Chỉ là Bùi Hành Nghiễm hôm nay đã thay đổi trang phục, mặc một bộ áo choàng, lộ ra tinh thần đặc biệt.
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi cuối cùng cũng đã về rồi.
Ngôn Khánh liền nhay xuống Ngọc Đề Tuấn, nghi hoặc hỏi:
- Bùi công tử, sao ngươi lại tới đây? - Từ hôm nay trở đi, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, ngươi so với ta nhỏ hơn, ngươi gọi ta là huynh trưởng, hoặc gọi ta là Nguyên Khánh, mau tới đây, ta giới thiệu cho ngươi hai người.
- Bùi Hành Nghiễm, tại sao lại gọi là Nguyên Khánh?
Ha ha, Bùi Nguyên Khánh.. Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên lảo đảo dừng bước kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Khánh:
- Ngươi tên là Bùi Nguyên Khánh?
- Ha ha... kỳ quái lắm sao?
Bùi Hành Nghiễm cười nói:
- Nguyên Khánh chính là nhũ danh của ta, mẹ ta sau khi đặt danh tự này thấy không đủ vang dội cho nên thay đổi gọi ta là Bùi Hành Nghiễm.
Trong đầu Ngôn Khánh dần hiện ra một trong ba anh hùng hảo hán thời tùy đường, Bùi Nguyên Khánh.
Cho tới nay, Trịnh Ngôn Khánh cũng không hề liên hệ Bùi Hành Nghiễm với Bùi Nguyên Khánh. Hắn chỉ có ấn tượng Bùi Hành Nghiễm là con của Bùi Nhân Cơ, không ngờ hắn lại là Bùi Nguyên Khánh.
Bùi Hành Nghiễm khí lực rất lớn, kéo Trịnh Ngôn Khánh vào trong trúc lâu.
Trịnh Ngôn Khánh giờ phút này muốn hỏi một câu: Ngươi dùng binh khí gì, có phải là Mai Hoang lượng Ngân Chuy không?
Nhưng hắn biết nặng biết nhẹ cho nên không hỏi vấn đề như vậy.
Bùi đại ca, ngươi vừa rồi nói là cùng ta chiến đấu là có ý gì?
- Ngươi không phải ước hẹn cùng với tên Mạch Tử Trọng kia Kích Cúc sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, đây là một chuyện thú vị, tại sao lại không kêu ta? Ta đã sớm khó chịu tên kia rồi, chỉ vì cha của ta không cho ta xung đột với hắn, cho nên để hắn ngông cuồng, hôm nay có cơ hội, ta nhất định phải giáo huấn hắn.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh vốn sững sờ nhưng lại âm thầm mừng rỡ.
- Bùi đại ca, chuyện này không liên quan với ngươi, ngươi cũng đừng vì giúp ta mà gây thù kết oán với Mạch gia.
- Tại sao ta không thể đánh cuộc với Mạch Tử Trọng, ngươi không thấy tỷ tỷ của ta sao? Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ta rất thưởng thức ngươi, cho nên ngươi thua ai cũng được không thể thua trong tay tên kia, hắc hắc lần này cha ta cũng để ý tới chuyện này, đám gia hỏa này ta cũng đã mang tới đây, hơn một tháng sau sẽ làm cho tên gia hỏa đó đẹp mặt.
Bùi Thúy Vân thưởng thức thơ của ta.
Những lời nói này rất dễ sinh ra ý nghĩa khác...
Chỉ là hắn cũng nhận ra, Bùi Hành Nghiễm tựa hồ cũng có ân oán với Mạch Tử Trọng. Mạch Tử Trọng thích Bùi Thúy Vân tại sao lại đi đắc tội với Bùi Hành Nghiễm mà Bùi Hành Nghiễm lại phải nghiến răng nghiến lợi như vậy?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng nghi hoặc, nhưng chân vẫn không dừng bước mà đi cùng với Bùi Hành Nghiễm vào tòa trúc lâu thứ hai.
