thỏa cơn nghiện.
- Cái này ta còn đang ở trong thời gian sửa chữa, đợi sau khi hoàn tất nhất định sẽ mời mấy vị huynh trưởng chỉ ra chỗ sai.
Ngôn Khánh hiện tại hơi do dự, bởi vì trước đây Đỗ Như Hối gửi thư có nói có mấy tình huống không thỏa đáng như là Tôn Lưu hưng hán, soán nghịch ngôi vị hoàng đế, tất cả điều này đều vô cùng mẫn cảm, chỉ sợ chọc tới tai họa.
Lúc ấy ghi tam quốc, Ngôn Khánh không quá để ý.
Nhưng lời nhắc nhở này của Đỗ Như Hối thật khiến cho hắn lo ngại.
Cho nên hắn do dự một chút, có nên đem đoạn văn đằng sau trong Tam Quốc Diễn Nghĩa truyền ra không.
- Tiết Thu, huynh cùng với Diêu Nghĩa đọc sách ở trường thái học, kiến thức rộng rãi học thức cũng hơn so với chúng ta.
- Đệ có một chút nghi vấn, mong hai vị chỉ điểm, loạn Thái bình là thế nào?
Thái bình chi loạn chính là khởi nghĩa Khăn Vàng.
Chuyện này Ngôn Khánh dĩ nhiên không dùng, Mao Vượng hiện tại đã gia nhập làm đệ tử của Phật Di Lặc, Mao Tiểu Niệm cũng gia nhập vào trong đó.
Danh sách chương