Ở trong trúc lâu đại sảnh, Từ Thế Tích đang cùng với hai thiếu niên kia kịch liệt nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Bùi Hành Nghiễm kéo Trịnh Ngôn Khánh đi tới, hai thiếu niên kia đồng thời đứng dậy, tuổi của bọn chúng ước chừng mười lăm mười sáu, một người cao một người thấp.
- Tiết Thu, Diêu Nghĩa, ta mang các ngươi đến đây, vị này chính là Bán Duyến Quân.
Thanh niên cao gầy tiến tới chắp tay nói:
- Hà Đông Tiết Thu, bái kiến Bán Duyến Quân.
Thiếu niên thấp lùn kia cũng nói:
- Tại hạ Thái Sơn Diêu Nghĩa bái kiến Bán Duyến Quân, nghe nói Bán Duyến Quân cùng với Mạch Tử Trọng hẹn đấu Kích Cúc nên tới đây tương trợ.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên run lên, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rút lại.
Diêu Nghĩa là ai?
Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, hắn không có chút ấn tượng nào, nhưng mà Thái Sơn Diêu Nghĩa hẳn là có quan hệ với Diêu thị gia tộc.
Ngôn Khánh ở thời đại này sinh sống đã hơn mười năm, đối với thế gia vọng tộc dĩ nhiên có chú ý.
Chỉ là Ngôn Khánh cảm thấy kinh dị nhất chính là thanh niên áo trắng Tiết Thu.
Trên sử sách ghi lại Tiết Thu là người thuộc Hà Đông Tiết Thị, mà cha của hắn chính là ngươi làm ra câu thơ nổi tiếng "Không lương lạc yến nê"Tiết Dạo Hành, Tiết đại gia.
Tiết Thu lúc thời thiếu niên, nghe nói đã từng tùng sư theo Vương Thông đọc sách.
Chỉ là hiện tại thanh danh của Vương Thông đã hơi xấu đi, về sau đóng cửa khổ tủ, không gặp ai nữa, Tiết Thu dĩ nhiên không thể bái Vương Thông. Trong sách sử nói, Tiết Đạo Thành sau khi chết, Tiết Thu từng thề diệt Tùy hưng Đường, đầu quân dưới trướng Lý Uyên, về sau cùng với Phòng Huyền Linh tham gia hiệu lực dưới trướng của Lý Thế Dân.
Sự tích về Tiết Thu lưu lại không nhiều lắm.
Chỉ là hắn lúc ở cuộc chiến Bình Hoàn Kiến Đức, từng mong Lý Thế Dân đưa ra chiến quyết, một trận công thành.
Từ đó về sau những lần hiến kế của hắn đều có tác dụng cực lớn.
Ngoại trừ lần đó, sử sách đối với hắn đều ghi lại không nhiều. Tiết Thu chết rất sớm, ba mươi mấy tuổi đã qua đời. Lý Thế Dân lúc đó vô cùng cảm thán, vẫn xếp hắn vào mười tám học sĩ.
Hiện tại Ngôn Khánh thấy Tiết Thu rất giống Quách gia thời Tam Quốc.
Chỉ là danh khí của Quách Gia mọi người đều biết, mà tài hoa của Tiết Thu không kém gì Quách Gia nhưng danh khí lại kém hơn rất nhiều.
Bùi Hành Nghiễm nói
- Tiết Thu cùng với Diêu Nghĩa hiện nay đều đọc sách ở trường thái học.
- Nghe nói ngươi và Mạch Tử Trọng hẹn nhau đấu kích cúc vì vậy bọn họ tới tìm ta giúp ngươi một tay... Mặt khác bọn họ cũng giống như ta đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa kia cực kỳ tôn sùng, ngươi hiện tại đã chuẩn bị thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Hai vị ra tay giúp đỡ, tiểu đệ vô cùng cảm tạ.
Diễn Nghĩa nói:
- Thứ cho tại hạ mạo muội kêu các hạ là Trịnh hiền đệ, Mạch Tử Trọng xưa nay càn rỡ, thường cho mình là tiểu bá vương, sớm không xem mọi người ra gì, ngày hôm qua đệ ở Kiến Quốc môn hiền đệ nói không sai, hắn có tài đức gì mà xưng bá xưng vương? Nếu như không phải hắn nhờ Mạch tướng quân thì đã sớm bị quốc pháp xử lý... Tóm lại hiền đệ, đệ không thể thua hắn được, những người ở trường thái học đều không thích hắn, cho nên ta cùng với Tiết Thu tới gặp đệ.
Diêu Nghĩa đúng là một người nhanh mồm nhanh miệng.
Trịnh Ngôn Khánh để mọi người ngồi xuống sau đó đem tình huống bên mình nói cho ba người Bùi Hành Nghiễm.
- Thật không dám giấu diếm, tiểu đệ không hề có sở trường đánh kích cúc, hơn nữa đội ngũ cũng không đủ đông.
- Cộng thêm ba vị tương trợ thì thiếu hai người, chỉ là bên Lạc Dương biệt giá cũng nói ít ngày nữa Đậu Hiếu Tuyên bên họ có thể tham gia, vậy còn thiếu một người nữa, tiểu đệ đang đau đầu chuyện này.
Hiển hiên mấy người Bùi Hành Nghiễm cũng biết Đậu Hiếu Tuyên này.
Bùi Hành Nghiễm nhíu lông mày lại:
- Nói đến Kích Cúc, Lạc Dương đệ tử có nhiều người bản lĩnh không kém, nếu như hắn có thể gia nhập thì đúng là đắc lực, chỉ là có hơi phiền phức... Phải tìm hắn ở đâu đây?
Đệ tử quyền quý của Lạc Dương nhiêu như vậy nhưng số người có thể đồng ý trợ giúp Trịnh Ngôn Khánh đối phó với Mạch Tử Trọng thì rất ít.
Mặc dù những quyền quý đệ tử kia đồng ý tương trợ thì chưa chắc cha mẹ bọn họ đã đồng ý.
- Trịnh Ngôn Khánh, ngươi cuối cùng cũng đã về rồi.
Ngôn Khánh liền nhay xuống Ngọc Đề Tuấn, nghi hoặc hỏi:
- Bùi công tử, sao ngươi lại tới đây? - Từ hôm nay trở đi, ta muốn cùng ngươi kề vai chiến đấu, ngươi so với ta nhỏ hơn, ngươi gọi ta là huynh trưởng, hoặc gọi ta là Nguyên Khánh, mau tới đây, ta giới thiệu cho ngươi hai người.
- Bùi Hành Nghiễm, tại sao lại gọi là Nguyên Khánh?
Ha ha, Bùi Nguyên Khánh.. Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên lảo đảo dừng bước kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Khánh:
- Ngươi tên là Bùi Nguyên Khánh?
- Ha ha... kỳ quái lắm sao?
Bùi Hành Nghiễm cười nói:
- Nguyên Khánh chính là nhũ danh của ta, mẹ ta sau khi đặt danh tự này thấy không đủ vang dội cho nên thay đổi gọi ta là Bùi Hành Nghiễm.
Trong đầu Ngôn Khánh dần hiện ra một trong ba anh hùng hảo hán thời tùy đường, Bùi Nguyên Khánh.
Cho tới nay, Trịnh Ngôn Khánh cũng không hề liên hệ Bùi Hành Nghiễm với Bùi Nguyên Khánh. Hắn chỉ có ấn tượng Bùi Hành Nghiễm là con của Bùi Nhân Cơ, không ngờ hắn lại là Bùi Nguyên Khánh.
Bùi Hành Nghiễm khí lực rất lớn, kéo Trịnh Ngôn Khánh vào trong trúc lâu.
Trịnh Ngôn Khánh giờ phút này muốn hỏi một câu: Ngươi dùng binh khí gì, có phải là Mai Hoang lượng Ngân Chuy không?
Nhưng hắn biết nặng biết nhẹ cho nên không hỏi vấn đề như vậy.
Bùi đại ca, ngươi vừa rồi nói là cùng ta chiến đấu là có ý gì?
- Ngươi không phải ước hẹn cùng với tên Mạch Tử Trọng kia Kích Cúc sao? Ha ha, nói cho ngươi biết, đây là một chuyện thú vị, tại sao lại không kêu ta? Ta đã sớm khó chịu tên kia rồi, chỉ vì cha của ta không cho ta xung đột với hắn, cho nên để hắn ngông cuồng, hôm nay có cơ hội, ta nhất định phải giáo huấn hắn.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh vốn sững sờ nhưng lại âm thầm mừng rỡ.
- Bùi đại ca, chuyện này không liên quan với ngươi, ngươi cũng đừng vì giúp ta mà gây thù kết oán với Mạch gia.
- Tại sao ta không thể đánh cuộc với Mạch Tử Trọng, ngươi không thấy tỷ tỷ của ta sao? Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ của ta rất thưởng thức ngươi, cho nên ngươi thua ai cũng được không thể thua trong tay tên kia, hắc hắc lần này cha ta cũng để ý tới chuyện này, đám gia hỏa này ta cũng đã mang tới đây, hơn một tháng sau sẽ làm cho tên gia hỏa đó đẹp mặt.
Bùi Thúy Vân thưởng thức thơ của ta.
Những lời nói này rất dễ sinh ra ý nghĩa khác...
Chỉ là hắn cũng nhận ra, Bùi Hành Nghiễm tựa hồ cũng có ân oán với Mạch Tử Trọng. Mạch Tử Trọng thích Bùi Thúy Vân tại sao lại đi đắc tội với Bùi Hành Nghiễm mà Bùi Hành Nghiễm lại phải nghiến răng nghiến lợi như vậy?
Trịnh Ngôn Khánh trong lòng nghi hoặc, nhưng chân vẫn không dừng bước mà đi cùng với Bùi Hành Nghiễm vào tòa trúc lâu thứ hai.
Ở trong trúc lâu đại sảnh, Từ Thế Tích đang cùng với hai thiếu niên kia kịch liệt nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Bùi Hành Nghiễm kéo Trịnh Ngôn Khánh đi tới, hai thiếu niên kia đồng thời đứng dậy, tuổi của bọn chúng ước chừng mười lăm mười sáu, một người cao một người thấp.
- Tiết Thu, Diêu Nghĩa, ta mang các ngươi đến đây, vị này chính là Bán Duyến Quân.
Thanh niên cao gầy tiến tới chắp tay nói:
- Hà Đông Tiết Thu, bái kiến Bán Duyến Quân.
Thiếu niên thấp lùn kia cũng nói:
- Tại hạ Thái Sơn Diêu Nghĩa bái kiến Bán Duyến Quân, nghe nói Bán Duyến Quân cùng với Mạch Tử Trọng hẹn đấu Kích Cúc nên tới đây tương trợ.
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên run lên, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rút lại.
Diêu Nghĩa là ai?
Ngôn Khánh không rõ ràng lắm, hắn không có chút ấn tượng nào, nhưng mà Thái Sơn Diêu Nghĩa hẳn là có quan hệ với Diêu thị gia tộc.
Ngôn Khánh ở thời đại này sinh sống đã hơn mười năm, đối với thế gia vọng tộc dĩ nhiên có chú ý.
Chỉ là Ngôn Khánh cảm thấy kinh dị nhất chính là thanh niên áo trắng Tiết Thu.
Trên sử sách ghi lại Tiết Thu là người thuộc Hà Đông Tiết Thị, mà cha của hắn chính là ngươi làm ra câu thơ nổi tiếng "Không lương lạc yến nê"Tiết Dạo Hành, Tiết đại gia.
Tiết Thu lúc thời thiếu niên, nghe nói đã từng tùng sư theo Vương Thông đọc sách.
Chỉ là hiện tại thanh danh của Vương Thông đã hơi xấu đi, về sau đóng cửa khổ tủ, không gặp ai nữa, Tiết Thu dĩ nhiên không thể bái Vương Thông. Trong sách sử nói, Tiết Đạo Thành sau khi chết, Tiết Thu từng thề diệt Tùy hưng Đường, đầu quân dưới trướng Lý Uyên, về sau cùng với Phòng Huyền Linh tham gia hiệu lực dưới trướng của Lý Thế Dân.
Sự tích về Tiết Thu lưu lại không nhiều lắm.
Chỉ là hắn lúc ở cuộc chiến Bình Hoàn Kiến Đức, từng mong Lý Thế Dân đưa ra chiến quyết, một trận công thành.
Từ đó về sau những lần hiến kế của hắn đều có tác dụng cực lớn.
Ngoại trừ lần đó, sử sách đối với hắn đều ghi lại không nhiều. Tiết Thu chết rất sớm, ba mươi mấy tuổi đã qua đời. Lý Thế Dân lúc đó vô cùng cảm thán, vẫn xếp hắn vào mười tám học sĩ.
Hiện tại Ngôn Khánh thấy Tiết Thu rất giống Quách gia thời Tam Quốc.
Chỉ là danh khí của Quách Gia mọi người đều biết, mà tài hoa của Tiết Thu không kém gì Quách Gia nhưng danh khí lại kém hơn rất nhiều.
Bùi Hành Nghiễm nói
- Tiết Thu cùng với Diêu Nghĩa hiện nay đều đọc sách ở trường thái học.
- Nghe nói ngươi và Mạch Tử Trọng hẹn nhau đấu kích cúc vì vậy bọn họ tới tìm ta giúp ngươi một tay... Mặt khác bọn họ cũng giống như ta đối với Tam Quốc Diễn Nghĩa kia cực kỳ tôn sùng, ngươi hiện tại đã chuẩn bị thế nào?
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng nói:
- Hai vị ra tay giúp đỡ, tiểu đệ vô cùng cảm tạ.
Diễn Nghĩa nói:
- Thứ cho tại hạ mạo muội kêu các hạ là Trịnh hiền đệ, Mạch Tử Trọng xưa nay càn rỡ, thường cho mình là tiểu bá vương, sớm không xem mọi người ra gì, ngày hôm qua đệ ở Kiến Quốc môn hiền đệ nói không sai, hắn có tài đức gì mà xưng bá xưng vương? Nếu như không phải hắn nhờ Mạch tướng quân thì đã sớm bị quốc pháp xử lý... Tóm lại hiền đệ, đệ không thể thua hắn được, những người ở trường thái học đều không thích hắn, cho nên ta cùng với Tiết Thu tới gặp đệ.
Diêu Nghĩa đúng là một người nhanh mồm nhanh miệng.
Trịnh Ngôn Khánh để mọi người ngồi xuống sau đó đem tình huống bên mình nói cho ba người Bùi Hành Nghiễm.
- Thật không dám giấu diếm, tiểu đệ không hề có sở trường đánh kích cúc, hơn nữa đội ngũ cũng không đủ đông.
- Cộng thêm ba vị tương trợ thì thiếu hai người, chỉ là bên Lạc Dương biệt giá cũng nói ít ngày nữa Đậu Hiếu Tuyên bên họ có thể tham gia, vậy còn thiếu một người nữa, tiểu đệ đang đau đầu chuyện này.
Hiển hiên mấy người Bùi Hành Nghiễm cũng biết Đậu Hiếu Tuyên này.
Bùi Hành Nghiễm nhíu lông mày lại:
- Nói đến Kích Cúc, Lạc Dương đệ tử có nhiều người bản lĩnh không kém, nếu như hắn có thể gia nhập thì đúng là đắc lực, chỉ là có hơi phiền phức... Phải tìm hắn ở đâu đây?
Đệ tử quyền quý của Lạc Dương nhiêu như vậy nhưng số người có thể đồng ý trợ giúp Trịnh Ngôn Khánh đối phó với Mạch Tử Trọng thì rất ít.
Mặc dù những quyền quý đệ tử kia đồng ý tương trợ thì chưa chắc cha mẹ bọn họ đã đồng ý.
Danh sách chương